“Cô gái đó rất, rất đẹp, khi cười lên thật đoan trang, thật yên tĩnh,
nếu nói là đẹp như chim sa cá lặn cũng không có ngoa đâu! Thật sự đẹp
lắm, nếu mình là đàn ông, thì xin lỗi nha….mình sẽ đem cô ta lột sạch da rồi nuốt vào trong bụng…” Đại Đồng kích động đứng lên vung tay múa chân khoa trương…Chỉ có tôi là cười không nổi, là cô ấy sao?…Miêu tả như
vậy, thật quá giống…..
“Cho nên Tiểu Đồng à, mình nghi ngờ
trước khi hai người ly hôn, bọn họ đã lén lút qua lại! Vì thế nên Trầm
Dịch Bắc mới không muốn cậu sinh đứa con kia!”
Vì thế nên
Trầm Dịch Bắc mới không muốn cậu sinh đứa con kia! Những lời nói này
giống như một mũi tên bắn chính xác vào đúng trái tim tôi…Đứa con…thì
ra, nỗi đau đớn vẫn còn như cũ….
Tôi bắt đầu cảm thấy hối
hận khi một lần nữa quay về vùng đất này. Ở Hàn Quốc, ít nhất nơi đó,
vết thương của tôi không còn chảy máu, nước mắt của tôi không còn
chảy….Mỗi một ngày trôi qua, tôi đều sống thật nhẹ nhàng….
“Đừng có nói lung tung, anh ấy không phải là người như thế đâu!” Mặt tôi tái
đi một chút, nhưng vội vàng nghiêm mặt uống một ngụm trà…Trái tim bắt
đầu ê ẩm…..
“Cậu …cậu còn bênh vực anh ấy!” Bộ dạng của Đại Đồng cứng lại giống y sắt rèn thành thép.
“Mình từ nhỏ lớn lên cùng với anh ấy, Bắc Bắc là người thế nào, mình lại
không biết sao?” Giọng điệu của tôi có vẻ không vui, vẫn là chịu không
được bất cứ kẻ nào chửi bới anh, cho dù người đó có là bạn thân nhất của tôi.
“Cậu, cậu.. .cậu…” Đại Đồng bị tôi làm tức giận đến
mất trí. “Anh ấy đối với cậu như vậy, cậu còn ở đó mà bảo vệ! Làm mình
tức chết mà! Ra khỏi nhà mình đi, đi tìm Bắc Bắc của cậu đi!” Đại Đồng
kéo tôi dậy, đẩy tôi ra phía cửa.
“Cậu đuổi mình đi ra
ngoài thì ít nhất cũng cho mình mượn chút tiền. Túi xách của mình bị
cướp, tài khoản trong ngân hàng muốn báo mất cũng phải tốn một
tuần….mình còn muốn trả lại tiền cho Thôi Hải Kỳ nữa….”
“Ầm” một tiếng, tôi còn chưa kịp nói xong, đã bị Đại Đồng tống ra ngoài cửa.
“Đồng Tử Y! Mình chưa từng thấy người phụ nữ nào thất bại như cậu! Trầm Dịch
Bắc ở trong căn hộ đẹp, cậu nên kiếm anh ấy mà lấy tiền! Nhà cửaà tài
sản chung của vợ chồng, ít ra cũng kêu anh ấy chia cho cậu một nửa. Sau
khi ly hôn, anh ấy có tất cả, còn cậu ngay cả tiền trợ cấp nuôi dưỡng*
cũng không có. Anh ấy không đưa tiền cho cậu, cậu cứ nằm lì ở chỗ đó
đi!” Trong phòng truyền ra tiếng hét giận dữ… (*khi li dị phụ nữ thường
yêu cầu chồng cung cấp loại trợ cấp (Alimony) này….vì phụ nữ phải sinh
con đẻ cái phai tàn nhan sắc..lol …thậm chí có người hi sinh sự nghiệp
cho chồng…ect…hình thức này xảy ra bên các nước phương Tây rất
nhiều..sis ko biết là bên Tàu bên Ta bây giờ cũng có nữa).
“Đồng Hoa! Cậu thật là lưu manh! Cái gì mà tài sản chung của vợ chồng, cái gì mà tiền trợ cấp nuôi dưỡng chứ? Cậu đừng có làm chuyện cười chết
người!” Có lầm hay không vậy…..
“Dù sao cũng không thể để cho anh ấy cùng người phụ nữ kia hưởng hết tất cả!” Bên trong tiếng giận dữ vẫn còn rống to.
Tôi ngửa mặt lên trời thở dài, quả nhiên, xa xôi sẽ sinh ra khoảng cách, tư tưởng của chúng tôi đã không còn giống nhau nữa.
“Ít nhất để cho mình ăn xong Pizza rồi sẽ đi….” Tôi đã hoàn toàn hết mong
muốn vay cô ấy một chút tiền, đành hi vọng nhỏ nhoi ăn no bụng rồi rời
đi….
Cánh cửa mở “Ầm” một tiếng, hành lý của tôi đã bị ném ra ngoài.
“Muốn ăn Pizza thì đi đến căn hộ của anh ấy ở đi, sau đó cậu muốn ăn bao nhiêu cái Pizza mình đều mời!”
Tôi hoàn toàn không còn gì để nói, cả hai đều không tìm được tiếng nói chung….
“Mình đi đây!” Trên người còn ít tiền, tìm một nhà trọ nào rẻ tiền, ăn mì gói vài ngày là có thể sống qua được một tuần
Tôi vừa đi được vài bước, cánh cửa lại “Ầm” một tiếng, đôi mắt của Đại Đồng đỏ như lửa, đứng ở đó.
“Được rồi! Nếu cậu thật sự không có chỗ ở, không có tiền ăn cơm thì mình đành chứa cậu vậy!” Giọng cô ấy vẫn còn hung dữ…
“Không cần, không cần đâu!” Tôi lắc đầu thật nhanh, tôi không muốn tăng thêm
áp lực cho người nào đó đang mắc triệu chứng sợ hãi “tiền hôn nhân”,
càng không muốn cả đêm có người bên tai mình lải nhải nhắc nhở tôi đi
đoạt lại “căn hộ”.
Tôi cầm lấy hành lý, chuẩn bị bỏ chạy.
“Tiểu Đồng….” Tiếng Đại Đồng có chút do dự. “Căn hộ trước kia mà cậu ở, chính phủ đã sớm đưa vào danh sách cần phải giải toả, mai mốt sẽ làm thành
đường cái….Mấy ngày trước Trầm Dịch Bắc cũng bị yêu cầu cưỡng chế phải
rời đi, nếu cậu muốn về xem, phải nắm lấy cơ hội này……”
Bắc Bắc không phải đã mua căn hộ mới rồi sao? Tại sao vẫn còn ở lại nơi đó?
Tên ngốc ấy, nhất định sợ tôi trở về tìm không được anh…Ở thời buổi thông
tin hiện đại này, nếu có tâm tìm kiếm một người, còn sợ tìm không thấy
sao? Có lẽ, thứ mà anh sợ chính là sự vô tâm của tôi…
Bây giờ, ngay cả căn hộ đã từng chứng kiến cuộc hôn nhân của chúng tôi… toàn bộ đều từng chút, từng chút một biến mất đi….
☆……☆……☆……☆……
Toàn bộ khu phố nhỏ, âm u dọa người…..
Tôi kéo cái vali to cồng kềnh, ngửa đầu nhìn trời…
Khu phố nhỏ này thật cổ xưa, nhưng có rất nhiều kỉ niệm ấm áp để nhớ lại….
Có một đôi vợ chồng già thường dắt tay nhau, bước chậm xuống cầu thang.
Có một đôi vợ chồng mới cưới, mùa hè hay ngồi trên chiếc ghế dài dưới lầu, mỗi người một miếng kem, chia sẽ cây kem ngọt ngào….
Có một nhà ba người, một cậu bé luôn bướng bỉnh phá phách chạy vòng quanh bên mẹ.
Tôi cũng từng có những giờ phút ấm áp ngọt ngào trong khu phố nhỏ đó.
Bình thường cho dù trời đã vào mùa đông, tôi cũng mặc trên người một bộ đồ
cồng kềnh cản tuyết, chống gió lạnh, ngồi dưới lầu chờ đợi…. Khi nhìn
thấy chiếc xe quen thuộc chạy chậm vào cửa khu phố nhỏ, tôi sẽ vui vẻ
kêu to lên, sau đó chạy rất nhanh lên lầu, lấy bữa ăn khuya bỏ vào lò
vi-ba hâm lại.
Vì thế, cho dù khi anh trở về từ bệnh viện hay từ nơi dạy thêm đều có thể luôn lớn tiếng kêu bữa ăn khuya.
Dĩ nhiên, mỗi một lần như vậy, tôi không quên dùng túi chườm nước nóng làm ấm mặt và tay của mình.
Bởi vì, nếu anh biết chuyện làm ngu ngốc của tôi, anh sẽ hung hăng lôi tôi ra đánh cho một trận….
……
Nhưng bây giờ…nơi này nhuộm một màu u ám…
Không còn ngọn đèn đường sáng lên chờ đợi người trở về nhà…
Không có đôi vợ chồng già thân thiện, không có đôi vợ chồng mới cưới, không có cậu bé bướng bỉnh phá phách….
Nơi này u ám thật đáng sợ, giống như một nơi hoang tàn…khắp mọi nơi đều dán những mảnh giấy “Phong Tỏa” và “Xin dừng lại”.
Tôi cười….bởi vì nhớ tới, trong mắt lại ngấn lệ.
Tình yêu của tôi cũng từ nơi này mà dán tờ giấy “Phong Tỏa”.
Và giờ đây là “Xin dừng lại”……
…….Không có gì tốt để lưu luyến, bốn năm trôi qua, nơi này với tôi mà nói đã hoàn toàn xa lạ.
Tôi nhấc chiếc vali, vẫy vẫy mái tóc ngắn, bước ra khỏi cửa khu phố.
Một chiếc xe Audi A6 màu bạc, nhẹ nhàng đi vào khu phố nhỏ yên tĩnh, đèn của xe chiếu chói mắt hướng về phía của tôi.
Đèn chiếu thẳng làm tôi loá mắt vì thế tôi lấy tay che lại, cũng nhanh tránh sang một bên cho để chiếc xe đi qua.
“Kétttttttttttt—” Chiếc xe hơi phía sau tôi đột nhiên thắng gấp lại.
Cửa xe vội vàng mở ra.
“Y Y—” Giọng nói lo lắng, bối rối, không xác định, khó tin….bao hàm nhiều cảm xúc phức tạp truyền tới.
Tiếng nói trầm thấp, ngạo mạn đã ghi khắc trong trí nhớ…..tôi khó tin quay đầu …
Thời gian…..tại lúc này đều yên lặng…
……
Thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh nhếch môi, miệng lộ ra nụ cười..
Sau im lặng, nụ cười hé ra lúm đồng tiền nhìn tôi mở rộng hai tay….
……
Anh chậm rãi đi về phía tôi….
Dùng sức….
Hai người…..
Ôm….thật chặt….