Xốc một góc chăn lên, anh nhẹ nhàng khoan khoái ôm tôi vào lòng.
“Chín năm trước đây, anh cũng từng trải qua giai đoạn khốn khổ như vậy….Nhưng mà Y Y à, mọi thứ đều đã đi qua, bây giờ được sống cùng với em như thế
này, thật sự không còn gì có thể quý giá hơn….” Bỗng nhiên anh siết tôi
chặt thêm, nhẹ nhàng nói như ru. “Lúc đó, anh cũng nghĩ rằng cả thế giới của mình đều sụp đổ, nơi nơi toàn là dơ bẩn….”
Tôi cứng đờ người, Bắc Bắc nghĩ tôi bị người ta….. nên anh đang lấy chính nỗi đau
đớn của mình ra để an ủi cho tôi. “Bắc Bắc, đừng nói nữa…” Tôi đau lòng
ngăn cản anh.
Anh bình tĩnh lắc đầu, tiếp tục nói. “Ở trong phòng anh trước kia, có nuôi một con cá đuôi rất dài, đúng không? Trước kia anh rất yêu thương chúng nó….Nhưng sau đó chính tay anh đập vỡ hồ
cá, giết chết chúng nó…..Bởi vì, anh rất sợ từng đôi, từng đôi mắt cá ấy …..Ở trong phòng của anh, đã từng xảy ra chuyện rất đau thương…”
Đừng nói, đừng nói nữa! Bắc Bắc……Cổ họng tôi nghẹn nói, muốn nói mà không thể thốt nên lời.
“Có một ngày nọ, trong nhà mọi người đều đi du lịch, ngay cả em không biết
vì sao không trở về nhà…..Anh ở nhà một mình…Vì thế….Người đàn bà đó lại gõ cửa….vì là…người quen biết….cho nên anh mở cửa…..Sau đó, không có đề phòng mà bị uống trúng một ly nước nóng có pha thuốc mê….Khi anh tỉnh
lại thì….”
Không thích nghe!…… Tôi ôm cổ anh, lấy đôi môi ngăn cản câu chuyện đau thương mà anh tiếp tục kể…
Cả người tôi quấn lấy anh, dùng hết sức hôn anh. Nụ hôn không có kỹ xảo, cho nên răng tôi va chạm đến răng anh gây đau một chút.
Tôi hôn anh, hút đi sức lực của anh. Hôn cho đến khi anh không hít được
không khí nữa và thở hồng hộc. Hôn cho đến khi đôi mắt ảm đạm của anh từ từ chuyển thành nồng cháy, say mê.
Tôi dùng nụ hôn của mình cản trở anh nói ra sự thật tàn nhẫn….
Tôi không thích nghe!…..Tôi không cần anh vạch vết thương chảy máu đầm đìa kia để an ủi tôi….
Không thể kiềm chế được…..Nhiệt độ bầu không khí tiếp tục tăng cao, quyền chủ động đã rời bỏ tôi chuyển sang cho anh…
Đề tài không thoải mái kia sớm đã bị ném lên trên chín tầng mây. Từ nay về sau, tôi sẽ làm cho Trầm Dịch Bắc không lộ ra biểu hiện ưu thương nào
nữa….
Chúng tôi hôn nhau thật lâu, thật lâu….nhiệt tình mà
kích động, da thịt cả hai đã bừng lên nóng bỏng, tưởng chừng người này
có thể làm tổn thương người kia.
Anh ghé sát trên người tôi thở hổn hển, cuối cùng đôi môi anh cũng rời khỏi đôi môi tôi. Tối nay
không thích hợp để xảy ra “chuyện ấy”. Cho dù dục vọng đang khổ sở tra
tấn anh.
Anh lật cơ thể tôi lại, sau đó cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình…
“Em… không có bị xâm phạm…. Chỉ suýt một chút nữa mà thôi….” Gương mặt của
tôi vì bị kích thích mà đỏ hồng, lại phải khó khăn nói rõ tình cảnh….
Thật không ngờ rằng, cuối cùng cứu được tôi là chiếc bao cao su kia. Có lẽ
chính xác mà nói thì câu “giống nòi rác rưởi”, đã làm con người kiêu
ngạo như Y Đặng Diệu hoàn toàn tan nát cõi lòng, giết chết tình, chặt
đứt yêu.
Nhưng tôi biết, dù thật sự có xảy ra chuyện gì đi
chăng nữa, thì Bắc Bắc cũng tuyệt đối không cho tôi rời khỏi cuộc đời
của anh dù với bất cứ lí do nào. Vậy mà trong lúc khốn khổ đó, tôi đã có ý nghĩ rời bỏ anh, thật khờ khạo….
“Đừng nói nữa!…..” Lúc này đây anh lại ngăn cản tôi, anh cũng dùng chính nụ hôn của mình mà cản trở tôi.
Chỉ là nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua.
Tôi vừa mới gặp phải chuyện hoảng sợ, vì vậy đêm nay anh sẽ không có làm
càn đối với tôi. Mà trên người tôi đều là vết bầm của người đàn ông khác lưu lại, tôi thầm nghĩ muốn đem bản thân sạch sẽ tới cho anh, vì vậy
trước khi những vết bầm này chưa biến mất, tôi cũng sẽ không kết hợp với anh dễ dàng được.
“Ngủ đi em.” Anh ôm và vỗ nhẹ lên cơ thể tôi.
Anh tr anh, vỗ về tôi nhẹ nhàng, êm ái như đối với một đứa trẻ gặp phải
chuyện kinh hãi. Tôi cọ sát mình cơ thể anh, ở trong vòng tay anh tìm
một vị trí thoải mái, bình yên đi vào giấc ngủ.
Cùng ngủ với anh thật tốt…..Nhưng dường như anh có vẻ không thoải mái lắm…
Chỉ trong một buổi tối thôi mà anh lăn qua lộn lại, ngồi lên, nằm xuống, trằn trọc cả đêm…
Tôi cuối cùng cũng biết được vì sao anh lại mê chơi game như vậy. Thì ra ở
chung với người mình yêu dưới một mái nhà, cũng là một loại tra tấn….
Yêu tra tấn!
☆……☆……☆……☆……☆……☆……☆……☆
Trên người anh như đeo thêm một sợi dây nịt, đi đến nơi nào cũng mang tôi
theo. Thật không rõ, anh bất an chuyện gì? Lo lắng chuyện gì nữa?
Không muốn nghe tôi kể ngày đó xảy ra chuyện gì cũng là anh, cảm giác hay bất an cũng là anh. Anh luôn lo lắng tại một chỗ rẽ nào đó, tôi bỗng dưng
biến mất tìm không thấy.
Công việc của tôi không cần giao
tiếp nên không có đi làm cũng không sao. Nhưng dù sao thái độ thiếu
trách nhiệm trong khi làm việc sẽ gây phiền hà cho Nhược Hàm. Với lại
sau chuyện đó, tôi thật sự cũng không thể đi làm như cũ nữa.
Bắc Bắc không biết nguyên do vì sao, tuy nhiên anh đã hứa sẽ tìm công việc
cho tôi vì muốn tôi ở lại Trung Quốc. Tất nhiên, tôi cũng muốn ở lại bên cạnh anh. Tôi nghĩ, cho dù tôi có hết ăn rồianh cũng tình nguyện nuôi
dưỡng tôi thành con heo nhỏ!
Bây giờ ngay cả khi đi làm việc anh cũng mang theo “con heo nhỏ” này!
Trong vòng một tháng tới nay, mỗi khi anh đi làm đều mang theo tôi. Để tôi
ngồi xổm trong văn phòng và anh đưa cho tôi một đống báo chí đọc giải
buồn.
Vừa mới bắt đầu, tôi cũng hưng phấn tưng bừng, ở
trong văn phòng nhìn anh lên lịch khám bệnh, cũng thấy được sự mê người
của anh. Lâu dần, tôi buồn bực, nhàm chán đến sắp phát điên.
May mắn, có nhiều người tự động đến giải buồn cho tôi.
Bác sĩ Trầm Dịch Bắc luôn luôn đối xử xa cách với mọi người, bây giờ đã có
bạn gái chính thức. Hơn nữa hai người lại dính sát vào nhau như sam,
nhóm những người cô gái nhiều chuyện trong bệnh viện làm sao có thể bỏ
qua tin tức to lớn này chứ?
Thấy một nhóm nữ y tá đang đứng nơi nhiều người qua lại mà bàn luận về mình, tôi liền giống như một con động vật nhỏ vô hại trong vườn bách thú, mở to đôi mắt vô tội, giả vờ
như không biết gì hết đứng đó nghe.
“Wow….Cô gái kia đúng là người chụp ảnh chung với bác sĩ Trầm đó!”
“Tôi đã nói rồi, cái ngày ấy cô gái này đến bệnh viện tìm bác sĩ Trầm, hai
người ôm nhau chặt như vậy, mà bác sĩ Trầm còn chối, nói là em gái thôi! Ha ha, tôi đoán đúng rồi, cái này không phải là em gái mà là em yêu!”
Bị người ta chỉ vào mình, quang minh chính đại bàn luận, tôi cũng quang
minh chính đại nói. “Tôi là em gái của anh ấy thật mà! Từ nhỏ tôi đã
được gia đình anh ấy nhận nuôi.”
Hình như lúc này có một
người nào đó đang đi trở lại văn phòng lấy tài liệu, nghe thoáng qua lời như vậy, sắc mặt liền sa sầm xuống.
“Chúng tôi là hai anh em yêu nhau.” Tôi bỏ thêm một câu. ((*_*))
Người nào đó nghe được câu nói ấy, khóe môi lập tức nhếch lên, rút lấy tập tài liệu thoải mái đi ra khỏi văn phòng. ((*_*))
“Thật là lãng mạn nha! Gần quan được ban lộc mà…..”
“Bác sĩ Trầm đối với cô thật quá tốt đi….”
Nhóm nữ ý ta xôn xao nói những lời say mê, hận không thể thay thế vị trí
được nhận nuôi của tôi. Người nào đó quay trở lại văn phòng, ho “khụ”
lên một tiếng, tiễn khách. “Mọi người trở về nơi làm việc đi, tôi không
muốn bị bệnh viện gởi thông báo xuống trách cứ.” Ngay lập tức, đám đông
giải tán.
Rất nhanh sau đó, phiền toái tìm đến quấy nhiễu tôi.
Dĩ nhiên tôi không phải là con thỏ nhỏ vô tội, mỗi khi cô gái có tên Hàn
Băng Lệ nổi điên tức giận, lại biến thành tiết mục giải trí của tôi.
Rất nhanh sau đó, trong bệnh viện mọi người đều biết, bạn gái của bác sĩ
Trầm và Hàn chủ nhiệm của bộ hành chính đối nghịch nhau như lửa với
nước.
Dĩ nhiên, người mất mặt không phải là tôi!
Tuy nhiên, cãi vã nhau cũng không có dinh dưỡng, dần dần tôi cũng lười đi
đến bệnh viện với Bắc Bắc. Tôi chuyên tâm ở nhà làm một người phụ nữ
hạnh phúc chờ chồng đi làm về. Nghe đồn rằng, vì tôi nhận hết thiệt thòi về phần mình, cho nên Hàn Băng Lệ ở trong bệnh viện phải chịu fans của
bác sĩ Trầm xa lánh…
Không có Trầm Dịch Bắc quản lý con heo nhỏ này, mỗi ngày ở nhà cầm lấy xoong chảo khua chiêng múa trống vang
dội trong nhà bếp chính là bổn tiểu thư tôi. Mỗi ngày cầm chổi quét dọn, tiếp tục đem quần áo bẩn nhét xuống gầm giường giấu diếm, cũng là bổn
tiểu thư tôi đây! Học cách làm vợ ngoan mẹ hiền, ha ha, hình như tôi còn cách một khoảng cách rất xa….