Trời Sinh Lạnh Bạc

Chương 32

Bốn mắt nhìn nhau, Kỳ An cảm thấy trong mắt hắn có ánh sáng uyển chuyển lưu luyến.

Tay trái cảm thấy mát mát tiểu Thất kinh ngạc nâng tay lên nhìn, đã được băng bó lại, từng trận mùi thơm bay ra đúng là mùi cua Thiên Sơn ngọc lộ hoàn quý giá.

Mùi hương nồng đậm thế này, rốt cục hắn đã bôi bao nhiêu lên tay nàng?

Kỳ An buông cánh tay, nhìn hắn, “Ngươi dùng bao nhiêu thuốc vậy?”

Hiên Viên Sam nhìn nàng, không hề chớp mắt, một lát sau, không đáp mà hỏi lại, “Hắn có gì tốt?”

Kỳ An sửng sốt.

Hiên Viên Sam hơi hơi cúi đầu, “Hắn có gì tốt?”, bàn tay chậm rãi hạ xuống phủ lên cánh tay của nàng.

Suy nghĩ một thoáng đã hiểu ý tứ của hắn, bộ dáng ảm đạm của hắn làm tâm nàng tự nhiên rung lên.

Kỳ An khép hờ mắt, than nhẹ một tiếng, “Từ sau khi chết đi sống lại, ta liền từng bước gian, từng bước sai. Luôn sợ hãi vì một Tiêu Thất mà làm liên lụy đến hơn mười vạn người, cho nên không ngừng sợ hãi. Sợ hãi tính kế, sợ hãi phản bội, sợ hãi gánh vác. Nhưng cho dù có suy tính đắn đo, cũng không tránh đươc mưu toan và đau lòng. Ta không rõ, vì sao bề ngoài nhu nhược như vậy lại có thể làm ra những chuyện ngoan tuyệt đến thế, vì sao rõ ràng đã hứa hẹn như vậy lại có thể thay đổi nhanh chóng, vì sao người gần gũi thân cận đến như vậy lại có thể trở thành xa lạ. Nhưng mà hắn không giống vậy. Ngay từ lần đầu nhìn thấy hắn, ta đã thấy tin tưởng. Hắn làm ta cảm thấy an tâm, ấm áp. Ta không cần vất vả phòng bị, không cần lúc nào cũng phải lo lắng bị ruồng bỏ.”

“Huống chi, hắn từ nhỏ đã phải một mình lớn lên không có cha mẹ, không có những ngày vui vẻ, thực làm cho người ta thấy đau lòng.” Thật giống với kiếp trước của nàng, ai cũng có gia đinh, chỉ nàng là không có.

Khóe mắt bị ngón tay nhẹ nhàng lau, Hiên Viên Sam nhìn nàng, mắt tràn ngập ý thương tiếc.

Kỳ An mở mắt, khóe miệng giật nhẹ. Hóa ra nàng đã khóc! Nàng còn tưởng rằng nàng sớm đã hết nước mắt để khóc rồi! Giờ phút này, là Chiến Liệt đã động đến nơi mềm yếu nhất trong lòng nàng? Hay là do ánh mắt người trước mặt quá ôn nhu, ngón tay quá ấm áp?

Nước mắt lại theo nhau trượt xuống khỏi khóe mắt, Hiên Viên Sam mím môi, lần lượt lau đi.

Mãi đến khi nước mắt ngừng lại, hắn mới nâng hai tay lên “Lần sau nếu Kỳ An lại mềm lòng muốn cứu người, hãy dùng máu của ta.” Như vậy, tâm hắn mới không đau đớn giống như vạn mũi tên xuyên qua như vậy nữa. Hắn đã phải dùng rất nhiều khí lực mới khống chế không cho mình lao vào lúc đó.

Nước mắt rửa sạch nhãn tình trở nên trong suốt, trong tựa hồ có thể thấy cả bóng hình của hắn. Kỳ An nhìn thấy hắn “Đâu phải mỗi lần cứu người đều dùng phương pháp này? Chiến Liệt là trường hợp đặc biệt, cực có linh tính. Nếu tâm không cam, lòng không muốn thì sẽ có cảm giác khẩn trương  phập phồng, không thể dẫn độc đi ra. Cho nên cần phải duy trì tâm tính vững vàng, kiên nhẫn chờ đợi mới có thể dẫn ra được. Hơn nữa, trước đó ta đã chuẩn bị rất nhiều, tuy rằng sẽ đau nhưng cũng không thể thương hại đến chính mình. Một phen đau đớn, đổi lấy việc hắn nhìn thấy ánh sáng, ta vẫn là buôn bán lời a.”

Hàng lông mi dài run lên, Hiên Viên Sam đột nhiên hỏi nàng, “Vậy ngươi đã trị cho hắn, sẽ không còn gút mắc gì với hắn nữa? Nếu hắn có yêu cầu vô lý gì, ngươi cũng sẽ không mềm lòng đúng không?”

Kỳ An sửng sốt, “Ngươi không phải nói hôm nay chúng ta sẽ đi sao? Làm sao còn có gì liên lụy được nữa?” Chiến Liệt kia, về sau hẳn là không có cơ hội gặp lại?

Hiên Viên Sam không nói, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mép giường.

Lâu sau, hắn bỗng nhiên nở nụ cười, hai mắt sáng lên, “Kỳ An, ngươi vừa giải thích với ta? Nếu không phải là cần thiết, Kỳ An một câu cũng lười nói đúng không?”

Giống như lời đồn, Tiêu Thất dứt khoát bỏ qua thân phận địa vị, thà lưu lạc giang hồ cũng không nguyện cùng những người kia dây dưa. Tiêu Thất tiêu sái lạnh lùng, giống hệt Tống Quý tuyệt quyết chấp nhất trước đây, rời xa hoàng thành phú quý phồn hoa, bỏ qua danh dự khuê các, chỉ vì truy tìm điều trong lòng thực sự mong đợi.

Nữ tử như vậy, thiên hạ có thể có được mấy người?

Hắn nhẹ nhàng cúi người nhẹ hôn lên trán nàng, trên môi tràn ra nụ cười tuyêt mỹ. Nghe nói, nàng đã bỏ đi rất tiêu sái tuyệt quyết, với những người kia cũng không nói gì, nhưng hiện tại, nàng lại giải thích với hắn!

Trong lòng nàng, địa vị của hắn có phải đã bắt đầu khác đi?

Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt mềm mại như nước.

“Kỳ An, chúng ta về nhà, được không?”

Kỳ An ngẩn ra, nhìn về phía cửa, con người kia sẽ tới kịp chứ? Nhưng, như thế thì thế nào? Nàng chung quy không có khả năng bồi hắn, mà hắn một thân huyền y thiếu niên, về sau hai con mắt sáng trở lại, phong thái chiếu nhân, nhất định sẽ không cô độc!

Hơi hơi buồn bã, nàng mắt khép hờ gật đầu!

Trong mắt Hiên Viên Sam ánh sáng nhạt chớp động, ngón tay nhanh như gió điểm huyệt đạo của nàng.

Kỳ An mở to hai mắt, khó hiểu nhìn hắn.

Tay hắn nhẹ nhàng giơ lên, lại dứt khoát múa lên, “Kỳ An, ta đã nói, tham dự vào tương lai ngươi, chỉ có ta!” Cho nên bất cứ ai khác, cho dù đã đi vào trong lòng nàng, hắn cũng sẽ tự tay đào ra.

Rồi mặc kệ nàng khiếp sợ, hắn cúi người ôm lấy nàng.

Một cước đạp đổ cây nến, bay nhanh ra khỏi phòng, đạp đổ đỉnh phòng, dầu theo đó chảy xuống, làm cho căn phòng trước đó là của Kỳ An chìm trong biển lửa.

Sau đó, hắn ôm Kỳ An trốn vào trùng trùng hoa đào.

Trong lòng Kỳ An hoảng sợ, sao hắn có thể như vậy, ở đó còn vài gian phòng của hạ nhân, thế lửa như vậy, có mấy người có thể đào thoát? Huống chi, huống chi Chiến Liệt hắn…?

Tâm tư còn đang hỗn loạn, đã nghe thấy bóng dáng hồng y quen thuộc bay qua, hướng về phía phòng nàng đi tới.

“Kỳ An!” Thanh âm tê tâm liệt phế, tràn đầy bi thương.

Mấy thị vệ tựa hồ muốn chặn hắn lại, nhưng chưa kịp tới gần đã bị một chưởng đánh bay.

Đừng, đừng, ngăn hắn lại, ngăn hắn lại đi! Kỳ An hô lên nhưng lại không phá ra âm thanh nào, nước mắt tuôn rơi. Mắt hắn mới sáng lại, làm sao có thể đụng chạm lửa nóng? Hắn vừa mới nhìn thấy, làm sao có thể tàn nhẫn để hắn chứng kiến nàng chết?

Chiến Liệt khí thế kinh người, mấy chưởng đánh ra, người đã tới trước phòng Kỳ An.

Hỏa thế mãnh liệt, căn phòng bị cháy tan rã tơi bời, ầm ầm sụp xuống, khói đặc bốc lên, chung quanh người chạy tán loạn.

“Kỳ An, ngươi ở đâu?” Thanh âm được nội lực tống xuất đi thật xa, Chiến Liệt kinh hoàng nhìn chung quanh.

Nhưng, không một hồi âm.

“Kỳ An, ngươi là Kỳ An phải không?” Hắn chạy tới đám nữ tử bên cạnh, hỏi từng người từng người. Nhưng chỉ cần mới cầm tay đối phương lên, hắn liền biết là không phải, lại hất văng đi.

“Kỳ An, Kỳ An, Kỳ An…” Hắn gào lên, thanh âm làm người ta tan nát cõi lòng.

Bên cạnh là lửa cháy người kêu, vì sao hắn lại cảm thấy thế giới chỉ còn lại mình hắn?

Chiến Liệt bỗng dưng quay đầu lại, nhìn vào hừng hực liệt hỏa, Kỳ An, hay chính là chỗ này? Ý niệm vừa mới hiện lên trong đầu, hắn đã lao về hướng đó đánh tới.

Không có sự cho phép của hắn, nàng sao có thể một mình rời bỏ hắn, cho dù là chết, cũng không thể.

“Công tử!” Vương Sâm mang theo một đám hộ vệ, vội vã đuổi tới.

Mà hồng y thiếu niên kia đã nhảy lên cao, hòa vào hào quang chói mắt kia.

Chiến Liệt!

Kỳ An kinh sợ, phun ra một ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh.

Trong mộng ngũ quang thập sắc Kỳ An giãy dụa không chịu tỉnh lại.

Trong mộng, đào hoa đầy khắp núi đồi, hoa nở rộ rực rỡ. Hắn đứng đó, sáng như ánh mặt trời, lại trong trẻo như ngọc.

Hắn nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng trắng, “Ta tên Chiến Liệt!”

Hắn nói, “Kỳ An, chúng ta mãi ở cùng nhau.”

Kỳ An muốn gật đầu nói, nhưng nàng chưa kịp mở miệng, đã thấy ánh tà dương biến thành liệt hỏa, thiêu đốt da thịt hắn.

“Chiến Liệt, lửa, lửa, đừng đi, đừng đi…” Kỳ An kêu to, đầy người mồ hôi.

Mạc Nhược đau lòng ôm lấy nàng, liên giọng an ủi, “Tiểu Thất, không phải sợ, không phải sợ, Mạc đại ca ở đây, ngươi sẽ được cứu, không có việc gì, không có việc gì a!”

Thân thể Kỳ An kịch liệt run rẩy, tựa hồ cực kỳ thống khổ.

Mạc Nhược chăm chú ôm nàng, một bên không ngừng an ủi.

Mãi cho đến khi nàng an tĩnh lại, Mạc Nhược mới căm hận nện một quyền lên chính đùi mình “Những người đó rốt cuộc đã làm gì nàng? Ngay cả năm đó, tràng phá thành diệt tộc kia cũng không làm tiểu Thất sợ hãi như vậy. Ta muốn diệt bọn hắn.” Câu cuối cùng là nghiến răng nghiến lợi nói ra.

Lời nói vừa dứt, hắn đã đứng dậy.

Vừa mới bước chân, y bào đã bị giữ chặt lấy.

Hiên Viên Sam chầm chậm ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, liếc hắn một cái, thả áo hắn ra, khuơ tay với Khinh Ngũ.

Khinh Ngũ hiểu ý, bước lên phía trước, giải thích theo tay hắn, “Không phải những người đó, là ta.”

Kể lại sự tình một lần, sắc mặt Mạc Nhược theo lời Khinh Ngũ mà biến đổi.

Cuối cùng, Mạc Nhược hỏi hắn “Vì sao lại làm như vậy khi đã biết sẽ làm nàng thương tâm?”

Hiên Viên Sam mím môi, hơi nhắm mắt lại. Lại dứt khoát mở ra, tiếp tục khoa tay múa chân.

Khinh Ngũ lau mồ hôi trên mặt, tiếp tục, “Đào Hoa ổ trong Đào Hoa cốc, Đào Hoa công tử hỉ nộ vô thường, tính cách cổ quái, dựa vào mạng lưới thông tin khắp thiên hạ của Đào Hoa ổ, nếu hắn còn muốn dây dưa với tiểu Thất, thì tiểu Thất có thể trốn vào chỗ nào? Chỉ có dập tắt ý niệm trong đầu hắn thì mới là tốt nhất cho tiểu Thất.”

Mạc Nhược suy nghĩ cực nhanh, nhớ lại hình ảnh hôm đó khi Hiên Viên Sam ôm tiểu Thất trở về, trong đầu hắn đã dâng lên một ý nghĩ mơ hồ, giờ đã rõ ràng, hắn nhìn về phía tiểu Thất, “Vương gia đối với tiểu Thất, tựa hồ có chút bất đồng?”

Hiên Viên Sam cũng nhìn về phía tiểu Thất, mỉm cười, vươn tay chấm vào nước trà, ghi lên mặt bàn mấy chữ, “Bởi ta yêu nàng.” Cho nên cho dù sẽ làm nàng thống hận, hắn cũng vẫn làm.

Kỳ An suốt hôn mê ba ngày mới tỉnh lại.

Câu đầu tiên nàng nói, là nói với Hiên Viên Sam đang ngồi trước giường nàng, “Hiên Viên vương gia, những việc ngươi giúp ta, ta khắc sâu trong lòng. Ngày khác nếu có cần, Kỳ An nhất định sẽ toàn lực hoàn lại. Nhưng, ta chán ghét ngươi, chán ghét ngươi hơn bất kỳ ai.”

Hắn bảo vệ Lãng nhi, cũng cứu nàng, đây là ân tình nàng rất cảm kích. Nhưng hắn làm những chuyện như vậy với Chiến Liệt, nàng tuyệt đối không tha thứ.

Từ lúc Kỳ An bắt đầu nói, Hiên Viên Sam liền an tĩnh nghe, cho đến khi nàng nói chán ghét hắn, thân hình hắn kịch liệt run lên, môi dưới hằn lên vết răng, ẩn ẩn có máu chảy ra.

“Chán ghét ta sao? Nhưng ta biết làm sao? Kỳ An, cho dù bị ngươi chán ghét, ta vẫn làm như vậy.”
Bình Luận (0)
Comment