Trời Lạnh Rồi Để Tổng Tài Đi Uống Thuốc Đi

Chương 40

Thời Minh Châu tiến vào phòng, đóng cửa lại. Vị đại thiếu gia ngày thường luôn luôn có vẻ phong lưu hào hoa lúc này đột nhiên lại có chút co quắp. Hắn im lặng ngồi xuống ghế sofa, sau đó mới ngẩng lên hỏi Ngô Phàm: “Người em sao rồi?”

Đặc trợ Ngô đẩy đẩy kính, trên mặt là biểu tình mỉm cười chức nghiệp hóa: “Cám ơn Thời tổng quan tâm, còn phiền ngài phải đến tận đây, tôi không sao cả.”

Thời Minh Châu gật đầu, nghĩ ngợi một lúc sau mới cười hì hì nói: “Vậy em cho tôi xin cốc nước đi?”

“….” Đặc trợ Ngô thái dương giật giật, trả lời: “Thời tổng bận rộn như vậy, hay là…”

Thời Minh Châu: “Không có nha, hôm nay tôi rảnh lắm luôn.”

Đặc trợ Ngô lại cười tủm tỉm: “Nhưng Sa thị không phải là tiệm cà phê.”

Thời Minh Châu lập tức giả bộ đáng thương, lấy lòng nói với đặc trợ Ngô: “Tôi uống nước xong sẽ đi ngay, thật đó!”

Đặc trợ Ngô chỉ cảm thấy đầu mình càng ngày càng đau, Thời đại thiếu gia muốn gió được gió muốn mưa được mưa thế nhưng cắm cọc ở chỗ người khác chỉ để đòi uống nước!

Ngô Phàm vươn tay day day thái dương, “Vậy xin Thời tổng chờ một lát, tôi đi lấy nước cho ngài.”

Thời Minh Châu nhanh chóng gật đầu.

Trong phòng có bình lọc nước, đặc trợ Ngô lấy một cái cốc từ trên kệ chén, sau đó khom lưng xuống rót nước.

Thời Minh Châu nhìn động tác của Ngô Phàm, cậu chưa mặc áo khoác, vừa mới tắm xong nên tóc còn có chút ẩm ướt. Hắn đột nhiên đứng lên, rảo bước đi qua.

Đặc trợ Ngô vừa rót nước xong, bỗng nhiên phía sau lưng chạm phải một ***g ngực rắn chắc nóng rực. Thời Minh Châu đưa tay, nhẹ nhàng gạt đi mấy lọn tóc ướt đang vương trên gáy Ngô Phàm.

Đặc trợ Ngô rụt cổ, thiếu chút nữa làm rơi cốc nước trong tay xuống, cậu quay đầu, nhét cốc vào tay Thời Minh Châu, “Thời tổng nhanh uống đi, tôi gọi tài xế đưa ngài về.”

Thời Minh Châu cầm lấy chiếc cốc, hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào cổ của đặc trợ Ngô. Trên làn da trắng nõn có một dấu hôn thản nhiên, chắc là do hắn hôm qua lưu lại, nếu không để ý thì cũng không nhìn thấy.

Hắn ho khan một tiếng, ngồi xuống uống nước. Hắn nhìn Ngô Phàm, mấp máy môi một lát sau đó mới nói: “Tiểu Ngô, em không muốn thử với tôi một lần sao?”

Ngô Phàm lại đẩy đẩy kính, “Thời tổng cũng thẳng thắn quá nhỉ.”

Thời Minh Châu ưỡn mặt cười, “Điều kiện của tôi rất tốt mà, lại còn có thể giúp em làm việc. Em muốn ký hợp đồng cũng thành vấn đề!”

Ngô Phàm nói: “Sa thị không có bán nhân viên.”

Thời Minh Châu lại đáp: “Việc này không liên quan đến Sa thị, tôi cũng chỉ muốn mua mỗi mình em thôi. Bán cho tôi thằng nhóc Sa Tuân kia tôi cũng không thèm.”

Ngô Phàm: “…”

Đặc trợ Ngô nhức đầu, tiếp tục đẩy kính. Cậu cảm thấy cùng Thời Minh Châu mặt đối mặt ngồi xuống nói chuyện quả nhiên là sai lầm. Chẳng qua, những lời nghe như đùa giỡn kia của Thời Minh Châu lại làm cho lòng cậu có chút dao động.

Thời Minh Châu nhe răng cười, “Cả ngày hôm qua em bận rộn nên chắc bây giờ đã mệt lắm rồi. Vậy nhé, ngày mai tôi lại đến, em nhớ phải nghỉ ngơi cho tốt đấy.”

Ngô Phàm nghe thế, vội vàng nói: “Không dám phiền Thời tổng, ngày mai ngài không cần qua đây đâu!”

Thời Minh Châu đáp: “Không phiền!”

Nói đoạn, hắn cười tủm tỉm bước đi, để lại Ngô Phàm đang đau đầu, tại sao Thời tổng dầu muối đều không ăn vậy. Bản thân mình cũng thật là sơ suất, thế nhưng lại dính vào Thời Minh Châu.

Ngô Phàm từ bên ngoài trở về, anh trai lái xe một đường cứ nói mãi không ngừng, “Anh Ngô thật quá lợi hại! Ký được hợp đồng rồi, cái ông chủ kia khó tính muốn chết luôn! Anh chắc cũng mệt lắm, mau về đi nghỉ.”

Nửa tiếng sau, xe tiến vào bãi đậu của công ty, Ngô Phàm lười biếng không muốn nhúc nhích, bảo tài xế đi trước. Cậu ngồi lại trong chốc lát, cảm thấy bớt mệt rồi mới mở cửa xe, cầm lấy túi công văn của mình, bên trong để một đống hợp đồng và tư liệu. Hiện tại đã là giờ tan tầm, Ngô Phàm xuống xe, chuẩn bị đem đồ đưa lên sau đó trở về nhà nghỉ ngơi.

“Cốp! Cốp! Cốp!”

Cậu còn chưa kịp khóa cửa, chợt nghe thấy thanh âm giày cao gót khua lộp cà lộp cộp trên mặt đất, một cô gái mặc váy yếm đỏ rực, chân đi giày cao gót da báo đang bước nhanh tới.

Ngô Phàm còn tưởng rằng là nhân viên công ty hoặc đối tác đến bàn công chuyện, đợi đến khi cô ta đến gần, câu không ngờ rằng đó lại là Thích tiểu thư.

Chuyện Thích tiểu thư hai ngày trước đại náo văn phòng của Sa tổng phải nói là lan truyền với tốc độ ánh sáng, hơn nữa đây còn là thiên kim tiểu thư của Thích gia, Ngô Phàm đương nhiên sẽ không nhớ lầm.

Thích tiểu thư đi qua, bước thẳng đến chỗ Ngô Phàm, giơ tay lên định tát cậu một cái. Ngô Phàm lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng nghiêng người tránh được. Đàn ông con trai mà bị phụ nữ tát thì còn ra thể thống gì.

“Thích tiểu thư, cô có ý gì?”

Thích tiểu thư nghe cậu hỏi, đột nhiên nổi giận khóc lóc om sòm, xông lên đấm đá Ngô Phàm liên tục. Đặc trợ Ngô không muốn đánh con gái, hơn nữa Thích tiểu thư ăn mặc rất hở hang, chẳng biết nên đánh chỗ nào cho phải.

Thích tiểu thư gào thét: “Thằng tiện nhân không biết xấu hổ! Mày dám giật chồng của tao! Tao phải đánh chết mày! Tao đánh chết mày! Mày đúng là cái đồ tiện nhân! Tiểu tam! Mèo mả gà đồng! Để cho đàn ông đâm mông!”

Ngô Phàm: “…”

Ngô Phàm vươn tay đẩy Thích tiểu thư ra, đen mặt nói, “Thích tiểu thư, nếu cô không dừng tay tôi sẽ gọi bảo vệ.”

Thích tiểu thư chỉ thẳng vào mặt cậu gào lên: “Phi! Mày cho mày là ai chứ! Dám giật chồng tao lại còn dẻo mỏ?! Tao phải đánh chết cái thứ hồ ly tinh như mày! Hồ ly tinh! Không biết xấu hổ hồ ly tinh!!!”

“…”

Ngô Phàm thái dương bắt đầu giật điên cuồng, hai ngày trước Thích tiểu thư còn ôm hoa đến tỏ tình với Sa tổng, còn tự xưng là hôn thê của người ta, bây giờ lại đột nhiên nổi điên nói nhăng nói cuội. Chi ít thì cũng phải đi nổi điên với Đường Đường chứ, như thế nào đột nhiên đi kiếm chuyện với cậu?

Ngô Phàm tính tình tốt nói: “Thích tiểu thư, cô hiểu lầm rồi.”

Thích tiểu thư bỏ ngoài tai lời của đặc trợ Ngô, mồm vẫn tiếp tục gào lên: “Hồ ly tinh! Thằng tiện nhân không biết xấu hổ! Phi! Hiểu lầm cái con khỉ! Mày đúng là đồ tiểu tam! Dám câu dẫn chồng tao!”

Ngô Phàm hắc tuyến, “Kia, xin hỏi tiên sinh nhà cô tên là gì?”

Thích tiểu thư ném ra một quả bom hạng nặng, “THỜI MINH CHÂU!”

Ngô Phàm: “…”

Bả đổi chồng hồi nào lẹ vậy?

Ngô Phàm không biết vì sao, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất kì lạ, tựa như bị người nhéo một cái.

Cậu bình tĩnh đáp: “Thích tiểu thư, xin cô đừng cố tình gây sự nữa. Ở đây có camera an ninh, tôi cũng không muốn phải đưa video cho tòa báo đâu.”

Thích tiểu thư nghe thế liền bốc hỏa, cô ta giương nanh múa vuốt hô: “Con hồ ly tinh thối tha kia! Mày dám uy hiếp tao sao! Người của Thích gia là để cho mày uy hiếp sao! Tao sẽ cho tiền đám báo chí, nói là mày dám câu dẫn chồng tao! Đồ tiện nhân! Giật chồng người khác! Dám làm không dám nhận!”

Ngô Phàm: “…”

Ngô Phàm rất bình tĩnh đứng im, Thích tiểu thư như cũ vẫn khóc lóc om sòm. Cậu nghe thấy cô ta một tiếng chồng hai tiếng chồng gọi Thời Minh Châu, tim cứ như bị bóp nghẹt lại.

Một lát sau, đặc trợ Ngô rốt cục mở miệng nói chuyện, thanh âm như trước thực lãnh tĩnh, nhưng cái câu nói ra lại nghe như đùa, “Vâng, Thích tiểu thư nói đúng. Tôi đã ngủ với Thời tổng rồi.”

“…” Thích tiểu thư ngây ngẩn cả người, sau đó gào khóc càng lớn tiếng, “Khốn kiếp! Thối tha không biết xấu hổ! Mày giật chồng tao rồi còn dám ở trước mặt tao diễu võ dương oai!”

Ngô Phàm: “…”

Cậu không nói thì bị bảo là dám làm không dám nhận, nói thì lại bị bảo là diễu võ dương oai.

Ngô Phàm vừa muốn gọi điện thoại cho bảo vệ, chợt nghe thấy cửa thang máy vang lên một tiếng, Thời Minh Châu từ bên trong đi ra, đưa theo người tới dẫn Thích tiểu thư đi.

Thích tiểu thư nhìn thấy Thời Minh Châu liền muốn nhào qua, lại bị bảo vệ kéo lại, miệng cô ta vẫn còn đang gào thét: “Chồng! Chồng ơi! Con hồ ly tinh này nó khi dễ em!!!”

Thời Minh Châu: “…”

Thích tiểu thư rốt cục bị bảo vệ đưa đi, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.

Thời Minh Châu nhìn sang, thấy Ngô Phàm đen mặt, vội vàng đi qua giải thích, “Em đừng nghe cô ta nói bừa.”

Đặc trợ Ngô không nói chuyện, chỉ nhìn hắn với ánh mắt “Tôi không tin”.

Thời Minh Châu đến gần Ngô Phàm, “Em nhất định phải tin tôi a. Tôi không có biết cô ta, hai ngày trước Sa Tuân giở trò quỷ lấy tôi ra làm bia đỡ đạn, nói tôi vừa li hôn rất thiếu thốn tình thương cầu an ủi, cuối cùng ném nhỏ họ Thích đó cho tôi.”

Ngô Phàm cười tủm tỉm hỏi: “Ngài thật không để Thích tiểu thư qua an ủi ngài à?”

Thời Minh Châu nhanh chóng lắc đầu, “Không có, tuyệt đối không có! Tôi trong sạch mà!”

Ngô Phàm không muốn nói chuyện với hắn nữa, cậu mệt lắm rồi, lại còn bị Thích tiểu thư nháo một hồi. Cậu vòng qua Thời Minh Châu, chuẩn bị bước vào thang máy, “Tôi phải lên lầu một chút, Thời tổng cũng nên về đi, trễ lắm rồi.”

Thời Minh Châu chụp được Ngô Phàm, kéo lại, cậu trợn mắt nhìn thang máy đóng cửa, sau đó từ từ đi lên.

Thời Minh Châu cười hì hì nói: “Chớ đi a, khó khăn lắm mới gặp được em. Mấy ngày nay em bận quá, tôi đến mấy lần đều không có em ở đây.”

Ngô Phàm thản nhiên nở nụ cười, “Bên cạnh Thời tổng có nhiều ong bướm xếp hàng như vậy, còn tôi cũng chỉ là một trợ lí mà thôi, nào có vinh hạnh này.”

Ngô Phàm nói xong, đột nhiên cảm thấy lời nói của mình đầy mùi dấm chua loét, nhất thời có chút kinh ngạc. Thời Minh Châu nghe xong ngược lại rất vui vẻ, hắn ghé sát qua, vòng tay ôm lấy thắt lưng của Ngô Phàm, nói: “Em đang ghen đấy à? Tôi dám thề tôi cùng họ Thích kia không có một chút quan hệ! Hồi trước cô ta cũng nói mình là hôn thê của Sa Tuân đấy thôi, em đừng có nghe cô ta nói nhảm.”

Ngô Phàm không nói chuyện, cậu mím chặt môi, còn đang suy nghĩ mình vừa rồi thất thố.

Thời Minh Châu không ngừng cố gắng, hắn hôn lên khóe miệng của cậu, thấp giọng nói: “Đã mấy ngày nay tôi không gặp được em rồi, hôm nay tới nhà của tôi đi.”

“…” Ngô Phàm lui về sau một bước, “Thời tổng, ở đây có camera.”

Thời Minh Châu mới hôn được có một cái, hắn bỗng nhiên cảm thấy máu toàn thân bắt đầu sôi trào, mấy ngày qua đều không nhìn thấy Ngô Phàm, đột nhiên có chút mất không chế. Hắn giữ chặt tay cậu, đem người kéo lên xe của mình.

Thời Minh Châu khóa cửa lại, Ngô Phàm đẩy mãi không ra, đen mặt nói: “Thời tổng, ngài đây là…A…”

Thời Minh Châu không cho cậu nói chuyện, nhào đến hung hăng hôn cậu, tựa như muốn gặm rụng của cậu một tầng da. Đặc trợ Ngô bị hôn đến đầu óc choáng váng, hai tay đặt ở trước ngực của Thời Minh Châu lại không đẩy hắn ra, cũng không biết vì cái gì ngược lại nắm chặt lấy áo của hắn. Hai người miệng lưỡi giao quấn, hôn liếm, đùa giỡn nhau.

Thời Minh Châu không nói lời nào, ánh mắt hệt như sắp sửa ăn thịt người, đặc biệt đáng sợ. Hắn thở dồn, đè Ngô Phàm lại, vươn tay kéo thắt lưng, lột quần của cậu xuống.

Ngô Phàm ngửa đầu thở dốc, Thời Minh Châu tháo mắt kính của cậu, thành kính hôn lên môi lên mắt cậu, nhẹ giọng nỉ non: “Ngô Phàm, tôi thích em, từ bao nhiêu năm trước tôi đã thích em rồi…”

“A…”

Ngô Phàm thở dốc, chỉ cảm thấy tai mình nóng bừng, thanh âm khàn khàn gợi cảm của Thời Minh Châu quanh quẩn trong đầu, tựa như sắp thiêu cháy cả người cậu.

“Đừng… Thời tổng …Ở đây có camera…”

Thời Minh Châu lại không để ý tới cậu, cũng không hề có ý tứ dừng lại. Hắn hấp tấp cởi nút áo sơ mi của Ngô Phàm, sau đó vươn tay kéo hai cái chân dài mảnh khảnh của cậu gác lên vai, chuẩn bị vác súng ra trận…

“Cốc cốc.”

Bỗng nhiên có người gõ vào cửa kính, Thời Minh Châu giật mình, Ngô Phàm càng co rụt lại, bộ dáng hoảng sợ, Thời Minh Châu nhanh chóng che người cho cậu.

Sa Tuân đứng bên ngoài xe, rất là bình tĩnh nói: “Thời Minh Châu, đây là nơi công cộng.”

Thời Minh Châu: “…”

Thời Minh Châu bị phá đám liền bốc hỏa, tuy rằng mặt của Sa Tuân không có biểu tình gì, vẫn là mặt than vạn năm, nhưng hắn có thể đọc được trên mặt người kia viết rõ ràng mấy chữ: “Tôi-cố-ý-đó.”

Thời Minh Châu hung tợn mắng: “Sa Tuân, đi chết đi!”

Đường Đường bên cạnh ngược lại rất thức thời, kéo Sa Tuân nhanh chóng rời đi.

Đường Đường: “Sa tổng, quấy rầy người ta yêu đương sẽ bị lừa đá.”

Sa tổng: “Tại sao Thời Minh Châu lại muốn đá tôi?”

Thời Minh Châu: “…”

Đường Đường: “…”

Thời Minh Châu thấy bọn họ đi rồi, lúc này mới đem lực chú ý thả lại trên người Ngô Phàm. Cậu cuộn mình ngồi trên ghế, trên người chỉ có một tấm áo khoác của hắn, thân mình trắng nõn ẩn hiện dưới lớp quần áo xộc xệch.

Ngô Phàm lúc này vẫn còn đang hoảng hốt, bộ dáng mặc người chà đạp kia làm Thời Minh Châu thú tính đại phát.

Thời Minh Châu hô hấp dồn dập, cúi xuống hôn môi người dưới thân, nói, “Chúng ta tiếp tục.”

Đặc trợ Ngô thở dốc, “Đừng… Đừng ở chỗ này.”

Thời Minh Châu đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết, Ngô Phàm thu tay lại, sâu kín nhìn hắn, cậu im lặng đeo kính lên, “Đã nói là đừng làm ở chỗ này rồi cơ mà.”

Thời Minh Châu giống y như chó bự gật đầu lia lịa, đáp: “Được được, vậy chúng ta về nhà làm!”

“……………………….”
Bình Luận (0)
Comment