Trói Buộc Linh Hồn

Chương 18

Sở lão gia chủ tên gọi Sở Lam Y, từng là nguyên lão hai triều của Đông Ly, đã làm đến chức Thượng thư. Môn đồ của Sở lão gia chủ trải rộng cả Đông Ly quốc, nhiều người hiện nay đang là quan lại trong triều giữ những chức vụ quan trọng. Do đó, lễ nhập đạo đêm nay ở Sở gia sẽ vô cùng náo nhiệt.

Một góc tối sau hoa viên Sở gia.

”Ư...” Sở Lan Tâm bức năng lượng ra ngoài cơ thể cắt đứt dây trói. Nhìn từng đoạn dây rơi xuống đất, ánh mắt của cô tối đen lại. Kiếp trước cô hướng nội yếu ớt không có nghĩa là cô để mặc người ta bắt nạt. Sở Gia Hân, chuyện này chúng ta nhất định sẽ tính sổ. Nếu không phải chưa đến lúc để lộ Khinh Ưu thì cô đã dạy cho nàng ta một bài học rồi.

Đưa mắt nhìn ánh đèn rực rỡ ở khu đại sảnh, Sở Lan Tâm cau mày nhìn bản thân. Xem ra phải trở về phòng thay bộ y phục khác rồi.

[Chủ nhân, cẩn thân!]

Sở Lan Tâm vội xoay người rời khỏi vị trí đang đứng. Một đạo năng lượng đột ngột đánh thẳng vào ngay vị trí đó. Cô siết chặt tay cảnh giác. Hơn một tháng qua cô cơ bản đã tiếp thu hoàn toàn trình độ võ thuật của nguyên chủ. Về phần kí ức, mặc dù không đầy đủ nhưng những chi tiết quan trọng được nguyên chủ ghi nhớ cô đều đã đạt được. Sở Lan Tâm cô hiện tại đã không còn là Sở Lan Tâm yếu đuối như ngày nào nữa đâu. Chính bản thân cô cũng không ngờ mình lại thích nghi với thế giới này nhanh tới vậy.

”Chậc, chậc, ta thấy được gì đây. Trưởng nữ Sở gia Sở Lan Tâm nhu nhược yếu đuối luôn bị người khác bắt nạt, xem ra lời đồn là không thể tin.”

Sở Lan Tâm ngẩng đầu nhìn về trước. Trên một cành cây cách cô không xa, một nam tử đang ngồi ở đó. Người này không phải người của Sở gia. Có thể xuất hiện ở đây, nói không chừng hắn là khách đến mừng lễ nhập đạo của tổ mẫu.

”Các hạ nói gì ta không hiểu. Còn có, tự ý xông vào hậu viên của nhà người khác là hành vi thiếu lễ độ.”

”Ha ha, thú vị. Sở Lan Tâm, ta nhớ kĩ ngươi.”

Trầm mặc nhìn người kia biến mất, Sở Lan Tâm xoay người trở về phòng. Quản hắn là ai, chuyện trước mắt là phải đến kịp buổi lễ. Đêm nay cô phải đòi lại lợi tức từ Sở Gia Hân mới được.

--- ------ ------ --------

--- ------ ----

”Xin chúc mừng!”

”Cảm ơn, mời ngài vào trong!”

”Sở đại nhân, chúc mừng.”

”Ha ha, Trần đại nhân, mời vào.”

”Chúc mừng...”

...

Dòng người ra vào tấp nập nơi cửa lớn Sở gia. Nghiêm Thần có thể nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, đều là các quan lại mỗi ngày lên chầu triều đây mà. Xem ra mặt mũi của Sở Lam Y cũng lớn thật.

Thở dài, Nghiêm Thần thật sự không muốn vào. Nếu chỉ là đến đưa quà, nói chúc mừng xã giao vài câu thì tốt rồi. Đằng này vào trong còn phải đi bắt chuyện tùm lum, xem ca múa nhạc, còn phải làm bình hoa đại diện cho hoàng thất thật sự là muốn cái mạng nhỏ của cô. Kiếp trước cô theo quân, một phần chính là ghét mấy tiệc xã giao của thương nhân đấy. Tại sao ngày đó bản thân lại ngu ngốc nhận lời của mẫu thân thế này?

”Thiếu chủ.” Ngài còn định ngồi trong xe tới khi nào? Vụ Nhiên oán thầm.

”Chờ hết khách rồi vào.” Nghiêm Thần không tự giác buột miệng thốt lên.

”?”

”Ý ta là chờ buổi tiệc gần bắt đầu rồi vào. Thường thì người của hoàng gia luôn áp trục cuối cùng không phải sao.” Nghiêm Thần giải thích. Cô xem phim cổ trang thấy vậy mà. “Sau đó cứ đổ lỗi cho chuyến lịch luyện làm trễ nãi. Hắc, lý do thật tốt!” Nghiêm Thần tự khen bản thân.

Bên cạnh, Vụ Nhiên và Vụ Kiếm chỉ còn biết nhìn trời. Điện chủ, ngài đã thành công dạy dỗ ra một thiếu chủ Thất Sát điện mà không phải là một vương gia của Đông Ly.

Tiếp tục chờ cho tới khi thấy khách mời chỉ còn lưa thưa vài người, Nghiêm Thần mới rời khỏi xe ngựa. Kiểm tra lại toàn bộ bản thân cô gật đầu hài lòng.

”Đi thôi.”

Lúc này khí chất của Nghiêm Thần hoàn toàn biến đổi, từ thân thiện ấm áp trở thành cao quý uy nghiêm. Ngay đến cả Vụ Nhiên và Vụ Kiếm theo sau cũng giật mình một cái. Không hổ là cha con, trình độ thay đổi sắc mặt và khí chất hoàn toàn y hệt nhau!

”Ah, đi như thế này có mất khí thế quá không? Các ngươi xem ta có cần điều nguyên một đội lính đến làm nền không?” Nghiêm Thần đột nhiên xoay người đặt câu hỏi.

“...” Thiếu chủ, đừng có thay đổi tới lui như vậy bọn thuộc hạ theo không kịp.

***

”Ta nghe nói đến chúc mừng lần này sẽ do Diệu vương đại diện hoàng gia.” Một quan viên lên tiếng.

”Thật sao? Theo ta biết Diệu vương đã đi lịch luyện hơn một tháng nay rồi mà.” Quan viên đứng bên cạnh ngạc nhiên hỏi lại.

”Lịch luyện thì đã sao. Đừng quên ngài ấy còn có cả một Thất Sát điện, chuẩn bị truyền tống trận để trở về là chuyện dễ như ăn cháo.”

”Diệu vương trở về thì tốt rồi.” Vài quan viên trụ cột của triều đình đứng bên cạnh thở ra nhẹ nhõm.

Những khách mời khác nghe vậy thì dùng ánh mắt nghi hoặc mà nhìn họ. Thấy thế, một tam phẩm quan viên đành mở miệng giải thích.

”Diệu vương không có trong cung, tiểu hoàng tử lại hoành hành khắp nơi. Hiện giờ người trong cung đều than oán thấu trời rồi.”

Đến cả bọn họ mỗi ngày lên triều phải cảnh giác còn hơn ra chiến trường. Thật là khổ vô cùng.

Trong khi các quan viên bàn luận xôn xao thì trên ghế chủ vị, Sở Lam Y đang thấp giọng trò chuyện cùng con gái của mình.

Sở Lam Y bề ngoài chỉ tầm bốn mươi, sau khi tiến vào luyện đạo thì trông càng có sức sống và thâm sâu hơn nhiều. Bên cạnh, Sở Hằng thì nhìn trẻ hơn, chỉ khoảng ba mươi. Nàng ta hiện đang giữ chức Lại bộ thị lang, là người cẩn trọng tháo vát được Vũ Đình Thiên Thanh đánh giá khá cao.

”Mẫu thân, vẫn chờ thêm sao? Chỉ sợ Diệu vương gặp chuyện đột xuất ở Tây Vệ rồi.”

”Chờ thêm một lát nữa. Diệu vương tuy nhỏ tuổi nhưng làm người rất có uy tín. Con cứ lo cho mấy đứa nhỏ kia đi, đừng để chúng gây chuyện.” Sở Lam Y từ tốn lên tiếng. Diệu vương tuy chỉ mới mười tuổi nhưng uy danh đã lan rộng cả Đông Ly, ai cũng đem làm tấm gương noi theo để dạy con. Trong khi Sở gia của nàng, haizzz, mấy đứa cháu thật khiến người ta không bớt lo.

”Diệu vương đến!!!”

Một tiếng hô to này làm tất cả mọi người đồng loạt giật mình. Sau đó Sở Lam Y bước xuống ghế chủ cùng với mọi người nghiêm túc nhìn về hướng cửa lớn.

Trang phục cao quý thêu đồ đằng đặc trưng của hoàng thất Đông Ly, huyền y uy phong lướt nhẹ ôm trọn lấy cơ thể. Suối tóc đen mượt được cột cao sau đầu, chỉ điểm xuyến bằng một chiếc trâm bạch ngọc tinh tế. Gương mặt thanh tú hiện lên từng đường nét tinh xảo, đôi môi hồng khẽ cong mang theo một nụ cười nhạt mộng ảo. Nhìn sâu vào đôi mắt đen láy kia, mọi người đều không tự chủ mà run lên một cái. Ánh nhìn chấn nhiếp toàn trường, uy nghiêm như một vị tướng lão thành ngoài sa trường đúng là đặc trưng của Diệu vương.

”Tham kiếm Diệu vương!”

”Miễn lễ!”

”Tạ Diệu vương!”

Điềm tĩnh đi đến trước mặt Sở Lam Y, Nghiêm Thần gật đầu một cái.

”Sở lão gia chủ, hôm nay ta thay mặt mẫu hoàng đến chúc mừng ngài đã bước vào luyện đạo. Đêm nay ngài là chủ, đừng quá khách khí khi có mặt ta.”

”Đa tạ Diệu vương. Mời ngài!” Sở Lam Y nghiêng người làm tư thế mời.

”Mời.” Nghiêm Thần đáp lễ rồi cùng Sở Lam Y đi song song đến chủ vị.

Nhàm chán ngồi trên ghế chủ, ngoài mặt vẫn tỏ ra chăm chú lắng nghe, Nghiêm Thần đã bắt đầu mỏi mệt. Thật chẳng khác nào đi dự đám cưới ở Trái Đất.

Nhìn xem, đầu tiên là chủ nhà đón khách, sau đó khách nhân tụm năm tụm ba ngồi vào bàn trò chuyện ăn uống. Rồi chủ nhà lên đài phát biểu cảm tạ, tuyên bố lý do của buổi lễ hôm nay. Kế tiếp là phần dâng lên quà tặng cùng lời chúc. Sau cùng là ca múa nhạc rôm rả, tám chuyện đủ trời và kết thúc là ra về. Thật là đủ... rảnh!

”Diệu vương, cảm tạ ngài đã dành thời gian đến đây.” Sở Lam Y đi bên cạnh Nghiêm Thần lễ độ nói. Nàng cũng không dùng tư thái của một người đã bước vào luyện đạo để tỏ ra ngang hàng với Nghiêm Thần. Một phần là vì mặt mũi của hoàng gia, một phần là không dám đắc tội với Thất Sát điện. Tình cảnh của Vệ gia Tây Vệ quốc hơn một tháng nay đủ để mọi người càng thêm kiêng dè Diệu vương. Thà rằng ngài ấy cứ cho người giết sạch chứ cứ đem người ta ra dày vò tinh thần thật sự là rất khốn khổ. Càng huống chi, đắc tội với một người nhận Thần Ấn dù người đó chỉ mới là luyện thể thì cũng có thể khiến một cao thủ luyện đạo chật vật mà chết. Đó là kiêu ngạo của Thần Ấn, nếu chủ nhân của mình gặp chuyện không may thì bằng bất cứ giá nào cũng phải khiến kẻ thù chôn cùng.

”Đây là chuyện ta phải làm càng huống chi n...”

”Tiện nhân!”

Một tiếng thét này làm Nghiêm Thần và mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về góc hoa viên. Nơi đó hiện đang bị các tiểu thư công tử vây quanh, đứng ở giữa là một nữ tử bị ướt đẫm cả người và đối diện là... oh, Sở Lan Tâm. Quả nhiên nơi nào có nữ chủ, nơi đó có kịch xem!

”Thật xin lỗi, Diệu vương. Xin phép ngài để ta xử lý chuyện này!”

”Được.”

Thấy Nghiêm Thần gật đầu, Sở Lam Y đã vội vã đi đến nơi gây ra náo động. Nàng thật sự hận chết mấy tôn nữ nhà mình rồi.

Cảm thấy tò mò, Nghiêm Thần cũng từ từ tiến đến. Mọi người thấy cô lại gần thì nhanh chóng cúi đầu nhường đường. Lúc này Nghiêm Thần mới nhìn rõ tình hình bên trong.

Cô gái ướt sũng này hình như gọi Sở Gia Hân thì phải. Hiện tại cô ta đang nổi nóng chửi mắng Sở Lan Tâm, nói cô ta mưu hại đẩy mình xuống hồ. Chậc, chậc, kiểu này chắc là nữ phụ rồi. Như cô và Như Sương đã từng bình luận, ngoại trừ Luân nhi thì đám nữ phụ còn lại đều là bọn ngu ngốc. Cho nên Sở Gia Hân này thua chắc rồi.

”Ngươi rõ ràng ngậm máu phun người.” Sở Gia Hân tức đến run lên. Người vốn phải rớt xuống hồ là Sở Lan Tâm vì sao lại biến thành nàng?

”Nếu ngươi vẫn cứ một mực vu oan cho ta, còn không chịu tuân theo lời của tổ mẫu thì hãy để Diệu vương phân xử đi.” Giọng nói của Sở Lan Tâm nhàn nhạt cất lên.

Chà, mắng xéo người cũng thật hay. Chỉ trích nàng ta không biết lý lẽ, không tôn trọng trưởng bối, còn biết tìm người có quyền uy hơn để... Gì, cô không có nghe lầm chứ?

”Xin Diệu vương hãy phân xử cho dân nữ!”

Sở Lan Tâm, ta và ngươi quả nhiên là mệnh tương khắc. Ngay cả nhân vật quần chúng ngươi cũng không cho ta làm.
Bình Luận (0)
Comment