*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hầu như Thanh Minh năm nào Hàn Tễ Cảnh cũng sẽ đến Hoa Sơn, hắn là khách quen ở nơi này. Mấy năm gần đây, hắn đã không còn khiến lão đạo sĩ trong núi lo sợ nhiều nữa.
Lần đầu tiên, hắn tự lén lút leo lên đỉnh Lạc Nhạn, khi đó không biết quán chủ Tĩnh Huyền lo sợ cái gì, mà cấm hắn lên đó.
Ngôi mộ nhỏ bé, mười năm trước chôn sâu một thiếu niên họ Hàn, hơn mười năm sau, một thiếu niên Hàn thị tướng mạo tương đồng đứng trước một phần, không khỏi khiến kinh hãi, phảng phất như vong linh quay về nhân gian.
Quán chủ Tĩnh Huyền tuổi đã cao, có thể do hổ thẹn chuyện cũ mà cho đúc lại xích sắt thông lên đỉnh Lạc Nhạn, thậm chí còn tu sửa lại biệt quán trên Lạc Nhạn.
Hàn Tễ Cảnh mang theo xẻng, đỉnh Lạc Nhạn quanh năm trắng tuyết, ngôi mộ thấp liền gần như bị gió tuyết vùi lấp.
Năm đó thi thể Hàn Kỳ Minh được chôn cất ngay tại chỗ, đồ chôn cất cũng rất sơ sài, thậm chí còn không có bia mộ. Mười mấy năm qua, nấm mồ vẫn lặng lẽ nằm im nơi đó.
Dọn dẹp tuyết đọng xung quanh mộ, xúc từng xẻng một, Hàn Tễ Cảnh yên lặng làm việc. Nắng sớm chiếu lên tuyết, rất sáng, bóng của hắn cũng hiện rất rõ.
Thanh Quân đứng phía xa, không lại gần, y rất ngạc nhiên về hành động của Hàn Tễ Cảnh, dù cho Chi Bạc cũng từng nói với y, hắn bắt gặp Hàn Tễ Cảnh trước mộ phần Tử Huyền chân nhân.
Chuyện cũ nhà họ Hàn, chung quy cũng ảnh hướng đến thiếu niên đã từng phóng khoáng, đầy sức sống này. Thanh Quân nghĩ, mình khó có thể không bị quy là đầu sỏ gây chuyện, năm đó mình mất lý trí, cuối cũng vẫn làm khó đến hắn.
Thanh Quân đi từ trong rừng ra, y không cố tình ẩn nấp, không kề cà bước chân. Hàn Tễ Cảnh quay đầu lại, hắn trông thấy Thanh Quân thì có vẻ mông lung, nhưng lại bình tĩnh.
Hắn gần như lập tức nhận ra Thanh Quân, dẫu cho vẻ ngoài y thay đổi rất lớn, hắn cũng chú ý đến nhang đèn trong tay Thanh Quân.
Năm năm này, hắn từng tìm hiểu xem vị hoàng tử này đi nơi nào, từng có lần hắn hoài nghi Thanh Quân bị bắt nhốt, hoặc cuối cùng là không còn sống, chết ở nơi không ai hay biết.
Tăng theo năm tháng tuổi tác, Hàn Tễ Cảnh có thể thấy rõ chuyện mình gây ra năm đó, cũng phân tích kỹ tình cảm phức tạp này.
“Mấy năm nay, ngươi bị nhốt, hay là ẩn náu ở đâu?”
Hàn Tễ Cảnh ôm mối nghi hoặc, trong năm năm hắn không hề thu được bất kỳ tin tức nào của Thanh Quân.
“Ở nước ngoài.”
Thanh Quân không giấu diếm, bọn họ trò chuyện như hai người bạn thân lâu ngày không gặp.
“Lần này về đúng là có nghe chuyện đại xá, muốn về triều sao?”
Hàn Tễ Cảnh ăn ngon mặc đẹp, đi buôn bán ở kinh thành nhiều năm, kết bạn với nhiều quan lớn trong triều cho nên tin tức linh thông.
“Ta không có ý này.”
Thời gian và khổ đau đã bào mòn thù hận của Thanh Quân, nhưng sự tức giận trong lòng y chưa bao giờ bình định lại. Huống hồ, y chẳng có chút mong mỏi nào với kẻ cầm quyền, và bọn người triều đình cả.
“Tháng hai, Vệ Quốc công bị người vạch tội, liệt kê hơn mười tội trạng, vốn dĩ Thánh thượng đã không đồng thuận với gã, ý muốn tranh đoạt binh quyền của bọn họ, nhốt vào Đại Lý Ngục, đợi mấy cuộc thương nghị để xem luận tội ra làm sao.”
“Biến cố này quả là nghiêng trời lệch đất, cũng chứng tỏ lẽ trời vẫn còn đó.”
Thanh Quân quỳ cạnh ngôi mộ, gom nhặt cành khô lá vụn, y nghe lời Hàn Tễ Cảnh nói rồi chỉ cười khẽ, cũng không có mấy phản ứng.
“Thì ra là quân thần tranh quyền.Tưởng gã dưới một người trên vạn người, quyền khuynh triều dã, vậy mà chung quy cũng không thoát phận chó săn bị mổ thịt.”
Ha ha, vinh hoa phú quý đời này cùng lắm chỉ thế này, ngày xưa cạy thế ngang ngược, hôm nay cũng chỉ điêu đứng lao tù.
“Còn chưa trả hết nợ, bọn họ còn chưa xong đâu.”
Lấy lá cây xuổi tuyết trên mộ phần đi, nền đất cứng khắc lờ mờ ba chữ: “Hàn Kỳ Minh.”
“Hắn vốn không nên bị chôn ở đây, lẻ loi, chịu nhiều năm hoang vắng lạnh lẽo như thế.”
Ngón tay Thanh Quân vuốt nhẹ qua vết khắc mờ nhạt, cực kỳ bi thương.
“Ta muốn đưa anh ấy quy táng về Hội Khê, bầu bạn bên cạnh cha mẹ anh ấy, chỉ đợi quán chủ Tĩnh Huyền gật đầu, hơn mười năm, một mình trông coi nơi này, thực thê lương.”
Thanh Quân ngây ngẩn ngồi bên cạnh mộ, nghe thấy vậy, cũng chỉ gật đầu.
“Ngày dời mộ, xin hãy báo cho ta biết. Thư thì gửi đến Cao Ly Quán, Minh Châu, đề tên Vương Minh Dụ, người này là thương nhân đi biển mà ta quen thân, anh ta sẽ chuyển thư cho ta.”
Cho dù thế nào, vào lúc nào, Thanh Quân cũng sẽ đến, đưa Kỳ Minh một đoạn đường.
“Nhất định sẽ báo ngươi biết.”
Hàn Tễ Cảnh đồng ý.
San bằng vũng tuyết trước mộ phần, Hàn Tễ Cảnh dọn xẻng lại, lấy nhang đèn và đồ lễ từ trong bọc hành lý ra, đốt hương tế bái.
Thanh Quân bên cạnh im lặng nhìn hắn, nắng chiếu lên người người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn, mặt mày đã nảy nở, đường nét càng thêm thâm thúy. Thanh Quân thất thần, có lẽ Hàn Kỳ Minh chừng hai mươi tuổi cũng trông như thế này đi?! Có điều trán mày, khóe môi của Kỳ Minh còn đẹp hơn một chút, lúc hắn cười, quả thật là rực rỡ như ánh sao.
“Rất giống sao?”
Hàn Tễ Cảnh đứng dậy, vỗ tuyết bùn trên đầu gối, Thanh Quân nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn Thanh Quân.
“Giống đến sáu bảy phần.”
Thanh Quân không hề giấu diếm, y cũng không kinh ngạc khi biết Hàn Tễ Cảnh biết bản thân mình giống người đang nằm dưới đất này.
“Lúc Kỳ Minh mất chắc chừng mười sáu mười bảy tuổi?!”
Hàn Tễ Cảnh cúi đầu nhìn bông tuyết dính trong lòng bàn tay, từ từ hóa thành nước, hắn gặp Thanh Quân cũng đúng vào độ tuổi đó.
“Mười bảy tuổi, Kỳ Minh mười bảy tuổi, còn cao hơn ngươi, khi đó ta chỉ đứng đến vai hắn.”
Khóe miệng Thanh Quân mang cười, y nhớ lại lúc trước, mỗi khi thấy Hàn Tễ Cảnh y sẽ không nhịn được mà nhớ Kỳ Minh.
“Lúc đó còn trẻ người, ta…”
Hàn Tễ Cảnh rất áy náy, từng có lần hắn dò hỏi tin tức của Thanh Quân, thậm chí hắn còn cảm thấy tại mình hứa hẹn bừa, khiến Thanh Quân dừng chân ở Dương Châu, vì thế mà mới bị thám tử Hoàng Thành Ty bắt được.”
“Đừng, không cần nói nữa, sai là ở ta.”
Thanh Quân ngắn lại, bởi vì si mê của mình mà đi quấn quýt người dưng, nhiều năm mà thần trí y không quá tỉnh táo, tự tung tự tác, có thành kiến là lẽ thường, y cảm thấy rất áy náy với Hàn Tễ Cảnh.
“Ngươi không phải hắn, Kỳ Minh hắn, hắn đã chết rồi.”
Thanh Quân quỳ gối, cúi đầu bày đồ lễ trước mộ, y mang bánh thanh đoàn[1]và rượu Hội Kê đến.
[1]
Thanh Đoàn
Y lấy chén ra, rót rượu cho Kỳ Minh và mình, bóng lưng y thoạt nhìn thật tịch liêu, hơn nữa như không muốn người khác quấy rầy.
Hàn Tễ Cảnh biết, hắn phải đi rồi.
“Nếu như muốn đến hồ băng thì đêm hãy đi, ngày hôm này thì không được, trong quan có khách quý trong cung.”
“Đa tạ đã báo ta biết.”
Nghe thấy Thanh Quân trả lời, biết y đã nghe vào, Hàn Tễ Cảnh chắp tay rời khỏi.
Gần trưa, hàn mai(mai nở trong tuyết) trên đỉnh Lạc Nhạn lẻ loi điêu tàn, nơi này hoang vu không người, mây khói lượn lờ, như là cõi mơ.
Bước trên xích sắt treo giữa trời, Hàn Tễ Cảnh quay đầu lại, trong rừng mây, đã không còn trông thấy bóng dáng Thanh Quân.
Hắn nhớ lại lúc họ gặp nhau khi còn niên thiếu, người đàn ông gầy gò, nội tâm kia, ánh mắt xa xôi ấy như có vạn lời muốn nói, nhưng lại chưa bao giờ nói hết cả.
Điện hạ, nếu như ta và ngươi tương phùng, ta không phải tên ranh khinh cuồng, tùy tiện, nếu có thể gặp nhau ở tuổi trưởng thành, khi đó ta càng có trách nhiệm, càng chân thành thì tốt biết bao.
Còn trẻ, không thấy được đắng cay trĩu nặng, ngợp trong vàng son, tâm tính non trẻ, vật quý giá đến nữa cũng tiêu xài tùy tiện, chưa từng vì chuyện gì mà lưu tâm. Dù sao vẫn để lại nhiều ký ức phiền muộn, rước lấy ít nhiều thổn thức.
Vệ Tích nhìn Hàn Tễ Cảnh rời đi, hắn vẫn luôn dõi theo từ đằng xa, hắn không nghe thấy Thanh Quân và vị công tử họ Hàn này nói gì, hắn bình tĩnh, im lặng.
Mỹ thiếu niên ngả ngớn năm đó, năm năm không gặp, đã là một người đàn ông anh tuấn chín chắn. Vị dòng dõi họ Hàn này có cuộc sống cực kỳ êm ấm, các mối quan hệ tốt đẹp, lúc Vệ Tích lưu lạc ở kinh thành cũng đã nghe nói đến.
Người này rất giống Hàn Kỳ Minh, có một lần Thanh Quân trầm mê nó, không tài nào kiềm chế.
Hai người có thể gặp nhau tại đây, phần lớn là do ngẫu nhiên.
Nhưng giữa bọn họ có phần duyên phận khá sâu, hắn, liên quan đến nhà họ Hàn, liên quan đến Hàn Kỳ Minh, liên quan đến dĩ vãng của Thanh Quân. Vậy trước kia mình ở chỗ nào nhỉ, đồ đệ của tử sĩ nhà Vệ Quốc công, hay là thám tử Hoàng Thành Ty?
Có điều ta cũng chẳng hối hận, nếu như không phải nhờ những thứ này, ta và ngươi đâu có gặp gỡ nhau, chúng ta sẽ chỉ là hai con người lướt qua nhau trong ngàn vạn chúng sinh mà thôi.