Edit: Cà Rốt Kapie
“Con trai ngoan, nói cho mẫu thân biết, mẹ trước tên gọi là gì?” Đem Mặc Tử Khanh ôm vào trong ngực, Mộc Tâm cố gắng làm ra bộ dáng từ mẫu, cười hì hì hỏi thăm. Dù sao thì nàng cũng muốn sống yên ổn ở cái địa phương xa lạ này, tối thiểu phải hiểu rõ nguyên chủ là ai, nếu sau này có gặp lại người quen, bị người ta phát hiện, không chừng còn bị xem như làquái vật bắt đi thiêu.
Cố gắng kiềm chế dục vọng, Mặc Tử Khanh miệng khô cằn nặn ra hai chữ: “Hoa Quế.”
“......” Quạ quạ quạ, một con quạ đen vừa kêu vừa bay ngang đỉnh đầu Mộc Tâm. Hoa Quế??? Cái tên thật mộc mạc nha. Hắn NND, nàng không phải là bánh Quế Hoa, Tại sao phải gọi là Hoa Quế!” Này, nhi tử a, mẹ thương lượng với ngươi một chuyện, về sau đừng gọi mẹ là Hoa Quế nữa, mẹ tên là Mộc Tâm, nói theo mẹ nào, Mộc ~ Tâm ~”
Mộc Tâm? Nữ nhân này thật sự ngu ngốc đến vậy sao? Hắn đâu biết nàng lúc trước gọi làgì, Hoa Quế chỉ là hắn thuận miệng bịa ra mà thôi. Nhìn nàng bộ dạng này, nàng lại thật sự coi mình là Hoa Quế. Mặc Tử Khanh đối với Mộc Tâm ngày càng cổ quái, đầy bụng nghi ngờ. Chỉ là hiện tại hắn không dám xuống tay với nàng, hắn không muốn làm nội đan của chính mình bị tổn thương. Còn nữa, nữ nhân điên này coi hắn như nhi tử, cũng không giống như giả vờ, chỉ cần hắn bình an đợi bên cạnh nàng, thì sẽ có cơ hội thuận lợi thu hồi nội đan!
“Mộc ~ Tâm ~” Học giọng điệu của Mộc Tâm, Mặc Tử Khanh kêu tên nàng hết sức mềm mại.
“Ai u, con ta thật thông minh!” Làm giống như một mẫu thân thật sự, Mộc Tâm hưng phấn ôm Mặc Tử Khanh, bẹp bẹp ở trên mặt hắn hôn lên hai cái. Hãy chờ xem, nàng Mộc Tâm nhất định sẽ đem Tiểu Mỹ Nam này bồi dưỡng thành mối họa nhân gian, nháy mắt giết chết đại chúng, nam nữ đều xơi, không đúng, ăn sạch nam nữ, cũng không đúng, phải là tất cả đều ăn hết, vô địch yêu nghiệt đại mỹ nam!!!
Hắn nhịn, hắn là một Yêu Tinh vương giả, hắn là đại yêu quái đã sống 3500 năm, hắn đặc biệt là máu lạnh vô tình, chỉ cần nhắc đến tên, sẽ làm cả vùng đất run rẩy – Mặc Tử Khanh a! Ai có thể ngờ tới, hắn sẽ có một ngày như thế? Hắn thật bi kịch chỉ còn có năm trăm năm yêu lực, thật bi kịch phải ở trong hình dạng hài đồng, càng bi kịch hơn là bị một nữ nhân bị bệnh thần kinh không quen không biết mà hôn tới hôn lui, miệng còn gọi nhi tử!
Nữ nhân, ta Mặc Tử Khanh xin thề, nếu như ngươi còn dám hôn loạn ta như thế, ta liền......
“Wow, con trai ngoan, miệng nhỏ của ngươi thật mềm nha.” Không cần xem xét nữa, nàng đã trở thành cái tên đứng nhất trong danh sách đen cần tiêu diệt của Lãnh Huyết Xà YêuMặc Tử Khanh. Mộc Tâm sau khi hôn lên khuôn mặt phấn nộn mềm mại nhỏ bé, liền trực tiếp tiến công đến cái miệng nhỏ nhắn như thạch hoa quả của hắn.
Pằng! Trong nháy mắt, Mặc Tử Khanh cảm giác được trong cơ thể mình như có một tiếng vang thanh thuý đột nhiên bạo phát ra. Con ngươi ngây ngốc trợn to, trong tròng mắt ngọc bích kia là hình ảnh của một khuôn mặt tràn ngập thanh xuân, ánh mắt của nàng đang cười vô tư như đứa trẻ, thật giống như loại ánh mắt giảo hoạt của con mèo nhỏ khi đi ăn trộm, lại giống như một đôi mắt thần tuyệt đẹp.
Hắn chỉ là nhi tử thôi nha, nàng đâu cần thích thú mà cười tà đến như vậy? Mặc Tử Khanh đột nhiên cảm thấy cả người sợ hãi, giống như có cơn gió quỷ dị thổi mãnh lịêt sau ót của hắn. Nữ nhân này, rốt cuộc là muốn giở trò gì?
Mặc Tử Khanh, năm tuổi, trước kia là nhi tử của Hoa Quế, nhưng bây giờ là con trai của Mộc Tâm nàng. Theo như hắn nói, tướng công của nàng sớm ợ ra rắm rồi. Mặc dù có chút đáng tiếc mình trùng sinh tới đây lại là một quả phụ, đáng tiếc hơn là không thể nhìn thấy nam nhân nào có thể sinh ra đứa yêu nghiệt oa nhi đáng yêu này, nếu đã không có đại mỹ nam, vậy có một tiểu mỹ nam cho nàng giày xéo cũng không tồi a.
Đã lục tung hết gian phòng, trừ một cái ngọc bội tinh xảo trên người nàng, thì không còn thứ gì đáng giá. Tính đem ngọc bội đi bán đổi lấy bạc, lại nghĩ một chút này là di vật duy nhất mà “Mẹ ruột” của Mặc Tử Khanh lưu lại, Mộc Tâm do dự nửa ngày mới quyết định đem ngọc bội cẩn thận cất kỹ.
“Con trai ngoan, chúng ta đi!”
“Đi đâu?”
“Kiếm tiền!”
“Người kiếm được?”
“Hắc hắc, bán con!”