– Edit & Beta: Pianvy Kim –
Hạ Uyên chỉ vừa biểu lộ tài năng xuất chúng, làm chủ cuộc chiến, đã vừa có thể phóng đại quốc uy, vừa giữ được lịch sự lễ tiết với sứ đoàn ngoại bang, thật sự là “hữu dũng hữu mưu”.
Điều này khiến mọi người trở nên hưng phấn, ngay cả phó chỉ huy Hoàng thành Tề Tự Nguyên cũng đắc ý đến quên trời đất, từ trên lều gấm nhảy xuống, sải bước đi thẳng về phía Hạ Uyên.
Chiêu Ninh đế bị hành động ấu trĩ của hắn làm cho dở khóc dở cười, nhất thời cũng quên mất phong phạm đế vương, đứng dậy cất giọng cười trách: “Tề Tự Nguyên ngươi định bay lên trời à?”
Tề Tự Nguyên tòng quân sau thời chiến phục quốc, có thể coi như huynh đệ từng trải qua sinh tử cùng Chiêu Ninh đế.
Bởi vậy, từ trước đến nay, mỗi khi ngự tiền luôn có hai phần buông thả, chỉ cần không có ngự sử đứng ở tiền điện để giám sát trật tự, hắn ngẫu nhiên cũng có lúc mất khuôn phép, Chiêu Ninh đế thì nhắm một mắt mở một mắt.
Tề Tự Nguyên vừa chạy vừa cười, ôm quyền nói: “Bệ hạ thứ tội!”
Khi Hạ Uyên mười hai, mười ba tuổi, đường huynh Hạ Chinh và Tề Tự Nguyên đều từng tự mình chỉ điểm võ nghệ cho hắn.
Mấy năm này hắn gia nhập Kim Vân nội vệ, vì luôn túc trực ở ngự tiền, hành tung bên ngoài khiêm tốn, nên chưa từng cùng ai nghiêm túc động thủ một lần.
Hôm nay Tề Tự Nguyên tận mắt thấy tiểu huynh đệ năm đó được mình dạy dỗ nay có tiền đồ như thế, đương nhiên so với người khác còn kích động hơn ba phần.
Tề Tự Nguyên nhảy lên, cánh tay nắm bả vai Hạ Uyên, tay khác giơ lên vò đầu hắn: “Hảo tiểu tử! Tiến bộ đấy!”
Hạ Uyên trở tay đẩy hắn, lách mình ra xa ba bước: “Tự Nguyên huynh, ta hai mươi rồi, không phải mười hai tuổi nữa.”
Nói chuyện thì cứ nói, vò đầu ta làm gì?
Tề Tự Nguyên bị vô tình cự tuyệt cũng không xấu hổ, một tay chống hông cười chỉ vào hắn: “Haha, ngươi đứng bất động một chỗ, còn hất cằm cười đắc ý như vậy, rõ ràng là muốn nói “mau đến xoa đầu khen ta đi” mà.”
“Làm gì có chuyện đó, huynh nghĩ nhiều.” Hạ Uyên phút chốc cứng đờ, nhìn chằm chằm vào sau lưng Tề Tự Nguyên.
Tề Tự Nguyên nhìn thấy Triệu Kiều, lập tức hớn hở nói: “Nhị cô nương mạnh khỏe chứ? Cô cũng đến xoa đầu khen ngợi nó ư? Nó nói ta nghĩ nhiều, không cho sờ đấy.”
Tề Tự Nguyên bản tính xuề xòa, chỉ biết Hạ Uyên sau khi bị thương đã mất một chút trí nhớ, nhưng chưa từng hỏi hắn quên cái gì, quên người nào.
Trong ấn tượng của hắn, Hạ Uyên cùng Triệu Kiều là một cặp sắp thành hôn, trêu ghẹo bọn họ một chút cũng không sao.
“Tề đại nhân mạnh khỏe.”
Trông thấy Triệu Kiều cười đến híp mắt, Hạ Uyên chỉ thấy lưng tê rần, phút chốc lùi hai bước: “Đa tạ hai vị quan tâm, ta hoàn toàn không có ý đó.”
Mà nói thật, chính hắn cũng không biết vì sao bản thân lại đứng ở một chỗ ngẩng đầu lên nhìn, thậm chí còn không nhận thức được là mình đã cười.
Càng không tin mình lại tỏ vẻ “mau tới xoa đầu khen ngợi ta đi”.
Nhưng mà, hắn đưa tay lên ngực tự hỏi, giả như trước mặt mọi người, nàng ấy đưa tay ra…
Không được không được! Hắn đâu phải loại người như vậy!
“Làm gì có ai muốn xoa đầu huynh? Tuổi còn trẻ, trí nhớ đã không tốt, lại còn muốn nghĩ nhiều,” Triệu Kiều cười hừ, liếc hắn nói, “Tay huynh bị thương, không đi bôi thuốc sao?”
Hạ Uyên đôi mắt rũ xuống quẫn bách đáp: “Vết thương nhỏ mà thôi.”
Tề Tự Nguyên lúc này vẫn chưa rõ nội tình, tiến lại gần ôm lấy bả vai hắn, hướng Triệu Kiều cười nói: “Nhị cô nương không cần lo lắng vết thương nhỏ đó, chỉ là một vết xước mà thôi, so với mấy cái nó từng bị… Ối! Chúc tiểu thất ngươi muốn đánh nhau với ta à?!”
Tề Tự Nguyên không phòng bị, đột nhiên bị Hạ Uyên huých khuỷu tay vào sườn, liền thẹn quá hóa giận, làm bộ muốn cùng hắn đánh thật.
Hạ Uyên một mặt ngăn cản quyền cước ruồi muỗi của hắn, một mặt không tự giác liếc về phía Triệu Kiều đang cất bước tiến đến.
Hai tay nàng chắp sau lưng, thời điểm lướt qua hắn, đột nhiên nghiêng mặt cười.
“Khi nãy rất uy phong. Đa tạ huynh.”
Nàng rõ ràng nói rất nhỏ, Hạ Uyên lại cảm giác trong lòng như có một tảng đường vừa nặng nề bất ngờ rơi xuống, sau đó liên tục nổi lên những bọt nước mật ngọt kì lạ.
Loại tư vị này hắn rất lạ lẫm, cho nên nhất thời không có bất kỳ động tác gì, cứ như vậy bị Tề Tự Nguyên đá một cái.
Thật kỳ quái, sao đột nhiên mình lại muốn cười? Thậm chí còn muốn lăn hai vòng cho đã?
Đầu mình bị hỏng rồi chắc?
*****
Quả như lời Tô Phóng từng nói với Triệu Kiều, Trà Mai quốc mang đến hai thanh súng cầm tay, tên là Trình Cống, thật sự có ý định thăm dò thực lực của Đại Chu.
Đặc biệt là trong lĩnh vực vũ khí, bọn hắn cần biết thực lực Đại Chu sâu cạn ra sao, để phán đoán “mức độ hữu hảo” của minh ước hai nước.
Chiêu Ninh đế cho Triệu Vị ra trước, Triệu Vị nhận lời, tiếp nhận cây súng từ tùy tùng bên phái đoàn Trà Mai, tinh tế dò xét, lại nghe cửu nghị lệnh truyền đạt lời tự thẩm từ bọn họ.
“Cây súng này nhỏ bé lại nhanh nhẹn, dễ mang đi, còn có thể bắn liền năm phát, tầm bắn so với cung tiễn bình thường….”
Quang quác lảm nhảm, tóm lại ý là Trà Mai quốc bọn hắn nắm trong tay thiên hạ đệ nhất súng đạn, đánh đâu thắng đó.
Ân sư của Triệu Vị là đế quân Tô Phóng, cho nên mặc dù hắn còn trẻ tuổi, ở trong hoàn cảnh này vẫn có thể tỉnh táo suy nghĩ.
Cái gọi là “thượng binh phạt giao”, điểm mấu chốt trong đó là “thính đối phương thuyết thoại”, nhưng không phải nghe ý tứ trên mặt chữ, mà là “huyền ca biết nhã ý”. (1)
Đối phương nhìn qua giống như tự cao tự đại, nhưng thật ra chính là muốn kích thích mình làm lộ bài.
Là một thợ kim khí cuồng, đứng trước loại vũ khí này, không cần ai giải thích, hắn cơ bản đã xem ra được ưu khuyết điểm của nó rồi.
So sánh giữa nó và Thủy Liên Châu mà hắn chế, thứ này ngắn hơn một nửa, trọng lượng càng nhẹ, linh hoạt thuận tiện, mà càng đáng sợ hơn là, từ thân súng đến đạn dược đều làm từ những vật liệu chất lượng hỗn tạp, mặc dù khả năng bị nổ nòng rất cao, nhưng so với Thủy Liên Châu lại rẻ hơn nhiều, càng thích hợp để sản xuất hàng loạt.
Phải thừa nhận rằng, nếu hai nước giao chiến, chỉ riêng về mặt vũ khí này thôi, Đại Chu chắc chắn sẽ rơi xuống hạ phong. Thủy Liên Châu quá mức tinh xảo, muốn sản xuất hàng loạt cho quân đội sử dụng thì chẳng khác nào đem quốc khố ra đốt, triều đình căn bản kham không nổi.
Tuyệt đối không thể để đối phương nhận ra điểm này, nếu làm không tốt sẽ gây họa lớn. Triệu Vị trên mặt gượng cười, sau lưng lặng lẽ thấm một tầng mồ hôi lạnh.
“Bẩm hai vị bệ hạ, vũ khí này mặc dù nhiều ưu điểm, nhưng kỳ thật vẫn có chỗ thiếu sót. Đặc điểm “bắn liền năm phát” mà vị Trà Mai quốc này kiêu ngạo thật ra có một khuyết điểm trí mạng, chính là băng đạn không đủ bền, khi bắn ra, bị sức giật ảnh hưởng, hộp đạn có khả năng sẽ trượt xuống. Hơn nữa, theo như ta thấy, thứ đồ này độ chính xác kém xa Thủy Liên Châu, thao tác lại tương đối phức tạp khó khăn, nếu không được trả qua huấn luyện nghiêm ngặt, người thường có cầm lên cũng không khác gì khối sắt vụn.”
Triệu Vị cố ý lấy vài điểm này ra nói, mặc kệ đối phương đáp thế nào, hắn cũng đều có thể thuận thế quấy đục nước.
Quấy quấy một hồi, sẽ không ai chú ý đến vấn đề phí tổn.
Cửu nghị lệnh chuyển ngữ lời Triệu Vị cho sứ đoàn Trà Mai xong, người bên kia lập tức sa chân vào bẫy, ra sức giải thích chuyện “thao tác phức tạp khó khăn”.
“Ngay cả quan văn bình thường ở nước ta cũng có thể sử dụng, làm gì có chỗ nào mà bảo là phức tạp khó khăn?”
Triệu Vị cười như định liệu trước mọi việc, kỳ thật lòng bàn tay đã toát đầy mồ hôi: “Quan văn là người đọc sách, đối với những thứ cơ quan tinh xảo cũng có phần dễ sử dụng. Nhưng binh sĩ bình thường ngay cả chữ cũng không biết đọc, đột nhiên cầm phải thứ này, ngươi làm cách nào dạy cho hắn biết? Vậy nên thứ đồ vật này không thực dụng.”
“Còn Thủy Liên Châu của nước ngươi thì sao? Binh sĩ không biết chữ cũng có thể dùng ư?”
“Đừng nói là binh lính, nhị tỷ của ta được nuông chiều từ bé, nửa chữ cũng không biết mà cầm được Thủy Liên Châu, cũng có thể cho các ngươi biết thế nào gọi là thiện xạ.”
Đối phương nghe xong, lập tức hướng về Chiêu Ninh đế xin thánh dụ, yêu cầu Tín vương phủ nhị cô nương xuất thủ, chứng thực xem lời Triệu Vị là thật hay giả.
Đế quân Tô Phóng trộm liếc Triệu Vị, cười đến mắt sáng rọi.
Làm tốt lắm.
*****
Song phương so đấu súng đạn là điều đã sớm dự liệu, các người hầu của hành cung cấp tốc đem ra hai cái bia ngắm người gỗ ra sân.
Quan tư lễ thông truyền các lều, sau tiếng gõ chiêng đồng, quan văn bên Trà Mai quốc hai tay cầm lấy chuôi súng, hướng về bia bắn.
Theo như Triệu Vị phán đoán, “năm phát liên tiếp” này so với Thủy Liên Châu “mười một phát liên tiếp”, căn bản không cùng đẳng cấp.
Năm phát bắn ra, vai trái, bàn tay phải cùng trán của người gỗ đều có vết đạn, hai phát còn lại bắn không trúng bia, chẳng biết đã bay tới chỗ nào trên núi.
Thảm hại hơn chính là, trong quá trình bắn, hộp đạn trượt xuống hai lần, tên quan kia lại là quan văn, phản ứng không nhanh nhẹn như quan võ, tay chân luống cuống khiến Triệu Kiều đứng gần đó bật cười.
Vài người đứng ngoài lều gấm cũng nhịn không được, trầm thấp cười ra tiếng.
Đến phiên Triệu Kiều ra sân, nàng tùy ý vác Thủy Liên Châu lên vai, vừa đi vừa quay mặt nhìn về tên tiểu quốc đang đứng bên sân.
Tên kia đang đau đến ôm bụng nhe răng trợn mắt cũng muốn đòi ra xem, người bên ngoài khuyên không nổi.
Hắn mới bị Hạ Uyên đánh một trận, thua vô cùng mất mặt, khí thế ỉu xìu không ít, ánh mắt nhìn Triệu Kiều cũng không còn vẻ dâm tặc muốn lột sạch quần áo người ta ra nữa, mà thay vào đó là khinh miệt cùng khiêu khích, hẳn vì chưa phát giác Thủy Liên Châu lợi hại đến mức nào, càng không nghĩ Triệu Kiều có thể làm ra trò trống gì với nó.
Có thể vì vẫn còn thành kiến, phẫn nộ chưa được xả ra, Triệu Kiều cảm giác trong mắt hắn ngoại trừ khinh miệt cùng khiêu khích, vẫn còn chút biến thái dâm tặc.
Nàng có chút giang hồ lấy đầu lưỡi cọ vào má, nắm chắc Thủy Liên Châu trên vai, nhìn tên tiểu quốc cữu kia lạnh lùng cười.
Tiếp theo, nàng biếng nhác xoay người hướng súng đến cọc người gỗ phía xa xa.
Tề Từ Nguyên sóng vai Hạ Uyên đứng bên sân, nhìn chằm chằm từng cử động của Triệu Kiều không chớp mắt, tim cũng nhảy lên cuống họng.
“Con bé… có thể ư?”
Không trách được Tề Tự Nguyên không dám tin, ngoại trừ người của Triệu gia, ai cũng không dám tin tưởng nàng.
Dù sao đi nữa, ở kinh thành này, nàng mang tiếng là vô công rồi nghề, văn không võ chẳng phải, riêng ăn chơi thì thông thạo đủ ngón, tóm lại là cảm giác không đáng tin cho lắm.
Cái gọi là hữu hảo minh ước giữa hai nước, nói trắng ra bất quá là mượn gió bẻ măng, cân nhắc thực lực song phương rồi mới tính sao cho phù hợp. (2)
Trà Mai nước nhỏ dân ít, úy uy nhưng không hoài đức, giả như trận này Triệu Kiều thất bại, liền sẽ để lộ nhược điểm trí mạng trong súng đạn Đại Chu, bọn hắn từ đó sinh ra lòng lang dạ thú gì cũng có thể. (3)
“Ta không biết.” Hạ Uyên cổ họng khẽ động, trong chốc lát, ánh mắt không rời Triệu Kiều.
Ngay khi người khác khẩn trương đến quên cả thở, Triệu Kiều nhắm chuẩn vào cọc người gỗ, ung dung thành thạo bóp cò.
Chớp mắt tiếp theo, mắt trái người gỗ có thêm một vết đạn đen ngòm.
Ngay sau đó, nàng không có nửa điểm chần chờ trì hoãn, tiếp tục kéo chốt, vứt bỏ vỏ đạn, lại nhắm chuẩn, lần hai bóp cò.
Động tác gọn gàng, nước chảy mây trôi, thành thạo điêu luyện đến mức còn có thời gian rảnh mà quăng cho tên tiểu quốc cữu Trà Mai một cái liếc lạnh lùng.
Mười một phát liên tục vang lên, không một lần thất bại, tất cả vết đạn đều tập trung vào hai con mắt của người gỗ.
Thu tay đứng vững xong, Triều Kiều ngược lại ôm Thủy Liên Châu, tiếc nuối nhìn tên tiểu quốc cữu mà thở dài, cất giọng hô với Triệu Vị: “Tiếc quá, hôm nay một phát cũng không lệch gì cả.”
Phải nói là, quá mức khoa trương.
Nghe cửu nghị lệnh chuyển ngữ xong, tiểu quốc cữu Trà Mai quốc sắc mặt trắng xanh, không che bụng nữa mà đổi lại sang che mắt…
Ngươi còn muốn bắn trật?! Nhìn qua là quý nữ da thịt non mềm, xinh đẹp rực rỡ yêu kiều, làm sao nâng súng lên lại biến thành bá đạo như vậy?!
Con mắt, thật, đau.
Ở một bên khác, mắt Hạ Uyên từ nãy đến giờ đều dán vào Triệu Kiều.
Lúc ban đầu hắn có chút lo lắng nàng sẽ vì chuyện tên tiểu quốc cữu mà lỗ mãng làm loạn.
Nếu nàng bỗng dưng hướng đến hắn ta mà bóp cò, dù không bắn trúng chăng nữa, kết minh giữa hai nước cũng lập tức không còn, còn có thể biến thành khai chiến.
Vậy mà nàng có thể khắc chế tùy hứng ngày thường, chỉ có chút ác ý cố tình bắn vào mắt người gỗ, tỏ ra uy hiếp mà thôi.
Hệt như một con báo nhỏ nhe răng gầm gừ, răng nanh phát sáng.
Hạ Uyên nhẹ mỉm cười, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta xem thường nàng rồi.”
Người tính cách nóng nảy như vậy, thời khắc mấu chốt lại điềm tĩnh thong thả, thật khiến người ta phải lau mắt mà nhìn.
Hạ Uyên dù chưa từng nhìn thấy Thủy Liên Châu, nhưng trong Bắc quân có vài “thần cơ thủ” biết dùng súng, hắn từng nghe bọn họ nói qua, lúc sử dụng súng sẽ chịu sức giật cực lớn, ngay cả kẻ da dày thịt béo như bọn họ mỗi lần huấn luyện xong, vai thế nào cũng bị sưng đỏ.
Giờ phút này Triệu Kiều đứng một cách tùy ý, gương mặt xinh đẹp cũng chỉ biểu hiện một chút tiếc nuối giả bộ, hắn đoán, vai phải của nàng rất định đang rất đau, có khi ngày mai còn bị ứ máu.
Nghĩ đến việc nàng khóc lóc than thở lúc người ta bôi thuốc, trong lòng Hạ Uyên tê rần một trận.
Từ cổ đến mặt lan một màu đỏ khả nghi.
Hắn một lần nữa tự hỏi, có phải đầu óc mình không được bình thường hay không.
*****
Đừng nói là người ngoài, ngay cả Chiêu Ninh đế cũng phải thay đổi cách nhìn đối với vị đường muội tai tiếng này của mình.
“Triệu Vị, ngươi dạy nàng?”
Triệu Vị đứng cạnh đế quân thầm cười trộm: “Bẩm bệ hạ, tỷ ấy thiên phú dị bẩm. Bình thường săn mấy vật sống như thỏ, gà rừng, chim rừng đều rất hiếm khi thất bại, cái cọc người gỗ đứng yên một chỗ đối với tỷ ấy chẳng khác nào trò đùa.”
Mọi người nghẹn họng trân trối một lúc mới lấy lại tinh thần, sau đó tiếng reo hò vỗ tay vang lên không ngớt, chẳng kém gì so với lúc Hạ Uyên chiến thắng trận chiến kia.
Tề Tự Nguyên trợn mắt há mồm thật lâu, vỗ lên vai Hạ Uyên: “Trời ạ, một chiêu này của con bé cũng đủ tung hoành thiên hạ! Ta xem mấy tên thần cơ thủ trong Bắc quân cũng không lại được nó. Ngày trước ta còn nghĩ, tính ngươi soi mói như vậy, lại muốn “làm” cho Triệu nhị cô nương “không chí tiến thủ, chém gió tung trời” ở chung một chỗ. Xem ra là con bé có chỗ hơn người.”
Hạ Uyên mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nhịn được, gương mặt đỏ cố gắng nghiêm túc lạnh lùng nói: “Tề đại nhân, việc quốc sự xin dùng từ trang trọng.”
Cái gì gọi là “làm cho ở chung một chỗ”?! Cách nói này thật đấm vào tai.(1)
“Thượng binh phạt giao – 上兵伐交”: dùng kế để chiến thắng địch nhân
“Thính đối phương thuyết thoại – 听对方说话”: nghe đối phương nói
“Huyền ca rõ nhã ý – 闻弦歌而知雅意”: điển cố trong “Lữ thị Xuân Thu” của “Tam quốc diễn nghĩa”, tại ý là hiểu theo nghĩa đen
(2)
“Kiến phong sử đà – 见风使舵”: xem ánh mắt của người khác mà hành động
“Khán thái hạ điệp – 看菜下碟.”: người thế nào, dâng đồ ăn/thái độ như thế
(3) Lấy từ “Uý uy hoài đức – 畏威怀德”: lấy uy quyền để trấn áp, dùng đức để cảm hóa