Trở Về Trước Khi Phu Quân Chết Trận

Chương 17

17.
Tới gần tết Trùng Cửu, Minh Quốc Công phủ đưa tới thiếp mời, mời cả phủ Vĩnh Ninh Hầu qua thưởng cúc phẩm cua.

Mùa thu, chính là mùa hoa cúc nở rộ, thịt cua thơm béo.

Vĩnh Ninh Hầu phủ cùng Minh Quốc Công phủ từ trên xuống dưới đều thân cận.

Ông Cảnh Vũ nếu lần này không đi, chỉ sợ toàn bộ Kim Đô thành lại truyền ra rất nhiều lời không hay.

May mà hiện tại đã có thai hơn ba tháng, thái y nói thai nhi đã ổn định, lão thái thái mới để nàng cùng đi.

Có lẽ là tháng trước theo Tạ Quyết đi thỉnh an, Ông Cảnh Vũ ngoài miệng nói trang sức đeo trên người là cô mẫu đưa, cho nên lão thái thái thấy nàng keo kiệt, sợ lúc thưởng cúc ném hết mặt mũi hầu phủ, nên đặc biệt cho người đưa tới ba bộ trang sức, để nàng chọn một bộ.

Ông Cảnh Vũ đời trước không có loại đãi ngộ này, biết lão thái thái vì ai, cũng không có suy nghĩ nhiều.

Nhìn qua ba bộ trang sức giá trị xa xỉ, không có hứng thú chọn một bộ tương xứng với quần áo.

Mà Tạ Quyết rời phủ một tháng nay, cũng không biết khi nào về.

Cùng hắn làm phu thê ba năm, Ông Cảnh Vũ sớm đã thành thói quen.

Không có gì bất ngờ xảy ra, hắn sẽ ở ngày tết Trùng Cửu gấp gáp trở về cho dâng hương cho tổ tiên.

Thời gian mấy ngày trôi qua,bất chẳng qua chỉ là trong thoáng chốc.

Nắng sớm từ song cửa rơi vào trong phòng, dùng qua đồ ăn sáng, liền bắt đầu trang điểm.

Trang điểm được một nửa, có tiểu tỳ vội vàng vào phòng nói hầu gia trở về.

" Hầu gia bây giờ đang ở từ đường dâng hương, ước chừng qua một lát nữa liền đến Trử Ngọc Uyển "

Ông Cảnh Vũ nghe vậy ngẩn người, trong cả ngày Trùng Cửu tâm trạng nàng cực kỳ không vui, cho nên ký ức đặc biệt nhớ rõ.

Chẳng sợ thời gian trôi qua gần tám năm, nàng cũng sẽ không nhớ lầm.

Nàng rõ ràng nhớ rõ đời trước Tạ Quyết là buổi chiều mới trở về, hiện tại là buổi trưa, hắn bỗng nhiên trở về rồi?

Trong lúc suy tư, Minh Nguyệt hỏi: " Nương tử, cần đem quần áo hầu gia dự yến chuẩn bị không? "

Ông Cảnh Vũ hoàn hồn, gật đầu: " Ừ, chuẩn bị đi "

Đáp xong cũng theo đó suy tư nhiều lần.

Chẳng lẽ là vì nàng trở về, khiến một vài chuyện bị thay đổi, là do nàng nhúng tay vào mà xảy ra biến hoá?

Nghĩ như thế, Ông Cảnh Vũ đột nhiên cảm giác được việc giúp Tạ Quyết sống tiếp, cũng rất có khả năng thành công.

Đời này, Tạ Quyết nhất định phải sống.

Chỉ cần hắn còn sống, nàng cùng hài tử sẽ không cần mệt mỏi như vậy nữa.


Hắn còn sống, liền tiếp tục chống đỡ Vĩnh Ninh Hầu phủ.

Trang điểm tươm tất, mới đứng lên, ngoài cửa liền truyền đến thanh âm nô tỳ hô "hầu gia".

Là Tạ Quyết trở về.

Ông Cảnh Vũ theo tiếng nói nhìn lại, liền bắt gặp một thân quần áo nhẹ nhàng, hắc y buộc eo, khăn chít đầu cột tóc, chân đi giày đen từ ngoại viện đi vào.

Có lẽ là nhiều ngày chưa bỏ xuống đề phòng, cho nên một thân hãn khí chưa tiêu tan.

Dù mới hai mươi mốt tuổi, cỗ khí thế kia cũng không có kém hơn so với lão tướng quân lúc còn sống.

Ông Cảnh Vũ chỉ một cái chớp mắt liền hoàn hồn, hướng hắn nhẹ gật đầu: " Phu quân "

Tạ Quyết vào trong phòng, ánh mắt dừng trên một thân xinh đẹp của thê tử, bước chân chợt dừng một lúc.

Hắn phát hiện, mỗi lần trở về đều sẽ cảm thấy thê tử giống như cùng lúc trước không giống nhau.

Ông Cảnh Vũ ngẩng đầu, nói: " Phu quân một tháng này nhất định là bôn ba mệt nhọc, thiếp hiện tại phân phó người chuẩn bị đồ ăn cùng nước tắm cho chàng "

Ánh mắt Tạ Quyết liếc nhìn từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng dừng ở khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

Ông Cảnh Vũ suy tư một chút, hỏi: " Thiếp ăn mặc có vấn đề sao? "

Tạ Quyết hơi đăm chiêu mà thu hồi ánh mắt, lắc lắc đầu sau đó đi vào phòng chính, phân phó tỳ nữ bên cạnh nàng: " Trước chuẩn bị nước đưa đến phòng bên, nước lạnh liền được "

" Vâng ". Phồn Tinh lên tiếng trả lời rồi lui ra.

Tạ Quyết ngồi xuống giường, có lẽ là đã lâu chưa uống nước, vừa ngồi xuống liền uống tận ba ly, đều là uống một hơi cạn sạch.

Ông Cảnh Vũ nhìn qua, mơ hồ có thể thấy được đáy mắt hắn ẩn ẩn quầng thâm, cũng có từng tia từng tia mệt mỏi.

Nhìn thấy Tạ Quyết như vậy, Ông Cảnh Vũ chợt nhớ tới kiếp trước, hắn mỗi lần đi thì rất lâu mới về phủ, đợi đến khi trở về, đều sẽ như thế này.

Uống ba ly nước trà, giống như được tỉnh lại qua nguyên một ngày chưa uống nước, ngược lại nhìn về phía thê tử trong phòng mặc một bộ hoa phục.

Hắn hỏi: " Ta vừa mới nghe nói Minh Quốc Công phủ đưa tới thiếp mời, nàng cũng đi? "

Ông Cảnh Vũ đi đến một bên, nhắc lên ấm trà, ở cốc đổ nước xuống, đáp: " Thái y nói thai nhi đã ổn, có thể đi lại "

Nàng cách rất gần, theo động tác vén tay áo đổ nước, một trận mùi hương nhan nhạt cũng tùy ý chui vào hơi thở hắn.

Ánh mắt Tạ Quyết lại dừng ở trên người nàng.

Một tháng không thấy, nàng giống như vẫn chưa nhớ hắn, sắc mặt hồng hào, ngay cả trên gương mặt cũng có một chút thịt, ánh mắt đi xuống, dừng ở ngực.

Có lẽ là do mang thai, cũng có thể là do một thân áo váy, cứ cảm thấy nàng giống như đẫy đ.à hơn rất nhiều...

Lúc thê tử để bình trà xuống, Tạ Quyết thu hồi ánh mắt, mắt không chớp nhìn ra phía ngoài cửa.

Ông Cảnh Vũ ngồi xuống một bên, tìm chủ đề: " Hôm nay đi Minh Quốc Công phủ dự yến, chàng có muốn cùng đi? "


Tạ Quyết bưng nước trà nàng rót lên, đang muốn uống, chợt nghe thấy lời này, nhíu mày một cái.

Giãn lông mày ra, hắn nhìn phía nàng.

Ánh mắt kia không có thay đổi gì, Ông Cảnh Vũ lại giống như nhìn thấu như mọi ý tứ, giống như hắn đang nói nàng hỏi nhảm.

" Nàng đi, ta sao có thể không đi ". Hắn nói.

Ông Cảnh Vũ cúi thấp mi mắt xuống, lòng lại nghĩ ngươi đi đều rất nhanh liền trở về, cùng lắm đi ngang qua sân mà thôi, còn nói cùng nàng đi.

Cảm thấy không có gì để ý, lại cũng không biểu hiện ra ngoài.

Khi nói chuyện, lục đục có người từ cửa nâng nước vào phòng bên, Phồn Tinh vào nhà chính: " Hầu gia, nước đã chuẩn bị tốt "

Tạ Quyết "ừ" một tiếng, tùy ý đứng lên.

Hướng phòng bên mà đi, tựa như nghĩ tới điều gì đó. Bước chân dừng một trận, xoay người nhìn về phía thê tử, trầm ngâm một chút mở miệng: " Nàng theo ta tiến vào "

Ông Cảnh Vũ sửng sốt, nhớ tới số lần không nhiều lắm bị Tạ Quyết kêu vào tắm.

Tiếng nước vang dội, lưng hắn rắn chắc không ngừng rung lắc, thùng nước tắm cũng theo động tác của hắn sóng sánh lên xuống.

Hơn nữa mỗi lần, nàng đều bị hắn ôm từ phòng bên đi ra.

Nhớ lại việc này, tiểu góa phụ thủ tiết năm năm nhịn không được kích động, không khỏi lỗ tai nóng lên, nhưng trên mặt vẫn trấn định như cũ nhìn về phía Phồn Tinh: " Ngươi đi xuống trước "

Phồn Tinh sau khi lui xuống, Ông Cảnh Vũ ngước mắt liếc Tạ Quyết, nhanh rũ đầu xuống, ra vẻ ngượng ngập nói: " Thái y nói thiếp cùng người bình thường không giống nhau, mang thai tốt nhất không cần làm chuyện phòng the "

Thái y tự nhiên không có nói qua như vậy, chỉ là năm năm không thân mật cùng hắn, đều muốn thích ứng một thời gian lại nói sau.

Tạ Quyết nghe vậy liền nhướn mày, đáy mắt có chút không rõ ràng cho lắm.

Qua một lúc nghe nàng nói, mới phản ứng được ý của nàng, sắc mặt trầm xuống.

Tắm còn làm việc đó, quá dâm mỹ!

Nàng thân là nữ tử, sao lại nghĩ tới điều này?

Hồi lâu không thấy Tạ Quyết đáp lời.

Ông Cảnh Vũ không khỏi âm thầm phỏng đoán hắn sẽ không vì vậy mà tức giận chứ?

Nghĩ đến đây, chậm rãi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tạ Quyết, lại lập tức rũ đầu xuống.

Tạ Quyết mặt đen xuống, hắn giận thật?

Suy nghĩ mới lúc, liền truyền đến tiếng nói của Tạ Quyết: " Nàng ở trong phủ nhìn lộn xộn cái gì, ta để nàng đi vào là tính để nàng giúp ta gội đầu! "

Ông Cảnh Vũ: ...?

Tạ Quyết mọi việc luôn luôn tự thân tự lực, rất ít chủ động nhắc tới để nàng hầu hạ hắn, chớ nói chi là nàng bây giờ còn có thai.

Hắn sao không gọi người khác, ngược lại sai cái người đang có thai là nàng này?

Tạ Quyết hình như nhìn thấu tâm tư của nàng, trả lời: " Ta có chút không tiện, cũng không tiện để người khác hầu hạ, tiến vào "

Dứt lời, dẫn đầu xoay người đi vào phòng bên.

Ông Cảnh Vũ mắt nhìn phòng bên, hơi chút trầm tư nhưng vẫn đứng dậy theo vào.

Đi vào phòng thì Tạ Quyết đang cởi bỏ đai lưng.

Ánh mắt dừng ở trên tay hắn, có chút nghi hoặc.

Hắn chỉ là dùng tay phải đến cởi, tay trái lại buông xuống bất động.

Nhớ lại một chút hắn từ khi vào phòng hình như không dùng qua tay trái.

Tạ Quyết ngước mắt nhìn nàng, tiếp theo cúi đầu cởi bỏ đai lưng, ngữ điệu thản nhiên: " Trên tay bị thương ngoài da, không muốn kinh động đến tổ mẫu, cho nên không thể để người khác biết "

Một năm trước Tạ Quyết gặp nạn, lão thái thái ngất qua một lần, thân thể cũng kém đi.

Thái y dặn dò qua, không thể lại chịu k1ch thích, dù là k1ch thích nhỏ cũng có thể muốn mạng lão thái thái.

Ông Cảnh Vũ nghe được hắn bị thương, lại ngẩn người.

Thê tử không có bất kỳ phản ứng gì lớn, Tạ Quyết ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ thấy trên mặt nàng có vài phần mờ mịt.

Trầm ngâm một lát, suy đoán nàng hẳn là lo lắng cho mình, nhân tiện nói: " Không nghiêm trọng, chỉ là da thịt tổn thương "

Nghĩ nghĩ, lại nói: " Mấy ngày chưa từng gội đầu, lại một đường bụi đất, giữa hàng tóc đều là cát bụi, đi dự yến sợ rằng không ổn "

Ông Cảnh Vũ im lặng không nói, chậm rãi tiến lên giúp hắn cởi bỏ đai lưng.

Đai lưng cởi xuống, rồi sau đó là ngoại bào.

Ngoại bào được cởi ra, nàng mới ngửi thấy mùi máu tươi, không khỏi nhìn cánh tay trái hắn.

Áo lót hắn cũng là màu đen, tạm thời nhìn không ra dấu vết gì.

Áo lót cởi ra, mới nhìn thấy trên cánh tay trái băng bó một vòng vải thưa.

Cũng không biết là có phải do thúc ngựa quay về, xóc nảy đến miệng vết thương, máu cũng đã thấm đến bên ngoài vải thưa.

Vải trắng bị máu nhiễm đỏ một mảng lớn.

Tạ Quyết lại chẳng mảy may gì, thẳng thừng kéo xuống khăn chít trên đầu, xoay người ngồi ở một bên trên ghế, nhắm hai mắt, đầu ngửa ra.

" Gội giúp ta "

Ông Cảnh Vũ tiến lên, dùng gáo múc đổ nước xuống đầu hắn, ánh mắt quét thêm vài lần trên tấm vải thấm máu.

Không khỏi nghĩ tới hôm Trùng Cửu đời trước.

Hắn ngày ấy sau khi trở về vẫn chưa vào phòng, để cho người đem quần áo đến đông sương phòng, chỉ để Thạch giáo úy vào.


Thạch giáo úy là người của hầu phụ, từ nhỏ đi theo Tạ Quyết, có thể xem như cùng Tạ Quyết lớn lên, Tạ Quyết tin tưởng hắn nhất.

Mà Thạch giáo úy cũng cùng Tạ Quyết chết trận ở Dã Tam Pha.

Thạch giáo úy sau khi từ trong phòng rời khỏi, Tạ Quyết cũng đổi một thân quần áo khô ráo, sau đó cùng nàng đi dự yến.

Đến Quốc Công phủ, Tạ Quyết chỉ cùng Minh Quốc Công chờ một đám trưởng bối để bái lễ, sau đó liền rời đi.

Nàng chịu ủy khuất từ Quốc Công phủ trở về phòng cũng không thấy bóng dáng của hắn.

Hạ nhân nói là hầu gia dặn dò, hắn chuyển đi đông sương phòng ở một thời gian.

Về phần lý do là gì, hắn nửa lời cũng không nói.

Có thể là do người bị thương, cho nên mới vội vàng từ Quốc Công phủ gấp gáp trở về, càng là vì giấu diếm bị thương, mới chuyển đến đông sương phòng?

Nhưng nếu đời trước lựa chọn che giấu nàng, vì sao hiện tại lại muốn để nàng biết?

Ánh mắt dừng trên khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Màu da hắn đen đi rất nhiều, ngược lại nhìn không ra vấn đề gì.

Nếu là thật sự y như lời hắn nói, chỉ là da thịt tổn thương, vậy đời trước làm sao đến mức hắn ở đông sương phòng năm ngày?

Trong lúc đó hắn cũng đi qua hai lần, một lần là đi thỉnh an lão thái thái, một lần là cùng nàng ăn một bữa cơm. Khi đó hắn biểu hiện như thường, không có gì khác biệt.

Đời trước chuyển đi đông sương phòng đến cùng là vì lý do gì?

Ông Cảnh Vũ đầy bụng nghi hoặc, nhưng Tạ Quyết đời này, nhất định là không cho nàng được câu trả lời.

Âm thầm thở dài một cái, thu hồi tâm tư, đầu ngón tay mềm nhẹ xoa bóp ở giữa hàng tóc.

Ngoại trừ mùi thanh hương ngào ngạt của bồ kết, còn có mùi hương hoa nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi Tạ Quyết.

Bản thân gội đầu lại hoàn toàn không có cảm giác như vậy, đầu ngón tay mềm mại ở da đầu hắn nhẹ ấn, nhu nhược không có lực, lại làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Ba ngày nhắm mắt cộng lại cũng chỉ ba canh giờ, mệt mỏi đến cực điểm, thoải mái một trận, mệt mỏi dần dần xua tan, suy nghĩ cũng trôi đi đâu đó.

Trong lúc mơ hồ, có giọng nói ôn nhu truyền vào trong tai: " Phu quân, gội đã xong, có thể đứng lên "

Nghe tiếng, Tạ Quyết chậm rãi mở hai mắt ra.

Ánh mắt trong chốc lát không được rõ ràng lắm, trước mắt hình như có một tầng sương mù.

Cách một tầng sương mù, hắn hình như thấy được một nữ tử yểu điệu.

Nữ tử kia trong mắt đầy nước mắt, đuôi mắt hiện ra nhàn nhạt hồng ngân, giống như còn mang theo dư vị oán giận nhìn hắn.

Chỉ là hai giây sau, tầng sương mờ đi, tầm nhìn cũng rõ ràng.

Nơi nào còn có nữ tử ướt lệ?

Cũng chỉ có nữ tử nhã nhặn.

Tạ Quyết nhíu mày, sắc mặt lập tức lạnh lùng xuống dưới.

Hắn sao lại giật mình.


Bình Luận (0)
Comment