34.
Mấy người tiếp tục ngồi trong viện lão thái thái, cũng không có lời gì để nói, ngồi xuống cũng chỉ im lặng.
Cũng may quần áo cùng tóc của Tạ Quyết chỉ ướt một nửa, lão thái thái đau lòng tôn nhi, lo lắng hắn sẽ cảm lạnh, liền thúc giục hắn nhanh đi về thay đồ.
Đây cũng là có lý do để Ông Cảnh Vũ cùng mẫu thân cáo lui.
Mưa nhỏ đã ngừng, gạch đá xanh tạo thành từng vũng nước nhỏ.
Liễu đại nương tử sợ trượt, cho nên sau khi từ trong sảnh ra ngoài liền cẩn thận từng li từng tí vịn tay nữ nhi, cùng tế tử với nghĩa tử đi về phía trước.
Bởi vì không cần lai phải đối mặt với lão thái thái, ý cười trên mặt đã từ từ thu lại.
Ông Cảnh Vũ có thể cảm nhận được a nương không vui, suy tư một lúc, nhẹ giọng khuyên nhủ: " Mẫu thân chớ tức giận, cũng chớ nên trách phu quân "
Liễu đại nương tử bất đắc dĩ liếc nhìn nữ nhi, hiểu được nha đầu này quả nhiên vẫn là hướng về phía phu quân nàng.
Nữ nhi đều đã có thai, nàng tất nhiên là không thể để cho con bé lo, cho nên sắc mặt hơi hòa hoãn nhẹ gật đầu, xem như đáp ứng nàng.
Tạ Quyết cùng Ông Minh Tuyển đi ở phía sau lưng, nhìn qua đôi mẫu nữ thân mật phía trước.
Bởi vì Tạ Quyết ít nói, cùng hắn quen biết một năm, lại làm cộng sự hơn nửa năm, Ông Minh Tuyển cân nhắc một chút, mới mở miệng.
" Muội phu ngươi dù hứa sẽ chiếu cố tốt A Vũ, nhưng từ khi mang nàng đi Kim Đô, nghĩa mẫu nghĩa phụ cả ngày đều lo lắng A Vũ ở Kim Đô không có chỗ nương tựa, bị người khác bắt nạt "
Tạ Quyết nghe vậy, lặng im nhìn thê tử phía trước, bên mặt bây giờ hiện đầy ý cười.
Từ lúc trước khi thành thân cho đến khi thành thân hai tháng, nàng ở trước mặt của hắn còn chưa có để ý cẩn thận như vậy, khi đó nàng cũng sẽ cười như bây giờ.
Nhưng, hiện tại hắn đã rất lâu chưa từng thấy nàng cười giống như này.
Thu lại ánh mắt, thấp giọng nói: " Đệ hổ thẹn với nhạc phụ nhạc mẫu, khiến A Vũ chịu khổ "
Lời này giống như là nói với Ông Minh Tuyển, nhưng lại giống như tự nói cho hắn nghe.
Tạ Quyết lúc nãy ở trong sảnh nhìn thấy nhạc mẫu, cảm giác áy náy nổi lên.
Loại áy náy này, giống như hắn làm rất nhiều điều hổ thẹn với họ.
Nghe được muội phu thừa nhận, Ông Minh Tuyển ngẩn người, hắn còn tưởng muội phu sẽ không thừa nhận, nhưng không nghĩ hắn vậy mà lại thừa nhận.
Mặc dù mình không phải thân huynh A Vũ, lại vẫn chỉ là một lính cai nhỏ, nhưng đến cùng vẫn nhịn không được lấy danh nghĩa huynh trưởng dặn dò: " Mặc kệ là muội phu ngươi tốt, hay mọi người trong hầu phủ tốt, đều chớ khiến A Vũ khổ "
Tạ Quyết: " Đệ hiểu rồi "
Mấy người một đường chậm rãi trở về Trử Ngọc Uyển.
Ông Cảnh Vũ để nghĩa huynh ở viện sát vách, mẫu thân thì cùng nàng ở cùng một viện, là ở tại tây sương phòng.
Sắc trời cũng không còn sớm, lúc mới rời đi đã để người chuẩn bị chút nước nóng, đợi đến khi bọn họ tắm rửa qua, thân thể cũng đã ấm liền dùng bữa tối.
Ông Cảnh Vũ cùng Tạ Quyết đưa mẫu thân trở về phòng, lại đi tiễn Ông Minh Tuyển.
Lúc trở về, là Minh Nguyệt đỡ lấy nàng, Tạ Quyết tiến lên: " Để ta "
Minh Nguyệt đành phải nhường cho hầu gia.
Cánh tay Tạ Quyết từ sau lưng Ông Cảnh Vũ đưa qua đỡ bả vai của nàng. Mà nàng nửa người đều giống như dựa vào trong ngực hắn.
Cùng giường chung gối nhiều ngày, cũng dần dần quen thuộc Tạ Quyết, cho nên giờ phút này cảm thấy thực tự nhiên.
Nàng hướng về phía Tạ Quyết cười nhẹ một tiếng: " Làm phiền phu quân "
Bởi vì nhìn thấy mẫu thân, tâm tình vui vẻ đến cực điểm, cho nên nụ cười trên mặt cũng là thật.
Tạ Quyết thấp mắt liếc nhìn bụng nàng lớn hơn so với nửa tháng trước, nâng ánh mắt lên nhìn về phía nàng.
Ánh mắt trầm tĩnh cùng nàng nói: " Nàng với ta là phu thê, không cần khách khí "
Nghe vậy, Ông Cảnh Vũ chỉ là cười.
Lúc lâu sau, nàng hỏi: " Phu quân làm sao lại trở về, thiếp nhớ phu quân lúc trước đều là một tháng mới trở về một lần nha "
Nghe nàng hỏi như vậy, Tạ Quyết liền biết hắn ngày trước rời phủ, nàng đúng là còn ngủ, cũng không nghe thấy hắn nói gì.
" Ta không cần phải thường xuyên ở trong quân, trở về lúc nào cũng được, về sau cũng sẽ thường xuyên về "
Ông Cảnh Vũ dừng bước, ý cười hơi tắt.
" Làm sao vậy? ". Tạ Quyết nhìn thấy phản ứng của nàng, lông mày cau lại.
Trêb mặt Ông Cảnh Vũ lập tức khôi phục ý cười yếu ớt, điềm nhiên như không có việc gì: " Không có gì, chỉ cảm thấy dựa vào tính cách của phu quân, quả thực phải ở trong quân mới phải, cho nên hơi kinh ngạc "
Chính là nàng nói không có gì, Tạ Quyết cũng mơ hồ cảm giác được nàng không vui.
Tạ Quyết không rõ lắm là hắn sai ở đâu, thê tử trong khoảng thời gian ngắn ngủi mấy tháng, thái độ đối với hắn dần dần lạnh nhạt.
Nhưng dựa trên trực giác mãnh liệt, lỗi sai này hẳn là xuất hiện ở trên người hắn.
Chính là có ý nghĩ như vậy, sắc mặt Tạ Quyết bình tĩnh như trước trả lời nghi ngờ của nàng: " Nàng có thai, có nhiều chỗ bất tiện, ta về sau sẽ thường xuyên về phủ "
Ở trong quân hơn nửa tháng, nàng ngồi ở trước bàn trang điểm, vuốt v3 bụng bằng phẳng, khuôn mặt tiền tuy âm thầm gạt lệ, cho nên không tới một tháng thì chạy về.
Nhưng không nghĩ tới chính là, sẽ ở trong phủ đụng phải nhạc mẫu từ Vân huyện đến thăm thê tử.
Ông Cảnh Vũ nghe vậy, nghĩ thầm hắn bởi vì nàng có thai mà thường trở về, cũng có thể nghe được.
Phu thê hai người mang theo tâm tư khác nhau trở về nhà chính.
Tạ Quyết đi nhĩ gian tắm rửa, Ông Cảnh Vũ ngồi ở nhuyễn tháp suy ngẫm lời nói của Tạ Quyết.
Nghe được hắn nói, đáy lòng nàng có sầu cũng có kinh ngạc.
Sầu chính là về sau này phải mang khuôn mặt hiền thê dài dài.
Kinh ngạc là Tạ Quyết thật sự có rất nhiều chỗ không giống đời trước.
Đời này Tạ Quyết thay đổi, tuy có thể nói là bởi vì nàng trong bụng có hài tử, nhưng vẫn là không giống.
Tạ Quyết đời trước, dù không thường xuyên phải ở trong quân, nhưng hắn lại hận không thể đem cuộc đời của mình đều ở đó, sau đó một tháng cũng chỉ ở trong phủ mấy ngày.
Cho nên nàng rất khinh ngạc khi nghe được hắn nói sẽ thường xuyên trở về.
Tốt nhất hắn cùng đời trước hoàn toàn khác nhau, đời này cũng sẽ không đem Anh Nương về.
Nhớ tới Anh Nương, Ông Cảnh Vũ nhớ lại tháng trước để Minh Nguyệt lấy bạc, cầm thư của nàng đi tìm người điều tra.
Muốn tìm người hay điều tra người khác, đều phải qua tay quan phủ. Chỉ cần bỏ ra chút bạc thì không thành vấn đề.
Trên thư nàng để bọn hắn đi điều tra Anh Nương, nhưng mấy tháng đã trôi qua, thật lâu không có tin tức.
Sẽ không giống đời trước đều tra không ra, đời này sớm hơn ba năm cũng tra không được?
Trong lúc suy tư, Tạ Quyết mang một đầu tóc ướt từ nhĩ gian đi vào.
Ông Cảnh Vũ nhìn thấy, liền chống tay lên bàn muốn đứng dậy lau khô tóc cho hắn.
Nhưng Tạ Quyết hình như biết nàng muốn làm gì.
Hắn mở miệng: " Ta tự mình làm, nàng ngồi yên "
Tạ Quyết vốn dĩ chưa từng để ý qua phụ nhân khác mang thai, cũng không biết phụ nhân hoài thai sẽ như thế nào.
Nhưng bây giờ nhìn thấy thê tử, liền biết nàng nâng cao cái bụng lớn, hành động vô cùng không tiện.
Đi tới trước tủ quần áo, không biết cái khăn đặt ở nơi nào, gian ngoài truyền đến thanh âm thê tử ôn nhu: " Ở cạnh giường, ở giữa ngăn thứ nhất "
Tạ Quyết lần theo lời nàng nói tìm được khăn.
Lau sạch tóc, đi ra ngồi tại trường tháp.
Một lát sau, Tạ Quyết ngẩng đầu nhìn về phải thê tử, trầm ngâm chốc lát, cuối cùng mở miệng: " Lúc đến Kim Đô, ta đáp ứng nhạc phụ nhạc mẫu sẽ chiếu cố tốt nàng, nhưng ta thất hứa, là ta có lỗi với nàng "
Nghe được một tiếng có lỗi này, đầu ngón tay Ông Cảnh Vũ hơi động một chút, đuôi lông mày cũng theo đó cau lên.
Tâm tình càng là bởi vì lời Tạ Quyết nói mà hiện lên kinh ngạc.
Xem ra hai đời Tạ Quyết thật sự không giống.
Đời trước, cho dù là lúc hắn xuất chinh, há miệng đều là như đã sắp đặt sẵn, nửa câu ra dáng vẻ tiếng người đều chưa hề nói.
Nhưng bây giờ, hắn lại nhận lỗi với nàng?
Thái độ của hắn không còn lạnh lùng giống như đời trước.
Cũng có thể ngày đó sẽ không lựa chọn mang nhi mẫu Anh Nương về.
Như vậy, dù là nàng không còn tình cảm với hắn, nàng cũng sẽ cố gắng hòa giải cả đời với hắn.