Một tuần s
Đêm nay, trên bàn cơm thức ăn vẫn phong phú như cũ, nhưng người hào hứng vui vẻ nói chuyện , lại chỉ có Trầm Dịch Lệ.
“Mẹ, con nói với mẹ này, hôm nay con đi dạo phố nhìn thấy đôi giày da rất đẹp.”
……
“Mẹ, con muốn mua……”
……
“Anh hai, không phải anh đã hứa với em, chỉ cần em thi đậu vào trường đại
học danh tiếng, anh sẽ thưởng cho em túi xách hàng hiệu sao?….Túi xách
của em đâu?”
“Anh đã nhờ bạn bè đến Châu Âu mua về rồi, hai ngày nữa sẽ tới.”
Dịch Bắc trả lời em gái, mắt vẫn nhìn tôi.
“Dì…Dịch Bắc…Tiểu Lệ…. cả nhà cứ ăn từ từ…..con ăn xong rồi ạ!” Tôi thu dẹp chén dĩa của mình, lễ phép, xa xách gật đầu chào họ.
Anh ấy mở miệng muốn giữ tôi, lại không biết nói cái gì…
Tôi biết, thời gian này anh bề bộn công việc, chạy đi chạy lại giữa bệnh
viện và trường học. Hai ngày nay, về nhà đúng giờ ăn cơm có lẽ là anh vì tôi.
“Y Y, con ngồi lại một chút.” Đột nhiên Trầm mẹ chủ động gọi tôi lại, lúc này đây, ngữ khí có điểm hòa ái.
“Vâng!”…Tôi vâng lời ngồi trở lại ghế, thẳng lưng giống như một đứa bé chờ dạy dỗ.
“Buổi tối hôm nay con có cuộc hẹn với ông Nghiêm.”
Trầm mẹ nói, làm cho Bắc Bắc chấn động
“Vâng, thưa dì.” Tôi cung kính trả lời.
“Quyết định liền à? Có lẽ……Dì nên giúp con giới thiệu thêm nhiều đám khác …..”
“Không cần, thưa dì, con thật thấy vừa lòng với ông Nghiêm.” Câu trả lời của tôi làm Trầm mẹ nhẹ nhõm, thở ra một hơi dài.
“Kỳ thật…… Ông Nghiêm cũng tốt, tuy vợ đã mất và có đứa con trai riêng,
nhưng gia cảnh cũng rất khá giả, con gả qua đó cũng coi như vào được nhà giàu.”
“Đúng vậy, thưa dì.” Tôi gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh.
“Mẹ, các người đang nói cái gì vậy? Con hồ ly tinh phải lấy chồng?? Không
thể nào, mới có 18 tuổi thôi nha!…” Bên cạnh truyền tới tiếng ồn ào của
Tiểu Lệ. “Ông ta đẹp trai hay không? Tướng tá ra sao?”…
Tôi mỉm cười quay đầu nhìn Tiểu Lệ, lơ đãng đúng lúc thấy ánh mắt phức tạp của Bắc Bắc .
Tôi nhìn anh mỉm cười, vẻ mặt thật xa cách…
“Con hồ ly tinh, chồng tương lai của cậu ra sao, nói nghe đi…. Nói đi.” Hiển nhiên Tiểu Lệ thật hưng phấn, hoàn toàn quên mất việc tôi bị cô ta xếp
đầu bảng trong danh sách những người bị cô ta ghét nhất.
“Lát nữa ông ta đến đưa mình đi xem phim, cậu có thể nhìn thử xem.” Tôi trả lời hòa nhã.
“Wow! Thật tốt quá, 18 tuổi liền lấy chồng, lãng mạn nha!”
Chỉ là cảm xúc lãng mạn của Tiểu Lệ không duy trì được đến 5 phút.
Một người đàn ông trung niên hói đầu, “bụng bia”, trên người “vàng chiếu
lòe lòe”, mở cửa chiếc xe đắt tiền, đứng trước cửa nhà. Phản ứng của
Tiểu Lệ quả thật so với nuốt phải ruồi bọ còn ghê tởm hơn.
“Con hồ ly tinh này…… Cậu không thể nào……..thích thú với dạng này chứ……”
Sắc mặt của Bắc Bắc vô cùng khó coi…((&_&))
Trong lòng tôi, trào lên một cỗ vui mừng, vì thế tôi đạp lên đôi giày cao
gót, đi đến bên người đàn ông vác cái “bụng bia” kia..Lòng tôi kiêu hãnh một mảng.
Kiêu ngạo vì chính bản thân mình.
“Bụng bia” đỡ lấy eo nhỏ của tôi, khi mở cửa xe giúp tôi, tiếng của Bắc Bắc
vang lên sau lưng. “Y Y, hai ngày trước em có hứa với anh đi xem triển
lãm tranh, em quên rồi à?”
Tôi xoay người, mắt bình tĩnh nhìn anh. Tôi không quên, bởi vì thật ra tôi không có hứa hẹn cùng anh đi xem triển lãm tranh.
“À, ngại quá, anh trai, hôm nay chỉ sợ không cùng đi với anh được,…đổi ngày khác nhá.”
Nói xong, tôi cũng không quay đầu lại, chui vào “thùng xe lớn”.
Ngồi trong xe, qua kính chiếu hậu, tôi vẫn nhìn thấy Dịch Bắc đứng ở chỗ đó
nhìn xe rời đi…“ Bụng bia” ở bên tai tôi nói tùm lum không ngớt, tôi một chữ cũng không lọt vào tai……
……
Xem phim tình yêu , điện thoại của “Bụng bia” không ngừng vang lên, tiếng nói như quỷ càng thêm quái dị….
Tôi ăn súp, suy nghĩ đến lần đó Dịch Bắc cũng từng đưa tôi đi xem phim,
cũng là phim về tình yêu …là tôi không ngừng năn nỉ anh đi cùng.
Bắc Bắc cảm thấy buồn tẻ vô vị nhưng rất phong độ cùng tôi xem hết phim.
Khi tôi lải nhải, lẩm bẩm, oán giận, thất vọng về bộ phim đó. Giả bộ sợ
hãi, không biết được phim sẽ kết thúc như vậy, anh cũng không “thả đá
xuống giếng” phản bác, chỉ cười nói. “Chuyện gì cũng phải thử qua, mới
biết được tốt hay xấu.”
Bắc Bắc……
Nước mắt của tôi lặng lẽ rơi xuống..
Thì ra còn chưa có chia ly, đã bắt đầu nhung nhớ.
“Khóc cái gì a?” “Bụng bia” cảm thấy bất đắc dĩ hỏi .
“Không có, là hạt cát rơi vào mắt thôi.”lạnh nhạt trả lời.
“Bụng bia” dùng ánh mắt si ngốc liếc nhìn kỹ tôi.
……
“Chừng nào thì chuyển đến nhà anh ở?” Đưa tôi đến cửa nhà, “Bụng bia” khẩn trương hỏi.
“Vậy khi nào thì anh đưa tiền ra?” Tôi mỉm cười hỏi lại. Khoé mắt nhìn thấy
trên ban công tầng hai, có một thân ảnh cao ráo đứng đó.
“À……Em cũng biết, tiền đối với anh không là vấn đề mà, ngày mai anh lập tức
đưa cho Trầm gia một trăm vạn tệ, coi như là tiền sinh hoạt mấy năm nay, em thấy sao?”
“Được.” Tôi gật đầu.
Thân ảnh kia cứng đờ.
“Chuyện kết hôn……em còn nhỏ quá….chúng ta sống chung trước vài năm rồi tính sau, được không…?”
Hiển nhiên, đối phương đã hoàn toàn đối đãi với tôi như một con bé ngực bự ngu ngốc.
“Được.” Tôi gật đầu đồng ý
“Vậy coi như quyết định xong, sáng ngày mai em cứ dọn sẵn đồ đạc để tới nhà
anh đi, sau đó thì gọi điện thoại cho anh!” Xem ra “Bụng bia” đã quyết
định dùng tiền mua tôi.
“Được.” Tôi lại gật đầu, dịu dàng cực đ
“Anh phải về rồi. Nào lại đây, hôn một cái.”
“Bụng bia” trưng ra bộ dạng tự tin với tôi, đảo mắt nhìn đến nhiều chỗ khác….(ughhh dzê)
Tôi nghiêng mặt qua một bên, nụ hôn của “bụng bia” rơi trên má tôi..
Trên ban công, không còn thấy thân ảnh kia nữa.
Tôi thở dài, bao nhiêu ấy cũng đã đủ khiêu khích rồi…
Tiễn “Bụng bia” ra về, vừa mới xoay người, tay tôi đã bị túm chặt lấy. Chống lại vẻ mặt tức giận của anh, tôi biết, điểm khiêu khích ấy cũng đã đủ
vô cùng.
“Y Y ! Em đùa đủ rồi! Em còn muốn náo loạn bao lâu nữa?” Bắc Bắc cật lực áp chế tức giận, tránh làm tôi sợ hãi.
“Anh trai, đau.” Tôi nhìn cổ tay mình đỏ lên, kêu đau, muốn khóc.
Anh nghe vậy, lập tức buông lỏng cổ tay của tôi ra.
“Anh trai, thật sự đau quá.” Tôi nhìn anh mất đi sự dịu dàng, lệ bắt đầu rơi…
Từng giọt, từng giọt nước mắt tuôn ra…