Trời mưa rất lớn, cả người tôi ướt sũng, rõ ràng sắp đến mùa hè, nhưng lại cảm thấy rất lạnh.
Thân thể tôi run run, túi xách trên lưng và thỏi chocolate cầm trong tay đã trở nên mềm nhũn.
Trông tôi thật khổ sở, so với thân thể thì tâm hồn càng khổ sở hơn.
Mưa rơi càng ngày càng lớn, trên sân bóng rổ trống rỗng của trường học, có
một thân ảnh mạnh mẽ, cùng với trái bóng không ngừng tạo ra tiếng
Người thanh niên đó đánh bóng thật kịch liệt, dường như muốn phát tiết hết
tinh lực dư thừa. Không biết vì sao, tôi lại cảm thấy tâm tình của anh
ta hỗn loạn giống tôi.
Nhưng sau khi nhìn rõ mặt của người thanh niên đó, tôi lập tức biết được, đó chính là ảo giác của tôi mà thôi …..
Anh ta là Hàn Thiếu Nghệ, học trưởng của trường cấp ba, là học sinh có vấn đề nổi tiếng trong trường….
Anh ta sinh ra trong gia đình không cao quý lắm, hình như là con trai của
người sửa xe. Anh ta cũng lười học tập, bỏ học, đánh nhau, sinh sự như
cơm bữa, nhưng rất kỳ quái, nữ sinh trong trường học thích anh ta xếp
hàng từ đầu này đến đầu kia….
Ngũ quan anh ta không phải
quá đẹp, nhưng có hương vị độc đáo, là một chàng thanh niên có tính tình thô lỗ, không tự biết kiềm chế. Anh ta có hơi thở lãng tử, mỗi khi anh
ta giơ tay nhấc chân lên thì luôn có một đám con gái điên cuồng trầm
luân trong đó.
Mắt của tôi sáng lên, lóe ra một hy vọng khác thường.
Công chúa xứng đôi với lãng tử……..
Nắm tay của tôi hơi thả lỏng một chút.
“Hàn học trưởng!” Toàn thân tôi ướt đẫm đứng ở trong mưa mỉm cười, hướng trung tâm sân bóng vẫy tay.
“Hàn học trưởng!”
“Hàn học trưởng!”
Gọi anh ta vài tiếng, nhưng Hàn Thiếu Nghệ hoàn toàn không quan tâm đến tôi.
“Hàn học trưởng!” Tôi lẻn đến trước mặt anh ta, tư thế kiên định, ngăn cản anh đánh bóng.
Hàn Thiếu Nghệ vô cùng khó chịu trừng mắt nhìn tôi, giọng điệu hung tợn
nói. “Mặc kệ cô là ai, mau tránh ra cho tôi!” Thật hiển nhiên, nếu không phải thường xuyên bị nữ sinh quấy rầy như vậy, thì hôm nay chính là
ngày tâm tình của anh ta không tốt.
“Hàn học trưởng, anh
hãy nghe em nói, em có chuyện muốn nhờ anh……” Còn chưa có nói xong, tôi
đã bị Hàn Thiếu Nghệ thô bạo đẩy ra, cả người ngã trong vũng lầy lội ở
sân bóng rổ.
Trời mưa rất lớn, bộ đồng phục màu trắng trên người tôi dính đầy bùn, dù nước mưa có cọ rửa thế nào thì vết bẩn cũng không sạch.
Tôi không quan tâm, bởi vì thứ thật sự dơ bẩn không chịu nổi chính là ý tưởng trong đầu tôi……
“Bệnh thần kinh!” Hàn Thiếu Nghệ cầm lại quả bóng, không chút do dự nghênh ngang bước đi.
Đây thật là Hàn Thiếu Nghệ? Là người có mối quan hệ nam nữ bừa bãi, bất
chính trong truyền thuyết, ai đến cũng không từ chối, thậm chí còn ngủ
với vài bạn học nữ….Qủa nhiên lời đồn không thể tin được….
Nhưng tôi không có quan sát tỉ mỉ và cân nhắc thời gian, chỉ dựa vào một cỗ dũng khí mà đi quấy rầy anh ta.
Tôi giang hai tay chặn đường không cho anh ta đi, thật ra là tôi không muốn bản thân mình phải hối hận.
“Hàn học trưởng, em chỉ là hy vọng anh có thể giúp cho em một việc, việc này đối với anh cũng có lợi.” Ở trong mưa, tôi lớn tiếng nói chuyện đúng
lý, hợp tình.
“Mau cút ngay cho tôi!” Rõ ràng là hôm nay tâm tình anh ta thật sự cực kỳ không tốt….
Dưới cơn mưa lớn, hai mắt họ vẫn nhìn trừng trừng nhau kiên nhẫn giằng co lẫn nhau. Quật cường chính là tính cách của tôi!
Cuối cùng anh ta đầu hàng, giận dữ hét, “Mẹ nó!! Đồ cà chớn!.. Có mau biến đi không!”
Những thứ mà tôi nuốt xuống cổ họng, chỉ toàn là đờm và nước mưa….
“Học trưởng, em có một người bạn trai, chúng em ở chung một chỗ đã lâu, em
thậm chí có con với anh ấy nhưng anh ấy ép em phải bỏ đi. Bởi vì, anh ấy yêu một cô gái khác còn xinh đẹp và nhiều tiền hơn em….Học trưởng, anh
có thể giúp em cướp cô gái bên người anh ấy đi được không? Làm cho anh
ấy nếm trải mùi vị bị bỏ rơi là như thế nào?!” Lòng đen tối không ngừng
lớn mạnh, nói dối đối với tôi mà nói giống đơn giản ăn một mâm rau cải
trắng vậy.
Bắc Bắc, thật xin lỗi, tha thứ cho em, em thật không thể để người khác dễ dàng cướp anh đi! (*_*)
“Liên quan gì tôi, tôi cũng không phải ngựa giống! Các cô ngu ngốc như vậy
cũng bị người ta lừa đến già, không liên quan đến chuyện của tôi!” Tiếng nói của Hàn Thiếu Nghệ lạnh như đá làm cho người ta có thể đông lại.
Anh ta không hỏi thêm câu nào nữa đã vội đẩy cánh tay tôi ra, ánh mắt lạnh như băng, một cỗ nóng lạnh từ trong tủy sống lặng lẽ ào lên
làm tôi run sợ.
Đó là một chàng thanh niên không dễ chọc ghẹo.
Nhưng tôi không có lựa chọn nào tốt hơn.
“Anh muốn điều kiện gì, em đều có thể đồng ý với anh! Chỉ cần anh giúp em
đem cô gái kia đi, khiến cho anh ấy trở lại bên em…” Tôi điên cuồng gào
thét, nước mắt cũng rớt xuống.
Thế mà, Hàn Thiếu Nghệ vẫn
không động đậy, anh ta không chút nào thương hoa tiếc ngọc, một lần nữa
đẩy tôi ra té ngã trên vũng bùn. “Con mụ này, còn dám mò lại đây, mặc kệ cô có là phụ nữ hay không, tôi sẽ đánh hết.”
Anh ta hung tợn nói xong, liền sải bước rời đi….
“Vì sao anh không giúp em?! Thôi Nhược Hàm có cái gì tốt!… Bắc Bắc…” Tôi
tuyệt vọng kêu lên, không còn là diễn trò, mà là tôi thật sự khóc thương tâm.
Đáng lẽ, đôi chân kia vốn dĩ muốn rời đi, nhưng không biết từ khi nào lại một lần nữa đứng trước mặt tôi …..
“Cô nói một lần nữa xem, cô gái đó tên là gì?” Giọng Hàn Thiếu Nghệ lạnh như băng, trộn lẫn với tiếng mưa vang lên bên tai tôi…
“Thôi – Nhược – Hàm.” Tôi nghiến răng gằn từng chữ một…
“Khoa Nhi của Học Viện Y?”
“Ừ.” Tôi có chút kinh ngạc, sao anh ta biết nhỉ? Chẳng lẽ Thôi Nhược Hàm thật sự nổi tiếng như vâ
“Được! Tôi giúp cô!” Đột nhiên anh ta sảng khoái gật đầu, đôi mắt kiên trì
quyết tâm. “Nhiều nhất là một tuần, tôi sẽ đem cô ta lên giường của
tôi!..Cô có thể chạy về nhà, ngọt ngào an ủi chàng trai của cô đi!”
Tôi kinh ngạc cực độ, không biết vì sao anh ta lại nhanh chóng đồng ý như
vậy….Tôi chỉ có thể thì thào. “Vậy…em nên làm gì để đền đáp anh.”
“Cho thiếu nợ .” Nói xong, anh ta lấy áo khoác, không chút quyến luyến nào thong thả rời bước…
☆……☆……☆……☆……☆……☆……☆……☆
Mấy ngày nay, miệng lưỡi đắng chát, ăn uống thật không có hương vị gì.
“Y Y, sao em lại dùng nĩa để ăn canh?” Khi Bắc Bắc khó hiểu hỏi tôi, tôi thấy thật chột dạ.
“Y Y, em lo lắng thi cử sao? Nếu em thật không có tự tin, để anh giúp em
học thêm nhé.” Thế nhưng thái độ của tôi lại khác thường, không thừa cơ
hội để nắm giữ anh.
……………….
Bắc Bắc……
Ngay cả dũng khí nhìn anh…..em cũng không có
…………….
Mấy ngày nay, đám học sinh cấp ba rất bận rộn, mọi người đều tưng bừng
hào hứng bàn luận việc lựa chọn chí hướng và nguyện vọng…..
Chỉ có tôi, vẫn như cũ..không yên lòng….(&_&)
“Đồng Tử Y! Rốt cuộc cậu có giao nguyện vọng hay không?!Hôm nay đã là ngày
cuối cùng rồi. Cậu không phải là cố ý làm khó lớp trưởng như mình chứ?”
Lời nói không chút nể nang ập đến, không cần ngẩng đẩu lên tôi cũng biết là ai……
“Xin lỗi nha Tiểu Lệ, mình để quên ở nhà rồi, hay
là sau khi tan học về nhà mình sẽ đưa cho cậu nhé!” Tôi vẫn để cằm ở
trên bàn, yên lặng trả lời.
Bây giờ, không có cái gì khơi nổi hứng thú của tôi, tự nhiên chuyện tranh cãi với Tiểu Lệ cũng không có nhiệt tình.
“Nè, con hồ ly tinh này, có phải thất tình hay không?” Trầm Dịch Lệ xoa thắt lưng, vẻ mặt kiêu căng mở miệng châm chọc
Mặt tôi nhất thời tái nhợt, không nói được lời nào, tôi bắt đầu thu dọn sách vở…
“Cậu làm gì??….Còn tiết học thứ hai đó…..Ê! cậu làm gì…..Ê! không phải trốn học chứ….Này…”
“Này!….Cậu cũng không đi học thêm sao? Cậu thật sự không giao nguyện vọng, không
muốn thi vào trung học à!?…Ê! Đồ chết bầm!!” (*_*)
Mặc kệ giọng nói chua ngoa la to phía sau, tôi đeo túi sách lên lưng, rời khỏi lớp học…….
Tôi chỉ muốn tìm nơi nào đó yên tĩnh một chút………..
Trời dần dần tối đen……
Không biết đi bao lâu rồi, cuối cùng tôi dừng bước trước nơi mà học sinh hay hẹn hò trong trường học.
Tất cả học sinh đều rời khỏi trường về nhà tự ôn luyện hết rồi, nơi này
thật yên tĩnh, đúng lúc có thể giúp tôi giảm bớt cảm giác buồn phiền .
Từng không chút do dự chuẩn bị ghi danh vào trường trung học trọng điểm, với thành tích học tập của tôi, chuyện này không thành vấn đề. Vừa gần nhà, vừa không cần rời xa Bắc Bắc để vào nội trú trong trường.
Nhưng hiện tại, tôi thật sự không xác định được .
Nghĩ….nghĩ mãi….. Đột nhiên một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, cắt đứt suy nghĩ của tôi.
“Nghệ, đừng như vậy……Sẽ có người đến……” Âm thanh thẹn thùng truyền đến…
“Anh muồn sờ em, anh mặc kệ!..” Tiếng nói cố ý đè thấp, lại vẫn ngang ngược như cũ.
“Nghệ, đừng…… Đừng……”
“Mặc kệ!”
……………..
Tôi đỏ mặt một chút, không nên ngồi chỗ này nữa. Nơi tình nhân hẹn hò
thường hay xảy ra những màn “đỏ mặt tía tai” như vậy. Thật ra tôi nghĩ
đây là thời gian tự ôn luyện nên nơi này sẽ không có ai đến.
Tôi chuẩn bị rời đi thì bước chân đột nhiên cứng lại…..
Không thể tin nổi, ánh mắt của tôi mở ra càng lúc càng lớn….
Cho dù ngọn đèn thật không sáng lắm, nhưng tôi cũng nhận ra cách đó không
xa. Cô gái đẹp đến không thể kiềm chế kia chính là….Thôi Nhược Hàm….
((*_*))
Cô ấy nhắm hai mắt, hai má đỏ bừng, thân thể cô ấy
được bao phủ bởi một chàng thanh niên, chỉ cần nhìn bóng dáng tôi cũng
biết đó là ai….tay của anh ta rất nhanh đã với vào trong áo của cô
ấy……((@_@))
Tôi sững sờ đứng đó như bị thiên lôi đánh…….
Trong lòng nảy lên một cỗ xúc động, không phải là vui sướng mà là phẫn nộ..
Tại sao cô ta có thể, tại sao có thể….dễ dàng phản bội Bắc Bắc….
Ôi!…Bắc Bắc.!!…..Bắc Bắc tốt đẹp như thế……
Móng tay cắm vào lòng bàn tay thật sâu, thật sâu, mãi cho tới khi truyền đến một trận đau đớn….tôi mới giật mình nhận ra…tôi đã làm bản thân mình
chảy máu………
Thật khó khăn tôi mới đi ra khỏi nơi hẹn hò của những cặp tình nhân …
Tâm tình phức tạp không thể hiểu nổi……
Tôi chạy như mất hồn cho đến khi một bạn học ngăn lại..
“Bạn học à, cái này là do anh trai của bạn giao cho mình, tuy rằng mình
không biết vì sao anh ấy không tự tay giao cho bạn, nhưng anh ấy
nói….đưa cho bạn khi bạn rời khỏi nơi hẹn hò của những cặp tình nhân.”
Người bạn học xa lạ này nhún nhún vai nói..
Tôi hoang mang cầm lấy hồ sơ tuyển nguyện vọng.
Đồng Tử Y, trường trung học số 1 của thành phố, nguyện vọng thứ nhất…….
Là chữ viết của Bắc Bắc…..
…………
Tôi che miệng lại…….hoảng hốt…………
Mùa hè năm ấy, tôi ở nhờ nhà bạn học rất ít về nhà………
Mùa hè năm ấy, tôi thi không tốt, chỉ là miễn cưỡng ở mức học trên trung bình…..
Mùa hè năm ấy, tôi đã hủy diệt … mối tình đầu của Bắc Bắc….