Trời Sinh Lạnh Bạc

Chương 110

Đêm đã khuya, Trường Khanh vẫn quỳ gối trong sần không nhúc nhích. Bên cạnh hắn còn có vài bóng người. Lãng nhi vùi vào lòng Trường Lan, đôi mắt vô thần mở to, không hề kêu một tiếng. Khuôn mặt vốn luôn bừng bừng sinh khí giờ phút này đã tái nhợt. Từ lúc Tiêu Lịch mang thi thể của bọn Dạ đến, Lãng nhi liền nín khóc, cũng không kêu muốn gặp nương nữa.

Nhưng Hiên Viên Bảo Nhi thì vừa đến giờ uống sữa đã há miệng khóc váng, mấy bà vú luống cuống nửa ngày cũng không làm sao cho tiểu thế tử uống được chút sữa nào, đến tận lúc hắn ho khan cũng đều nôn hết sữa trong miệng ra. Sau đó lại khóc.

“Đã tìm hết mọi nơi chưa?” thanh âm khàn khàn này khiến người nghe không thể tưởng tượng được là do Đại Lý Tự khanh đại nhân luôn luôn tao nhã nói ra.

“Dạ, đã điều tra từng tấc đất, đều không thấy tiểu thư.” Tiêu Lịch dường như không dám dùng từ kia, sợ sẽ không chịu nổi nỗi đau mất mát. Đã không còn cơ hội bảo vệ lão tướng quân, giờ ngay cả tiểu thư bọn họ cũng không thể bảo vệ sao?

Bao nhiêu tự giễu tràn lên miệng, Tiêu Lịch cao giọng nói, “Tiêu gia quân tiếng tăm lừng lẫy thì sao chứ? Không bảo vệ được tướng quân lúc trước, giờ cũng không giữ được tiểu thư!” Dùng hết sức lực cắm trường kiếm xuống đất, mắt rưng rưng, “Ta còn mặt mũi nào mà đứng đây nữa?”

“Có ai có thể nói cho ta biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì không?” Trường Lan rốt cục mở miệng, sắc mặt u ám, “Vì sao trước đó ta và Trường Khanh đều không nhận được tin tức gì? Nếu sớm biết các ngươi đã gây ra chuyện gì, làm sao Trường Khanh có thể đồng ý để tiểu thư ra ngoài!”

“Không, ta vẫn sẽ làm vậy!” Trường Khanh ngẩng đầu lên, “Cho dù biết trước, ta cũng sẽ để tiểu thư đi. Tiểu thư gả vào hoàng thất sẽ không thể tránh được thị phi phân tranh, chẳng lẽ còn muốn tiểu thư bị giam trong bốn bức tường này sao? Nếu chuyện gì cũng phải lo lắng, ngay cả việc ra ngoài cũng không được tự ý thì hạnh phúc của tiểu thư còn gì đáng nói đến?” Hắn ngẩng mặt, có chút bi thương kì dị, “Chỉ là ta thực không ngờ bọn họ lại điều động tới hơn một ngàn quân đội tới đối phó với tiểu thư.”

Mạc Nhược lắc đầu, “Cho dù tiểu Thất không ra ngoài cũng khó tránh kiếp nạn này. Phượng Định đã tra ra dấu vết xung quanh phủ, nếu như tiểu Thất không ra ngoài thì nơi đây chính là chiến trường. Ta nghĩ rằng bọn họ chủ trương bắt cóc tiểu Thất, chỉ là không ngờ chúng ta lại hành động nhanh như vậy.” Dừng một chút, thanh âm chậm lại, “Cho nên mới hạ sát thủ!”

Nhìn Lãng nhi trong lòng Trường Lan, Mạc Nhược nói, “Cũng may mà như vậy, nếu không giữa Lãng nhi và tiểu thế tử, tiểu Thất làm sao lựa chọn?”

Về phần tiểu Thất lựa chọn thế nào có lẽ đã không còn cơ hội để biết.
Bình Luận (0)
Comment