Trời Không Tác Thành

Chương 2

Edit: Quỳnh Như & Pianvy Kim –

– Beta: Pianvy Kim –

Thư viện Sơn trưởng thấy tình hình không ổn, vội đứng lên nói: “Nhị cô nương bớt giận, cái này…”

“Câm miệng! Ngồi xuống!” Triệu Kiều lạnh nhạt, “Lúc nãy ta cho cơ hội xử lý chuyện này công bằng thì các người tỏ vẻ không hiểu, bây giờ không đến lượt ông xen vào!”

Từ trước đến nay, giữa đám quý nữ trong kinh thành, nàng giống như một dị số khác biệt.

Xuất thân tôn quý nhưng lại thích lăn lộn nơi phố phường, dù chưa từng ỷ thế hiếp người, nhưng cũng không phải dạng hiền lành ấm ức chịu thiệt.

Khuôn mặt nàng lúc này lạnh lẽo, thân thể mạnh mẽ toát ra khí thế giang hồ, giống như hoàn toàn nắm cục diện trong tay.

Đây là lần đầu tiên vị Sơn trưởng họ Vương tiếp xúc với nàng, nhất thời suy nghĩ không thông, lại thêm có tật giật mình, cuối cùng đành im lặng ngồi xuống. 

Thấy Sơn trưởng chịu thua, còn Triệu Tông thì đang xắn áo định đánh cháu yêu, Phàn lão thái thái cùng nha hoàn bị dọa đến rối rít, vội vàng tiến lên muốn ngăn cản. 

Dù sao đi nữa, Triệu Tông và Phàn Quân tuổi tác xấp xỉ nhau, đều là những thanh niên trẻ tuổi hiếu thắng, đánh nhau một chút thì có thể xem như tranh chấp nhỏ nhặt. Nhưng nếu để Phàn lão thái thái tuổi tác gần sáu mươi, cộng thêm một tiểu nha hoàn trói gà không chặt bị Triệu Tông thương tổn, thì tính chất sự việc liền thay đổi. 

Ngay lập tức, Triệu Kiều cùng nha hoàn Nguyễn Kết Hương nghiêng mình bước lên, chỉ bằng một tay đã nhẹ nhàng kéo hai người bọn họ trở lại. 

Đầy tớ trong Tín vương phủ đều là những người võ công nhất đẳng được lựa chọn và huấn luyện tỉ mỉ, đối với dạng như Phàn lão thái thái và tiểu nha hoàn kia, một mình nàng cũng dư sức “đối phó” mười người. 

Phàn lão thái thái bị Kết Hương kiềm chặt không thoát ra được, trong tình thế nguy cấp liền bày trò ngang ngược, bắt đầu đứng đó kêu gào thảm thiết: “Các người còn có vương pháp công lý hay không a! Sao có thể ỷ ức hiếp người khác như vậy! Ai dám động đến một đầu ngón tay của cháu ta, thì đừng trách bà già này liều mạng với kẻ đó, ta có làm ma cũng sẽ không cho để các ngươi được sống yên ổn!” 

Triệu Tông chưa từng gặp phải tình cảnh như thế này cho nên bị dọa hết hồn, bước chân hơi ngưng lại, do dự nhìn về phía tỷ tỷ.

“Nếu Phàn gia các người thật sự muốn đòi vương pháp công lý, thì kêu cháu bà ra phủ Ngự Sử nói cho rõ ràng, coi rốt cuộc nó làm gì mà đệ ta phải đánh nó! Chúng ta thử xem, phủ Ngự Sử rốt cuộc kết tội đại nhân Phàn Thừa Nghiệp không biết dạy con, hay là phán Tín vương phủ ỷ thế hiếp người?”

Triệu Kiều liếc thoáng qua Phàn Quân đang bị giữ chặt nghe nàng nói xong thì cứng đờ, liền biết mình đã đoán đúng.

Tên nhóc này chắc là không dám đem sự thật nói với người nhà, rằng nguyên nhân xung đột với Triệu Tông đều là do chính nó làm nhục tiểu cô nương Trần gia người ta trước. 

Xác định rõ chuyện này xong, Triệu Kiều hoàn toàn bộc lộ tính tình, quay đầu nhìn tứ đệ mà đập tay lên bàn, nói: “Nhìn cái gì? Mau đem nó lôi ra ngoài đánh cho xong chuyện, ta còn phải nhanh về nhà uống thuốc. Lão thái thái nếu dám tới phủ ta treo cổ, ta liền dám cắt cổ trước cửa Phiền gia đền mạng cho bà.”

Chưa từng thấy qua cô nương vương phủ nào lại có tính tình lưu manh như thế. 

Phàn lão thái thái hoàn toàn ngơ ngác, ngồi dưới đất hồi lâu mới động đậy, đờ đẫn “được” Nguyễn Hương đỡ về chỗ ngồi. 

Trong phòng yên tĩnh một cách kỳ lạ. 

Triệu Kiều lấy khăn che miệng ho nhẹ vài tiếng, nghe Phàn Quân bị đánh ở bên ngoài kêu gào, những người không liên quan thì ngửa mặt lên ngắm trần nhà.

Phàn lão thái thái bị Kết Hương đè xuống ngồi không cho động đậy, bà ta vừa lo vừa giận, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể lén trừng mắt nhìn nàng rồi lau nước mắt. 

Phàn gia vừa mới vào kinh hai năm, chức quan của Phàn Thừa Nghiệp cũng không cao lắm, cho nên bà chưa có cơ hội tìm hiểu xem nhị cô nương nhà Tín vương phủ là nhân vật thế nào. 

Một khóc hai nháo ba thắt cổ, những quý tộc bình thường mà gặp cảnh này thì đành bó tay chịu thua, vì họ phải bận giữ thể diện, nhưng Triệu nhị cô nương này thì khác….

Nàng lăn lộn phố phường nhiều năm như vậy cũng không phí. 

Đại Chu từ khi khai quốc đến nay, dù đã trải qua hai đời đế vương Võ Đức, Chiêu Ninh, nhưng thực sự mới chỉ lập triều được sáu năm. 

Trong sáu năm này, ngoại trừ mối họa lớn là bộ tộc man di Thổ Cốc Khế phương Bắc, thì mối họa lớn thứ hai chính là các thế gia môn phiệt.

Đa số danh gia vọng tộc đều có truyền thừa lẫy lừng, ở địa bàn mình giống như đại thụ cắm rễ thật sâu.

Bọn họ mặc dù đều xưng thần với vua, nhưng cũng có kẻ mang tính toán riêng, chưa bao giờ ngưng đấu trí cùng triều đình.

Ngày xưa, vì để kiềm chế bọn họ tung hoành tự tác ở địa bàn riêng, hai đời đế vương đều hết sức hoàn thiện luật pháp, tạo nên bộ luật uy nghiêm, cũng cố gắng tạo điều kiện cho những người tài có xuất thân thấp hèn nắm quyền, hy vọng có thể từng bước tan rã cục diện lũng đoạn do thế gia gây nên.

Ví dụ như mẹ con Phàn Thừa Nghiệp xuất thân nhà nghèo, nhiều năm trước nhậm chức được triều đình đến giúp đỡ, ngay cả người nhà của ông ta cũng được ban ơn.

Năm kia, Phàn Thừa Nghiệp được thăng chức vào kinh, lại trúng lúc trong kinh đang chỉnh đốn đám thế gia danh môn ngày càng tệ nạn, lấy danh nghĩa “điều tra nghiêm trị tội tự nạp người vào hậu viện” mà lật ngã hoặc áp chế không ít quý tộc.

Ảnh hưởng sâu xa từ sự kiện kia vẫn còn kéo dài tới nay.

Sau hai năm, kẻ càng có địa vị thì càng thu liễm, sợ người ta bắt được khuyết điểm, vì lỗi nhỏ mà thổi phồng thành tội tày trời, trở thành con tốt thí cho triều đình.

Danh gia vọng tộc cẩn thận ngủ đông, trái ngược với thứ tộc nhà nghèo “điếc không sợ súng” (*), giữa hai bên hình thành trạng thái giằng co ngươi tiến ta lùi (**).

(*) Nguyên tác “chân đất không sợ đi giày” (光脚不怕穿鞋): sang Việt Nam là “được ăn cả ngã về không”, thực ra thiên về nghĩa “điếc không sợ súng”.

(**) Nguyên tác “thử tiêu bỉ trường” (此消彼长): cái này mất thì cái khác sinh ra, trong bối cảnh truyện thì là kiểu giằng co, “ngươi tiến ta lùi”.


Đây cũng là một trong những lý do khiến Phàn Quân dù chỉ là con cái của một Lục Đẳng kinh quan, nhưng đã dám can đảm đánh đấm với tứ công tử nhà Tín vương phủ.

Phàn lão thái thái không được đi học, kiến thức không nhiều, chỉ biết nuôi dạy cháu, lại thêm tuổi tác đã lớn, trong mấy việc nhỏ thường được nhường nhịn ba phần.

Hai năm sống giữa đám con cháu nhà quý tộc trong kinh thành, bà chưa từng bị ai qua mặt. Lâu ngày khó tránh sinh ra ảo giác, cho rằng tất cả những danh môn vọng tộc đều hiền lành thánh thiện, khoan dung nhân từ.

Bởi vậy bà ta liền đưa đứa cháu kiêu căng ngạo mạn đến, nuông chiều vô lối, bao che khuyết điểm đến mức không phân biệt đúng sai, mặc kệ đối phương là đại nhân vật tầm cỡ mức nào.

Dù sao cũng có kinh nghiệm từ trước, quá lắm thì ngồi trên đất tay đấm chân đá, kêu la khóc thét, bọn họ vì thể diện cũng sẽ không so đo nữa với bà nữa.

Đáng tiếc bà lại gặp phải Triệu Kiều là kiểu người chưa chơi đủ thì sẽ không dừng.

Theo tục ngữ mà nói thì đây chính là “đi đêm có ngày gặp ma”, bây giờ kêu khóc cũng vô dụng, khóc nhỏ hay khóc to, chi bằng chịu đựng.

Tới khi Phàn Quân ôm mặt trở lại sảnh, lão thái thái liền lệ mắt lưng tròng ôm chầm lấy hắn, sống chết không chịu nhận bạc.

Triệu Kiều vẻ mặt không sao cả, cắn viên nhuận hầu mà nói: “Nếu ngài nhận bạc, mười lạng bạc kia của ngài ta cũng nhận, chuyện của hai đứa nhỏ sau này thế nào cũng không nhắc tới nữa. Còn như ngài không nhận, đợi lễ đông thần tế điển kết thúc, vương huynh ta về kinh sẽ cùng Phàn đại nhân tới phủ Ngự Sử hỏi rõ ràng, để mặc cho luật pháp xử lý. Bà có chắc muốn như vậy không?”

Nói cho dễ hiểu thì là,

Chuyện dừng ở đây, coi như mấy đứa nhóc xung đột với nhau, việc nhỏ.

Còn muốn ồn ào cả hai nhà, Tín vương phủ ta đây cũng vui vẻ phụng bồi.

Phàn Quân vừa nghe xong liền luống cuống, kêu lão thái thái mau nhận bạc: “Đừng kinh động đến Tín vương điện hạ! Cũng… đừng kinh động cha con!”

Mặc dù vẻ mặt hắn vô cùng không tình nguyện, nhưng cũng hiểu được rằng, nếu làm to chuyện nháo tới cả hai nhà, lúc đó đối với cha hắn không có ích lợi gì, mà hắn cũng càng chẳng được tiện nghi.

Triệu Kiều thấy vậy, hiểu rõ gật đầu. Xem ra Phàn Thừa Nghiệp quá bận rộn, chẳng hay biết gì về gia sự hết.

Kỳ thật nàng chính là cố tình giả bộ phô trương thanh thế, so với Phàn gia, nàng càng không muốn vì chuyện này mà phải lên tới phủ Ngự Sử giải quyết chút nào.

Tóm lại cuối cùng hai bên đều lùi một bước, sự việc cứ như vậy giải hòa.

Về phần trong lòng phục hay không phục, thậm chí ngầm kết thù lẫn nhau, thì cũng là chuyện để sau này rồi tính.

****

Sau một trận nổi giận ở thư viện, hoàng hôn cùng ngày, Triệu Kiều vừa về tới phủ liền mềm cả người, nằm úp sấp trên giường bắt đầu sốt cao.

Đại phu trong vương phủ bận rộn suốt đêm, tới lúc nhiệt độ nàng giảm xuống mới có thể tạm nghỉ.

Lần phát bệnh này nhất thời đã dồn ép sức lực của nàng, mất vài ngày mới chậm rãi trở lại bình thường.

“Bình Tử, ngày mai là đông chí (*) phải không?” Triệu Kiều đỡ trán tựa vào đầu giường, ho sù sụ hỏi.

(*) Ngày đông chí thường rơi vào 21 hoặc 22 tháng 12, kéo dài đến 5 tháng 2 năm sau.

Thị nữ tên Ngân Bình đưa muỗng nước mật ong tới bên môi nàng, vô cùng nhỏ nhẹ đáp: “Hôm nay ngày hai lăm, hai ngày nữa mới là đông chí.”

“À, vậy ngày mốt là lễ Đông thần tế điển.” Triệu Kiều nhấp môi uống nước mật ong, đôi mắt hiện lên ý cười, “Lễ xong, vợ chồng đại ca với lão tam cũng nên trở về.”

Đông thần tế điển là đại sự, do hoàng đế dẫn dắt dòng tộc, trọng thần cùng dân chúng hoàn thành điển nghi: một là đưa tiễn mùa đông, đón mừng mùa xuân, cầu cho năm sau mưa thuận gió hòa; hai là tưởng niệm những người đã hy sinh anh liệt cho đất nước; cuối cùng tấu nhạc mừng với dân, điển nghi tổng cộng kéo dài ba ngày.

Tuy chỉ ngắn ngủn ba ngày, nhưng năm nào cũng mất hai tháng để chuẩn bị.

Tiêu chí cho tế điển mỗi năm mỗi khác, phải từ thánh dụ cân nhắc xem xét nên chọn địa điểm nào, sau đó Ti cảnh vệ Hoàng Thành và Kim Vân nội vệ đi trước thông cáo, dọn sạch những kẻ đáng nghi, đảm bảo an toàn xong xuôi thì xe ngựa thánh giá mới tới.

Năm nay đông thần tế điển được tổ chức ở một nơi có chút xa xôi, gọi là thành Lân Thủy ở Toại châu.

Vì đường sá nối Toại châu và kinh thành chưa sửa chữa xong, cho nên để đảm bảo tới nơi trước ngày đông chí, Chiêu Trữ đế sửa lại luật cũ, vừa mới đầu tháng liền đã đưa đoàn tùy tùng ra khỏi kinh.

Tín vương Triệu Triệt, Tín vương phi Từ Tĩnh Thư cùng Tín vương phủ tam công tử Triệu Vị là hoàng tộc, đương nhiên tùy giá đi trước.

Nếu không phải lúc đó bị bệnh, Triệu Kiều cũng sẽ đi theo.

“Tính ra đã đi gần một tháng rồi, ta nhớ hắn… mọi người.” Nàng nhẹ buông mi mắt, lười biếng dựa lên giường.

Ngân Bình lấy khăn tay lau khóe môi nàng, có chút tinh nghịch chê cười: “Đừng thấy cô nương bên ngoài mạnh mẽ nhanh nhẹn, thực ra trong lòng vẫn có chút tâm tư tiểu nữ nhân nha. Thật là là bộ dáng xấu hổ khó nói, trong lòng rõ ràng nhớ đến Hạ đại nhân, ngoài miệng lại lấy huynh tẩu đệ đệ che giấu.”

Kim Vân nội vệ là đội quân thân cận của thiên tử, trọng trách bảo vệ vua lúc Đông thần tế điển tất nhiên chỉ có Tả thống lĩnh Hạ Uyên dẫn dắt mới thích hợp.

Mùa hè năm đó, Triệu Kiều cùng Hạ Uyên “tình trong như đã, mặt ngoài còn e” (*), vô cùng say đắm ngọt ngào.

(*) Nguyên tác “đâm cửa sổ” (捅破窗): nghĩa là ai cũng biết nhưng không ai nói ra. Cửa sổ hồi xưa làm từ giấy, có thể lấy ngón tay đâm lủng – có nghĩa là ai cũng biết, nhưng tầng giấy đó vẫn tồn tại, che đi cái bên trong.

Mà đến nay đã xa nhau hơn một tháng, tương tư cũng là chuyện bình thường.

Ngân Bình nhỏ hơn Triệu Kiều hai tuổi, đi theo hầu hạ nàng nhiều năm. Hai người lúc không có ai thì rất thân thiết, Triệu Kiều bị trêu cũng không giận, chỉ có chút không tự nhiên búng vào trán cô một cái: “Thông minh quá ha! Cấm cho nói đó!”, còn ra vẻ hung ác nói, “Lấy cho ta viên thuốc ngậm mau! Cả ngày nay ho suốt muốn đau cả đầu rồi.”

“Ai nha, thẹn quá hóa giận, còn đánh trống lảng nữa! Hạ đại nhân không phải khi nào về liền sẽ đính hôn với cô sao? Kiểu gì cũng sắp thành phu thê rồi, tương tư một chút cũng không mất mặt đâu nè…”

Thấy nàng lại làm bộ muốn đánh, Ngân Bình vội che đầu xin tha, xoay người đem tới viên thuốc ngậm nhuận hầu: “Được rồi được rồi, ta không nói nữa.”

Đưa viên thuốc cho vào miệng xong, Triệu Kiều bỗng chốc lấy ngón trỏ chỉ vào mí mắt trái: “Hai ngày nay mí mắt ta cứ giật giật, cô nói có phải sắp xảy ra chuyện gì hay không?”

Ngân Bình nhìn động tác của nàng, trấn an nói: “Nháy mắt trái thì vui, nháy mắt phải thì buồn, cái này là điềm tốt…”

Cô còn chưa nói xong, Triệu Kiều mặt liền không chút thay đổi buông tay ra: “Thực ra ta nháy mắt phải.”

Ngân Bình vội vàng sửa lại: “Ta nhớ nhầm! Là nháy mắt trái thì buồn, nháy mắt phải thì…”

Còn chưa nói xong, lại thấy Triệu Kiều lăn qua lộn lại: “Hic, nếu cả hai mắt ta đều giật thì sao?”
Bình Luận (0)
Comment