“Xin nhường đường!”
”Xin nhường đường một chút!”
“Nhanh! Nhanh!”
Chiếc giường bệnh được di chuyển nhanh chóng vào phòng cấp cứu.
Cạch!
Cánh cửa trắng đóng kín, đèn báo hiệu được bật lên. Bên ngoài chỉ còn lại một đám người mặc quân phục lo lắng đi tới đi lui.
Trong phòng mổ.
“Nhịp tim đang giảm.”
“Huyết áp đang giảm.”
“Không phát hiện tình trạng chuyển biến xấu.”
“Khốn khiếp, không có tình trạng chuyển bệnh thì làm sao Nghiêm sẽ nằm ở đây!”
“Sương, mau bình tĩnh lại!”
Hai bác sĩ phụ vội vã đè chặt vai của Như Sương. Họ biết trong lòng cô ấy
đang rối như tơ vò nhưng đây không phải là lúc nổi nóng. Đội trưởng vẫn
còn chờ họ cứu tỉnh đấy.
Như Sương hít một hơi thật sâu rồi ra
hiệu cho hai người bạn thả mình ra. Cô cũng không muốn mình bị đuổi ra
khỏi phòng mổ đâu. Nhìn số liệu đang chạy dài trên các thiết bị, Như
Sương bắt buộc mình phải tỉnh táo lại. Nghiêm còn đang chờ cô. Cô không
thể để mất cậu ấy được.
***
Rầm!
“Làm sao đội
trưởng lại bất tỉnh chứ?” Một người đàn ông tầm ba mươi đấm mạnh tay vào tường. Cả người anh run lên cố kiềm nén cảm xúc táo bạo của mình.
“Chiều hôm qua tôi tới thăm, cô ấy còn khỏe mạnh mà hứa sẽ mời chúng ta đi ăn
lẩu, làm sao sẽ…” Một người thanh niên khác ngồi chôn đầu vào vòng tay,
giọng run run thốt lên.
Đứng tựa người vào tường, cô gái duy nhất ở đây che kín miệng của mình không cho tiếng nấc phát ra. Nước mắt chảy dài trên gương mặt không che dấu nỗi sự bàng hoàng lo lắng.
“Đừng khóc, đội trưởng mà biết sẽ cười cô đó.” Một người đàn ông đứng bên cạnh cô chua xót an ủi.
“Tôi thà rằng chị ấy đứng trước mặt mà cười nhạo tôi chứ không phải nằm bất
động trong đó! Hu hu hu...” Cô gái nghẹn ngào lên tiếng.
Mọi người không ai nói gì với nhau nữa, chỉ còn biết cầu trời khấn phật trong lòng.
Từng giây từng phút trôi qua càng khiến sự bất an của họ ngày một tăng.
Giống như chỉ cần chờ cánh cửa kia bật mở, phán quyết của tử thần sẽ
hiện ra trước mắt họ.
***
“Bíp_____________!”
Sững sờ!
“Đặt nội khí quản!” Như Sương lập tức ra lệnh. “Truyền Noradrenaline.”
Mọi người trong phòng đều tập trung cao độ, một tia lơi lỏng cũng không dám.
Thanh Nghiêm, cậu phải cố lên!
Thời gian trôi qua từng giây.
“Bíp_______________!”
“Tít________________!”
“Sốc điện!” Như Sương run giọng. “Chuẩn bị đồ cho tôi. Noradrenaline 1mg, atropie 0.5 mg, xylocaine 30mg.”
“Dạ.”
“260W!”
“Bóp tim!”
.
.
.
“270W!”
“Bóp tim!”
.
.
.
“280W!”
“Bóp tim!”
.
.
.
***
Tích tắc!
Tích tắc!
Tích tắc!
“Bao lâu rồi?”
“Ba tiếng.”
Đội trưởng, cố gắng lên…
***
“300W!”
“Bóp tim!”
Giọng của Như Sương lạc hẳn đi. Vành mắt cô lúc này đã đỏ hoe ướt đẫm.
“Bíp___________!”
Não...chết rồi...
“Bác sĩ…”
“Đi ra ngoài. Đi ra ngoài hết cho tôi…”
Như Sương quỳ gối bên giường mổ, nghẹn ngào thốt lên.
Từng tiếng thở dài an ủi vang lên cô cũng không nghe vào tai. Nắm chặt lấy tay của Thanh Nghiêm, Như Sương òa khóc.
“Cậu đã hứa sẽ giúp mình chỉnh sửa bản thảo, cậu đã hứa sẽ dẫn mình đi Hà
Lan chơi, cậu đã hứa sẽ mua cho mình một bộ thí nghiệm mới, cậu đã hứa…. CẬU HỨA VỚI MÌNH NHIỀU LẮM, MAU TỈNH DẬY THỰC HIỆN ĐI! Hu hu hu….”
Loảng xoảng!
Như Sương đẫm lệ nhìn chiếc vòng tràng hạt của Thanh Nghiêm đột nhiên vỡ nát thành bụi rơi vãi dưới nền. Vì sao…
“Người ta nói vật chết thay chủ, vì sao mày chết rồi cậu ấy vẫn không tỉnh lại?”Như Sương như người mất hồn khẽ lẩm bẩm.
-----o0o------
“Nghiêm ngu ngốc! Ngu ngốc! Đồ ngu! Tại sao lại để bị thương thành như vậy?”Như Sương nước mắt nước mũi tèm lem nhìn tấm lưng chằng chịt vết roi của
Thanh Nghiêm mắng xối xả. Dù vậy, tay của cô vẫn rất cẩn thận bôi thuốc
mỡ trị thương cho cô bạn.
“Bởi vì mình muốn nhập ngũ.”
….
“Mình cũng sẽ nhập ngũ.”
“Cậu? A, đau!”
“Ý kiến ý cò gì? Mình nhập ngũ, sau này làm quân y.” Như Sương lau đi nước mắt, kiên định nói. “Mình sẽ không để cậu chịu thương như vậy nữa đâu.”
“... cám ơn Sương. Như vậy cái mạng nhỏ của mình đành nhờ cậu.”
“Tất nhiên, mình sẽ không để cậu chết đâu!”
-----o0o------
“Sương…” Chồng của Như Sương quỳ xuống ôm lấy cô. Hiện tại nói gì cũng vô ích, em ấy cần phải khóc.
Xung quanh, đồng đội của Thanh Nghiêm đã đứng lặng người từ lâu.
“Em thất hứa. Em thất hứa với cậu ấy!” Như Sương khóc rống lên, tay đập
mạnh vào người của chồng mình. “Em thất hứa với cậu ấy rồi! Hu hu hu…”
“Anh biết… anh biết…”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Bác gái, đội trưởng… mất rồi…
Phạm phu nhân ngồi bệt dưới sàn, cả người rũ rượi như một con rối vô hồn.
Trong góc khuất căn phòng, bà một mình ngồi mãi ở đó. Hai tay khoanh lên gối chôn đầu vào trong.
Vậy là con đã đi rồi…
-----o0o-----
“Làm sao có chuyện đó? Tôi mang thai chín tháng mười ngày sinh ra con bé,
vậy mà ngài nói chúng tôi đã không còn duyên phận mẹ con?”
“Thí chủ, bần tăng rất tiếc.”
“Làm sao sẽ…”
“Tiểu thí chủ sinh ra hồn phách không trọn vẹn, trên người không mang vận, Thiên cơ xáo trộn, sẽ gặp phải họa sát thân.”
Rầm!
“Thí chủ, mau đứng lên!”
“Đại sư, xin ngài hãy cứu con bé! Muốn tôi làm gì cũng được, xin hãy cứu nó.”
“Thí chủ, bần tăng cũng chỉ có thể giúp tiểu thí chủ tránh thoát đại nạn mà
thôi. Đến thời cơ thích hợp, tiểu thí chủ chắc chắn vẫn sẽ trở về nơi
vốn thuộc về mình.”
“Như vậy là đủ rồi, kính nhờ ngài.”
“Mười năm sau, thí chủ hãy dẫn tiểu thí chủ đến đây, bần tăng sẽ trao cho
tiểu thí chủ một chiếc vòng tràng hạt. Chỉ cần tiểu thí chủ luôn mang
theo nó thì sẽ tránh thoát đại nạn cho đến lúc rời đi. Trước đó, mỗi đêm thí chủ cần phải ở bên cạnh tiểu thí chủ ít nhất một khắc để sự liên
kết giữa tiểu thí chủ và thế giới này không bị đứt gãy.”
“Cảm ơn ngài, đại sư.” Phạm phu nhân dập đầu cảm tạ.
Ôm lấy con gái của mình, bà rời khỏi nơi Phật đường thanh tịnh.
Nghiêm nhi, nếu như con muốn đi xa vậy hãy để mẹ chuẩn bị hành trang cho con.
Như vậy, dù cho con có ở bất cứ đâu thì mẹ cũng không lo lắng con bị
người ta lừa gạt ức hiếp.
------o0o------
“Nghiêm nhi, mẹ không có yêu con. Thật đấy...”
Có chăng, cũng chỉ là quá yêu mà thôi…
Tách!
Tách!
Là lệ tuôn rơi hay mưa u sầu đã không ai biết được. Chỉ biết ngày hôm đó
mưa rơi tầm tả khắp cả thành phố. Tiếng mưa rào rạt như tiếng khóc
thương không thốt thành lời. Vùng trời ảm đạm không một tiếng sấm, trong màn mưa trắng xóa càng khiến người ta chạnh lòng.
Mưa tạnh thì trời sẽ sáng.
Nhưng mưa rơi trong lòng người liệu có còn thấy được ánh dương?