Edit & Beta: Thiên Sa.
~~Diendanlequydon~~
Mộc Tiểu Hoa đem vấn đề hỏi ra, Mậu cơ hồ là là theo bản năng nhìn về phía A Nhiễm. Như thế, đáp án không cần nói cũng đã biết, bất quá Mộc Tiểu Hoa vẫn chờ Mậu trả lời.
“Ta là trong lúc vô ý nghe được các ngươi nói nên biết đến.”
“Chúng ta?” Mộc Tiểu Hoa câu môi cực nhẹ hừ lạnh một tiếng: “Nếu nghe chúng ta nói, vậy ngươi nên biết cây sắn không thể ăn bậy? Nếu biết cây sắn không thể ăn bậy ngươi làm gì còn dám đi đào ăn? Ngại mệnh mình quá dài có phải không?”
“Ta không biết.” Mậu vội la lên, đột nhiên sắc mặt biến đổi nôn khan một trận.
Mộc Tiểu Hoa nhìn hắn lắc đầu, thở dài một tiếng vô cùng tiếc nuối nói: “Càng ngày càng nghiêm trọng. Ngươi nếu không đem tình huống thật sự nói cho ta, nếu cứ như vậy rất có thể liền……”
~~Truyện chỉ up tại diendanlequydon, những web khác đều là sao chép!~~
“Vậy ngươi còn ở đây nói mát cái gì a? Nhanh chóng giải độc cho hắn a, chuyện này tất cả đều do ngươi hại mà ra.” A Nhiễm đánh gãy lời nói Mộc Tiểu Hoa, thập phần vội vã nói.
Mộc Tiểu Hoa lãnh lệ hỏi lại: “Rốt cuộc là ta làm hại hay là ngươi làm hại?” Ấn tượng Mộc Tiểu Hoa mang đến cho A Nhiễm đều là ôn ôn hòa hòa, cho dù là chiều nay biểu tình sặc*(*ý nói biểu tình Tiểu Hoa lúc dùng lời nói sắc bén) nàng cũng là nhàn nhạt, bộ dáng lãnh lệ như vậy khiến nàng bị kinh hách, trong lòng sinh ra một tia sợ hãi, nhưng vẫn là nỗ lực ngẩng lên đầu, lớn tiếng vì chính mình cãi lại: “Vốn dĩ là do ngươi làm hại chuyện này đâu có liên quan gì tới ta?”
“Sự thật rốt cuộc là cái dạng gì thì trong lòng chính ngươi rõ ràng nhất.” Mộc Tiểu Hoa lạnh lùng nói xong nhìn về phía Mậu: “Ngươi không chịu đem tình huống cụ thể nói cho ta, vậy tự mình chậm rãi chờ chết đi!”
“Nếu hắn chết, ngươi cũng phải bị chôn cùng theo. Toàn bộ người trong bộ lạc chúng ta sẽ không bỏ qua ngươi.” A Nhiễm sắc nhọn nói.
“Chôn cùng?” Mộc Tiểu Hoa câu môi cười, dùng giọng điệu cực kỳ quỷ bí*(*quỷ dị+bí hiểm) nói: “Hắn đây là gieo gió gặt bão, ta dám cam đoan, nếu bởi vì việc này mà bộ lạc các ngươi làm cái gì đối với ta, tuyệt đối sẽ gặp báo ứng, tuyệt đối!”
Mộc Tiểu Hoa nói xong xoay người quyết tuyệt rời đi.
“Ngươi đừng đi.” Thấy Mộc Tiểu Hoa phải đi Mậu gấp đến độ kêu to, người nhà của hắn cũng vội vàng đứng ra ngăn Mộc Tiểu Hoa lại. Mộc Tiểu Hoa dừng lại, A Mân nhảy đến trước mặt Mộc Tiểu Hoa dang hai tay ra, đối với người một nhà Mậu rống to: “Các ngươi muốn làm gì?”
“Nàng hại Mậu nhà chúng ta, như thế nào có thể đi như vậy? Mậu chúng ta nếu là có bất trắc gì, nàng cần phải chôn cùng.”
“Các ngươi tránh ra!” A Mân hùng hổ doạ người, nói: “Hắn lớn như vậy còn nghe người ta ăn đồ vật bậy bạ? Chết cũng xứng đáng! Tiểu Hoa tỷ tỷ là quý nhân của bộ lạc chúng ta, các ngươi hùa theo hắn, ta sẽ kêu nãi nãi đem các ngươi xử trí trước.”
Quyền lợi Lão Mỗ ở bộ lạc nguyên thủy là chí cao vô thượng, Lão Mỗ muốn xử trí người trong bộ lạc bất quá chỉ cần một câu là xong, Lời này của A Mân là được nuông chiều tùy hứng, nhưng cũng làm cho bọn họ không dám phản bác.
Diendanlequydon~
Edit&Beta: Thiên Sa
Mộc Tiểu Hoa dạy nàng chơi trò chơi mới, khiến quan hệ của nàng cùng Thế càng ngày càng tốt, đồ ăn nướng lên ăn ngon như vậy, còn sẽ làm vòng hoa xinh đẹp, khâu vá váy áo xinh đẹp, còn làm ra được cá nướng khiến Dư Đồng mà nàng sùng bái nhất thích ăn, một lòng tiểu bá vương A Mân của Sơn Trà bộ lạc hiện tại đã hoàn toàn trở thành tù binh của Mộc Tiểu Hoa, đặc biệt sẽ thiên hướng về nàng.
Mộc Tiểu Hoa cảm kích liếc mắt nhìn A Mân một cái, trấn an vỗ vỗ bả vai nàng, nhìn về phía người nhà của Mậu: “Ta nói rồi ta có thể cứu hắn, nhưng mà hắn phải nói thật với ta, ai nói cho hắn biết cây sắn có thể ăn, nếu thật sự chỉ vì chia sẻ một món đồ ăn mới, vậy thì nhất định sẽ nói cho hắn biết không thể ăn bậy, vì sao hắn còn muốn đi ăn bậy?”
Việc này cụ thể như thế nào Mộc Tiểu Hoa không biết, nhưng có thể khẳng định tuyệt đối không thoát được can hệ cùng A Nhiễm, nàng chính là muốn Mậu đem A Nhiễm khai ra, đem trò xiếc của nàng ta thông báo thiên hạ, cho nàng ta một cái cảnh cáo, miễn cho về sau không ngừng chơi xấu hãm hại ở sau lưng nàng, tìm phiền toái đến cho nàng.
“Ta không có ăn bậy.” Sau một lúc nôn khan, sắc mặt Mậu tái nhợt một chút, suy yếu cũng nhiều thêm vài phần: “Ta căn bản không biết cây sắn không thể ăn bậy, căn bản là không biết ăn vào sẽ trúng độc, A Nhiễm nói cho ta biết, nhà Xán có thứ tốt có thể ăn, ta liền…… liền đi cầm một cái nếm thử, nhưng mà quá đắng, rất khó ăn. Ta chỉ ăn một ngụm liền ném đi.”
Nguyên lai chạng vạng ngày hôm qua, A Nhiễm sau khi cùng nhóm Thừa tách ra đi về nhà thì gặp phải Mậu, nàng ta nói cho Mậu biết, nhà Xán đào được rất nhiều đồ ăn đặc biệt, ăn rất ngon, nếu nói ở Sơn Trà bộ lạc, nhà Xán cùng nhà Liệt nghèo đứng nhất thì nhà Mậu chính là đứng thứ hai, tuy nói người trong nhà bọn họ đông đúc, một mẫu thân hai phụ thân, một huynh hai muội, nhưng đều là lười biếng quá mức, kỹ thuật đi săn lại quá kém, cùng người trong bộ lạc đi vào núi săn thú thường xuyên không tự mình bắt được cái gì, chỉ dựa vào thịt chia tập thể mới có ăn, khiến cho trong nhà thường thường khan hiếm đồ ăn.
Mậu vừa nghe nói nhà Xán thế nhưng đào được rất nhiều đồ ăn ngon, muốn nhân cơ hội hôm nay bọn họ đều đi tập hội liền đến trộm. Không, dùng cách hắn mà nói phải là lấy mấy cái mang về để ăn.
Nhóm Mộc Tiểu Hoa đặt cây sắn ở cửa sơn động, Mậu đi ngang vừa lúc đói bụng liền cầm một cái nếm thử, cũng vừa vặn lấy trúng cây sắn đắng thế nên chỉ ăn một ngụm liền ném đi, ai biết thế nhưng cứ như vậy mà trúng độc.
##Vào trang Diendanlequydon để được đọc chương mới sớm nhất cũng như ủng hộ công sức editor##
Mậu sau khi trúng độc nghĩ đến người đầu tiên chính là A Nhiễm, khẳng định là nàng ta hố hắn, hắn đem việc này trước sau đều nói cho người nhà biết, A Nhiễm từ tập hội trở về thì mẫu thân Mậu lập tức đi tìm nàng ta tính sổ. A Nhiễm đi theo A Lệ thẩm vào nhà bọn họ, xem qua tình huống của Mậu, nói dăm ba câu liền đem trách nhiệm đẩy đến trên người Mộc Tiểu Hoa.
Bất quá A Lệ thẩm cũng không phải người dễ lừa dối như vậy, bà từ trong lời nói A Nhiễm nghe ra nàng ta đối với Mộc Tiểu Hoa rất chán ghét cùng bài xích, lập tức liền nghĩ ra một âm mưu, trực tiếp lợi dụng nhi tử đang trúng độc của của mình, vừa suy đoán lại vừa đe dọa, còn thêm dụ dỗ, cuối cùng A Nhiễm không có biện pháp nào, chỉ có nói cho bọn họ biết nàng ta muốn đem Mộc Tiểu Hoa đuổi ra khỏi bộ lạc.
Sau khi được A Nhiễm luôn mãi bảo đảm Mậu sẽ không có sinh mệnh nguy hiểm gì, hai bên trải qua thương thảo đạt thành hiệp nghị. Người nhà Mậu giúp A Nhiễm đuổi Mộc Tiểu Hoa đi, mà A Nhiễm thì đáp ứng bọn họ……
“A Nhiễm nói ta tuyệt đối sẽ không có việc gì, chỉ cần ta một mực chắc chắn muốn ngươi chịu trách nhiệm trong chuyện này liền nháo đến Lão Mỗ bên kia, thành công đem ngươi đuổi ra khỏi bộ lạc, nàng ta sẽ lấy ba con thỏ hoang cho chúng ta.”
Ba con thỏ hoang! Nghe xong lời trần thuật của Mậu, Mộc Tiểu Hoa quả thực không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, nàng trăm triệu không nghĩ tới A Nhiễm thế nhưng không nói cho Mậu biết cây sắn có độc, còn xúi giục hắn đi ăn. Hiện tại do Mậu ăn một ngụm liền cảm thấy khó ăn nên không ăn tiếp vì vậy chỉ trúng độc rất ít, nhưng nếu hắn ăn nhiều thì sao? Nàng ta có nghĩ tới Mậu sẽ có khả năng vì vậy mà bỏ mạng hay không?
“A Nhiễm tỷ, ngươi cũng quá ác độc rồi đó!?” A Mân chán ghét trừng mắt liếc nhìn A Nhiễm một cái: “Tiểu Hoa tỷ tỷ nói qua, trúng độc cây sắn nghiêm trọng nhất thì sẽ chết, nếu Mậu ca ăn nhiều, trúng độc nghiêm trọng thì sẽ không có thời gian cứu được.”
“Không phải, không phải như thế.” A Nhiễm không nghĩ tới Mậu sẽ nhanh như vậy liền phản bội nàng, cuống quít phủ định: “Hắn nói dối, ta có nói cho hắn biết cây sắn không thể ăn bậy sẽ trúng độc, nhưng ai biết chính hắn không nghe còn đi đến nhà Xán trộm?”
•Thật buồn cười khi các bạn ở web coppy lại hối thúc mau ra chương mới•
Nhân lúc chủ nhà không có ở nhà đi trộm đồ ăn, sau đó trúng độc, Mộc Tiểu Hoa ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, cũng khó trách lúc trước nàng hỏi A Lệ thẩm, Mậu như thế nào ăn phải cây sắn thì ánh mắt của bà ấy luôn trốn tránh.
DDLQDThiênSa
Nghe xong A Nhiễm nói, Mậu lập tức sinh khí*(*nổi giận) phản bác: “Rốt cuộc là ai nói dối a? Ngươi vốn dĩ không nói cho ta biết cây sắn có độc.”
Hai người chứ như vậy tranh cãi cùng nhau, một cái khăng khăng rằng có nói, một cái khăng khăng rằng chưa nói, càng cãi càng kịch liệt.