Vẫn là bảy giờ sáng như trước…….
“Con heo lười…dậy đi…con heo lười….dậy đi.. con heo lười.” Tiếng kêu quỷ quái này vẫn cứ lẩn quẩn bên tai.
Đồng hồ báo thức máy móc lập lại tiếng báo thức…không phải là tiếng dịu dàng như ngọc kia. Mở to mắt, đầu tiên là nước mắt rớt xuống…
Đã không nhớ rõ đã qua bao nhiêu ngày, một tuần hoặc hai tuần? Cũng có thể là ba tuần rồi…..Lúc đầu, tôi …tôi tránh né rõ ràng như vậy Bắc Bắc làm sao không biết? Vì thế, dần dần đi sáng về khuya đổi lại là anh….Ở dưới cùng một mái nhà, ngay cả cơ hội chạm mặt nhau hai người
Chỉ trừ lúc mỗi đêm khuya, khi Bắc Bắc trở về nhà, tắm rửa xong, mái tóc
ướt còn rơi xuống từng giọt nước, anh ngồi trên đầu giường nhìn tôi…Yên
lặng chờ đợi, một ngày nào đó, tôi sẽ giống như trước kia đối với anh
ngọt ngào mỉm cười. “Lại đây Bắc Bắc, Y Y giúp anh lau khô tóc.” Nhưng
tôi chỉ lưu cho anh một tấm lưng và hơi thở đều đặn giống như ngủ
say……Bắc Bắc…vẫn là nằm ngủ bên cạnh tôi…chỉ có điều anh đem thân thể
mình cách xa…cách tôi rất xa..rất xa…..
Thật ra, cả hai chúng tôi đều sợ hãi……
……
Không còn vòng tay ôm ấp ấm áp để có thể nũng nịu dựa vào…
Tháng bảy, thật không thích hợp nằm lại trên giường.
Tôi ăn mặc chỉnh tề, đi vào toilet, nước súc miệng đã có sẵn, nhưng không
còn ấm nữa, kem đánh răng cũng được bôi sẵn để đó…..Tất cả thoạt nhìn có chút u buồn…
Đứng trước gương, tôi đưa lược chải mái tóc…dù sao, không có người ở trước cửa thúc giục tôi ăn bữa sáng.
“Anh mua bánh bao nhân thịt để trong lò vi-ba*, hâm nóng lên là có thể ăn.” (*: vi-ba: Microwave)
“Nước chanh anh làm sẵn để trong tủ lạnh, để lạnh một chút là có thể uống.”
Hai mảnh giấy ghi sẵn dán trên phía trái, phía phải của tấm gương ….Tôi thở dài, buông lược …Thật sự là một tên ngốc mà!
Tôi mở tủ lạnh ra, lấy bình nước chanh, đổ hết vào bình nước không chừa một giọt.
Bánh bao nhân thịt hâm nóng một phút rồi lấy ra…Bánh bao này rất ngon, lái
xe cũng mất nửa tiếng đồng hồ mới đến chỗ, cho nên Bắc Bắc sáng sớm
thường thường mua cho tôi ăn. Nhưng bữa sáng hôm nay tôi đem theo đều
rơi vào miệng của Giang Mạnh Kì.
Không thể nhận sự yêu
thương, chăm sóc của cậu ta…lại không đành lòng làm tổn thương….cho nên, kết quả bữa sáng mỗi ngày đều biến thành như vậy.
……
Tôi không tức giận, chỉ là hoàn toàn mờ mịt…
……
Tôi không phải là Đồng Tử Y dũng cảm, cho nên có đôi khi, muốn hy vọng…yêu
hoặc không yêu có thể tự nhiên quên đi trong chốc lát. Như vậy, tôi sẽ
không còn là gánh nặng của anh nữa.
……
Buổi sáng, tôi vẫn ngồi xe buýt đến chỗ làm. Bắc Bắc vẫn tưởng Giang Mạnh Kì đưa đón tôi. Là tôi cố ý để cho anh nghĩ như vậy….
Tôi không có cách nào thản nhiên chấp nhận sự ân cần chăm sóc của người khác.
Tình yêu, không phải là một cộng với một, thì có thể thành hai.
Chín giờ, làm việc đã được một tiếng.
“Tôi với cậu đổi bữa sáng cho nhau nào.” Giang Mạnh Kì lấy từ ba lô ra cái
hộp đựng thức ăn, đương nhiên cũng lấy luôn hộp đựng đồ ăn sáng của tôi. Thật trùng hợp, đều là bánh bao nhân thịt, thậm chí ngay cả loại thịt
làm nhân trong đó cũng là một kiểu khẩu vị.
Bởi vì, Giang Mạnh Kì nghe nói, tiệm bánh bao này là tiệm tôi yêu thích nhất.
Chỉ là rõ ràng bữa sáng giống nhau, vì sao còn muốn trao đổi…Mọi người trong lòng đã hiểu chỉ có điều không nói.
“Đồng Tử Y, có khách tìm kìa.” Một nữ đồng nghiệp chạy đến văn phòng tôi báo, cô ta nhìn thấy tôi và Giang Mạnh Kì đang ăn sáng cùng nhau thì cười ám chỉ. “Mới sáng sớm đã ngọt ngào như vậy rồi.”….
Tôi không có giải thích…bởi vì chưa bao có, thì không cần phải giải thích.
“Người tìm cô cũng rất đẹp trai nha, Đồng Tử Y, cô được hâm mộ như vậy còn bọn tôi phải làm sao?” Nữ đồng nghiệp trêu ghẹo nói.
Đẹp trai dễ nhìn?. Chẳng lẽ là Bắc Bắc?…. Anh đến công ty tìm tôi?…Lòng tôi co quắp lại.
“Đang nghĩ cái gì? Còn không mau đi ra! Chiến tranh lạnh cũng nên kết thúc đi!” Giang Mạnh Kì đẩy tôi đi.
Là nên đối mặt lúc này sao??
Được rồi….!!
Tôi hít sâu một hơi..có lẽ…có lẽ…tôi nên bắt đầu uống nước chanh này…có
lẽ…có lẽ tôi nên cùng anh đi xem phim….bồi dưỡng thêm một chút tình
cảm…có lẽ…có lẽ……Nhiều có lẽ như vậy… nhưng khi nhìn thấy gương mặt vị
khách trong phòng…toàn bộ đều rơi mất…
Gương mặt sạch sẽ
xinh đẹp giống như yêu tinh kia đang đứng đối diện với tôi lặng lẽ châm
biếm…Anh ta từ từ đi vào, lưng của tôi càng thẳng càng run rẩy…
“Tôi nghĩ chúng ta đã gặp qua nhau, tự giới thiệu một chút, tôi là Tống
Nhiếp Thần là……..Bắc Bắc.” Anh ta cố ý không nói ra hai chữ Tình Nhân.
Nói xong, anh ta mỉm cười với tôi….nụ cười phách lối…Nụ cười như thương hại kẻ chiến bại, lại không giấu được sự đắc ý trong đó.
Nhìn nụ cười đó, ngược lại tôi không hề cảm thấy khẩn trương. Tôi cũng mỉm
cười như vậy, cười đến rạng rỡ, cười đến không sao cả.
“Chào anh, tôi cũng xin tự giới thiệu một chút… Tôi là Đồng Tử Y…là vợ của Bắc Bắc.”