"Doanh Doanh, đây là tiền công tháng này của con." Trần thẩm đặt túi tiền vào tay Doanh Chính rồi xoa đầu hắn mà nói.
Nhận lấy túi tiền rồi mở ra xem, Doanh Chính có chút kinh ngạc. Hắn ngẩn đầu lên hỏi: "Sao nhiều thế ạ?"
"Ha ha, nhiều cái gì, có tiền thưởng cho con nữa đấy." Trần thẩm cười cười. "Về lo mà mua thuốc cho cha con. Còn có, con cũng nên bồi bổ nhiều vào. Cứ gầy ốm thế này thì mai sau ai dám gả cho con chứ."
Doanh Chính nghe câu cuối mà ngượng đỏ mặt. Thấy vậy, Trần thẩm càng cười vui vẻ hơn. Cô bé này sao lại dễ thẹn thùng như nam hài nữa rồi.
"Trần thẩm, con về đây."
Vẫy tay với Doanh Chính, Trần thẩm thẫn thờ nhìn đứa trẻ dần khuất bóng rồi thở dài. Doanh Doanh đứa bé này cũng thật khổ cực, còn nhỏ như vậy mà phải làm lụng khắp nơi, trong nhà chỉ có mỗi người cha ốm yếu nên mọi gánh nặng đều trút lên vai cô bé. Cũng không biết là nữ nhân nào nhẫn tâm để hai cha con họ lưu lạc cực khổ như vậy. Haizzz....
"Thê chủ!"
"Sao chàng lại ra đây? Vào nhà nghỉ ngơi đi." Trần thẩm thấy phu quân nhà mình thì vội đi tới dìu hắn trở vào.
"Ta không sao. Doanh Doanh đứa bé đó về nhanh thế, ta còn định đưa cho nó một phần canh gà." Nam nhân than nhẹ.
"Để ta đem qua cho họ." Trần thẩm lên tiếng. "Chàng đừng lo."
"Vậy cũng được. Bệnh tình của Liễu Nhan ngày một trầm trọng, ta sợ rằng..."
Lòng hai vợ chồng đều nặng trĩu.
Hai cha con Doanh Doanh chuyển đến thôn Châu Diên này đã hơn một năm. Hai người họ cũng như toàn bộ người trong thôn đều nhớ rõ cái đêm hôm ấy. Liễu Nhan cả người trọng thương ôm lấy Doanh Doanh loạng choạng đi vào thôn. Lúc đó mưa rơi như thác đổ, thân hình hai cha con họ bị vùi dập trong màn mưa trắng xóa, máu nhiễm đỏ theo từng bước chân của họ. Người dân trong thôn thấy vậy vội chạy ra cứu giúp, cũng không quản hai người họ là tốt hay xấu.
Sau ngày đó, Liễu Nhan và Doanh Doanh ở lại trong thôn.
Cho tới tận bây giờ, người trong thôn ai cũng yêu quý hai cha con Liễu Nhan vô cùng.
Liễu Nhan làm người rất ôn hòa hiểu lễ nghĩa, tài trí vượt xa so với bất cứ nam nhân nào ở thành trấn lớn. Hơn nữa hắn thật sự rất xinh đẹp, một nét đẹp tựa như tranh thủy mặc, sâu lắng và bình yên. Đôi mắt phượng mị hoặc đầy cơ trí cùng nụ cười đạm nhẹ như sương đêm luôn khiến rất nhiều nữ nhân xiêu lòng. Nếu không phải hắn đã thành thân thì nữ nhân đến cửa hỏi cưới đã đủ đạp nát căn nhà nhỏ của hắn rồi.
Cho nên, vì không cưới được giai nhân nên mọi người quay sang mắng chửi thê quân của hắn, tất nhiên là chỉ dám mắng lén sau lưng. Ai cũng đều biết, Liễu Nhan luôn chờ đợi thê quân của hắn, chờ đợi bằng cả một tình yêu chân thành.
Trong khi đó, Doanh Doanh lại là một cô bé năng động và tháo vát, ai ở trong thôn cũng coi nha đầu này là con cháu của mình. Doanh Doanh lớn lên rất giống Liễu Nhan, nhất là đôi mắt phượng thanh tú và sâu thẳm. Nhiều lúc cô bé điềm tĩnh chú tâm vào công việc, cái vẻ đẹp dịu dàng toát lên làm mọi người cứ nhìn nhầm là nam hài.Hai cha con Liễu Nhan đều rất có thiên phú trong việc tu luyện, điều này khiến họ ở trong thôn càng được kính trọng. Tuy vậy vài tháng trở lại đây, sức khỏe của Liễu Nhan lại kém đi rất nhiều, thời gian nằm trên giường bệnh càng lúc càng dài. Rất nhiều dược sư y sư đã đến khám cho hắn nhưng cũng chỉ than thở bỏ lại một câu: tâm bệnh phải chữa bằng tâm dược.
Do đó, mọi gánh nặng trong nhà đều dồn lên vai Doanh Doanh. Cô bé một mặt chăm sóc cho cha, một mặt phải lo toan cho gia đình. Doanh Doanh lúc nào cũng cười vui vẻ mà nói: chỉ cần có con ở thì cha sẽ sớm khỏe lại thôi, bởi con chính là tâm dược của cha.
Chỉ là cả cô bé và người trong thôn đều biết, đó chỉ là một câu dối lòng mà thôi.
***
"Doanh Doanh, so tài không?" Mấy đứa trẻ trong thôn đứng ở xa chạy tới cười đùa xung quanh Doanh Chính.
Cười hối lỗi, Doanh Chính ái ngại nói: "Hôm khác đi, ta phải về sắc thuốc cho cha."
"Vậy ngươi mau đi đi. Chúng ta ai cũng chờ Liễu lão sư khỏe mạnh đấy."
"Cảm ơn."
Vẫy tay chào đám bạn, Doanh Chính vội đi về nhà.
Căn nhà nhỏ đơn sơ nằm ở cuối thôn, vây quanh là một vườn cây ăn trái sai quả dần hiện trong tầm mắt, Doanh Chính hít sâu một hơi rồi bày ra gương mặt tươi cười. Sau đó hắn mới đi vào trong.
"A Nhan, ngươi thật quá cố chấp."
Giọng nữ? Doanh Chính nghi hoặc dừng chân đứng ở ngoài cửa.
"Sư tỷ, đây là lựa chọn của ta."
Sư tỷ của cha? Doanh Chính càng thêm tò mò. Hắn lẳng lặng tiến đến gần rồi đứng nép ở dưới cửa sổ nghe ngóng.
"Lựa chọn của ngươi là khiến mình chịu oan uổng như vậy sao? Ngươi không nghĩ cho bản thân thì cũng nên nghĩ cho Doanh Chính. Chẳng lẽ ngươi muốn con mình cứ sống mãi trong thân phận nữ hài?"
Nghe tới tên mình, Doanh Chính có chút hồi hộp. Giọng điệu của nữ nhân này rất uy nghiêm, cứ như một vị vương giả trên cao không cho phép bất cứ ai coi thường. Dù là lời trách mắng thì âm điệu vẫn khiến người nghe thấy được sự quan tâm nồng đậm.
"Sư tỷ, ta..."
"Ngươi theo ta về. Ta nhất định sẽ lấy lại công đạo cho ngươi."
"Sử tỷ, khi xuất sư chúng ta đã thề với Thiên đạo sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện tình của đồng môn. Ta rất cảm ơn tỷ vẫn luôn quan tâm ta nhưng trong chuyện này, hãy để A Nhan tùy hứng một hồi." Liễu Quân Nhan cất lời buồn bã và chua xót. "Dù có chết ta cũng cam lòng."
"Ngươi... vậy còn Doanh Chính? Ngươi rốt cuộc có yêu thương con mình không? Thằng bé vì ngươi làm tất cả mọi chuyện không than oán tí nào thế mà ngươi lại ở đây nghĩ tới cái chết." Lần này giọng nữ vang lên dồn dập hơn kèm theo tức giận.
Doanh Chính ngồi bệt dưới sàn, cả người co lại. Hắn vẫn luôn biết cha yêu mẫu thân rất nhiều, yêu hơn cả hắn. Dù hắn có làm gì thì cha vẫn mãi nhớ đến mẫu thân đầu tiên. Hắn... không cam lòng. Mẫu thân chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của hắn. Tám năm qua luôn là hắn ở bên cạnh cha, yêu thương cha, chăm sóc cho cha... vậy mà vẫn không thể khiến cha vì hắn mà sống sót sao?"Ta có lỗi với Doanh Doanh rất nhiều. Ta thật sự hận bản thân vì yếu đuối mà khiến con mình chịu khổ như vậy. Nhưng sư tỷ, ta thật sự yêu nàng ấy." Liễu Quân Nhan nức nở, nước mắt chảy dài trên gương mặt yếu ớt. "Chỉ cần nàng ấy nhận ra bản thân bị bọn người đó lừa gạt, nàng ấy nhất định sẽ đến tìm ta."
"Liễu Quân Nhan, ngươi làm ta thật thất vọng."
"Sư tỷ... xin lỗi..."
"Cầm lấy. Đây là ngọc bội của con gái lớn nhà ta. Chỉ cần Doanh Chính chấp nhận thì đời này, vị trí chính quân của con bé sẽ luôn là của hắn." Nữ nhân lạnh giọng mà nói, tay cầm một mảnh ngọc bội đưa đến trước mặt Liễu Quân Nhan.
"Sư tỷ, điều này không được. Năm xưa ta chỉ là nói giỡn thôi. Doanh Doanh không xứng..."
"Con gái ta đã đồng ý rồi. Lúc đầu khi tìm ra tung tích của ngươi ta đã nói tình hình của Doanh Chính cho con bé và yêu cầu nó chấp thuận chuyện này."
Liễu Quân Nhan ngơ ngác hỏi lại: "Nhưng con gái tỷ chỉ mới..."
"Đừng coi thường con ta tuổi nhỏ." Nữ nhân khinh bỉ sư đệ của mình rồi nói tiếp: "Nó hiểu chuyện còn hơn cả ngươi đấy. Nguyên văn của nó: Con có thể sẽ không cho hắn tình yêu nhưng con đảm bảo sẽ hộ hắn cả đời. Nếu hắn không chấp nhận hôn ước hoặc sau này yêu thương một nữ nhân khác thì con sẽ hoàn toàn tôn trọng, thậm chí sẽ luôn là chỗ dựa cho hắn"
Liễu Quân Nhan cầm ngọc bội có chút khó xử. "Hôn ước này..."
"Con không chấp nhận."
Một câu này làm Liễu Quân Nhan và sư tỷ của mình ngỡ ngàng nhìn ra cửa.
Doanh Chính bước vào nhà cúi chào với nữ nhân đang ngồi đối diện cha mình rồi ngẩn đầu lên tiếng: "Con không chấp nhận hôn ước. Một nữ hài có thể dễ dàng chấp nhận hôn sự thế này thì thật quá hời hợt. Liễu Doanh Chính con không cần ai thương hại hết. Hơn nữa, làm sao ngài biết con gái của ngài sẽ thật tâm luôn tuân thủ hứa hẹn kia. Nữ nhân vốn hoa tâm, con mới không cần vị trí chính quân ảo đó đâu."
Nữ nhân nghe xong lời này thì trên mặt xuất hiện vết rách, không phải vì tức giận mà là vì buồn cười. Con gái, con ăn ở thế nào mà bị người ta nói là hời hợt và hoa tâm rồi? Còn có, tiểu tử, ngươi núp bên ngoài nãy giờ không nghe rõ lời ta nói sao? Là ta bắt con gái mình chấp nhận hôn ước chứ có phải nó thương hại ngươi mà chấp thuận hôn ước đâu.
"Doanh Doanh, không được vô lễ." Liễu Quân Nhan lo lắng quát lên. Đứa con này thật không biết tốt xấu mà. Sư tỷ của hắn mà trút giận lên thằng bé thì hắn cũng chẳng thể nào cứu được đâu. Càng huống chi, phụ thân của nữ hài bị Doanh Doanh chê bai là một người khó đối phó nhất Thương Khung này a. Hắn không muốn con mình chết quá sớm đâu.
Mặc kệ cha mình khuyên can, Doanh Chính cầm lấy ngọc bội từ tay cha rồi cung kính đưa lại cho nữ nhân kia. "Con rất cảm ơn ngài đã quan tâm nhưng xin thứ lỗi."
Thong thả cầm lại ngọc bội cất vào người, nữ nhân hứng thú đánh giá nam hài trước mặt mình. Dù là trong vải bố sam thô sơ nhưng cũng không che dấu được hết sự ngoan cường và sâu lắng của hắn. Không hổ là do một tay Liễu Quân Nhan nuôi lớn a. Chậc, có đứa con rể này không tồi chút nào, chỉ là đáng tiếc...
"Thôi, không nhắc chuyện này nữa." Nữ nhân đứng lên rời khỏi chỗ ngồi. "A Nhan, ta đi đây. Chuyện của ngươi ta sẽ không xen vào nữa. Sống hay chết đều tùy thuộc vào ngươi."
"Sư tỷ, xin thay ta gửi lời xin lỗi đến sư phụ." Liễu Quân Nhan thấp giọng cầu xin.
"Được."
Nhìn thân ảnh nữ nhân kia biến mất, Doanh Chính cảm thấy phiền lòng nhưng rồi cũng bình tâm trở lại. Hắn nhìn ra nữ nhân kia là dịch dung, tuy vậy khí chất hạo nhiên chính khí của nàng ta vẫn không hề che giấu chút nào. Đó là một người đứng ở đỉnh cao của Thương Khung này.
"Doanh Doanh, lúc nãy con đang lấy cái mạng của mình đem lên bàn cân đấy." Liễu Quân Nhan mệt mỏi lên tiếng. Gương mặt xinh đẹp hiện giờ chỉ còn là sự ưu thương chồng chất.
Vội chạy tới bên phụ thân của mình, Doanh Chính áy náy đáp lại: "Thật xin lỗi, lúc nãy con không khống chế được tâm trạng."
Ôm lấy con trai của mình, Liễu Quân Nhan vỗ về an ủi: "Doanh Doanh, con cần học cách che giấu tâm tư hơn nữa, nếu không sẽ mang họa vào thân đấy."
"Dạ."
"Chuyện hôn ước con cũng quên đi. Chúng ta không xứng với họ." Liễu Quân Nhan thấp giọng buồn buồn. Hôn ước này là do hắn và sư tỷ lúc còn trẻ tự đặt ra cho bọn nhỏ. Hắn biết nếu con gái của sư tỷ làm ra hứa hẹn thì chắc chắn sẽ thực hiện được. Chỉ là Doanh Doanh không chấp nhận, haizzz...
"Con không để tâm đâu. Một nữ hài thì biết gì mà hứa hẹn chính quân chứ." Doanh Chính bĩu môi.
"Con a, sau này thế nào cũng hối hận."
"Mới không đâu."
"Aiz... tùy con, chỉ là con nên nhớ kĩ hình dạng của mảnh ngọc bội đó. Sau này có gặp cô bé kia thì cũng biết đường mà không đắc tội."
Doanh Chính gật đầu đồng ý.
--------------------------------------------
-------------------------------------
------------------------------
"Hắn nói con như vậy?" Nữ hài ngạc nhiên thốt lên, vẻ mặt lạnh nhạt vô cùng. Tuy nhiên tay nàng lại siết chặt thanh kiếm đang cầm như hận không thể lập tức rút nó ra chém chết tên tiểu tử không biết điều kia. Giỏi lắm Nạp Lan Doanh Chính! Cái gì mà thông tuệ hiểu lễ dịu dàng đằm thắm, đều là gạt người hết! Nàng điên rồi mới tự nhiên muốn bảo hộ hắn khỏi chết vào phút cuối. "Đúng là làm ơn mắc oán mà."
"Con gái, bình tĩnh. Dù gì cũng chỉ là lời của một đứa trẻ, con đừng chấp nhất."
"Nhưng con đây cũng là đứa trẻ a." Nữ hài bình thản trả lời rồi đột nhiên cười đến chói sáng làm nữ nhân đối diện khẽ lau mồ hôi lạnh một cái.
Con gái, con chỉ là ngụy nhi đồng thôi. Có đứa trẻ nào bằng tuổi mà hiểu chuyện đời rành như con vậy không?
"Mẫu thân yên tâm, con nhất định sẽ tuân thủ hứa hẹn."
Vẻ mặt con đừng cười ghê rợn như vậy thì lời nói đó mới đáng tin. Nữ nhân thầm chê bai trong lòng.