Trời Định Nhân Duyên: Nương Tử Là Búp Bê

Chương 37

Trong mơ màng, Thiên Thanh Nguyệt như thấy mình lơ lửng không cách nào khống chế. Bên tai là thanh âm dịu dàng, nhu tình mang theo đau đớn tự trách không ngừng gọi tên nàng.

"Nguyệt nhi, Nguyệt nhi đừng rời khỏi ta, xin nàng...Nguyệt nhi". Thanh âm này nàng đã rất quen thuộc, nhưng tại sao nàng không thể nhớ chủ nhân của thanh âm này.

Là ai? Là ai luôn gọi nàng "Nguyệt nhi" là ai luôn dùng thanh âm khiến nàng đau đớn đó mà bảo nàng đừng đi. Là ai?

Nàng muốn biết, người mà luôn gọi nàng trong giấc mơ là ai. Là người đó sao, người luôn mỉm cười dịu dàng với nàng nhưng nàng không thể nào thấy rõ khuôn mặt người đó. Đó là ai?

Trong mơ màng, nàng đi theo thanh âm đó, thanh âm luôn khiến lòng nàng thắt lại. Là người đó, tại sao người đó luôn mỉm cười với nàng mà nàng lại chẳng thể thấy rõ. Lúc nào cũng như màn sương ẩn hiện làm nàng không thể thấy.

"Nguyệt nhi" bất giác nàng đến gần người đó, từng chút, từng chút một tiến lại gần. Ngay khi gần chạm vào người đó, làn sương mù tản ra thành những giọt nước, người đó cũng không thấy đâu.

Bỗng nhiên, Thiên Thanh Nguyệt cảm thấy như có gì đó bóp chặt lòng mình. Đau quá, tại sao mỗi lần người đó tan biến trước mắt lòng nàng lại đau như vậy, một hồi thất vọng, khổ sở, đau đớn ập đến làm nàng như chết lặng.

Muốn khóc lại không thể khóc, để rồi từng giọt nước mắt chảy ngược vào tim, như muối xát lên vết thương, đau đến chết lặng.

Đang nhắm mắt nằm trên giường, tiểu Dương bỗng giật mình tỉnh dậy. Hắn thấy trong lòng mình thật đau, nỗi đau này không phải của hắn nhưng lại là của hắn. Chạm tay lên mặt, từ lúc nào trên mặt hắn đã đầy nước mắt.

Chạm lên con mắt nàng cho hắn, nàng đang khóc. Là hắn, hắn lại làm nàng khóc, làm nàng buồn, hắn...thật vô dụng.

Ôm búp bê trong ngực lên trước mặt, hắn đặt nhẹ nụ hôn lên môi búp bê. Lòng thầm nói:

- Nguyệt nhi, đừng khóc, ta ở đây, ta ở bên nàng...mãi bên nàng. Ta sẽ không để ai chia rẽ ta và nàng nữa, không để ai cướp đi hạnh phúc của nàng nữa. Cho nên, Nguyệt nhi, đừng khóc, ổn rồi, ta sẽ bảo vệ nàng, ở bên nàng.

Có lẽ nàng nghe thấy lời hắn nói, nước mắt không còn chảy nữa. Lòng hắn không còn đau như trước nữa.

Hắn ôm nàng, nhẹ nhàng mà cẩn thận như trân bảo, nàng là bảo bối của hắn, là người mà hắn yêu quý nhất. Cho dù hắn có phụ tất cả người trong thiên hạ cũng sẽ không phụ nàng.

Lần nữa nằm xuống, hắn cẩn thận ôm nàng, hôn nhẹ lên trán, nhẹ giọng nói:

- Ngủ đi, Nguyệt nhi, ta ở đây nên nàng yên tâm ngủ đi.

Trong mộng, nàng nghe được lời hắn nói, cảm giác được có người ôm nàng, nhưng nàng lại không thấy được, không chạm vào được.

Nhưng cảm giác này, nó quen thuộc đến nỗi khiến nàng mỉm cười, ấm áp này, tựa như đã quen thuộc mà đã rất lâu nàng không thể nhớ.

Lời thì thầm bên tai làm lòng nàng ấm áp, yên bình nhắm mắt lại, cảm thụ cảm giác này.
Bình Luận (0)
Comment