Trở Về Tuổi Mười Bảy

Chương 33

Lâm Hành im lặng chừng một phút, nói, “Hiểu lầm thôi, mà quá khứ với hiện tại cũng không có liên quan nhiều lắm, chỉ có anh và em là có kí ức thôi.”

Lâm Hành và Cố Cảnh Ngôn kiếp trước đến cuối cùng lại trở thành kẻ tử thù, Cố Cảnh Ngôn và Lâm Hành từng gặp nhau mấy lần tại các bữa tiệc, hai người bọn họ còn chưa cấu véo gì nhau thì những người bên cạnh đã đằng đằng sát khí như chơi đá gà. Chuyện giữa hai người bởi vì quá bí ẩn, không có mấy người biết được chân tướng, đều là chủ quan suy đoán bọn họ trở mặt thành thù, Cố Cảnh Ngôn còn đẩy Lâm Hành vào tù, thù hận rất lớn.

“Em từng gặp qua Chu Phi mấy lần.” Cố Cảnh Ngôn tránh nặng tìm nhẹ, “Em không thích hắn ta.”

“Em còn muốn thích anh ta hay sao?” Lâm Hành nheo mắt nhìn Cố Cảnh Ngôn, “To gan nhỉ, ở ngay trước mặt anh mà còn muốn ngoại tình?”

Cố Cảnh Ngôn: “…”

“Em chỉ được thích anh thôi.” Lâm Hành mở sách ra, “Bọn họ cho là giữa chúng ta có huyết hải thâm cừu gì đó, em cũng biết tình hình khi đó mà, anh không có cách nào giải thích được. Chẳng lẽ anh nói với người ta là bị em đá sao? Chỉ một cái hôn mà tạo ra một vụ án máu me như vậy cũng mất mặt lắm đó.”

Cố Cảnh Ngôn: “…”

“Bọn họ không hiểu đâu, đừng lôi chuyện cũ ra nữa, chẳng có ý nghĩa gì cả.”

Cố Cảnh Ngôn ấn ấn mi tâm, Lâm Hành thật giống ba anh, đều là những người đàn ông thần kinh không nhạy bén.

“Chu Phi cũng giống chúng ta sao?”

“Chắc là bi.” Lâm Hành trả lời tùy ý, bên cạnh Chu Phi oanh oanh yến yến, cũng không phải chỉ thích người khác phải, “Xung quanh anh ta có nữ có nam.”

“Vậy là đời tư rất hỗn loạn?”

“Ai quan tâm anh ta loạn hay không, anh cũng đâu có yêu đương gì với ổng.” Lâm Hành mở vở ra, thấy giáo viên chủ nhiệm đi tới, nói, “Ăn nhanh đi rồi giục rác, cho ông Lưu chút mặt mũi.”

Cố Cảnh Ngôn ném hộp đồ ăn, nhìn chằm chằm Lâm Hành một lúc lâu, “Anh Lâm.”

“Hả?”

“Trước đây có người biết anh là gay không?”

“Anh là gay rõ như vậy mà.” Lâm Hành nói, “Còn phải cần được người ta biết nữa sao?”

Có thể trên toàn thế giới chỉ có Lâm Hành biết mình là gay! Cố Cảnh Ngôn bị hôn cũng không biết Lâm Hành là gay. Thấy anh cũng thần tiên thật, gay mà không ai biết, Lâm Hành ở trong giới gay như hoa giữa rừng lá.

Cố Cảnh Ngôn cũng không muốn nhắc nhở anh, cứ để vị thần tiên tiếp tục làm hoa đi.

“Mẹ anh thế nào rồi?”

“Không biết, vẫn chưa có kết quả kiểm tra.” Lâm Hành nhớ ra còn tiền trong cặp, lấy ra đưa cho Cố Cảnh Ngôn năm mươi ngàn, “Anh giữ lại mười vạn, năm mươi ngàn này trả cho em trước.”

Sắc mặt Cố Cảnh Ngôn nhất thời thay đổi, “Anh không cần phải phân chia rõ ràng với em như thế!”

Lâm Hành không nghĩ tới vấn đề này, dừng một chút rồi nói, “Người ta thường để vợ quản tiền như thế nào? Bây giờ anh cũng không có tài sản gì, trong cặp có mười vạn và một tấm thẻ sinh hoạt phí, em có muốn lấy luôn không?”

Cố Cảnh Ngôn chớp mắt mấy cái, hàng lông mi dày khẽ run, tai lập tức ửng đỏ dời tầm mắt. “Không muốn.”

Lâm Hành cầm tay Cố Cảnh Ngôn, tiếng nói nặng nề, “Sợ nợ em quá nhiều.”

Cổ Cố Cảnh Ngôn cũng đỏ lên, quay đầu nhìn thẳng Lâm Hành, “Anh không nợ em, em nói rồi, em cam tâm tình nguyện.”

Hôm sau mới có kết quả kiểm tra của Từ Viện, u não thời kỳ đầu, chuẩn bị tiền làm phẫu thuật. U thời kỳ đầu, đã là kết quả tốt nhất rồi, Lâm Hành thở ra một hơi.

Tiền anh có, thời gian phẫu thuật đã sắp xếp xong, ngày 23 tháng 6, ngày đầu tiên thi học kỳ.

Trung tuần tháng sáu, bọn họ có một ngày nghỉ duy nhất, sáng sớm Chu Phi gọi điện thoại tới hẹn ăn cơm. Lâm Hành đang nấu canh, tay chân luống cuống xử lý nguyên liệu, “Buổi tối tôi mời anh uống rượu, mẹ tôi đang nằm viện, ban ngày tôi phải tới chăm sóc cho bà.”

“Vậy được.” Chu Phi nói, “Sunday, cậu tự tới đó nhé.”

Sunday là một quán bar ở trung tâm thành phố, tương đối chất lượng, Chu Phi rất kỹ tính, chỗ ăn chơi cũng phải sang chảnh.

“Được.”

Cúp điện thoại, Lâm Hành vừa tìm được cái nắp nồi, điện thoại liền vang lên, anh cầm lên thấy là Cố Cảnh Ngôn, đi vào phòng bắt máy, giọng nói lười biếng xen lẫn ý cười, “Tiểu thiếu gia.”

“Giờ em đến nhà anh, anh cần gì không? Em mang tới.”

“Mang em tới là được.” Lâm Hành ý tứ sâu xa, “Anh cần em.”

Đầu bên kia điện thoại quả nhiên lại lặng thinh, Lâm Hành cũng có thể tưởng tượng được, Cố Cảnh Ngôn nhất định đỏ cả mặt, da mặt cậu mỏng vô cùng, đùa giỡn hai câu đã không chịu được.

“Ăn mì không?” Lâm Hành hỏi, “Buổi trưa ở nhà ăn nhé, anh nấu rồi.”

“Được.”

Lâm Hành cúp điện thoại, hàng lông mày giương lên, tâm tình rất tốt. Đi ra ngoài nấu cho xong, chờ Cố Cảnh Ngôn tới là có thể ăn được rồi.

Tiết trời khô nóng, Lâm Hành mặc áo sát nách và quần cộc, lộ ra hai cái chân dài rắn chắc. Cố Cảnh Ngôn lên lầu liền thấy Lâm Hành đang ngậm thuốc lá, tay dài chân dài ngồi ở trong hành lang —— đang làm một con gà.

“Anh Lâm?”

Lâm Hành quay đầu lại nhìn thấy Cố Cảnh Ngôn, đứng dậy đi rửa tay, lúc trở lại đã bỏ thuốc rồi, “Ngồi ở chỗ quạt này, trong phòng nóng lắm, buổi trưa ăn mì lạnh với gà nhé.”

“Ò.”

Tốc độ nấu ăn của Lâm Hành rất nhanh, bưng hai tô mì vào phòng. Lâm Hành chặt gà thành những miếng nhỏ đặt lên trên, anh đưa đũa cho Cố Cảnh Ngôn, “Cuối tuần này không có bận gì à? Không cần đến công ty sao?”

“Tạm thời không cần em phải lo.” Cố Cảnh Ngôn rất thích đồ ăn Lâm Hành nấu, Cố Cảnh Ngôn không ăn cay, chỉ có Lâm Hành nấu thì mới có thể đổi món cay thành không cay mà vẫn giữ nguyên mùi vị.

“Buổi tối có một buổi hẹn uống rượu, đi không?” Lâm Hành đứng dậy đi ra ngoài lấy bát nước mơ đặt trước mặt Cố Cảnh Ngôn.

“Với ai?”

“Chu Phi.”

Cố Cảnh Ngôn uống một hớp nước mơ chua chua ngọt ngọt, “Em đi được hả? Không làm lỡ chuyện của anh chứ?”

“Có thể mời được Cố tổng là vinh hạnh ba đời, sao lại lỡ chuyện được?”

Cố Cảnh Ngôn thiếu chút nữa bị sặc nước.

“Cơm nước xong anh đến bệnh viện một chuyến, em ở nhà anh học bài đi, anh đi nhanh rồi về.” Ánh nắng gay gắt, Lâm Hành không nỡ để Cố Cảnh Ngôn ra ngoài phơi nắng.

“Em đi với anh nhé?”

Lâm Hành dọn dẹp bát đũa xong, xoay người lại nhanh chân đi về phía Cố Cảnh Ngôn, cúi người dùng trán mình cọ lên mặt Cố Cảnh Ngôn, bình tĩnh nói, “Không nỡ rời xa mấy tiếng sao?”

Cố Cảnh Ngôn lui về phía sau, mãi đến khi lùi sát vào tường, nuốt nước bọt, “Không có mà.”

Lâm Hành ôm lấy eo Cố Cảnh Ngôn, mò từ từ lên trên, cuối cùng dừng trên cằm. “Hôn một cái nào.”

Cố Cảnh Ngôn nhắm mắt lại, tay dính sát vào tường, Lâm Hành cúi đầu hôn. Đôi môi mềm mại hơi lạnh, cách âm không tốt, ở ngoài có tiếng bước chân vang lên, Lâm Hành buông Cố Cảnh Ngôn ra xoa nhẹ tóc cậu, “Có người về.”

Tim Cố Cảnh Ngôn muốn bay ra ngoài, “Người nhà anh sao?”

Vừa nói xong, cửa phòng liền bị đẩy ra, Lâm Hành tỉnh bơ cầm lấy cái áo sơ mi ngắn tay mặc vào, quay đầu lại, “Ba.”

Cố Cảnh Ngôn: “…”

Lâm Hướng Phong nói, “Ban ngày đóng cửa làm gì? Ăn cơm chưa?” Sau đó nhìn thấy Cố Cảnh Ngôn đứng ở góc tường, mặt đỏ có chút không bình thường, “Bạn học Tiểu Cố đến sao? Trong nhà nóng lắm, tới gần chỗ quạt này.”

“Cảm ơn chú.”

Mùa hè mặc quần áo mỏng, Cố Cảnh Ngôn sợ bị nhìn ra, nói, “Lâm —— Lâm Hành.” Cậu nhìn vào mắt anh, đầu óc cậu trống rỗng, “Cuốn vở kia của tôi nằm trong phòng cậu hả?”

“Trên bàn đó.” Lâm Hành cảm thấy mình phải tới viện mắt khám thử, Cố Cảnh Ngôn nói dối vụng về như vậy, lúc vừa quay về làm sao em ấy gạt được mình hay thế? Thật không thể tin nổi.

“Con nấu canh à?”

“Hầm canh gà.” Lâm Hành nói, “Ba về rồi thì mang tới đi, con không đi nữa.”

“Được, ba về lấy đồ thay.”

Lâm Hành đưa cho ba hai phần mì rồi mới về phòng ngủ, mắt thăm dò quần Cố Cảnh Ngôn, đè thấp giọng, “Có phản ứng rồi à?”

Cố Cảnh Ngôn sau khi vào thì cứ ngồi bên cửa sổ, đôi mắt cũng không biết nên nhìn đi đâu.

“Hôm nay mặc quần hơi chật.”

“Vậy sao?” Lâm Hành cười thâm ý, chậm rãi nói, “Anh sờ thử nào.”

Nói xong đi về phía Cố Cảnh Ngôn, Cố Cảnh Ngôn cấp tốc che quần lại, ngẩng đầu, “Ba anh ở bên ngoài đó.”

Ngón tay Lâm Hành cọ lên cằm Cố Cảnh Ngôn, ý vị thâm trường nói, “Chỉ có chút tiền đồ này thôi sao? Cục cưng.”

Cố Cảnh Ngôn tránh tay Lâm Hành, kề sát lên tường, “Anh không thấy nóng sao?”

“Nóng chứ.” Lâm Hành xốc áo sát nách lên lộ ra vòng eo vạm rỡ, nhìn rất phóng túng, cắn và mép áo, nhấc đầu gối lên đặt giữa hai chân Cố Cảnh Ngôn, giương mắt, “Hôm nay ba mươi hai độ, cởi đi.”

Cố Cảnh Ngôn đột nhiên đẩy Lâm Hành ra, ngoài cửa Lâm Hướng Phong nói, “Lâm Hành, ba tới bệnh viện đây, buổi tối con không cần làm cơm, ba mua ở ngoài ăn.”

Lâm Hành xoa nhẹ tóc Cố Cảnh Ngôn, thả xuống quần áo dạ một tiếng, quay người ra cửa.

Cố Cảnh Ngôn nhìn túp lều nhỏ của mình, nửa ngày mới bụm mặt nằm lên bàn, chim non khó chịu quá.

Sắp đến kỳ thi, chương trình học Lâm Hành xếp ngày càng nhiều. Anh đem quạt điện chuyển tới phòng ngủ, mở vở ra làm những bài nước tới chân mới nhảy, Cố Cảnh Ngôn ngồi bên cạnh nhìn anh.

Vậy mà anh cũng có thể nhịn được, đúng là thần tiên!

Một Cố Cảnh Ngôn trước đây kiềm chế bao nhiêu còn bị người ta nói đùa là lãnh cảm giờ đây đang nhịn đến khó chịu, cuối cùng thì ai mới là người lãnh cảm hả? Lâm Hành bình tĩnh như vậy, Cố Cảnh Ngôn không có tư cách bị gọi là lãnh cảm.

Trong lòng Cố Cảnh Ngôn đang điên cuồng mắng chửi.

Lâm Hành quay đầu lại nhìn Cố Cảnh Ngôn, dùng cằm ra hiệu, “Ngồi gần một chút.”

Cố Cảnh Ngôn không biết ý, nhưng vẫn dịch qua, “Làm sao vậy?”

Lâm Hành để bút xuống, tay hạ xuống dây nịt Cố Cảnh Ngôn, “Khó chịu rồi à?”

Cố Cảnh Ngôn lập tức che đũng quần, “Không có.”

“Bỏ tay ra.” Lâm Hành gõ xuống mu bàn tay của cậu, nói rằng, “Muốn thì nói, với người đàn ông của em mà ngại ngùng cái gì? Cố tổng đang thẹn thùng sao?”

Mặt Cố Cảnh Ngôn nóng lên, “Anh Lâm?”

Lâm Hành chạm vào eo Cố Cảnh Ngôn, “Dựa vào đây, chân chuyển hướng, đừng có căng.”

Cố Cảnh Ngôn sắp phát điên, Lâm Hành ngựa quen đường cũ, bắt ngay trúng hồng tâm. Cố Cảnh Ngôn lập tức ngừng giãy dũa, thuận theo bàn tay Lâm Hành. Tiêu chuẩn của Cố Cảnh Ngôn là năm phút, sau khi kết thúc Lâm Hành lấy giấy lau tay, tiếp tục làm bài, “Thoải mái chưa?”

Bên tai Cố Cảnh Ngôn vẫn còn tiếng ong ong, chẳng nghe thấy gì. Lúc bình tĩnh lại, Lâm Hành đang làm đến phần nghe tiếng Anh, giọng nữ cứng nhắc trong máy ghi âm vang vọng khắp phòng, lặp lại từng lần một.

Cả đầu Cố Cảnh Ngôn toàn là hai chữ “đờ mờ”! Lâm Hành mẹ nó là thần tiên thật sao.

“Anh không có phản ứng sao?” Cố Cảnh Ngôn chỉnh sửa quần áo xong, đỏ mặt hỏi.

“Dời lực chú ý thì sẽ không bị em mê hoặc.” Lâm Hành không ngẩng đầu, tiếp tục làm bài, nói, “Bây giờ lại chưa thể làm em được, cứng lên thì phiền lắm.”

“Em cũng có thể dùng tay…” Giọng Cố Cảnh Ngôn đã thấp đến nỗi không nghe thấy.

Lâm Hành liếc Cố Cảnh Ngôn đầy thâm ý, giương mày lên, nở nụ cười, “Với kỹ năng của em có thể tự làm mình bắn không? Định lấy anh ra làm thí nghiệm sao?”
Bình Luận (0)
Comment