Trời Sinh Lạnh Bạc

Chương 36

Hiên Viên Sam bị bệnh, giảm đi vài phần kiêu căng tôn quý, lại thêm một ít thanh nhã nhu hòa.

Hiên Viên Sam vốn không thể nói chuyện, từ sau khi Kỳ An đến đây, Khinh Ngũ cũng thức thời không tới quấy rầy, vì thế trong phòng cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Kỳ An cảm thấy mất tự nhiên.

Bất kể là ai, nếu bị một người nhìn chằm chằm tựa như nhìn không bao giờ đủ, đều không thể tự nhiên được.

Kỳ An vô lực, có chút xấu hổ nhìn về phía Hiên Viên Sam, “Ngươi còn muốn nhìn tới khi nào?” làm hại nàng tay chân cũng không biết để đâu.

Hiên Viên Sam vô tội chớp mắt, rời tầm nhìn sang một bên.

Kỳ An thở một hơi, ngồi xuống uống một ngụm trà. Nhưng không đợi nàng nuốt nước trà xuống, cảm giác đó lại trở lại. Nàng quay đầu, quả nhiên đôi mắt Hiên Viên Sam lại đang dán lên nàng.

Nước trong miệng thiếu chút nữa làm nàng sặc chết. Cố gắng nuốt xuống, nàng trừng mắt nhìn Hiên Viên Sam.

Hiên Viên Sam cười, hai mắt sáng rỡ, ngón tay nhẹ nâng “Ta muốn nhìn, để biết không phải là mộng.” Phải tận mắt nhìn thấy, mới không cảm thấy đây không phải là hạnh phúc mà hắn chỉ có được trong mơ.

Trong lòng bỗng nhiên đau xót, Kỳ An mở miệng định nói gì đó.

Rèm cửa lại đột nhiên bị nâng lên, một người tiến vào.

“Vương gia, hôm nay thế nào?” Mạc Nhược cười tươi như ánh dương, hồn nhiên không biết hắn đã phá vỡ tràng cảnh gì.

Khinh Ngũ theo phía sau, vào nhìn sắc mặt vương gia, cẩn thận trả lời, “Vương gia đỡ nhiều rồi, làm phiền đại nhân lo lắng.”

Mạc Nhược đánh giá sắc mặt Hiên Viên Sam, quả nhiên là hồng hào hơn nhiều, ánh mắt hàm chứa ý cười quét về phía Kỳ An, “Công lao của tiểu Thất a!”

Lời định nói bị nuốt trở về, Kỳ An tức giận

Ý cười trong mắt Mạc Nhược không giảm, sắc mặt lại vẫn như thường, “Ngươi đương nhiên là tiểu Thất Tiêu gia tiểu Thất.” Trong giọng nói hàm chứa ý kiên định, không có nửa phần để phản bác.

Kỳ An nhìn thẳng vào hắn nửa ngày, cuối cùng cụp mắt xuống.

Mạc Nhược lại cười, lặp lại lần nữa: “Ngươi chính là Tiêu gia tiểu Thất, ngươi phải nhớ cho kỹ.”

Năm đó hắn ngàn vạn lần không đồng ý, chỉ là khi đó tiểu Thất đầy người mỏi mệt, vô cùng tuyệt vọng, hắn sợ nếu giữ nàng lại, Lạc Hoài Lễ có thể sẽ chiết đi tất cả sinh cơ nơi nàng.

Cho nên lúc nàng lộ nụ cười sầu thảm, mắt hàm cầu xin, hắn đã chiều theo mong muốn của nàng, để nàng rời đi.

Hắn nghĩ, nàng chỉ là tạm thời rời đi, lại không biết nàng đã tính toán để rời xa mãi mãi.

Hắn nghĩ, nàng chỉ là muốn quên đi, lại không biết nàng đã tuyệt vọng, tâm đã chết.

Nghĩ đến đây, hắn nghiến răng nghiến lợi tiến vài bước về phía tiểu Thất, hai tay đè vai nàng lại, “Ngươi, ngu ngốc, thế nhưng cứ như vậy, cứ như vậy…” Trong lòng vừa tức vừa đau, rốt cuộc hắn vẫn không thể nói hết câu.

Kỳ An kinh ngạc nhìn bộ dạng vội vàng của hắn, cuối cùng không kìm được những lo lắng trong lòng, bao nhiêu ủy khuất chất chứa bấy lâu dường như bắt đầu buông lỏng.

Nàng nhẹ nhàng dựa đầu vào trước ngực Mạc Nhược, khẽ nhắm mắt lại, “Mạc đại ca!”

Tiếng gọi mềm nhẹ mà hàm chứa bao sóng gió cuộc đời, bao chua xót cõi lòng.

Lòng Mạc Nhược mềm nhũn, thuận thế ôm nàng, thở dài một hơi, “Nha đầu ngốc, Mạc đại ca biết, tiểu Thất nhà chúng ta đã chịu ủy khuất rồi.”

Kỳ An lắc đầu, “Ta chẳng qua chỉ là đánh cuộc, nhưng kết quả lại là ta thua, mà vật cược, là cả đời này đau khổ.”

Mạc Nhược còn chưa kịp nói gì, đã nghe Khinh Ngũ thét lên một tiếng kinh hãi, “Vương gia!” Hai người cùng ngẩng đầu lên, nhìn sang bên đó.

Hiên Viên Sam sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên người một chiếc áo mỏng, đứng ở bên giường hai tay siết chặt.

“Vương gia!” Khinh Ngũ đưa tay ra định đỡ, lại bị hắn hất ra.

Đầu hắn ngẩng cao, mang theo tất cả khí thế, cả bao khí chất cao quý.

Cực thong thả nâng tay, từ từ vũ động trong không trung, “Lạc Hoài Lễ là cái gì, làm sao có thể đại biểu cho toàn bộ nam tử trong thiên hạ? Tống Kỳ An, nếu ngươi muốn cược, bổn vương sẽ cược với ngươi.”

Khóe miệng hắn cong lên, “Nếu ngươi thắng, bổn vương hứa sẽ bồi ngươi cả đời; còn nếu bổn vương thắng, ngươi sẽ phải ở bên bổn vương cả đời.”

Xin hỏi, như vậy có gì khác nhau? Đến lúc có thể phản ứng lại, Kỳ An rất muốn hỏi câu này. Nhưng Mạc Nhược lại phản ứng nhanh hơn, ôm lấy tay nàng, “Được, nàng cược!”

“Mạc đại ca?” Kỳ An vô lực gọi một tiếng.

Mạc Nhược cúi đầu cười, “Tiểu Thất, đã muốn cả đời tâm động, cùng lắm thì, lại thua một lần.”

Nàng căng thẳng nhìn về phía Mạc Nhược, một hồi lâu sau mới chậm rãi lắc đầu, “Nhưng, thua thêm một lần, chính là vạn kiếp bất phục.” Rồi nàng đẩy Mạc Nhược ra, xoay người chạy ra ngoài.

Ánh mắt Hiên Viên Sam ngưng lại, cực nhanh vươn tay ra, lại bị Mạc Nhược ngăn lại. Mạc Nhược nhìn bóng dáng lảo đảo kia, trên mặt lộ vẻ chua xót.

“Hãy chờ nàng, chỉ là không thể để nàng đắm chìm trong thế giới của chính mình.”

Trầm mặc trong chốc lát, Mạc Nhược ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén, “Ta tuyệt đối không cho phép người nào làm tổn thương nàng nữa. Cho dù đối phương có địa vị tôn quý như Vương gia.”

Hiên Viên Sam cũng không chút yếu thế nhìn lại hắn, lâu sau mới vẫy tay với Khinh Ngũ.

Khinh Ngũ nhìn theo bàn tay đang chuyển động của vương gia, “Ta cũng sẽ không cho phép bất cứ ai làm tổn thương nàng, cho dù là chính ta. Mạc Nhược, từ nay về sau, bảo vệ nàng là quyền lợi của ta.

Mạc Nhược nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Hiên Viên Sam, đột nhiên cười, “Mạc Nhược nghe nói, Vương gia chưa từng có người làm ấm giường, không biết lời đồn có tin được hay không?”

Hiên Viên Sam sửng sốt, tai dâng lên màu đỏ, nửa ngày sau mới như có như không gật gật đầu.

Khinh Ngũ chỉ hận không thể đâm đầu vào đậu hũ cho chết đi, thân phận tôn quý như Vương gia, đến nay còn chưa gần nữ nhân, truyền ra mà không bi chê cười mới là lạ. Ánh mắt phẫn hận bổ về phía Mạc Nhược, đồ ngọc diện hồ ly âm hiểm giả dối, dám khi dễ vương gia ngây thơ của hắn.

Ánh kinh ngạc chợt lóe trong mắt, Mạc Nhược nhìn về phía hắn, “Ngươi có biết quá khứ của nàng? Có biết người kia?”

Hiên Viên Sam mìm môi gật đầu, sắc mặt âm trầm dọa người.

“Ngươi có biết với thân phận của ngươi sẽ gặp phải chuyện gì không?”

Hiên Viên Sam gật đầu.

“Có biết nàng muốn gì không?”

Hiên Viên Sam ngẩng đầu lên, trong mắt là ánh sáng nhu hòa, ngón tay nhẹ đưa, Khinh Ngũ vội vàng mở miệng, “Nàng bất quá là sợ làm hại tới hài tử!

Mạc Nhược nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, “Vì sao lại không gặp ngươi trước chứ?”

Hiên Viên Sam lui về phía sau từng bước, tựa hồ không đứng vững, trong mắt hiện lên tia thống khổ. Rõ ràng, hắn có cơ hội, là hắn đã buông tay ra. Ý nghĩ này, mỗi khi nhớ tới, lại làm hắn đau đớn khôn cùng.

Kỳ An cũng không đi xa, nàng đứng ở cửa hoa viên, cố gắng bình phục nỗi lòng.

Nàng kỳ thật cũng không chân chính là tiểu Thất. Nếu như là Tiêu Thất thiên chi kiêu nữ, nhận hết sủng ái, sẽ có dũng khí thử lại một lần. Đáng tiếc nàng không phải là Tiêu Thất tuyết sắc dung nhân, hiển hách quang hoàn, mà chỉ là Kỳ An bình thường.

Tống Kỳ An là cái gì? Cùng lắm chỉ là một nữ tử bình thường ở xã hội hiện đại, tùy tiện giơ tay là có thể quơ được một nắm to. Mà Trương Sở Du, cũng chỉ là một nam nhân bình thường, cho dù có được chút thành tựu, cũng làm sao mà so được với Hiên Viên Sam thân phận tôn quý, tuyệt thế dung mạo? Cho dù là vậy, Trương Sở Du cũng không để ý tới bao năm tình cảm, vẫn tìm vui nơi khác.

Có lẽ nàng không có bề ngoài đặc sắc, kém vẻ thanh xuân tịnh lệ so với người khác, cho nên lúc nàng trở thành Tiêu Thất, cho dù trong lòng có vài phần bất an, nàng vẫn dũng cảm muốn thử lại một lần. Nhưng lúc này đây, nó vẫn làm nàng đầy mình thương tích.

Trương Sở Du và Lạc Hoài Lễ, đều ưng thuận hứa hẹn với nàng, những điều tốt đẹp ban đầu đó, ai có thể nói không phải chân tâm? Nhưng kết cục thì sao? Ôm lấy nữ nhân khác, lại quay ra thương hại nàng. Nói muốn chăm sóc cho nàng. Buồn cười! Lúc bọn hắn nói ra những lời đó, chính là lúc chà đạp lên tình yêu của nàng, cũng là giẫm đạp lên tôn nghiêm của nàng.

Tống Kỳ An, tuy rằng bình thường, nhưng lại là một nữ tử kiêu ngạo. Cho dù tình thâm tận xương, ngươi đã bỏ qua, ta cũng không cần, tuy là tê tái ruột gan cũng phải đem hết tình cảm kia đào ra.

Nàng tin tưởng những tốt đẹp ban đầu, nhưng lại hoài nghi, lại sợ hãi, không biết tương lai sẽ thế nào.

Cho nên, nàng tin Hiên Viên Sam giờ phút này là chân tâm, nhưng nàng sợ hãi cho tương lai.

Một lần thất bại đã làm nàng đau lòng. Hai lần thất bại cũng đủ làm người ta tuyệt vọng. Nàng chung quy vẫn là một nữ nhân, nàng cũng sẽ bị thương, sẽ sợ hãi, yếu ớt, sợ một lần nữa bị thương sẽ không thể đứng lên được.

Hiên Viên Sam, một nam nhân như vậy, làm sao có thể cùng với một Kỳ An bình thường thế này!

Nàng vô lực cúi đầu, “Hiên Viên Sam, sao lại yêu một người bình thường như ta chứ!

Bi thương! Tuyệt vọng!

Hiên Viên Sam đi đến trước người nàng, lấy tay ôm nàng, rất chăm chú, tựa như muốn đem nàng dung nhập trong thân thể.

Kỳ An thân thể chấn động, lại vô lực tránh khỏi, chỉ nhắm mắt không muốn mở ra.

Hiên Viên Sam xoay người nàng lại, những ngón tay thon dài xoa lên khuôn mặt nàng, xoa lên mắt nàng, cúi đầu gần tai nàng, khẽ gọi “Ngươi nhìn ta!

Kỳ An không chịu mở mắt. Hắn liền cố chấp tiến sát đầu vào tai nàng, hơi thở ấm áp phả lên mặt nàng.

Kỳ An rốt cục bất đắc dĩ mở to mắt.

Ánh mắt hắn trong trẻo, khóe miệng hàm chứa đắc ý, “Nếu như ngươi sợ hãi, vậy ngươi sẽ chờ đến lúc thích ta, một ngày, một năm, hoặc là cả đời. Cho đến một ngày, ngươi không còn sợ hãi, ngươi lại đến yêu ta. Như vậy, có thể không?”

Có thể không? Bờ môi hắn mấp máy lặp lại.

Kỳ An nhìn hắn. Có thể không? Nàng cũng đang hỏi chính mình.
Bình Luận (0)
Comment