Trời Sinh Lạnh Bạc

Chương 24

Kỳ An tìm thấy Chiến Liệt ở sâu trong vườn đào.

Chiến Liệt thực sự thích nằm trong vườn đào, những cánh đào rụng bay lả tả, rơi xuống quần áo hắn như hỏa huyền y. Hắn an tĩnh nhắm hai mắt, phảng phất như hòa nhập với khung cảnh nơi đây.

Đương nhiên, đây chỉ là lúc hắn ngủ. Lúc hắn tỉnh, thực không khác gì một ác ma, một ác ma không hiểu thế sự, phạm sai lầm mà hồn nhiên không biết, làm cho người ta muốn chỉ trích lại không biết nói như thế nào.

Hơn nữa, hắn lại có võ công thâm sâu không lường được, cá tính thì cố chấp cổ quái đến cực điểm. Kỳ An thường xuyên lo lắng trong một giây phút bất chợt nào đó, cái mạng nhỏ của nàng sẽ mất dưới tay hắn, sau đó biến thành phân nuôi dưỡng hoa đào.

Nàng đến bên người hắn, lấy chân đá đá hắn, “Chiến Liệt, uống thuốc.”

Lông mi nhẹ run rẩy, hai con mắt mở khoan thai mở ra, “Kỳ An?”, rồi nghiêng tai lắng nghe.

Kỳ An gật đầu, làm bộ như không biết ai đó không nhìn thấy, sau đó lại đá một cái, “Dậy!”

Chiến Liệt nở một nụ cười, “Ta biết là ngươi!” Ngữ khí đúng là cực kỳ đắc ý.

Kỳ An trợn mắt nhìn, người nàng gần hắn như vậy, lại còn nói mấy câu với hắn, hắn còn không biết nàng là ai chẳng phải ngu ngốc lắm sao? “Chiến Liệt, ngươi chẳng qua ngươi chỉ không nhìn thấy, không phải tai điếc.”

Chiến Liệt nhắm mắt lại, tay trái cầm lấy một nhành hoa đào, đưa tới trước mặt, “Ta biết rõ là ngươi, bằng không, nhành hoa này lại vừa thêm một đống phân nữa.”

Kỳ An vừa muốn đá chân ra lại thu lại, lặng lẽ bước ra sau vài bước, “Chẳng qua chỉ là gọi ngươi dậy uống thuốc thôi, sao cũng bị biến thành phân bón chứ?”

Chiến Liệt ngồi xuống, dưới tán đào, ngọc dung kia trở nên phong tình say lòng người, “Lúc ta nằm ngủ dưới hoa, người đến đánh thức ta không có ai dùng chân, đều là dùng tay!” Rồi hắn vươn ngón trỏ nhẹ nhàng mơn trớn môi, “Nhẹ nhàng mơn trớn môi như thế này!”

Hắn nhướng mày, mặt đầy vẻ ghê tởm, “Hừ, coi ta là người chết sao mà dám lén lút dùng bàn tay dơ bẩn sờ lên mặt bổn thiếu gia chứ!”

Đúng là một tên không có giáo dưỡng, tâm ngoan thủ lạt. Nhìn thấy hắn vẻ mặt bất bình, miệng thì lầu bầu, nàng không kìm được tức giận, hung hăng đá hắn một cước, hài lòng khi nghe thấy tiếng kêu đau của hắn. Lúc này mới gật đầu nói, “Những người đó làm như vậy là do họ mến ngươi, đồ tiểu quỷ không biết tốt xấu! Dậy, uống thuốc!” Xoay người bước đi, một bên âm thầm cảm thấy may mắn, Lãng nhi của nàng phân biệt thị phi rõ ràng, tâm địa thiện lương, tinh khiết thật đáng yêu. Nếu nàng sinh ra một đứa con như thế này, nàng nhất định tức giận đến mức nhét hắn trở vào trong bụng.

Chiến Liệt ngồi tại chỗ, vuốt môi, có chút suy nghĩ, làm như vậy là do ưa thích sao? Hắn chậc lưỡi, hồi tưởng lại cảnh tượng trong quá khứ, có chút mờ mịt, tựa hồ vẫn là chán ghét có người tới gần.

Dù sao cuối cùng đều phải biến thành phân bón, phân bón có tư cách ưa thích hắn sao?

“Này!” Xa xa lại vang lên thanh âm của nữ nhân kia, tựa hồ có chút không kiên nhẫn! Nữ nhân kia dám không kiên nhẫn với hắn, đá hắn đau nhói cả thắt lưng. Hắn khom người đi tới.

Tốt nhất vẫn là không nên làm nàng tức giận, bằng không sẽ phải chịu khổ.

Tuy nói rằng hắn có thể biến nàng thành phân bón bất kỳ lúc nào, nhưng mắt thì vẫn muốn nhìn được hơn, cho nên hãy cố mà chịu đựng đã đi. Cùng lắm là đến lúc đó, hắn sẽ làm quá trình biến nàng thành phân bón kéo dài hơn một chút, đau đớn hơn một chút là được.

“Ta lại chọc giận ngươi rồi sao?” Ngửi thấy mùi thuốc, Chiến Liệt mở to đôi mắt vô thần hỏi.

“Không có!” Kỳ An trả lời ngay lập tức.

Chiến Liệt hơi mở miệng, lại ngửi ngửi bát thuốc, dừng một chút, rồi uống một hơi hết bát thuốc. Đắng quá, thật là đắng quá, mặt hắn nhăn lại, có chút oan ức, “Ta hôm nay rõ ràng không làm phân bón, ngươi vẫn tức giận.”

Bộ dạng oan ức cùng tư thái yếu ớt kia làm Kỳ An hơi giật mình, trông giống lúc Lãng nhi bị oan mà không dám cãi lại. Đáy lòng mềm nhũn, nàng bưng lên một bát khác nhét vào tay hắn.

“Sao lần này lại thêm một bát vậy?” Hắn hỏi, sau đó bắt đầu cố gắng nghĩ, nghĩ xem hôm nay đã làm chuyện gì chọc tới nàng. Không có đem người làm phân bón, không bẻ tay bẻ chân của ai, cũng không đánh ai cả, như vậy nàng rốt cuộc tức giận cái gì chứ? Đợi nửa ngày không nghe thấy trả lời, hắn mếu máo, hít sâu một hơi rồi bưng bát lên kề vào miệng.

Bỗng nhiên bị sặc, hắn ho sù sụ, mặt đỏ cả lên, một bàn tay mềm nhẹ nhàng vỗ lên lưng hắn, thanh âm vang lên mang theo ý cười, “Uống từ từ thôi, chỉ là một bát canh mộc nhĩ, cũng không phải là bảo bối gì.”

Hắn sửng sốt nửa ngày, bỗng nhiên hỏi nhỏ: “Làm cho ta sao?”

“Không phải, là ta đột nhiên muốn uống.”

Hắn cúi đầu, không nói thêm tiếng nào, bưng bát lên miệng uống.

Mãi đến khi Kỳ An cầm bát rời đi đã lâu, hắn mới nhớ ra, nữ nhân kia vừa mới vỗ tay lên lưng hắn, hắn lại không nhớ tới việc bẻ nó đi. Để nàng đụng tay vào cổ tay hắn, là để bắt mạch, còn để cho nàng động vào lưng hắn, cũng là vì chữa bệnh sao?

Hắn mở to đôi mắt vô thần suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng kết luận là vì còn muốn giữ tay nàng lại bắt mạch, cho nên tạm thời coi như không biết việc nàng chạm vào đi!

—————-

Mắt Chiến Liệt là do bị độc tố xâm hại, cho nên muốn trị mắt thì trước hết phải loại bỏ chất độc đã.

Kỳ An thở dài một hơi, quá trình này chắc còn lâu. Những người đó ở bên ngoài không biết ra sao rồi, chắc chắn không nghĩ tới nàng bị người như thế này bắt nhốt ở đây.

Cả Lãng nhi nữa, không biết có đang khóc đòi tìm nương không?

“Ngươi lại thở dài?” Chiến Liệt rời tay khỏi đóa hoa đào, hỏi nàng.

Kỳ An sực tỉnh, lại thở dài một hơi, “Không có!”

“Ta rõ ràng nghe được, hai lần!”

“Nếu ngươi đã nghe thấy thì còn hỏi làm gì?”

Chiến Liệt im bặt, nữ nhân này đúng là kỳ quái.

Có lẽ vì nhớ Lãng nhi nên mới nhớ tới quá khứ khó khăn, Kỳ An muốn tìm việc gì đó để làm, vì thế khi nhìn thấy hạ nhân bưng trà đến, nàng liền ra bê giúp. Gã gia nhân kia cũng đặt vội khay nước vào tay nàng rồi chạy đi như bay.

Lúc nàng mang khay nước đến phòng Chiến Liệt, hắn đang ăn cơm. Nghe thấy tiếng bước chân của nàng, hắn nghi hoặc hỏi, “Kỳ An?”

“Ân!”

“Không phải ngươi phải đang ngủ sao?”

Đặt khay ấm chén lên bàn, nàng nói, “Trà ta đặt trên bàn, ngươi tự mình rót uống nha.”

Chiến Liệt giật mình, không nói gì, cúi đầu ăn cơm.

Dưới ánh nến, Kỳ An nhìn thấy bữa cơm tối của hắn, vội vàng đè bát cơm xuống bàn, “Ngươi ăn gì vậy?”

Chiến Liệt lắc lắc đầu, “Ta không biết, ta không nhìn thấy.”

Trong bát chỉ thấy một màu vàng vàng đen đen, căn bản không phân rõ cái gì ra cái gì, nhưng nếu nàng không nhìn nhầm thì trong đó hẳn có cả cỏ, cả gián…

Bỗng dưng thấy nàng trầm mặc, Chiến Liệt quay đầu, “Ngươi làm sao vậy, ngươi có muốn ăn không?”

Cổ họng giật giật, nàng hỏi, “Ca ca ngươi buổi tối không tới sao? Tất cả đều do hạ nhân chăm sóc ngươi?” Thanh âm có chút khàn khàn.

“Ân, ca ca không tới đây vào buổi tối. Trời tối sẽ làm hắn không thoát khỏi đào hoa trận.”

“Những hạ nhân này là từ đâu tới? Đối với ngươi có tốt không?”

Chiến Liệt suy nghĩ một lúc lâu rồi ngẩng đầu lên, “Đó đều là thủ hạ của ca ca, do phạm sai lầm nên bị sai vào đây làm việc. Ta không biết bọn họ đối với ta có tốt hay không, nhưng nếu làm ta mất hứng, ta sẽ tùy tình hình, có thể biến bọn chúng thành phân bón hoặc là không cho bọn chúng uống thuốc giải, khiến cho bọn chúng đến cuối tháng sẽ bị thối rữa mà chết.”

Tên tiểu hài tử này, tay Kỳ An run lên, thiếu chút nữa đem bát cơm kia đập lên đầu hắn.

Lại nhìn vào đôi mắt vô hồn của hắn, trong lòng thầm thở dài một tiếng.

Gỡ cái bát trong tay hắn xuống, “Về sau, buổi tối đừng ăn cơm bọn họ đưa nữa, ta làm cho ngươi ăn, được không?”

“Vì sao?”

“Bởi vi dù sao ta cũng phải nấu cho mình ăn, nấu cả cho ngươi nữa, không tốt sao?”

Khóe miệng chậm rãi cong lên, hắn gật đầu, “Được!”

Lôi kéo tay hắn đưa đến phòng bếp, đưa hắn đến bên chiếc bàn, vỗ vai hắn, “Ngồi xuống ghế này.”

Hắn ngoan ngoãn ngồi, nghe nàng đi tới đi lui, nghe tiếng dao thái xuống thớt, tiếng dầu sôi, tiếng đảo đồ. Hương thơm chậm rãi bay ra, hắn hít hít, nuốt nước bọt.

Đem vài món ăn đặt lên bàn, lại đưa thêm một cái bát và đôi đũa vào tay Chiến Liệt.

Chiến Liệt quay sang hướng nàng cười cười, bưng bát lên ăn một miếng to, lại ngây ngẩn cả người, nghi hoặc hỏi, “Cơm trắng?” Rõ ràng hắn ngửi thấy mùi đồ ăn.

Kỳ An lôi tay hắn, bỏ vào một chiếc đĩa trên bàn, “Đây là rau xanh!” lại di động tới một vị trí khác, “Đây là thịt kho tàu, thịt ba chỉ hầm khoai tây. Bên cạnh này, trong cái bát cao cao này là canh dưa chuột. Đưa tay xuống dưới, ngươi sẽ sờ thấy thìa. Sau khi ăn cơm xong, ngươi có thể cầm bát này, dùng thìa múc canh.”

“Chiến Liệt, ngươi phải học cách ăn cơm như vậy. Ngươi phải biết mình đang ăn gì. Cơm, đồ ăn, canh đều phải tách ra.”

“Thất thần như vậy làm gì? Ăn nhanh lên, bằng không sẽ nguội hết đó.”

Nhìn Chiến Liệt an tĩnh ăn cơm, Kỳ An không nhịn được, đưa tay xoa xoa đầu hắn, không biết Lãng nhi khi lớn lên có thể ngoan ngoãn ngồi ăn cơm nàng nấu như vậy không?
Bình Luận (0)
Comment