Trời Định Nhân Duyên: Nương Tử Là Búp Bê

Chương 32.2

"Ầm" cả nó và nàng đều chìm trong nước, sức đập mạnh làm Thiên Thanh Nguyệt văng ra khỏi người nó. "Chết tiệt" nàng thầm mắng, đuôi nó vùng vẫy khiến lực đẩy của nước như bão táp cuốn nàng đi.

"Hự", cả người nàng va mạnh vào đá ngầm gần đó, nàng phun ra một ngụm máu.

"Vút" đuôi nó quất thẳng về phía nàng, nhịn xuống đau đớn, nàng nhanh chóng né tránh đuôi của nó.

"Ầm" đuôi nó đập nát dãy đá ngầm, các mảnh đá vỡ cứa vào người Thiên Thanh Nguyệt. Máu chảy làm nước xung quanh nàng biến thành màu đỏ.

Như ngửi thấy mùi thức ăn, con giao long điên cuồng tấn công về phía nàng. Tuy nàng nhanh chóng né tránh nhưng vẫn bị đuôi nó làm bị thương.

"Khụ", không được rồi, nếu nàng không nhanh ngoi lên mặt nước, nàng sẽ chết vì thiếu dưỡng khí mất. Không được, tiểu Dương còn đang chờ nàng, nàng nhất định phải bảo vệ đệ ấy.

Như có thêm động lực, nàng bình tĩnh trở lại, nhìn con quái vật đang tiến về phía mình, nàng lẳng lặng đón tiếp nó. Cơ hội chỉ có một lần thôi, không được thất bại.

Thả lỏng cơ thể, nàng bắt đầu vận chuyển sức mạnh trong cơ thể. Hai mắt nàng nhắm lại cảm nhận sức mạnh trong cơ thể.

Xung quanh nàng hàn khí dần bao phủ xung quanh, nó nhanh chóng lan rộng, từ chỗ nàng, nước bắt đầu đóng băng "rắc rắc", càng ngày càng đóng băng nhiều, lan rộng đến con giao long.

Xung quanh nó dần bị giam giữ bằng băng, nhận ra khác thường, nó liền vùng vẫy thân mình làm vỡ nát lớp băng.

Nhưng không dễ như vậy, chỉ trong chốc lát, các lớp băng nhiều hơn. Vì nó ở dưới nước nên rất nhanh bị các lớp băng vây hãm.

Những mũi nhọn của lớp băng có nó trầy da tróc vảy.

" Đây rồi", hai mắt nàng nhan chóng mở ra, nàng phi thân về phía nó, hai tay ngưng tụ nước thành một thanh kiếm bằng băng đâm thẳng vào hai mắt nó.

"Grao" nó điên cuồng gào lên, các lớp băng vây quanh đều bị nó phá hủy.

Nhìn nó điên cuồng, Thiên Thanh Nguyệt nhanh chóng rời khỏi, nhưng nó đâu để yên cho nàng, đuôi nó vung mạnh về phía nàng như tàn phá tất cả những gì cản đường nó.

"Ưm", một tảng băng vỡ đập vào người nàng, nàng phun ra một ngụm máu. Không xong rồi, nàng không còn đủ dưỡng khí nữa, hai mắt nàng dần mờ đi, nhìn chiếc đuôi đang đâm thẳng về phía mình. Nàng nói thầm "tiểu Dương".
Bình Luận (0)
Comment