Trời Giáng Ái Phi

Chương 5

Trên bàn bày đầy những món ăn quý và lạ.

Từ Lâm Tử Cần xuống giường bắt đầu, các cung nữ tựu nhanh chóng sửa sang lại giường đệm, cho dù thấy trên giường làm nàng đỏ mặt hồi lâu lạc hồng, các nàng vẫn mắt nhìn thẳng tiếp tục làm lấy dọn dẹp cử động, sau đó không lâu, những thứ khác cung nữ tựu vì nàng đưa đến thùng gỗ,

Ở trong thùng thả chút ít cánh hoa kịp vô cùng tốt văn hương phấn sau, cung nữ tăng thêm nước lạnh cùng nước nóng, thường phục thị nàng vào thùng tắm. Trong thùng mực nước vừa lúc chạm vai, để cho toàn thân nàng cũng có thể hưởng thụ đến nước nóng ngâm, hết sức hưởng thụ.

Nàng khởi thân, đã có người vì nàng thay mới đích y trang, các nàng động tác thuần thục chí cực, tựa như làm những chuyện này đã làm trăm ngàn trở về.

Giờ phút này Lâm Tử Cần đói gần chết, tắm vừa càng thêm mau máu tuần hoàn, cho nên rửa tốt sau khi, nàng đã đói bụng đến phải choáng váng đầu hoa mắt, này tất cả đều quái đêm qua cái kia đồ xấu xa cổ nhân ép khô tinh lực của nàng.

Nhưng là chỉ cần vừa nghĩ tới hắn là làm sao ép khô tinh lực của nàng, mặt của nàng tựu đỏ rừng rực. Đáng giận cổ nhân, hoàng đế cái gì , quả thực so sánh với ác bá còn không bằng, nào có người thừa dịp lấy người ta say rượu lúc Bá Vương Ngạnh Thượng Cung, căn bản là một đại phôi đản .

Thật vất vả có thể ăn, hơn nữa trên bàn bày đầy sắc hương vị đã chuẩn bị thức ăn, dù sao cái kia thối cổ nhân trong nhà cơm, không ăn trắng không ăn, nàng quyết định muốn ăn đến chống đỡ chết mới chịu dừng miệng lấy trả thù bày ra . Thế là nàng trái một ngụm, phải một ngụm cuồng ăn, ngay cả tướng ăn khó coi, nàng cũng không cố kị được nhiều như vậy .

Các cung nữ mặc dù đối với tướng ăn kinh khủng của nàng không dám lên tiếng, nhưng là các nàng hai mặt nhìn nhau, tất cả đều toát ra vẻ mặt quái dị. Một nương nương như vậy là lần đầu tiên các nàng thấy a.

Cũng là Lâm Tử Cần thấy các nàng tất cả đều trừng mắt nhìn mình, hiểu lầm ý của các nàng , nàng tao liễu tao đầu, “Có phải hay không các người còn chưa ăn?”

Các nàng là chưa ăn là không sai, bởi vì chủ tử còn chưa ăn, các nàng làm sao dám ăn trước. Bất quá Lâm Tử Cần hạ xuống một câu nói làm cho các nàng tất cả đều bị làm cho sợ đến cứng họng.

“Vậy thì cùng nhau ăn đi, dù sao món ăn nhiều như vậy, bày đầy suốt một bàn, ta một người vừa ăn xong, mọi người cùng nhau ăn, nhất định sẽ vui hơn.”

Nàng không chỉ là miệng nói một chút, còn dùng tay không ngừng lay động chào hỏi, các cung nữ mọi người hù dọa được sắc mặt tái xanh, không biết đây là phương thức xử phạt gì, nếu không làm gì có chủ tử ăn cơm mà còn muốn bọn họ ăn chung.

Xuân Cô đầu tiên quỳ xuống nói: “Nương nương, là chúng ta làm sai cái gì sao?”

“Các ngươi không có làm sai cái gì a, nhưng là cơm nhiều quá, các ngươi vừa không ai ăn xong điểm tâm, vậy thì ngồi xuống cùng nhau ăn đi.”

Nghe không hiểu ý nghĩa trong lời nói của nàng à nha, rốt cuộc là ác ý hay là ngây thơ ? Nhưng là sau cùng chủ tử nhan hiểm hay thê snaof đều có thể xác thực, tuyệt không thể lầm chút nào, nếu là lầm một chút, đó là muôn lần chết cũng không có thể chống đỡ trôi qua.

Xuân Cô trên mặt toát ra mồ hôi, nàng tựa đầu gõ lấy trên mặt đất, “Nương nương, nô tỳ vẫn là đê tiện chi mệnh, không thể cùng nương nương chiều chuộng chi thân thể cùng nhau dùng cơm, cầu : van xin nương nương tha thứ.”

“Tha thứ?”

Lâm Tử Cần không biết tại làm sao mà các nàng suy nghĩ thành nghiêm trọng như thế? Nhưng ngay sau đó nghĩ đến đây cổ đại, cùng hiện đại nhưng là khác nhau rất lớn, đại khái là các nàng quan niệm vô cùng nghiêm nghị, nên vừa rồi mới bị nàng hù dọa cho sắp chết

Xuân Cô phía sau cung nữ cũng tất cả đều quỳ xuống, khẩn cấp khấu đầu nói: “Nô tỳ bất tài, không biết làm sai cái gì, xin nương nương tha thứ.”

Nhìn các nàng một đống người tất cả đều quỳ trên mặt đất, làm cho Lâm Tử Cần thở dài lắc đầu. Xem ra cổ đại đúng là giai cấp rõ ràng, tội nghiệp cho bọn họ

Nàng vội vàng khoát tay nói: “đứng lên, các ngươi không muốn ăn cơm cùng ta thì thôi cũng không cần quỳ như vậy, muốn ta tức chết hay sao hả?”

Nghe lời nói của nàng không có ý trách tội, Xuân Cô cùng các tỳ nữ khác gõ nhẹ vào đầu mới nói cảm ơn, “đa tạ nương nương"

Các nàng vừa đứng lên, Lâm Tử Cần cũng không muốn rước thêm nhiều phiền toái nên ăn lấy phần cơm của chính mình, nhưng là thức ăn thật sự quá nhiều, cho dù nàng có ăn thế nào đi nữa, cũng không thể ăn hết một bàn

“Các ngươi đã không muốn theo cùng nhau ăn, cái bàn này ta không có dính qua chiếc đũa, tặng cho các ngươi ăn được .” Không dám cùng chủ tử cùng nhau ăn, phần thưởng cho các nàng ăn cũng có thể sao.

Có thể được đến nương nương ngự tứ điểm tâm, để cho những cung nữ này tựa hồ mừng rỡ, vội vàng vừa quỳ xuống khấu đầu, vui vẻ nói: “Tạ Tạ nương nương ban thưởng.”

Thấy các nàng vừa quỳ xuống, Lâm Tử Cần thật sự chịu không được thứ lễ nghi này, huống chi nàng quen với chủ nghĩa bình đẳng ở hiện đại, làm sao có thể nhìn những người lớn tuổi hơn mình quỳ xuống trước mặt nàng chứ

Nàng không nhịn được giả bộ làm vẻ mặt y như trong phim mà nàng thường xem: “Sau này thấy ta không cho phép quỳ, biết không?”

“A?”

Xuân Cô cùng những tỳ nữ khác kinh ngạc, nàng bày ra thái độ của chủ tử, “Ta là chủ tử có đúng hay không? Chủ tử nói gì đều là mệnh lệnh đối với các ngươi, có đúng hay không?”

“Là, dạ, nương nương, “

“Cho nên, sau này nếu ai nhìn thấy ta mà quỳ xuống, ta tuyệt không tha thứ cho người đó.”

Các cung nữ cũng đã kinh ngạc đến nói không ra lời.

Lâm Tử Cần so sánh với lấy trên bàn mấy đạo món ăn, “Các ngươi mau mau ăn hết đi, nếu không đói bụng chết thì làm sao bây giờ, thừa dịp ăn nhanh lên.”

“Dạ, tạ Tạ nương nương!”

Đang muốn quỳ xuống, lại nghĩ tới Lâm Tử Cần mới vừa rồi ra lệnh, không người nào dám quỳ, không thể làm gì khác hơn là uốn cong thắt lưng tạ ơn.

Nhưng là Lâm Tử Cần đối với hành động khom lưng của các nàng cũng vô cùng bất mãn, nhưng nàng nghĩ lại, muốn thay đổi tính cố chấp của bọn họ không phải dễ, trước làm cho các nàng không quỳ nàng cũng đủ, cho tới việc không cho khom lưng thì sau này bàn lại . Thế là nàng phất tay một cái, các cung nữ tựu khẩn trương lui xuống.

Bụng cũng ăn no, tắm cũng tắm qua, bây giờ hẳn là phải chạy trốn khỏi cái hoàng cung này mới được, nếu không chắc chắn tên thối hoàng đế kia sẽ chiếm tiện nghi của nàng nữa thôi

Hơn nữa chỗ này là địa bàn của tên thối hoàng đế đó, nếu như bị hắn sỉ nhục, nhất định là kêu trời không nên, gọi địa mất linh, cho nên phải nhanh chân rời đi mới được

Lâm Tử Cần mặc dù muốn nhanh chân rời đi, nhưng là vừa mở cửa ra, trước mắt có đến mấy lối đi, nàng lại không biết từng lối thông đến nơi nào, thật là khổ mà.

Nàng muốn hỏi đám cung nữ kia, lại sợ nếu nàng thật sự đi được, chỉ tổ hại thân cho đám cung nữ kia, cho nên nàng tuỳ theo ý mình, nói không chừng nàng vận khí tốt, có thể nhanh chóng đi ra khỏi cái hoàng cung quái quỷ này.

Nhưng là không nghĩ tới vận khí của nàng không tốt, bởi vì nàng chưa đi xong tới cuối đường tay chân đã nhũn ra , chẳng những ngay cả cuối đường cũng nhìn không thấy tới, ngay cả một vách tường cũng không thấy được.

“Thật là tức chết đi , xây hoàng cung lớn như vậy làm chi ? Hại ta tìm đường không được. Xem ra vẫn phải là đi hỏi người ta thôi, “

Vừa mới đi tìm người hỏi, trùng hợp nàng nhìn thấy một căn nhà trang hoàng lộng lẫy, nhà này thoạt nhìn đã hiện lên khí chất, hơn nữa so với phòng hắn hình như là không giống nhau cho lắm.

Trong cung đình đều nhịp cách cục, phòng kiến tạo phần lớn giống nhau, nếu là có bất đồng địa phương : chỗ, nhất định là hoàng đế phá lệ hạ chỉ kiến tạo, ở trong đó ở cũng nhất định là không như bình thường người, nhưng là Lâm Tử Cần không chút suy nghĩ tựu xông đi vào hỏi đường.

Cánh cửa dễ dàng bị đẩy ra, Lâm Tử Cần ngó giáo dác xông vào. Kết quả một xông vào, nhưng bị làm cho sợ đến nàng trái tim nhảy loạn, bởi vì, trong nhà tựa như mới vừa gặp cường đạo giống nhau, cả sàn nhà hiện đầy đồ hư.

Y phục, linh kiện, còn có chút rơi không biết là vật gì mảnh nhỏ, này thật là kỳ , ngay cả hoàng cung cũng sẽ bị cường đạo a, xem ra cái này triều đại trị an thật giống như không tốt lắm, bất quá do cái tên hoàng đế thối kia trị an thì nàng cũng không tin được

Nàng nhìn chung quanh, tràn đầy lòng hiếu kỳ không dứt, lần đầu tiên nhìn thấy hiện trường bị cường đạo phá hư , làm cho nàng thấy vậy không chớp mắt, trái tim nhảy loạn, đợi nàng nhìn đủ rồi, đang muốn lui ra ngoài, khóe mắt dư quang chợt lóe, thật giống như có đồ vật gì đó giật giật.

Nàng mở trừng hai mắt, còn cho là mình nhìn lầm rồi, nhưng là càng xem càng quái, trên giường không phải là người sao, hay là nàng nhìn thấy quỷ, hẳn là không thể nào, chẳng phải quỷ tối mới hiện hình sao ?

Như vậy vừa nghĩ, nàng liền tăng lên cam đảm, cẩn thận đường ngang xốc xếch trên mặt đất, từ từ đến gần bên giường, chờ dựa vào một chút gần thời điểm, mới phát giác là một phấn cách ngọc mài, vẻ thùy mị thật là xinh đẹp, ước chừng mười sáu, bảy tuổi cô bé nằm ở trên mặt giường lớn, nàng trợn lấy hai mắt thật to, đang nhìn chằm chằm lấy nàng, chỉ bất quá nàng tư thế không quá chính xác, thoạt nhìn có chút kỳ quái.

Lâm Tử Cần sợ hết hồn, chẳng lẽ cô bé bị cường đạo trói lại sao?

Nàng lập tức vỗ vỗ vai cô bé , lo lắng nói: “Ngươi làm sao vậy? Tiểu muội muội.”

“Tiện nhân, đừng đụng ta nếu ngươi còn muốn sống!”

Cô bé này thoạt nhìn vô cùng văn tú, nhưng là không nghĩ tới thanh âm của nàng cũng rất rộng, hơn nữa nàng giống như người mắng chửi người khác đã quen, vừa mắng, vừa có thể cầm bình hoa ném về phía nàng

Cô bé này tính tình làm sao hư hỏng như vậy? Lâm Tử Cần không nghĩ tới họa trời giáng, may là thần kinh phản xạ của nàng tốt, không thì …

Đích thân trải qua cảnh này, nàng mới biết, không phải là do cường đạo xông vào, mà là tiểu hài tử này tức giận nên ném vỡ đồ đạc

Cô bé kia thấy không trúng nàng, giận đến muốn chết, cả giận nói: “Ta đánh ngươi, ngươi còn dám đỡ ? Ta muốn lấy đầu của ngươi ! Người đâu , có thích khách, có thích khách “

Nàng lớn tiếng nói. Mới đầu Lâm Tử Cần còn ngẩn người, sau là tức giận đến toàn thân phát run. Nữ hài tử này muốn giở trò quỷ gì? Nhìn dung mạo nàng ta tuy khả ái, nhưng tính tình bên trong thì so với đại ác ma chỉ có hơn chứ không có kém

Lâm Tử Cần một tay đánh lên mặt cô bé, làm nàng té xuống giường, “Ta là hảo tâm giúp ngươi, ngươi lại như vậy sao ? Ngươi thiếu người dạy dỗ sao ?

Mặt của cô bé trở nên trắng bệch , nàng sờ hai đôi má vừa bị đánh của mình, “Ngươi dám đối với a vô lễ ? Ngươi có biết hay không ta là ai ?”

“Ta không cần biết ngươi là ai, ngươi không phân tốt xấu đem bình hoa ném vào người ta, ta nếu không nhanh chân, chẳng phải bây giờ đã trở thành người chết rồi sao, việc làm của ngươi có bao giờ nghĩ tới người khác chưa ? Cứ như vậy ai ai cũng sẽ chán ghét ngươi thôi cô bé !”

“Ta muốn chém cái đầu của ngươi, có ai không, các ngươi tất cả đều điếc sao? Tới đây cho ta, có thích khách a!”

Nàng dùng sức gọ, không bao lâu thì một đoàn cung nữ, thái giám cùng thị vệ chạy vào, cả đám bọn họ đều quỳ trên mặt đất thỉnh an

“Quận chúa vạn phúc.”

Nàng lấy tay chỉ vào Lâm Tử Cần, “Mau bắt nàng, nàng tới là để ám sát ta, mau bắt nàng.”

Cung nữ, thái giám, thị vệ đưa mắt lên nhìn Lâm Tử Cần, vừa nhìn thấy y phục của nàng, bọn họ khẳng định nàng chính là một trong những phi tử của hoàng đế

“Bẩm Quận chúa, chỉ sợ đây là một trong số những phi tử của hoàng thượng …”

“Ta không tin, hoàng huynh mỹ nữ vô số , nàng lớn lên xấu như vậy, hoàng huynh ta chẳng lẽ mắt mù, như thế nào lại coi trọng thứ người quái dị như thế này? Nàng nhất định là thích khách giả trang, lập tức cho ta kéo ra ngoài chánh pháp, nghe thấy không ? Bọn các ngươi đúng là ngu ngốc.”

Dám phê bình mỹ mạo của nàng? Lâm Tử Cần giận đến lửa giận bốc lên. Đừng tưởng rằng nàng lớn lên khả ái một chút, có thể tùy ý phê bình nhan sắc của nàng nha

Nàng gõ mạnh vào đầu cô bé, “Ngươi la thiếu người đánh phải không, tiểu quỷ, như vậy không có nuôi dạy chửi loạn người, cẩn thận ngươi sau này lớn lên không có ai hỏi cưới nhé đồ đàn bà chanh chua “

“Người đàn bà chanh chua, ngươi nói ta là người đàn bà chanh chua?” Cô bé giận đến không ngừng thở.

Nàng cả đời này chưa ừng bị người nào coi thường đến như vậy.

Nàng lấy tay chỉ vào Lâm Tử Cần,nói: “Các ngươi thấy không, hay là tất cả đều mù? Nàng đánh ta này thiên kim chi thân thể, mau đưa nàng kéo ra ngoài chém đầu, mau!”

Một người là nương nương, một người là Quận chúa, ai cũng không dám động, bọn họ không biết làm thế nào cho tốt

“Nơi này bề bộn như vậy, rốt cuộc Như Hoa vừa đập phá mấy bình hoa rồi?”

Ngoài cửa một truyền đến thanh âm, Lâm Tử Cần toàn thân cứng ngắc, như hoa nụ cười như hổ, quỳ trên mặt đất cùng lớp người lập tức khấu đầu thỉnh an.

“Hoàng thượng thánh an.”

Vào cửa tới, chính là Lâm Tử Cần không nghĩ nhất nhìn qua cổ nhân, cũng chính là hoàng đế Tống Kỳ Đường.

Hắn vừa đi vào, Như Hoa lập tức tố cáo , nghĩ rằng chính mình có thể đem nàng chém đầu ngay lập tức,”Cái này thích khách đánh ta a, hoàng huynh, nhanh đưa nàng xử tử, nhanh một chút.”
Bình Luận (0)
Comment