“... Chu Mai!!!!” Lý Tú Lệ kêu lên.
“Dạ, mẹ, con đây.” Chu Mai tận lực mặt không đổi sắc mà trả lời.
Lúc này chỉ cần mình không có coi nó là chuyện lớn thì mẹ chồng cũng sẽ quên…
Nhưng mà, sự thật là —
Lý Tú Lệ túm cái chổi rách nát ở bên cạnh, đánh về phía chị.
“Cái đứa keo kiệt tới vắt cổ chày ra nước này! Nhà họ Chu không phải là nhà mẹ đẻ của con à, không nuôi con khôn lớn ư? Cho nhà mẹ đẻ chút đồ mà con cũng keo kiệt, con có còn là con người hay không vậy? Lão nương dạy con như vậy sao?”
Mang mấy thứ này về còn không bằng chẳng mang gì hết!
Sao nhà họ Lâm lại cưới về đứa con dâu khiến người ta sốt ruột như vậy chứ?
Lý Tú Lệ sắp bị làm cho tức chết tới nơi rồi.
Chu Mai vững chắc ăn vài cái chổi, còn mở miệng biện giải: “Nhà mẹ đẻ con không thiếu ăn, nhưng lương thực của nhà ta lại không nhiều lắm, sao có thể để con đem về đó…”
Trong nhà không có lương thực, nhất định sẽ phải chịu đói.
Chuyện ngu như vậy, chị nhất định không bao giờ làm!
Chu Mai “a” lên một tiếng, ủy khuất nói: “Đau đau đau, mẹ, mẹ nhẹ tay một chút. Nếu mẹ đánh chết con, con trai mẹ sẽ không có vợ nữa, Đầu Hổ và Nữu Nữu sẽ không có mẹ…”
Vì không dẫm lên đồ ăn trên mặt đất, chị đứng thẳng tắp tại chỗ, cứng rắn đỡ nhát chổi cuối cùng.
Khi cái chổi không cẩn thận quét lên mặt chị, trên mặt Chu Mai xuất hiện một vệt đỏ nho nhỏ.
Có chút nóng rát!
Lý Tú Lệ nhìn thấy, không tiếp tục dạy dỗ đứa con dâu ngu xuẩn này nữa. Bà ném cái chổi xuống, trừng mắt nhìn Chu Mai.
“Được rồi, mẹ không nghe con nói lung tung nữa, mẹ từ sắp xếp, con chỉ cần phụ trách đem về bên đó là được.”
“Nhưng mà…” Chu Mai còn đau lòng vì chút lương thực này của nhà.
Lý Tú Lệ lại hung hăng trừng mắt liếc nhìn chị một cái.
“...Con còn nói.”
Cái đứa con dâu chày gỗ này, thật đúng là nhớ ăn không nhớ đánh mà!
Chu Mai nhìn thấy mẹ chồng lại tức giận thì sống lưng cứng đờ, lập tức đứng dậy đi ra khỏi hầm.
Mười phút sau, Lý Tú Lệ cũng từ trong hầm đi ra.
“Mau đi đưa cho nhà họ Chu đi, không được thiếu thứ gì, nếu mà để mẹ biết thiếu chút nào, cẩn thận cái móng vuốt của con đấy.” Lý Tú Lệ mới đưa rổ cho Chu Mai, trên mặt tràn ngập cảnh cáo.
“Con biết rồi, con làm việc thì mẹ cứ yên tâm đi.” Chu Mai nói, đôi mắt thường xuyên liếc về phía rồ, trong lòng nóng lòng muốn thử.
Nhưng nhìn ánh mắt cảnh cáo của mẹ chồng Thì cố ý đè ý tưởng muốn vạch cái nắp đậy ra xem bên trong là cái gì xuống.
Lý Tú Lệ thầm nghĩ: Là bởi vì con cho nên lão nương mới không yên tâm đấy.
Chu Mai không biết trong lòng mẹ chồng đang thầm phỉ nhổ, cầm rổ ra khỏi nhà.
Đi đến cửa thôn, rốt cuộc không nhịn nổi nữa mà mở cái nắp đậy ra.
“Ôi!! Nhiều như vậy!!” Chu Mai đau lòng mà nhìn số khoai lang đỏ vừa to vừa tốt trong rổ.
Có tận mổ rổ cơ.
Chị mở to hai mắt nhìn.
Có hại, có hại!!!
Sớm biết vậy thì chẳng cần nói cho mẹ biết một tiếng mà cứ thể về nhà mẹ đẻ!
Chu Mai nhìn số khoai lang đỏ kia, chỉ cảm thấy ngực đau.
Số khoai lang đỏ này, có thể ăn được mấy ngày đó.
Nhẫn nhịn, cuối cùng cũng vẫn không nhịn xuống được.
Chu Mai lấy ra một củ to nhất, trực tiếp rửa ngay ở bên sông. Rắc rắc cắn lên.
Có thể ăn một củ là một củ.
Dù sao thì chị cũng đói bụng. Nhà họ Chu cách đại đội Song Sơn hai tiếng đi đường liền.
Một lượt đi một lượt về này của Chu Mai, buổi chiều căn bản không kịp bắt đầu làm việc.
Chị dâu nhà họ Chu nhìn thấy cô em chồng trở về, nheo mắt, nụ cười trên khóe miệng cũng bắt đầu cứng đờ.