Trở Về Trước Khi Phu Quân Chết Trận

Chương 110

Sau khi Tạ Quyết trở về không lâu thì mùa đông bắt đầu tới, thời tiết dần dần chuyển lạnh.

Ngoài phòng tuyết rơi, trong phòng đốt lò sưởi, ấm áp như mùa xuân.

Ánh nến mờ nhạt, màu vàng sáng ngời vẩy lên trên sàn nhà màu nâu, nhu hòa mà ấm áp.

Ánh sáng nhu hòa ấm áp từ gian ngoài sàn nhà chiếu đến phòng trong, chiếu đến đống quần áo dưới giường.

Áo màu đen cùng màu trắng tùy ý tán loạn trên mặt đất, có cả tiểu y màu vàng hơi đỏ lẫn vào trong đó, rất dễ để nhìn thấy.

Trên giường hơi thở ngậm kiều không ngừng phát ra.

Tiểu biệt thắng tân hôn*, Tạ Quyết lại đặc biệt vô cùng kiên nhẫn, thẳng đến khi thê tử hoàn toàn thích ứng được mới dùng lực đi vào, thanh âm thê tử run rẩy nhắc nhở: “ Áo, áo mưa ”

(*Tiểu biệt thắng tân hôn: vợ chồng xa cách nhau nhiều ngày thì khi gặp nhau sẽ mang lại cảm xúc giống như ngày mới cưới).

Tạ Quyết kéo căng thân thể đứng dậy, duỗi cánh tay cường tráng kéo ngăn nhỏ ở đầu giường.

Nhưng lật ra một lúc vẫn không tìm được đồ mình muốn.

Hô hấp Ông Cảnh Vũ dần dần chậm lại, đại não trống rỗng hỗn độn cũng dần dần tỉnh táo, nhìn thấy hắn đang tìm kiếm, chợt nhớ tới gì đó, che chăn ngồi dậy, chột dạ nói: “ Hình như lúc trước ta ném đi rồi ”

Tạ Quyết:...

Mắt nặng nề nhìn về phía thê tử, nàng vậy mà lúc này mới nói...

Ông Cảnh Vũ càng chột dạ cúi đầu xuống: “ Chàng không ở đây, ta chuẩn bị thứ kia làm gì? ”

Tạ Quyết bỗng nhiên bị nghẹn, tạm thời không biết nên nói gì.

Ông Cảnh Vũ nhỏ giọng nói: “ Nếu không ngày mai lại chuẩn bị... ”

Lời vẫn chưa nói xong, thân thể cường tráng đột nhiên ép xuống, đem hai cánh tay nàng giam lại ở giữa, yên lặng nhìn qua nàng, tầm mắt đen nhiệt huyết sôi trào.

Thanh âm hắn khàn khàn, chém đinh chặt sắt: “ Không được, đêm nay phải làm ”

Không đợi Ông Cảnh Vũ kịp phản ứng, hắn liền cúi xuống.

Nam nhân ăn chay nửa năm, mắt thấy thịt đã đưa đến miệng, sao có thể tiếp tục chờ?

Một khắc cũng không thể chờ!

...

Sáng sớm, lúc Ông Cảnh Vũ tỉnh dậy, nhìn thấy Lan ca ngồi ở cuối giường nghịch lão hổ với chim én nhỏ mà Tạ Quyết điêu khắc, không chút ầm ĩ nào.

“ Lan ca nhi? ”

Nghe được a nương gọi mình, Lan ca buông đồ chơi nhỏ trong tay xuống, lập tức bò tới chui vào trong chăn ấm áp dễ chịu, cái đầu nhỏ cũng từ trong chăn chui ra, lộ ra một khuôn mặt nho nhỏ, tươi cười ngọt ngào: “ A nương ~ ”

Trái tim Ông Cảnh Vũ nháy mắt bị hắn làm mềm nhũn, trong lòng cũng ngọt lịm.

Lại một lần nữa, ông trời ban cho nàng lễ vật tốt đẹp nhất, không ai qua được tiểu ngọt ngào này.

Nàng cúi đầu xuống hôn lên trán hắn một chút, hỏi hắn: “ Cha ôm con qua đây à? ”

Lan ca nhi “ha ha ha” cười một hồi lâu, mới gật đầu: “ Cha ôm ”

Mấy ngày nay, phát âm không rõ rốt cục cũng có thể nói rõ chút, chỉ là có một ít chữ vẫn nói không được rõ, nhưng bởi vì Tạ Quyết không ngừng cố gắng, rốt cục uốn nắn hắn gọi đúng từ cha.

Ông Cảnh Vũ cố ý hỏi hắn: “ Cha con đâu? ”

Lan ca nhi nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “ Cha vào triều rồi ”

Hắn nói hẳn là vào triều sớm.

Ông Cảnh Vũ cười cười, thơm hắn một chút mới đứng dậy, gọi tỳ nữ tiến vào rửa mặt.

Rửa mặt xong, mắt nhìn tuyết đọng bên ngoài cửa sổ, hỏi Lan ca nhi: “ Con có muốn ra ngoài nghịch tuyết không? ”

Lan ca nhi gật đầu như giã tỏi: “ Nghịch tuyết tuyết ”

Ông Cảnh Vũ mặc áo choàng, cũng mặc thêm cho hắn một bộ áo màu xanh.

Bởi vì bên trong đã mặc nhiều quần áo, mặc thêm vào giống như viên cầu nhỏ.

Sáng sớm, viện chất đống một tầng tuyết dày, hạ nhân dọn dẹp tuyết đọng, còn có một góc chưa thu dọn.

Ông Cảnh Vũ ôm Lan ca nhi đi ra khỏi phòng, đây là lần đầu tiên Lan ca nhi nhìn thấy tuyết từ sau khi hiểu chuyện, cặp mắt đen láy giống như một vì sao lấp lánh trên bầu trời.

Ông Cảnh Vũ đặt Lan ca nhi xuống, Lan ca nhi sớm đã đi vững, lúc này nháy mắt như một viên cầu nhỏ, tròn vo chạy về phía đống tuyết.

Ông Cảnh Vũ chỉ cách hắn hai bước chân, lo lắng dặn dò: “ Chậm một chút, khéo ngã ”

Vừa mới nói xong, hắn liền bịch một cái ngã trong đống tuyết, mặt bổ vào tuyết.

...

Ông Cảnh Vũ giật mình, vội vàng đi đến bên cạnh Lan ca nhi, đỡ hắn đứng dậy.

Lan ca nhi bị lạnh đến mặt và mũi đều đỏ, miệng phập phùng, hốc mắt đo đỏ, nước mắt đều treo ở đuôi mắt, tủi thân nói: “ A nương, mặt lạnh lạnh, không thoải mái ”

Ông Cảnh Vũ cầm khăn lau sạch tuyết trên mặt cho hắn, ôm lấy hắn: “ Trời lạnh như vậy, vẫn là không nên nghịch tuyết, trở về phòng ấm áp hơn ”

Lan ca nhi nghe vậy, đem đầu lắc như trống bỏi: “ Không muốn, muốn nghịch tuyết tuyết ”

Nghe hắn nói như vậy, Ông Cảnh Vũ đắn đo, sau đó đàm phán điều kiện với hắn.

Nàng nói: “ Vậy thì được, chỉ được chơi một lúc, a nương gọi con về phòng thì con phải về, có được hay không? ”

Lan ca nhi gật đầu liên tục, ngọt ngào lên tiếng: “ Được ạ ”

Ông Cảnh Vũ thả hắn xuống, tiếp đấy đã không thấy hắn còn tủi thân nữa, mang theo sự hiếu kỳ ngồi xuống, sau đó nắm lấy một đống tuyết bóp bóp trong lòng bàn tay.

Có lẽ là quá lạnh, lạnh đến nỗi tuyết rớt khỏi tay hắn.

Mặc dù như thế, nhưng vẫn không cản được hứng thú nghịch tuyết của hắn.

Hắn nắm vuốt tuyết cầu nhỏ khác, rất vui vẻ.

Lúc Tạ Quyết từ ngoài viện tiến vào, nhìn thấy thê tử đứng ở trong viện dịu dàng nhìn nhi tử nghịch tuyết.

“ Lan ca nhi ”

Bỗng nhiên một thanh âm trầm thấp cách đó không xa vang lên, nhi mẫu hai người đều ngẩng đầu lần theo thanh âm nhìn lại.

“ Cha ~ ”. Lan ca nhi buông tuyết cầu nhỏ trong tay xuống, đứng lên vui sướng chạy đến cạnh Tạ Quyết.

Ông Cảnh Vũ còn nhớ rõ hắn mới vừa bị ngã, rối rít nhắc nhở: “ Cẩn thận chút, đừng để lại ngã tiếp ”

Vừa dứt lời, có thể nho nhỏ của Lan ca nhi liền lảo đảo, mắt thấy lại sắp trượt chân, cũng may Tạ Quyết tay mắt lanh lẹ đem hắn đỡ lấy.

Ông Cảnh Vũ đi tới vỗ nhẹ ngực một cái, theo đó mà nhìn về phía Lan ca nhi, trách: “ Con là tiểu nghịch ngợm, không để mắt đến con thì không được ”

Lan ca nhi giống như biết a nương đang trách mình, sợ hãi úp sấp vào đầu vai phụ thân, nhìn a nương rồi nhỏ giọng nói: “ Lan ca nhi ngoan, a nương không giận ”

Ông Cảnh Vũ giận nhìn nhi tử ngoan ngoãn lại khiến người ta quan tâm: “ A nương không giận, chỉ là lo lắng Lan ca nhi ngã ”

Cánh tay Tạ Quyết đỡ mông Lan ca nhi, hỏi hắn: “ Vừa mới ngã? ”

Lan ca nhi khẽ gật đầu, mặt toàn thịt dán vào bả vai Tạ Quyết, nhìn về phía a nương: “ Lần sau Lan ca nhi sẽ không bị ngã nữa, a nương không cần lo lắng ”

Lan ca nhi quá ngoan.

Nàng đưa tay sờ đầu của hắn, ấm giọng nói: “ Được, về sau Lan ca nhi phải cẩn thận một chút ”

Lan ca nhi lập tức cười tươi.

Sau đó vui vẻ nói với cha rằng hắn nghịch tuyết vui biết bao nhiêu, câu từ đứt quãng nhưng đều có thể nghe hiểu được ý hắn nói.

Trở về bên trong phòng, Ông Cảnh Vũ thay cho hắn một bộ quần áo, lại để cho hắn uống thêm non nửa bát canh gừng đường đỏ giải lạnh.

Chơi một lúc hắn cũng mệt rã rời, chạy tới chỗ Tạ Quyết, muốn cha ôm hắn ngủ.

Ông Cảnh Vũ nhấp một hớp trà nóng, thấy nhi tử đang nũng nịu, nói: “ Rõ ràng là tiểu hán tử, sao lại thích làm nũng như vậy? ”

Tạ Quyết ngồi trên giường êm, ôm nhi tử sớm đã ngủ say, vỗ nhẹ lưng của hắn, cúi đầu nhìn Lan ca nhi, thấp giọng nói: “ Trước hết để cho hắn nũng nịu thêm mấy năm nữa, chờ lớn thêm chút thì bắt đầu dạy hắn luyện võ, đến lúc đó nũng nịu cũng vô ích ”

Ông Cảnh Vũ nghe vậy, mặc dù vẫn có chút không nỡ để nhi tử chịu khổ, nhưng cũng biết nếu cứ nuông chiều, sẽ chỉ nuôi hắn thành phế nhân.

Hắn là trưởng tử Vĩnh Ninh hầu phủ, nhất định phải gánh vác rất nhiều trọng trách, nàng chỉ hi vọng hắn lúc tuổi còn nhỏ có thể không lo không nghĩ.

Nàng buông cốc xuống đi tới bên cạnh Tạ Quyết, nhẹ nhàng sờ lên gò má nhi tử, cười nhẹ một tiếng: “ Lan ca nhi rất ngoan ”

Lan ca nhi đã ngủ, hô hấp phát ra giống như âm thanh tiếng còi nhỏ.

Cảm nhận được Lan ca nhi đã ngủ say, ngón tay Tạ Quyết bỏ bên môi, nhẹ “xuỵt” một tiếng. Sau đó ôm Lan ca nhi đứng lên, chậm rãi vào nội gian, cẩn thận từng li từng tí đặt vào trên giường, kéo chăn lên đắp cho hắn.

Lan ca nhi ngoan đến nỗi khiến Ông Cảnh Vũ cũng nghi ngờ có phải hài tử nào cũng đều ngoan như vậy không.

Nhưng hiển nhiên không phải.

Nàng nhớ kỹ đời trước đến Mục vương phủ dự tiệc trăm ngày của tiểu thế tử, thằng nhóc kia vừa rời khỏi ngực Mục vương liền khóc to, cho dù ai ôm cũng không được.

Lúc đó, tay Mục vương mới bắt đầu điều trị, cho nên chỉ có thể dùng một tay. Có lẽ là lo lắng ôm nhi tử không được tốt, cũng chỉ có thể tự hủy hình tượng, trên vai trên cổ buộc tã lót, đem hài tử đặt ở trong tã, rồi dùng một tay để nâng.

Không chỉ như vậy, đáy mắt cũng đầy quầng thâm, trong mắt ẩn ẩn có tơ máu.

Ai có thể nghĩ đến Mục vương lại như thế, mấy tháng trước đó vẫn còn là công tử phong lưu tiêu sái?

Tạ Quyết đi ra từ nội gian, thấy thê tử không biết nghĩ tới chuyện gì, trên mặt đều là ý cười.

“ Nàng đang suy nghĩ điều gì vậy? ”

Ông Cảnh Vũ ôm cánh tay hắn, đem hắn kéo đến ngồi xuống bên giường, cười hỏi hắn: “ Chàng biết tiểu mập mạp nhà Mục vương không? ”

Tạ Quyết suy nghĩ, sau đó gật đầu: “ Biết, là một tiểu tử mập mạp lùn tủn ”

Ông Cảnh Vũ sửng sốt một chút, sau đó có chút nghiêng cơ thể nhìn về phía bên trong giường lớn, thu hồi ánh mắt liếc hắn một chút.

Vỗ vỗ cánh tay của hắn, nói: “ Chàng còn nói nhà người khác, chàng cũng không nhìn Lan ca nhi xem hiện tại hắn cũng lùn tủn sao? ”

“ Thật sao? ”. Tạ Quyết cau mày nghĩ lại, giống như thật đúng là có chuyện như thế, hắn gật đầu: “ Quả thực có một chút ”

Ông Cảnh Vũ nhìn thấy hắn có chút đồng ý, cười một tiếng, sau đó nói: “ Chủ yếu là ta nhớ tới tiểu mập mạp kia ai cũng không nhận, chỉ nhận cha hắn, khiến Mục vương uống ngụm nước hay đi vệ sinh cũng đều khó khăn, cảm thấy có chút buồn cười ”

Tạ Quyết nhớ tới trăm ngày yến của tiểu mập mạp đời trước, nhìn thấy Mục vương bị giày vò thành bộ dáng tiền tụy, khóe miệng nhịn không được có chút giật giật.

“ Không phải ai cũng giống Lan ca nhi của chúng ta nhu thuận hiểu chuyện như vậy ”. Tạ Quyết bỗng nhiên thấy may mắn khi nhi tử nhà hắn tính tình ôn hoà an tĩnh.

“ Suy nghĩ một chút, khéo khi còn phải nhìn thấy cảnh đó một lần nữa, có chút đau lòng cho Mục vương ”. Cái bộ dạng tiền tụy kia, giống như từ khi hài tử được sinh ra đều không thể ngủ ngon một giấc ngon.

Tạ Quyết đem nàng kéo tới, bỗng nhiên đem đầu chôn đến cổ của nàng.

Ông Cảnh Vũ đẩy hắn: “ Chàng làm gì đấy? ”

Hơi thở nóng rực rơi vào trên cổ của nàng, hắn trầm thấp nói: “ Nàng đau lòng hắn làm gì, hắn có nương tử đau hắn, nàng chỉ có thể đau lòng ta ”

Ông Cảnh Vũ nghe xong, không khỏi bật cười: “ Không phải chàng ghen đấy chứ? ”

Tiếp đó chớp mắt một cái, thanh âm trầm thấp vang lên: “ Ừ, ta ghen, thì làm sao? ”

Nghe được giọng điệu này của hắn, Ông Cảnh Vũ câm nín luôn.

Giấm này, hắn thật đúng là ăn đến quen rồi.
Bình Luận (0)
Comment