Trời Không Tác Thành

Chương 26

Editor: Pianvy Kim –

Nếu Triệu Kiều chỉ là một cô nương giang hồ đầu đường xó chợ, vậy với tính tình của nàng có thể nói: giải thích thì giải thích, tôn kính thì tôn kính, đồng cảm thì đồng cảm, nhưng công và tư là hai thứ khác nhau, dựa vào đâu ta phải là người nhượng bộ?

Nhưng nàng không phải cô nương bình thường, nàng họ Triệu.

Trong mắt thế nhân, nàng chính là hoàng thân quốc thích, xuất thân tôn quý cuộc sống vô tư, không cần trải qua những vất vả, khốn đốn, phiền não, nặng nhọc của người bình thường, hơn nữa tính cách nàng mạnh bạo không chịu thiệt thòi, tự nhiên càng sống được sảng khoái tùy tiện.

Nhưng phần lớn chuyện trên thế gian này đều có hai mặt.

Nàng dù không phải chịu đựng những thứ người bình thường phải chịu, nhưng sinh ra đã phải đối mặt với trách nhiệm cùng trói buộc mà người thường không có.

Câu nói kia của đại ca nàng “Đã hưởng tôn vinh họ Triệu, liền phải gánh vác sứ mệnh người họ Triệu”, quả thật không hề nói quá chút nào.

Một câu “nhượng bộ hắn” của hoàng đế bệ hạ, liền là một trọng trách mà Tín vương phủ nhị cô nương nhất định phải làm.

Đối với một anh hùng có công với đất nước may mắn còn sống sót, nàng phải nhượng bộ.

Thật lâu sau, Triệu Kiều chậm rãi giơ mu bàn tay, lau đi nước mắt trên mặt.

“Lúc đầu ta không oán hắn. Trước đó Hàn thái y đã nói không nên ép hắn suy nghĩ, nên trước mặt hắn ta cũng không đề cập chuyện quá khứ. Thái y đã nói với người gì sao?”

“Thái y viện phỏng đoán, thời điểm hắn đem theo đám người trẻ tuổi kia hồi kinh hoàn thành lịch luyện đầu tiên có liên quan chặt chẽ với muội, cho nên ký ức của hắn giữa muội và họ khó mà không liên hệ. Đầu óc của hắn lựa chọn xóa đi ký ức này để bảo hộ hắn, nên mới đối xử với muội không khác gì người xa lạ,” Chiêu Ninh đế chậm rãi nói, “Nghe nói loại mất trí nhớ này không phải vĩnh cửu, nếu có thể để cho hắn thời gian nhớ lại từ từ, thì với hắn đây là cách ổn thỏa nhất.”

Suy đoán này của thái y viện, Chiêu Ninh đế tương đối công nhận.

Nàng từng trải qua chiến trường khói lửa, bản thân cũng là người đứng lên từ đống xác chết lau khô nước mắt để tiếp tục sống, cho nên nàng biết, thời gian là một phương thuốc có thể chữa trị rất nhiều tổn thương.

“Được, ta không gây khó xử cho hắn, hắn muốn chậm thế nào thì chậm,” Triệu Kiều hít mũi một cái, “Nhưng trước tiên cũng phải nói, nếu ta phải chịu uất ức này mà thành thân với hắn, vậy ta không chịu, hắn cũng sẽ không; còn nếu muốn ta tránh xa hắn…”

“Nghĩ gì vậy? Muội thật sự cho rằng là hoàng đế thì có thể thích làm gì thì làm sao?” Chiêu Ninh đế bóp lấy mặt nàng, “Thích Nhân luật có nói, “Hôn ước được xây dựng do song phương tự nguyện, bất cứ ai cũng không được phép thúc đẩy hôn sự của người khác.” Nếu trẫm buộc muội cùng Hạ Uyên thành thân, vậy thì vị vương phi điện hạ kia nhà muội “nâng pháp lệnh lên đầu xong liền không nhận người thân” chẳng phải sẽ nhảy dựng lên buộc tội trẫm đến chết luôn à!”

Tín vương phi Từ Tĩnh Thư là người của phủ Đô ngự sử, nói đến luật pháp liền vững như bàn thạch, mặc kệ ngươi là hoàng đế bệ hạ hay là thái thượng hoàng, không có ai nàng không dám vạch tội.

Nhưng nàng lại có một bệnh nhỏ mà ai cũng không hiểu nổi: rốt cuộc vì lá gan nàng to hay nhỏ như thỏ đế.

Mỗi lần vạch tội là dựa vào lý lẽ biện luận, nhưng cứ đứng trước nhiều người lại không nhịn được run rẩy.

Triệu Kiều cười xì một tiếng nín khóc, giọng mũi thì thầm: “Tẩu tử nhà ta nào có “nhảy dựng lên” vạch tội bao giờ. Cả kinh thành này ai chẳng biết, Từ ngự sử mỗi lần đình biện (1) là run. Hơn nữa, tỷ ấy không thích nghe người ta gọi mình là ‘Tín vương phi điện hạ’, xin bệ hạ gọi tỷ ấy là Từ ngự sử.”

“Được được được, Tín vương phủ các ngươi chuyên làm chuyện cổ quái ta còn lạ gì,” Chiêu Ninh đế chống lên thái dương, bất đắc dĩ cười than thở, “Tóm lại, ta không cần muội tự ủy khuất mình mà chiều theo Hạ Uyên, chỉ muốn nói, đừng oán hận, cũng đừng quá cứng rắn. Làm thế, đối với cả hai đều không tốt.”

“Được. Nếu hắn thật lâu vẫn không nhớ ra, vậy ta không trách,” Triệu Kiều nhẹ cắn môi dưới, “Nhưng nếu hắn không thích ta nữa, ta cũng sẽ không tiếp tục chờ đợi, có được không?”

Chiêu Ninh đế chắc chắn đáp: “Được! Nếu hắn tiếp tục đối xử với muội như bây giờ, vậy muội có thể đổi sang thích người khác.”

Muốn làm Triệu Kiều yên tâm hơn, Chiêu Ninh đế làm bộ suy tính, bắt đầu nói linh tinh: “Nếu muội tức quá không nhịn nổi, lúc đó trẫm sẽ phong muội làm quận chúa, à không, công chúa luôn càng tốt, hoàng luật cho phép một phò mã còn thêm hai sườn lang mà. Sau đó chúng ta mở một buổi đại yến, mời mười mấy tiểu công tử anh tuấn mỹ mạo, phẩm hạnh đáng tin tới. Tính cách muội mạnh mẽ, vậy chúng ta chọn tên nào khéo chiều lòng người, tính tình ôn thuần…”

“Mười mấy công tử anh tuấn mỹ mạo phẩm hạnh đáng tin, ta chọn lấy một phò mã hai sườn lang xong, còn dư lại thì hoàng đế bệ hạ lấy hết ư?” Hai mắt đỏ hoe của Triệu Kiều liếc xéo nàng, “Hoàng đế muốn thêm “chồng” là chuyện tốt, để ta lựa lúc nào được sẽ báo tin vui này cho đế quân bệ hạ nhé?”

“Mới nói những lời kia không phải hoàng đế bệ hạ,” Chiêu Ninh đế thoáng chốc nghiêm mặt, nghiêm túc nói, “Là đường tỷ Triệu Nhứ của muội thuận miệng nói khoác mà thôi, khụ, chớ tung tin vịt.”

*****

Khóc cũng khóc xong, cười cũng cười xong, chỉ chính sự là chưa vào đâu.

Triệu Kiều dùng sức chớp con mắt còn ướt nước, giọng mũi nghèn nghẹn: “Phải rồi, bệ hạ muốn giao cho ta việc gì vậy?”

“À, khi nãy chưa nói xong. Dù trước mắt rất nhiều manh mối đều dẫn về Lợi Châu, nhưng trẫm tin tưởng Gia Dương.”

Mặc dù khi nãy là nói đùa, nhưng thật sự, thân là hoàng đế, không có nghĩa cái gì cũng có thể làm, chuyên quyền độc đoán.

Nàng vẫn kiên trì tin tưởng vị muội muội khác mẹ đã từng là đối thủ ngôi trữ quân với mình, nhưng dựa trên những bằng chứng hiện có, triều thần đã có người nghi ngờ.

Thời vua Võ Đức, nàng cùng Gia Dương công chúa Triệu Oanh, Thành vương Triệu Ngang từng đều là trữ quân tương lai, ba người cùng một mẹ, trong mắt thế nhân chính là huynh đệ tương tàn, đầu rơi máu đổ mới có thể phân định thắng bại.

Nhưng người ta không biết, ba người bọn họ đối với quyền lực đều cùng chung thái độ: “Quân tử chi tranh, ấp nhượng nhi thăng, hạ nhi ẩm”. (2)

Khi bọn họ mười mấy tuổi, đã đứng trước núi thây biển máu lập lời thề, tận lực cố gắng, vĩnh viễn không nội đấu, cùng nhau đưa giang sơn tiêu điều trở lại cẩm tú, tạo nên một thịnh thế phồn hoa cho những người đã vì nó mà phải hy sinh tính mạng nhưng không thể tận mắt chứng kiến.

“Trong mắt thế nhân, đế vương không nên tin người như vậy, nhưng họ không hiểu, chính vì Triệu gia từ đầu đến cuối không một ai từ bỏ tấm lòng son sắt, Đại Chu mới có thể trở thành Đại Chu bây giờ.” Chiêu Ninh đế ngửa mặt nhìn lên trời, cười lên vừa kiêu ngạo vừa vô tư, “A Viện, ta tin Gia Dương, nhưng ta phải đưa ra bằng chứng mới có thể khiến triều thần yên tâm được.”

Triệu Kiều vâng một tiếng: “Bởi chuyện này, người phái đại ca cùng Hạ đại tướng quân đi Lợi Châu để khiến triều thần nghĩ rằng bệ hạ không thiên vị đường tỷ của mình, mặt khác còn khiến kẻ đứng sau tin rằng người đã bị lừa?”

Ai cũng biết một văn một võ Tín vương Triệu Triệt cùng Ưng Dương đại tướng quân Hạ Chinh là phụ tá đắc lực mà Chiêu Ninh đế tín nhiệm nhất, chỉ khi phái hai người này đi mới đủ phân lượng gây ảnh hưởng.

“Thông minh,” Chiêu Ninh đế chọc vào chóp mũi nàng, “Việc ta cấm “Vu thuật Hi Di” muội đã nghe rồi chứ? Bọn chúng bán thứ quỷ thuốc “thân bị đao búa đâm chém, máu chảy ồ ạt cũng không đau đớn”, thực ra chính là trảm hồn thảo ta vừa nhắc. Hai tháng này ở Lợi Châu, đại ca muội cùng Hạ Chinh đã âm thầm điều tra, nhưng căn bản không thấy chút dấu vết nào.”

Triệu Kiều nhíu mày suy nghĩ: “Nơi có thể tinh luyện trảm hồn thảo, chẳng lẽ không chỉ ở Lợi Châu?”

“Theo phán đoán của Mộc gia, chỉ cần có khí hậu cùng đất đai giống như núi Kim Phượng là có thể làm ra mấy loại dược liệu tương đồng.” Chiêu Ninh đế hất cằm, “Ở Bắc cảnh, cách quận Tùng Nguyên năm mươi dặm có núi Thôi Nguy, điều kiện so với núi tuyết Kim Phượng khá tương đồng.” 

Triệu Kiều sợ hãi: “Núi Thôi Nguy chẳng phải là nơi quân Bắc cảnh phòng thủ Thổ Cốc Khế sao? Chẳng lẽ trong quân Bắc cảnh có người thông đồng với địch, hoặc là một cái bẫy khác? Giống như chuyện châm ngòi ly gián bệ hạ cùng Gia Dương tỷ tỷ trong vụ Lân Thủy?”

Việc bài binh bố trận nàng hoàn toàn không biết, nhưng núi Thôi Nguy là quân doanh của Tuế Hành Vân, bởi vậy nàng đã từng nghe qua.

“Khó mà nói được, cho nên mới cần muội mạo hiểm thực địa tìm hiểu ngọn ngành,” Chiêu Ninh đế đáp, “Đầu thu năm ngoái, quận trưởng Hoàng Duy Giới cũng là người quản lý quân Bắc cảnh gửi báo cáo đại thắng, đại ca muội nói có gì đó không đúng. Nửa năm này ta đã phái vài nhóm người đi điều tra, nhưng đều không tìm được gì, có người khi hồi kinh còn “ngoài ý muốn bỏ mình”.”

Dòng họ Hoàng ở Tùng Nguyên cây lớn rễ sâu, hơn nữa còn sống ở biên giới quan trọng phía Bắc, Chiêu Ninh đế không thể tay không chứng cứ mà hỏi tội được.

Triệu Kiều bừng tỉnh đại ngộ: “Người ở đó từng gặp qua ta rất hiếm, ta đi sẽ không dễ bị chú ý, hơn nữa sở trường của ta là nghe ngóng chuyện phố phường, đến đó có thể tìm ra được mấy tin tức về quan thân mà bệ hạ không thể tra ra. Có phải bệ hạ muốn ta lấy danh nghĩa điều tra vụ Hi Di thần môn, nhưng thực tế là đi tìm hiểu về quận Tùng Nguyên chăng?”

“Nói chuyện với muội đúng là không tốn sức, khó trách A Triệt lại tin tưởng đến vậy.” Chiêu Ninh đế vô cùng hài lòng, nói thẳng, “Chuyến này rủi ro lớn, đối thủ không phải lưu manh bình thường, cũng chẳng phải hạng giang hồ hay gặp, muội ở nơi đầy rẫy quân nhân phải hết sức cẩn thận. Để bảo hộ muội chu toàn nhất, trẫm sẽ phái thủ hạ thân tín đi cùng muội. Hạ Uyên cùng Kính Tuệ Nghi có thể tin tưởng, muội chọn một người đi.”

Ưng Dương đại tướng quân Hạ Chinh, chỉ huy sứ ti Hoàng thành Chu Tiêu Hàm, phó chỉ huy sứ Tề Tự Nguyên, Đô ngự sử Kỷ Quân Chính, thị trung Binh bộ Kính Tuệ Nghi (3), năm người này là đồng môn võ đường Hách Sơn ở Lợi Châu, thời kì chiến tranh phục quốc mang thanh danh hiển hách, gọi là “Ngũ tướng tinh”.

Mặc dù Chiêu Ninh đế không dám nói bản thân hết mực tín nhiệm những người này, nhưng trừ đế quân Tô Phóng cùng người nhà Triệu gia, đây là những người duy nhất nàng có thể phó thác đại sự.

“Năm trước Kính Tuệ Nghi sinh con xong liền tạm giao lại quan ấn, nhàn rỗi ở nhà điều dưỡng thân thể, hưởng thụ vui thú gia đình, hai năm qua không xuất hiện công khai. Nếu cô ấy theo muội xuất kinh sẽ không làm người khác chú ý. Còn Hạ Uyên từ khi gia nhập Kim Vân nội vệ vẫn luôn thu liễm, phần lớn người ta chỉ mới nghe tên.”

Chiêu Ninh đế nghiêm túc nói: “Nếu muội chọn Hạ Uyên, trẫm sẽ càng an tâm. Kính Tuệ Nghi dù sao cũng là thống soái một binh đoàn lớn, việc bảo hộ thân cận chắc chắn mạnh hơn những người khác, nhưng so với Hạ Uyên vẫn hơi kém một chút. Nhưng bất luận muội chọn ai, bọn họ cũng chỉ biết mục đích chuyến lần này là tra xét vụ “Hi Di thần môn” mà thôi.”

Chuyện “Gia Dương công chúa liệu có thông đồng với địch để mưu phản hay không” rất mẫn cảm, trước khi có bằng chứng giúp công chúa thoát khỏi hiềm nghi, vẫn nên càng ít người biết càng tốt.

“Lần này nhanh lắm cũng phải hơn ba tháng, hộ vệ phải luôn bên cạnh muội, một tấc cũng không rời. Trẫm nghĩ đến cảm nhận của muội, mới vắt hết óc nghĩ ra một Kính Tuệ Nghi, để muội có thêm sự lựa chọn. Thật có lỗi, vì đại cục, ta chỉ có thể chuẩn bị cho muội được đến đây.”

Nàng trước tiên là vua một đất nước, sau đó mới là đường tỷ của Triệu Kiều.

“Ta đã biết, tạ bệ hạ quan tâm.”

Chọn một trong hai người đó không dễ, Triệu Kiều rơi vào trầm tư.

Chiêu Ninh đế không nói gì thêm, chỉ là mắt nhìn thẳng về trước, trong lòng chua xót, có chút ghen tị nghĩ thầm…

Ngồi trên xe kim long tám ngựa kéo để cắn móng tay suy nghĩ, Triệu nhị cô nương xem như là người duy nhất làm vậy từ khi khai quốc đến nay. Nàng đây là hoàng đế mà cũng không dám bày ra dáng vẻ thoải mái như thế đâu!

Nhớ đến năm đó, khi Triệu Nhứ nàng vẫn còn là một quận chúa mười mấy tuổi, cũng đã từng… Quên đi, không nhắc đến nữa.

Lớn lên để làm gì.Đình biện – 庭辩: “đình” là tòa án, “biện” là biện luận, hiện tại mình chưa tìm được từ tiếng Việt, nào nghĩ ra sẽ sửa sau“Quân tử chi tranh, ấp nhượng nhi thăng, hạ nhi ẩm”: Khổng Tử từng viết trong Luận ngữ: “君子无所争, 必也射乎! 揖让而升, 下而饮. 其争也君子” – Quân tử không cần tranh, nhất định phải tranh vậy chỉ cần bắn tên! Trước khi bắn thì thi lễ, bắn xong nâng ly uống mừng nhau. Đó mới chính là tranh giữa quân tử. (baidu)

Đại ý câu này nghĩa là: có tranh giành hơn thua cũng vẫn giữ đúng lễ nghĩa, tuyệt đối không hại nhau.Thị trung – 侍中: tùy theo các triều đại, “thị trung” chỉ một chức quan nhận lệnh riêng tư trực tiếp từ hoàng đế, hoặc là chức quan kiêm thêm, có thể vào cung cấm để nhận lệnh, hoặc là tên gọi khác của chức tể tướng.Editor: Mình rất thích mấy kiểu tình cảm nam nữ mà có kèm thêm phá án giang hồ gì ấy, bữa giờ nữ nhi tình trường riết cũng hơi chán:V đọc chương này xong có động lực cực.

Có ai xem Nguyệt thượng Trọng Hỏa không? Phim hay vãi luôn bà con, mỗi tội cái vụ trả thù của Hoa Sơn nó hãm cùng cực, kéo một đám người rối theo. Tức.
Bình Luận (0)
Comment