Thằng ba cũng vừa uống mà, cha sao không trừng Thanh Mộc chứ?
Chẳng lẽ là da mặt anh không dày bằng da mặt của em ba?
Khoé mắt Lâm Thanh Thủy nhìn thấy anh cả rất thành thật, rất có ý mà múc một chén đưa cho mẹ mình.
“Mẹ ơi, mẹ cũng uống đi!”
Lý Tú Lệ quét qua anh liếc mắt một cái, cảm thấy thằng nhóc này vẫn có thể coi như là nhanh nhẹn.
Hai vợ chồng uống vào, cũng cảm thấy chua chua ngọt ngọt, rất giải khát.
Lúc sau, Ninh Hân Nhu và Chu Mai cũng uống.
“Em út, em làm như nào vậy? Sao mà lại uống ngon như vậy, nếu mà cho thêm chút đường nữa thì uống càng ngon hơn.”
Chu Mai chép chép miệng, trong miệng lại không biết ý mà bắt đầu nói tiên tục không ngừng.
Lý Tú Lệ nghiêm mặt, nhìn về phía Lâm Thanh Thủy.
“Thằng hai, quản vợ con cho tốt vào, nàng nếu mà vẫn còn không quản được cái mồm kia, cẩn thận mẹ bảo cha con đáng con.”
Vợ ai người đó quản, dù sao bà cũng không muốn quản nữa.
Quá bực mình!
Lâm Thanh Thủy: “??” Người ở đồng ruộng trạm, nồi từ bầu trời hàng a!
Anh đã làm gì chứ?
Cái sai duy nhất của anh là chỉ xem mặt, cưới một người vợ không tinh ý cũng không biết cách nói chuyện về.
Lâm Thanh Thủy trong lòng hung hăng thở dài một hơi, kéo Chu Mai đứng dậy “Uống nước xong rồi, đứng dậy, đi theo anh xuống ruộng đi.”
Như vậy mà vẫn có thể gây chuyện, đúng là vẫn không đủ mệt.
Chu Mai còn muốn uống thêm một chén, cả người nhoài về phía tới thùng gỗ, vẻ mặt không tha.
“Đừng mà, em còn muốn uống thêm một chén nữa mà.”
Không phải cô đang góp ý cho em út sao? Mẹ chồng lại làm sao vậy?
Lý Tú Lệ nhìn cái người con dâu luôn khiến bà bực mình kia cuối cùng cũng rời đi, chút bực tức nghẹn trong ngực kia mới tản ra.
“Đường Đường, con đừng nghe chị dâu hai của con nói bậy, mẹ cảm thấy hương vị rất tốt rồi, chua chua ngọt ngọt giải khát, quá ngọt thì sẽ bị khé cổ, không phải càng uống càng khát sao?”
Lần đầu tiên con gái làm chuyện nhà bếp, cũng không thể làm hỏng… Tính tích cực của con gái mình được.
Ninh Hân Nhu cũng cười nói: “Mẹ nói không sai, chị cũng cảm thấy rất dễ uống.”
Loại chua này không giống với vị chua của nước ô mai trong ấn tượng của chị, hương vị rất đặc biệt, chị rất thích.
Lâm Thanh Mộc nhìn Lâm Đường, cũng khen: “Đường Đường thật thông minh, cái loại quả mà chó cũng không ăn kia vậy mà em lại có thể làm thành đồ uống ngon như vậy, lợi hại!”
Lâm Lộc cùng Lâm Thanh Sơn không nói lời khen, ở bên cạnh nghiêm trang mà gật đầu.
Lâm Đường: “……” Cảm thấy hơi xấu hổ!
Đưa nước xong, nàng đã bị mọi người đuổi về nhà.
Còn cái thùng kia, bên trong còn có nước nên đã để lại.
Lâm Đường mới vừa đi đến trên đường ra ruộng, đối diện đi tới một người đang nhặt cứt trâu, còn không phải là người coi cô là đối thủ một mất một còn- Vương Chiêu Đệ sao.
Đúng là không phải oan gia không gặp nhau mà.
Vương Chiêu Đệ khiêng đòn gánh trên vai, bên trong là cứt trâu tràn đầy tản ra mùi hương khó ngửi.
Thực sự là cực kỳ hôi thối!!
Lâm Đường vốn tưởng rằng khi nhìn thấy Vương Chiêu Đệ một lần nữa thì mình sẽ nổi trận lôi đình, sẽ hận không thể giết cô ta, sẽ chất vấn cô ta tại sao lại làm như vậy……
Cô đã suy đoán ra vô số tình huống, thế nhưng không nghĩ rằng mình sẽ bình tĩnh như thế này.
Đúng vậy, rất bình tĩnh.
Kiểu bình tĩnh mà trong lòng như một mặt hồ không gợn sóng vậy……
Oán hận là một cảm xúc nặng nề, có vài người căn bản là không xứng để cô hận.
Vương Chiêu Đệ lỡ tay giết cô, cô cũng trong họa có phúc mà được mở mang tầm mắt, được thấy thế giới tương lai mới mẻ và đa dạng.
Cô sẽ không giết Vương Chiêu Đệ, bởi vì cô không muốn tay mình bị ô uế.
Thế nhưng, nếu Vương Chiêu Đệ còn dám vươn móng vuốt về phía cô một lần nữa thì cô sẽ không do dự gì mà phản kích lại.
Thế nhưng Lâm Đường đã xem nhẹ da mặt của Vương Chiêu Đệ. Có một số người sẽ mãi mãi không nhận ra rằng sai lầm là do mình tạo nên.
“Lâm Đường, mày hại tao thành ra như vậy, mày vừa lòng chưa?” Đầu ngón tay của Vương Chiêu Đệ siết chặt lấy đòn gánh trên vai, biểu tình vặn vẹo hỏi.