Lúc Hoàng Phủ Quân vừa đuổi tới, bọn chúng đã đưa tiểu Dương vào trong trấn nhỏ gần đó. Không chần chờ, Hoàng Phủ Quân cũng theo vào trấn, đột nhiên, một đám hắc y nhân xuất hiện chặn đường.
- Hừ, muốn chết ! - Hoàng Phủ Quân lạnh giọng nói.
Đám hắc y nhân lao về phía Hoàng Phủ Quân, chỉ trong chốc lát, bọn chúng đã bị giết chết.
- Không biết tự lượng sức.
Định đi tiếp, bỗng nhiên Hoàng Phủ Quân cảm thấy có gì đó không ổn, nhìn xung quanh, đám hắc y nhân bỗng nhiên đứng dậy đánh về phía hắn.
Chất tiệt, cái quái gì thế này ? Liên tục đánh ngã bọn chúng, chém bọn chúng thành nhiều mảnh, vậy mà đám hắc y nhân vẫn có thể sống lại.
Khốn khiếp, lui về sau tránh đòn tấn công của bọn chúng. Quan sát hắc y nhân, Hoàng Phủ Quân giật mình, tử thi ? Khốn khiếp, không ngờ lại đụng phải tử thi.
Tử thi, như tên gọi, là những xác chết. Nhưng những tử thi này được người sử dụng cấm thuật làm cho sống lại thành những chiến binh bất tử, bất khả xâm phạm. Cách duy nhất là tìm được người dùng cấm thuật hay tìm ra nguồn sức mạnh của cấm thuật đang được sử dụng lên chúng, sau đó phá hủy nó.
Thật không ngờ chỉ đi cứu một hài tử thôi mà Hoàng Phủ Quân hắn lại gặp phải tình cảnh này. Từ trước tới giờ hắn chỉ nghe trưởng lão nói hài tử tóc trắng kia sẽ cứu tộc của hắn, chính vì thế hắn biết rất rõ xuất thân của hài tử này. Nhưng xem ra mọi việc không như hắn nghĩ, phải dùng đến cả cấm thuật để không cho ai cứu hài tử kia.
Rốt cuộc, hài tử đó là ai ?
*****
Tại một mật thất trong hoàng cung, một nam nhân mặc lục y, ngũ quan tuấn dật đang đứng nhìn vào một chiếc gương, kỳ lạ, trong gương không phản chiếu hình ảnh của nam nhân này mà là hình ảnh tiểu Dương bất tỉnh đang bị trói. Trên môi nam nhân xuất hiện nụ cười rét lạnh.
- Bạch Thiên Dương, ta không biết vì sao lần trước ngươi có thể sống, nhưng lần này, ngươi nhất định phải chết.
Từ phía sau nam nhân xuất hiện một hắc y nhân, hắc y nhân quỳ xuống, cung kính bẩm báo:
- Bẩm quốc sư, bên thái tử có động tĩnh.
- Không cần quan tâm. Bây giờ ngươi mang theo 1000 hắc y nhân đến trấn An Giác dưới vực, giết chết những kẻ muốn cứu Bạch vương.
- Tuân lệnh !
Hắc y nhân nhận lệnh rồi biến mất, nam nhân được gọi là quốc sư vẫn nhìn chăm chú vào chiếc gương.
- Ai có thể ngờ rằng Bạch Thiên Dương ngươi sẽ chết trong tay ta chứ, đúng là một vinh hạnh cho ta, Bạch vương.
*****
Cứ đánh đánh giết giết bọn này chỉ làm tốn thời gian của hắn, hắn cần tìm ra nơi điều khiển bọn chúng. Giết tên cuối cùng, nhân lúc bọn chúng chưa kịp sống lại, Hoàng Phủ Quân phi thân lên ngọn cây gần đó. Nhắm mắt lại, cảm nhận sự dao động trong không gian. Thấy rồi, ngay lập tức, Hoàng Phủ Quân phi thân về phía ngọn núi gần đó, trên đỉnh núi, có người đang thao túng bọn chúng.
Ngay lập tức, đám hắc y nhân cũng theo sát Hoàng Phủ Quân ngăn cản không cho hắn đến gần nới đó.
- Chỉ dựa vào các ngươi, mơ tưởng.
Tung chưởng đánh bay bọn chúng, Hoàng Phủ Quân nhanh chóng phi thân về phía đỉnh núi. Trên đỉnh núi có người đang ngồi thiền, chính hắn là người điều khiển bọn chúng. Ngay lập tức vung chưởng đánh về phía người đó "Ầm", đỉnh núi lập tức nổ tung.
Thấy đám hắc y nhân không sống lại nữa, Hoàng Phủ Quân nhanh chóng đi cứu tiểu Dương. Bỗng nhiên, dao động từ tứ phía, từ trong khu rừng xuất hiện cả trăm tên hắc y nhân bao vây Hoàng Phủ Quân.
*****
Máu từ vết thương của tiểu Dương thấm vào búp bê, từng giọt, từng giọt máu như mũi kiếm đâm vào lòng nàng. Thân thể tiểu Dương lạnh ngắt, hơi thở đứt quãng lúc có lúc không, nhìn tiểu Dương như vậy, căm phẫn, oán hận tràn ngập trong lòng nàng.
Ộng trời, xin ông, hãy để ta chịu thay tiểu Dương, ông muốn dày vò ta, bắt ta chịu đựng thế nào cũng được, ông giết ta hay ném ta vào địa ngục cũng được...chỉ cần...làm ơn cứu tiểu Dương, đệ ấy, đệ ấy không làm gì để bị đối xử như vậy, cầu xin ông...cứu tiểu Dương.
- Này, chuẩn bị xong chưa.
Một tên trong đám người mang tiểu Dương về trấn nói.
- Xong rồi, mau đem hắn đến đi.
- Đi thôi !
Một tên vác tiểu Dương trên vai đi theo tên vừa nói. Không ai để ý, con búp bê để trong ngực áo tiểu Dương đang chảy huyết lệ.
Đến giữa làng, bọn chúng trói tiểu Dương vào một cây cột trên dàn hỏa thiêu. Bọn chúng định thiêu chết tiểu Dương, tim nàng như xé ra, sao bọn chúng dám...
- Mau lên, quốc sư đã nói rồi, phải thiêu hắn trước khi trời sáng, như vậy hắn mới không sống lại được.
Lũ khốn khiếp, sao các ngươi dám làm thế. Nàng căm phẫn thét lên, nhìn ngọn đuốc ngày cáng tới gần nàng và tiểu Dương, chẳng lẽ, nàng đến đây chỉ để chết một lần nữa sao ? Ít nhất, làm ơn hãy cho nàng cứu tiểu Dương, làm ơn hãy cho tiểu Dương được sống.
"Bùng", từ dàn hỏa thiêu bốc lên ngọn lửa sáng rực. Ở giữa ngọn lửa, tiểu Dương vẫn bất tỉnh không biết gì, nhìn ngọn lửa ngày cáng lớn, huyết lệ từ mắt búp bê chảy càng nhiều. "Đây là kết thúc của tiểu Dương và nàng sao?"
Ngay khi ngọn lửa vừa cháy đến tiểu Dương, "vù", như một cơn gió thổi qua, tiểu Dương nằm trong ngực một nam nhân mặc hắc y.
- Có vẻ như vừa kịp lúc.
Hoàng Phủ Quân nhìn tiểu Dương đang thở yếu ớt tronglòng mà nhíu mày, vết thương nặng quá, chỉ sợ...