Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt

Chương 50

“Anh là đầu bếp làm sushi?” Lúc ở nước Pháp, tôi còn nghĩ anh ta là một thương nhân.

Anh ta mỉm cười, hơi hơi vuốt cằm nói. “Cứ coi là vậy đi.”

“Một tuần trước tôi đã chuyển tiền vào ngân hàng cho anh rồi, anh có nhận được không?” Tôi nhanh chóng thanh minh chuyện quan trọng.

Về đến Trung Quốc, ngày hôm sau tôi mượnBắc Bắc mang đến ngân hàng gửi trả.

“Tôi không có chú ý đến.” Anh ta vẫn cười thật dịu dàng.

“Ồ…..” Tôi cảm thấy mất mát một chút, xem ra anh ta chỉ coi tôi không phải là kẻ lường gạt, ngoài ra thật sự không có hứng thú gì.

“Tôi không có lý do gì để hoài nghi cô.” Anh ta nhẹ nhàng giải thích.

Nụ cười của anh ta như hơi ấm mùa xuân, tôi cũng kìm lòng không được mà nở nụ cười, được người khác tin tưởng cảm giác thật vui sướng.

Ngồi đối diện lẫn nhau mỉm cười, vẫn còn một chút xa lạ nhưng không ngăn cản thiện cảm mà chúng tôi dành cho nhau. Tôi với anh ta giống như quen biết từ lâu, từ lâu lắm rồi…

“Sao không để số điện thoại lại cho tôi? Tôi rất muốn mời anh ăn một bữa cơm.” Khi câu hỏi vừa thốt ra khỏi miệng, tôi cảm thấy mình hơi vội vã.

“Bữa cơm như vậy thật làm cho tôi có cảm giác như được hưởng một món lợi kếch xù….. hơi xấu hổ nên không muốn.” Anh ta cười lắc đầu.

Anh ta là một người đàn ông dễ xấu hổ, tôi hoảng hốt nhớ lại vẻ mặt mất tự nhiên, hai tai đỏ ửng của anh ta dưới ánh đèn đủ mọi màu sắc trong câu lạc bộ Moulin Rouge.

Tôi muốn nói thêm thì đột nhiên góc áo anh ta khẽ động một chút, một tiếng nói trẻ con trong trẻo nhẹ nhàng vang lên. “Papa…. Con đói bụng…..”

Papa? Ánh mắt tôi nhìn theo hướng tiếng nói trong trẻo của cậu bé kia. Một khuôn mặt thanh tú, một cậu bé khoảng tám tuổi vẻ mặt điềm tĩnh đang kéo vạt áo của anh t

Cậu bé thật kháu khỉnh…. Tôi nhịn không được nhẹ nhàng tán thưởng ở trong lòng.

Anh ta vội vàng cúi đầu nhìn, dùng tiếng nói nhỏ nhẹ hỏi. “Con muốn ăn trước hay là chờ cô con cùng chú Trầm lại đây?”

Ánh mắt cậu bé muốn từ chối nhưng lại do dự một chút, sau đó buông lỏng vạt áo anh ta ra nói. “Con chờ chú Trầm!”

Sau đó cậu bé lẳng lặng ngồi ở một góc…..Thật im lặng, một cậu bé rất im lặng, tôi chống cằm nhìn cậu bé rồi lại nhìn qua Thôi Hải Kỳ.

Thì ra, anh ta đã có gia đình, còn có một đứa con đáng yêu làm người ta nhịn không được muốn cưng chiều… thật là hạnh phúc.

Một người chồng tính tình tốt, một đứa con đáng yêu như vậy, người phụ nữ nào đó thật là có phúc quá. Khoé môi của tôi nhếch lên nụ cười hâm mộ.

“Cô chờ bạn à? Có cần tôi giúp cô đặt sẵn chỗ ngồi không?” Trên khoé môi của Hải Kỳ vẫn còn nụ cười ấm áp đó.

“Tôi chờ bọn họ tới, chắc họ cũng sắp đến rồi.” Tôi lắc đầu, vừa mới dứt lời, cánh cửa gỗ bị đẩy ra.

Một người đàn ông tướng mạo sạch sẽ, trong suốt không có tỳ vết nào, lại mang theo hơi thở trầm ổn giống như một ly trà ngon đẩy cửa bước vào. Anh liếc nhìn thấy tôi, liền nở nụ cười…Một nụ cười như đoá hoa sen trong nước, rất dễ dàng cướp đi hơi thở của người khác.

“Anh trai

Tôi vừa đưa ra lời chào thì ở một góc sáng sủa cũng cùng vang lên một tiếng vui sướng. “Chú Trầm!” Ngay sau đó một thân hình nho nhỏ nhào vào lòng anh.

Bắc Bắc ngồi xổm xuống, ôm lấy đứa bé “Tiểu Già*”. (Từ “Già” này hay dùng trong Phật giáo)

“Chú Trầm, đã mấy ngày rồi Tiểu Già không gặp chú nha!” Cậu bé ôm cổ anh, biểu hiện vui mừng giống như có được một đồ chơi mình yêu thích nhất.

Cậu bé ở trong lòng anh cũng có tính cách điềm tĩnh như anh.

“Tiểu Già thật nhớ cậu lắm, ngay cả người làm papa như tôi cũng phải ghen tị.” Phía sau lưng cô, Hải Kỳ cười ôn hoà nói.

“Ghen cái gì chứ?” Cửa gỗ lại bị đẩy ra, một tiếng nói thanh thoát, dịu dàng phát ra từ một cô gái xinh đẹp như một viên minh châu, cầm theo hai bình sữa bước vào….

Tôi ngơ ngẩn cả người, không, phải nói là như sét đánh!.

Bởi vì, bởi vì….

“Hình như Tiểu Già thích Chú Trầm nhiều hơn là thích papa rồi.” Hải Kỳ nhẹ nhàng trêu ghẹo, tôi lại nhạy cảm nhận thấy có chút cảm giác quái lạ.

“Anh trai nói mà không sợ người ta chê cười!” Cô gái cười dịu dàng ấm áp, đẹp như màu ánh mặt trời lúc hoàng hôn.

Tôi dường như hít thở không thông, tưởng chừng sắp ngừng thở, cả hai bàn tay đều run nhè nhẹ. Tôi dùng sức lấy bàn tay trái bóp lên bàn tay phải không cho biểu hiện sự sợ hãi run rẩy bán đứng mình.

Thôi Nhược Hàm!

Một người con gái có mái tóc dài mềm mại như tơ, xinh đẹp dịu dàng, cử chỉ yên tĩnh đang đứng ở đó chính là cô ấy!

Hơn thế nữa, Thôi Hải Kỳ là anh trai của cô ấy….Duyên phận gì đây?

“Cô….Cô…” Cậu bé nhỏ giọng gọi….giọng nói của nó thật mong manh yếu ớt.

“Tiểu Già, ngoan….” Cô ấy giấu tiếng thở dài, trong mắt chứa nhiều ảm đạm. “Đến đây cho cô ôm….” Cô ấy nhận lấy cậu bé từ tay Bắc Bắc, đau lòng ôm vào ngực, vẻ mặt cậu bé thoả mãn dựa vào trong lòng cô ấy…. Tay kia vẫn còn lưu luyến kéo góc áo của Bắc Bắc.

“Y Y, lại đây.” Bị cậu bé kéo góc áo, Bắc Bắc đành phải bất đắc dĩ ngoắc tôi lại đó.

Tôi cứng đờ cả thân, đôi chân bước đi không ngừng run rẩy….

Trái tim sợ hãi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực……Muốn bỏ chạy, thật sự rất muốn bỏ chạy….

“Y Y.” Tiếng anh thúc giục tôi.

Tôi cứng người nhưng vẫn kiên trì bước tiếp…..

“Y Y, giới thiệu với em, đây là bạn tốt của anh Thôi Nhược Hàm.”

“Nhược Hàm, đây làanh có nói qua với em đó, em gái…….của anh….Mong em chiếu cố cô ấy nhiều.”

Anh giới thiệu chúng tôi với nhau, khi nói ra hai chữ “em gái”, anh dừng lại một chút….giọng anh mang theo sự bất đắc dĩ không dễ phát hiện được.

“Xin chào, gọi chị là Nhược Hàm được rồi.” Thôi Nhược Hàm hào phóng mỉm cười, một tay cô ấy vẫn ôm chặt Tiểu Già trong lòng, một tay ấm áp vươn ra.

“Xin chào…” Ở hoàn cảnh này làm tôi không ngừng đổ mồi hôi lạnh.

Tôi thiếu tự nhiên nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy….Quá mức căng thẳng, giống như một học sinh tiểu học làm chuyện xấu không dám đối mặt với giáo viên chủ nhiệm….

Cô ấy vẫn cười rất lớn, cũng không có hờn giận gì….

Thì ra…thì ra….Người Đại Đồng nói đến chính là cô ấy!

Thì ra…thì ra….Mối tình đầu thơ dại của Bắc Bắc do một tay tôi phá hoại….một lần nữa đang đâm chồi nảy lộc.

Ngực của tôi bị một khối đá lớn không chút thương tình đè nặng… thật nặng…

Ngay cả khi thở, cả lồng ngực đều đau đớn…

……

Chúng tôi ngồi bên một chiếc bàn gần cửa sổ, cô ấy vẫn ôm cậu bé ở trong lòng.

Y, nhìn xem muốn ăn món gì? Hôm nay anh trai của em đãi , đừng khách sáo nha, cứ việc chọn món đắt tiền vào?” Cô ấy đưa thực đơn cho tôi.

“Hey, tuy rằng anh có nhờ vả em thật, nhưng em cũng đừng dùng chiêu này mà giết anh chứ, muốn thay anh trai của em kiếm lời à?” Khó khi nào thấy được đôi chân mày đẹp của Bắc Bắc nhếch cao lên, nụ cười trêu trọc khoái trá.

Tôi ngồi im không một tiếng động, rủ mắt xuống nhìn Thôi Nhược Hàm ngồi đối diện rồi nhìn qua Bắc Bắc ngồi bên cạnh mình.

Hai người họ…. thật sự làm cho người ta có cảm giác xứng đôi, có thể hình dùng ra bốn chữ ‘trời sinh một đôi’.

Bất kể là tính cách hay tướng mạo…đều tương xứng làm cho người khác tự thấy hổ thẹn…
Bình Luận (0)
Comment