Trời Sáng Rồi Nói Tạm Biệt

Chương 68

“Không cần phải gánh trách nhiệm!” Bắc Bắc lặp lại lời mình nói một lần nữa, đôi mắt đã che kín tơ máu nhìn chằm chằm không nháy mắt vào tôi. Trong ánh mắt của anh chứa đầy tổn thương, đau đớn.

Trái tim của tôi trào lên một cơn đau không thể gọi tên.

“Dịch Bắc, ý của cháu là gì?” Ông Thôi ngạc nhiên hỏi.

“Bây giờ đã là thế kỷ 21, đàn ông và đàn bà có xảy ra chuyện tình một đêm cũng là bình thường, có gì phải gọi là gánh trách nhiệm?” Ngữ khí của anh vẫn rất dễ nghe, một loại dễ nghe cố ý.

Ông Thôi thở một hơi lạnh toát, khó tin nhìn chằm chằm Bắc Bắc, giống như không thể nào tin người vừa mới nói những lời kia xuất phát từ miệng của một người tuổi trẻ mà ông rất thưởng thức.

Mặc kệ ông Thôi đang biểu hiện sự ngạc nhiên tột độ ra sao, anh chậm rãi bước đến bên cạnh kéo tay tôi, vô cùng mệt mỏi nói. “Y Y, chúng ta về nhà đi.”

“Anh trai, đêm qua em….” Nhìn thấy anh vì tìm tôi mà cả một đêm không ngủ, lời nói nghẹn lại trong cuống họng, muốn nói mà thốt không ra lời.

“Đừng nói nữa.” Anh nhẹ giọng ngăn tôi lại. “Xảy ra chuyện gì cũng không quan trọng, chỉ cần em trở về là tốt rồi!”

Vì sao tôi lại cảm thấy chua xót như thế này?

“Dịch Bắc này, có chuyện gì mà mọi người không thể đem ra bàn bạc với nhau hả? Có phải cháu cảm thấy bất mãn chuyện Hải Kỳ đã từng kết hôn qua, nên không muốn gả em gái ra ngoài? Nếu là chuyện này, Thôi gia có thể giải thích mà…..” Ông Thôi nóng nảy

“Bác trai, không cần phải bàn bạc chuyện gì cả, Y Y không gả cho Hải Kỳ được.” Giọng của Bắc Bắc không kích động nhưng rất lạnh lẽo.

“Dịch Bắc, chúng ta có thể nói chuyện riêng với nhau một chút không?” Hải Kỳ nhíu mày nói.

“Không có gì để nói chuyện cả.” Bắc Bắc xoay người kéo tôi chuẩn bị rời đi.

Bước chân của tôi đông cứng lại không thể bước đi theo anh.

“Dịch Bắc, tại sao không có chuyện gì để bàn bạc chứ? Có thể trong bụng em gái của cháu đã có con của Hải Kỳ nhà bác rồi!”

Nghe ông Thôi nói xong, tay Bắc Bắc đang kéo tôi bỗng nhiên lạnh ngắc cứng đờ, một lúc lâu sau anh mới khó khăn nói ra. “Nếu thật sự Y Y đã mang thai, cháu tình nguyện nuôi nấng đứa bé ấy khôn lớn…”

Ông Thôi nghe vậy vừa tức giận vừa vội vàng nói. “Tại sao cháu có thể cố chấp như vậy? Thôi gia và Trầm gia hoàn cảnh tốt xấu ra sao cũng là ngang hàng mà! Huống chi, Hải Kỳ nhà bác có thể chịu được như vậy sao? Từ nhỏ Hải Kỳ đã là một đứa bé có bờ vai che chở tốt, nó nhất định sẽ đối xử tử tế với em gái cháu! Nó thật vất vả mới thích người khác một lần nữa. Dịch Bắc, cháu không thể tác thành cho hai đứa nó sao?”

Lời nói cuối cùng của ông Thôi đã mang hàm xúc khẩn cầu thấy rõ.

“Cha! Xin cha đừng nói nữa!” Hải Kỳ luôn nhẫn nhịn tốt cũng bắt đầu nổi nóng. Anh nhìn thẳng vào mắt của Bắc Bắc hỏi. “Dịch Bắc, cậu rốt cuộc là bất mãn tôi chỗ nào? Tôi luôn tự nhận chúng ta dù không phải thâm giao nhưng cũng là bạn bè! Tôi muốn cưới Y Y, cậu nhất định phải làm như vậy sao?”

Đôi mắt của Bắc Bắc lúc này rất lạnh lùng, ngữ khí rất lạnh lẽo, cũng chưa bị ảnh hưởng bởi lời nói tức giận của Hải Kỳ. “Hải Kỳ, tôi từng thật sự cảm kích anh ở mỗi giai đoạn khó khăn đã giúp đỡ tôi, trong lòng tôi cũng thật tình xem anh là một người bạn tốt. Nhưng Y Y không thể gả cho anh, bởi vì cô ấy không phải là em….”

“Anh trai, đừng nói nữa.” Tôi ngắt lời của Bắc Bắc, trong lúc tay anh đã thả lỏng ra, tôi nhẹ nhàng rời tay mình khỏi tay anh.

Tôi cúi đầu, hạ mắt xuống làm vẻ mặt phức tạp không thể để cho người khác nhìn thấu lòng mình. “Anh trai, Hải Kỳ, hai người đừng tranh cãi nữa….Em đã 24 tuổi rồi, có đủ bản lĩnh để gánh vác trách nhiệm cuộc đời mình.” Nói ra những lời này, không biết vì sao trái tim của tôi đau đớn đến tê dại. “Anh trai à, em quyết định sẽ cùng Hải Kỳ kết hôn.”

Những lời này nói xong, thế giới của tôi đã hoàn toàn đổi khác, bởi vì….

Đâu đã quên hết tất cả mọi thứ…..

Đâu có thể chỉ làm anh em….

……

Trái tim vẫn đau như ai chà sát. Đau đến không còn cảm giác gì, đau đến ngũ quan đều mất đi tri giác.

Quanh mình, Bắc Bắc đã lảo đảo rời đi khi nào?

Quanh mình, ông Thôi đang nhiệt tình nói những gì mà vẻ mặt tôi chỉ có đờ đẫn?

Quanh mình, mẹ nhỏ kéo tayôi dặn dò cái gì mà tôi cũng không hề hay biết?

Quanh mình, Hải Kỳ hỏi cái gì tôi cũng chỉ đờ đẫn gật đầu hay là hoàn toàn không còn biết gì cả?

……

“Y Y.” Nhược Hàm giữ chặt tay tôi muốn nói lại thôi, ánh mắt cô ấy phức tạp, do dự . “Dịch Bắc đối với em, chị đều hiểu được…..Chẳng lẽ em thật sự không hiểu sao?”

Hiểu được? Hiểu được cái gì?….. Tôi mờ mịt như đang trong đám sương mù dày đặc.

Tôi là thật s không hiểu rõ hay là không dám hiểu?….

“Đêm qua anh ấy cả đêm không ngủ đi tìm em khắp nơi, chạy tới chạy lui nhà chị rất nhiều lần…Y Y à, em đối với anh ấy còn giống như năm xưa hay không? Nếu còn, xin em đừng làm tổn thương anh ấy nữa. Nếu không còn, xin em cũng đừng làm tổn hại đến anh trai của chị.” Đôi mắt của Nhược Hàm chứa nhiều cảm xúc phức tạp. “Chị biết, lời của chị thật mâu thuẫn nhưng mà….hai người họ đều là những người đàn ông tốt….”

Tôi bất động đứng im, tôi chưa từng nghĩ sẽ tổn thương đến Hải Kỳ nhưng Bắc Bắc…tôi làm tổn thương anh rồi sao?

Anh một đêm không ngủ, lo lắng đi tìm tôi khắp nơi mà tôi lại bốc đồng, hết lần này tới lần khác không nhận điện thoại của anh.

Tôi còn là người yêu anh đến không biết gì nữa, Đồng Tử Y sao? Trái tim quặn đau như ai dày xéo….

“Anh trai…” Tôi nhìn xung quanh bốn phía, muốn giải thích cùng anh, nhưng anh không còn ở đây nữa.

“Không biết anh ấy đã đi đâu rồi….Chắc đã đi về bệnh viện…” Nhược Hàm cắn môi nói cho tôi biết, vẻ mặt không dấu được sự lo lắng.

Trong lòng tôi hoảng hốt, vội vàng gọi điện thoại cho anh.

“Xin lỗi quý khách, số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy…….” Giọng nói máy móc của nữ điện thoại viên không ngừng lập lại.

Tôi lo lắng gọi điện thoại đến văn phòng làm việc của anh, cũng không có bắt máy. Tôi cứ gọi đi gọi lại liên tiếp không ngừng. Cuối cùng thì cũng có một nữ y tá nhận điện thoại…

“Bác sĩ Trầm à? Buổi sáng anh ấy có một bệnh nhân phải phẫu thuật não nên anh ấy mới vào phòng giải phẫu rồi.” Cô y tá nói cho tôi biết tung tích của anh.

Lòng của tôi rốt cuộc thả lỏng xuống.

Trái tim cũng trào lên niềm mất mát.

Không có bất kì kẻ nào, bất kì sự việc gì có thể ảnh hưởng đến anh, trong đó bao gồm cả tôi.

☆……☆……☆……☆……☆……☆……☆……☆

Tôi về đến nhà thì sắc trời đã cũng đã tối…

Cha mẹ của Hải Kỳ là những người thật thân thiện, họ dường như ước gì ngày mai chính là hôn lễ. Vừa giúp Hải Kỳ săn sóc những vết thương, vừa phải trả lời những câu hỏi của cha mẹ anh làm tôi thật sự mệt muốn chết đi.

Vừa mở khoá đẩy cánh cửa, tôi kinh ngạc phát hiện trong nhà đã bốc lên một loại mùi không nên tồn tại. Không khí trong nhà nồng nặc mùi của rượu bia.

Lòng tôi hoảng hốt. “Tách” một tiếng, công tắc đèn mở lên. Ánh sáng của bóng đèn chiếu rọi căn phòng khách…

Bắc Bắc đang nghiêng ngả nằm trên thảm của phòng khách, tấm thảm màu trắng như tuyết bị nhuộm thành màu hồng do rượu đỏ đổ lên đó đập vào mắt tôi.

Anh ngã vào chính giữa tấm thảm với khuôn mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, đôi môi mím lại và vài vỏ chai rượu đỏ nằm lẳng lặng, u buồn, lăn lóc bên cạnh anh.

“Bắc Bắc!” Một túi đựng đồ dùng sinh hoạt vừa mới mua trong siêu thị rơi xuống đất, lòng tôi kinh hãi đi nhanh về phía người có khuôn mặt tái nhợt đến trong suốt đang nằm trên tấm thảm kia.

Trong ấn tượng của tôi, Bắc Bắc không có uống rượu bao giờ…Anh luôn nói, rượu bia là thứ chất độc cao cấp, không có gì để ham thích. Nhưng nhìn khuôn mặt không hề còn chút máu này, dường như tố cáo anh đã uống rất nhiều loại độc dược ấy….

“Bắc Bắc….” Tôi kinh hãi gọi tên anh, lòng nóng như lửa đốt, can đảm bị tiệt triêu.

Bị tôi lay động mạnh, rốt cuộc anh cũng từ từ mở mắt ra rồi bỗng dưng đè cánh tay của tôi, ánh mắt tán loạn mông lung như mang theo một tầng sương khói hư ảo

“Y Y nói cho anh biết đi, em có yêu anh mà, phải không?….”

Tôi thở một hơi như tiếng thở dài, từ trong nội tâm sâu thẳm phát ra đau thương, khổ sở. Tôi cứng miệng không thể trả lời.

“Thì ra, chỉ có một mình tôi là vẫn sống trong những kỉ niệm xưa cũ….” Anh say, anh nói chuyện giống như nói với không khí, khoé mắt rớt ra một giọt nước mắt mà cũng không biết được.

“Tôi từng nghĩ rằng Đồng Tử Y yêu Trầm Dịch Bắc mãi mãi, vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Thì ra trên thế giới này không có cái gì là mãi mãi…Cũng không có tình yêu vĩnh viễn không thay đổi….”

Anh đau thương như vậy rõ ràng là không tỉnh táo. Tôi ngã ngồi bên cạnh, lẳng lặng nghe lời tự sự của anh.

“Tôi nghĩ làm người anh trai, chỉ là tạm thời….không nghĩ là vĩnh viễn….”

Vẻ mặt của anh yếu ớt giống như chiếc ly bằng thuỷ tinh tan vỡ, tôi đưa tay run run xoa nhẹ trên gương mặt đau thương của anh mà tan nát cõi lòng.

Tay của tôi không ngừng run rẩy, sờ soạng lên hàng lông mi, đôi môi, sóng mũi của anh…..Mỗi một bộ phận đó đã khắc hoạ sâu ở trong lòng tôi.

Bỗng nhiên anh hất tay tôi ra, tôi mất thăng bằng ngã lên trên người anh. Tay chân tôi luống cuống định ngồi dậy thì đã bị anh ôm chặt vào ngực. “Đừng đi…đừng đi…..Bốn năm trước, đừng đi….Bây giờ, càng đừng nên đi….Cầu xin em, Y Y….” ((&_&))

Lời cầu xin hèn mọn, tuyệt vọng trong giọng điệu giãy dụa, Bắc Bắc đã hoàn toàn bất lực như vậy là hình ảnh mà tôi chưa bao giờ gặp qu

Tôi luôn thấy anh bình tĩnh, trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Đột nhiên anh cúi xuống hôn nồng nàn lên đôi môi mềm mại của tôi. Vòng tay anh ôm chặt tôi vào lòng như muốn đem toàn bộ cơ thể tôi và thân thể anh hoà vào làm một.

Anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi tôi giống như muốn hôn trái tim của tôi, tình yêu của tôi và những câu tự hỏi của tôi.

Nụ hôn của anh như làn gió xuân, như đóm lửa nhỏ từng tấc từng tấc một đốt cháy ý chí của tôi.
Bình Luận (0)
Comment