Trời Định Nhân Duyên: Nương Tử Là Búp Bê

Chương 34

Theo sau bọn chúng đến giữa rừng, ở giữa có một cái hồ, xung quanh hồ không có bất kỳ một sinh vật sống nào cả, hoàn toàn trơ trụi.

Những người đó vây xung quanh hồ, "xoạt" đồng loạt tất cả đều quỳ xuống. Ánh trăng đỏ rực chiếu thẳng xuống mặt hồ, bỗng nhiên, từ mặt nước trong suốt từ từ biến thành màu đỏ như máu. Không, phải nói đó chính là máu.

Mùi máu tươi tanh tưởi bốc lên vây kín cả khu rừng. Hắn nhíu mày nhìn tất cả đang diễn ra trước mắt.

"Loạt xoạt" trong hồ xuất hiện tiếng động, tiểu Dương nhíu mày nhìn vào mặt hồ. Mặt hồ như có thứ gì đó động đậy.

"Hô...hô...hô..." những người đang quỳ đồng loạt ngước mặt hô những tiếng dài. Vết thương trên người họ bỗng nhiên vỡ toát ra, máu thịt từ trên người rơi xuống từng mảng.

Những mảng thịt máu rơi xuống liền từ trong chui ra những con dòi bò nhúc nhích, mấy con dòi vừa bò ra, miếng thịt liền biến thành bãi máu tanh tưởi.

Như nghe thấy mùi máu, mặt hồ càng dao động dữ dội. "Xoạt xoạt" từ mặt hồ bỗng chui lên những con sâu nhỏ, không, là trùng.

Những con trùng bằng khoảng hai đốt ngón tay, toàn thân chúng đỏ như máu, chúng bắt đầu bò ra khỏi mặt hồ. Dần dần, chúng bò lên ngày càng nhiều, cả hàng trăm con, chúng bò san sát nhau làm cho cảnh tượng thật kinh dị.

Chúng bò lúc nhúc đến những bãi máu rơi ra từ những người kia, chúng vây kín bãi máu, chỉ trong chốc lát, chúng tản ra, bãi máu biến mất không thấy đâu.

Sau đó, chúng từ từ bò về mặt hồ, lặn xuống hồ. Mặt hồ trong chốc lát trở lại trong vắt như chưa có gì. Bọn chúng đứng dậy rồi rời đi, tiểu Dương nhìn lên trời, ánh trăng không còn là màu đỏ nữa, rồi cũng biến mất trong đám mây.

Nhìn những gì xảy ra trước mắt, hắn không khỏi giật mình. Đây rốt cuộc là thứ quái quỷ gì?

"Loạt xoạt", có hơi người.

- Ai?

Hắn lạnh giọng lên tiếng.

"Xoạt xoạt xoạt" nghe tiếng tiểu Dương, người kia liền chạy, thấy vậy hắn nhíu mày, xoay mình đuổi theo người kia.
Bình Luận (0)
Comment