Trời Sinh Lạnh Bạc

Chương 40

“Ngươi đúng là hắn sao?”

Kỳ An hỏi, nếu như đúng là hắn, vì sao lại quên hắn là tiểu ca của Tiêu Thất, là Lục công tử của Trường Lan?

Tiêu Lục nhìn nàng, trong mắt đong đầy vẻ có lỗi “Thực xin lỗi, tiểu Thất.”

An tĩnh nhìn hắn, là muốn nhìn sâu vào trong linh hồn hắn. Tiêu Lục cũng nhìn nàng không chớp mắt, trên mặt luôn là nụ cười ôn hòa.

“Ta đã xem mạch ngươi lúc đó, đó, xác thực là đã ngọn đèn cạn dầu.” Nàng tuy không dám nói y thuật của mình không có sai sót, nhưng là sinh tử mạch rõ ràng như vậy, nàng sao có thể phán đoán sai lầm?

Tiêu Lục khẽ lắc đầu, “Ta cũng không biết, lúc tỉnh lại chỉ biết đã được người cứu.”

Linh Chiêu xen vào nói, “Nói đến cũng là tiểu Lục mạng lớn, nếu không phải bản cung nhìn thấy, cũng sẽ không biết hắn còn tại thế.”

Tiêu Lục quay đầu nhìn nàng, ánh mắt sáng ngời.

Kỳ An hít một hơi, nhìn về phía Tiêu Vinh, “Năm đó Lạc Hoài Lễ không an táng cho mọi người sao? Bằng không sao lại không biết không có Lục ca trong đó?”

Đám người Tiêu Vinh nhất tề quỳ xuống, nghiêm mặt nói, “Lão tướng quân có lệnh, nếu có một ngày chết trận sa trường thì muốn được an táng cùng một chỗ với chúng tướng sĩ.”

Trường Khanh cũng chậm rãi quỳ xuống, “Lão tướng quân nói, lục ấm đất đỏ, chúng quân chôn thân ở đó, cớ sao Tiêu gia phụ tử lại khác? Sau khi Lạc tướng quân tới không bao lâu thì Tiêu Phú thúc thúc cũng tới. Thúc thúc là người hiểu rõ nhất tâm ý của lão tướng quân nên đã đem lão tướng quân và mấy vị công tử an táng chung một chỗ với các chí sĩ chết trận. Mấy hôm đó trời mưa to, người chết quá nhiều nên lúc an chôn cũng không thể xác nhận hết thân phận từng người.”

Kỳ An nhắm mắt lại, trong lòng rối như tơ vò.

Tiêu Dục, Tiêu Dục, không được tận mắt nhìn thấy người như vậy, thực là một chuyện đáng tiếc rất lớn.

Linh Chiêu bỗng nhiên chen vào nói, “Tiểu Thất, ý của phụ vương là thiên hạ rộng lớn, không có gì là không thể xảy ra, dung mạo giống nhau cũng có khả năng. Tiểu Lục đã mất đi trí nhớ, muốn kiểm chứng liệu đây có phải là Tiêu Lục không, chỉ còn cách lấy máu nhận người. Nhưng tới kinh thành đường xa hiểm trở, bởi vậy mới để Linh Chiêu đưa người đến đây.”

Lấy máu nhận người?

Theo góc độ y học hiện đại, cũng không có cơ sở khoa học nào cho việc này. Ví dụ như máu nhóm A và nhóm máu B cũng dễ dàng dung hợp.

Lấy đó làm căn cứ phán đoán, chẳng phải buồn cười sao?

Nhưng Kỳ An cũng không cự tuyệt, bởi vì thật sự không có cách nào tốt hơn.

Huống chi, Trường Lan đang đứng phía xa nhìn lại, ánh mắt run nhè nhẹ kia làm nàng không thể nói không.

Rất nhanh, một chiếc bát trắng được đem tới.

Đầu ngón tay hơi hơi đau, hai giọt máu rơi xuống, trước ánh mắt chăm chú của mọi người, chúng chậm rãi chạm nhau, sau đó, chậm rãi, dung nhập…

Trường Lan thất tha thất thểu chạy tới, trước ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Lục, nàng cầm lấy tay hắn, sau đó sờ lên phía trên cổ tay hắn một khoảng bằng hai đốt ngón tay, dùng sức bấm.

“A!” Tiêu Lục biến sắc.

Trường Lan lại không quan tâm, chỉ nắm tay hắn, nước mắt như mưa, “Lục công tử, đúng là Lục công tử.” Tay Tiêu Lục từng bị gãy khi đánh nhau với nàng, vì không muốn nàng bị trách phạt nên đã chịu đau đi tìm đại phu ở ngoài chữa trị.

Bởi vậy, ngoại trừ hai người bọn họ, không ai biết được chuyện này.

Hóa ra đúng là hắn, hắn không chết, hắn rốt cục không bỏ nàng mà đi.

“Lục công tử!” Nàng thì thào gọi, hai mắt đẫm lệ mông lung, chỉ nhìn thấy gương mặt phong thần tuấn lãng của hắn.

Tiêu Lục hơi sửng sốt, cũng bất động thanh sắc rút tay lại, “Ngươi là…?”

Trường Lan nhìn hai tay trống không, trong lòng buồn khổ, ngẩng đầu nhìn hắn, “Lục công tử, ta là Trường Lan.”

“Trường Lan?” Tiêu Lục suy nghĩ một lát, cười nói, “Ta hiểu rồi, là người bên người tiểu Thất.” Rồi hắn hơi gật đầu, “Đa tạ các ngươi đã chăm sóc tiểu Thất!”

Lời này vừa nói ra, cả tràng im lặng.

Trường Lan lui về phía sau vài bước, chậm rãi cúi đầu xuống.

Kỳ An xem mạch cho Tiêu Lục, đích thật là bệnh nặng mới khỏi, kinh mạch đều từng bị hao tổn, thể hư khí nhược.

“Võ công của Lục ca?”

Ánh mắt Tiêu Lục trở nên ảm đạm, lắc lắc đầu.

Nói như vậy, quá khứ thực sự không thể kiểm chứng.

“Trí nhớ của tiểu Lục thì sao? Có thể nhớ lại hay không?” Linh Chiêu hỏi.

Kỳ An đứng dậy, nhìn Tiêu Lục, nói, “Lục ca, ta sẽ kiểm tra lại cho ngươi, những người khác có thể về trước được không?”

Câu cuối cùng này là nói với Linh Chiêu công chúa. Nàng nghe xong lời này, ý cười không thay đổi, đoan trang gật đầu.

Vào buồng trong, Tiêu Lục bị Kỳ An nhìn từ trên xuống dưới, trong lòng bắt đầu sợ hãi.

Kỳ An cười dịu dàng, “Cởi quần áo, nằm lên giường đi.”

Cởi? Tiêu Lục có chút ngạc nhiên, lập tức nghe lời cởi áo ngoài, vừa muốn đi tới phía giường đã bị Kỳ An ngăn lại, “Cởi hết quần áo!”

“Tiểu Thất?” Tiêu Lục nghe thấy thế không khỏi giật mình.

Kỳ An không chớp mắt nói, “Đã là ca ca, cón có gì khách khí sao?”

Tiêu Lục trầm mặc hồi lâu, cuối cùng đưa tay tới đai lưng.

Phong thần như ngọc, ngay cả việc cởi quần áo cũng làm cho người ta thấy tao nhã như một bức họa. Làm như không thấy được sắc mặt cứng ngắc của hắn, Kỳ An nhìn hắn chậm rãi cởi quần áo.

Tay đặt lên quần trong, Tiêu Lục nhăn nhó nhìn Kỳ An.

Kỳ An cười, “Cái đó không cần, Lục ca, ngươi nằm lên giường đi!”

Tiêu Lục thầm thở phào nhẹ nhõm, nằm lên trên giường.

Kỳ An đứng trước giường, nhìn lên tấm lưng kia, khắp nơi chằng chịt vết thương, nhìn bề mặt thì có thể thấy đã lâu ngày, nhưng giờ nhìn vẫn thấy sợ hãi.

Kỳ An tiến lại gần, ngón tay chạm vào lưng hắn. Kiểm tra các vết thương một lần, Kỳ An ngơ ngác ngồi bên giường, tựa hồ có chút giật mình.

“Tiểu Thất?” Tiêu Lục đỏ mặt, quay đầu gọi nàng.

Kỳ An không nói gì, lúc trước, khi nàng đến đây, Tiêu Lục đã lấy thân che chở cho nàng, nàng còn nhớ vị trí bị thương trên người hắn.

Nếu như vừa rồi có chút hoài nghi thì hiện tại đã thêm tin tưởng, vết thương kia ở cùng vị trí so với trí nhớ của nàng.

Có lẽ đây đúng là Tiêu Lục, có lẽ, thật sự chỉ là mất trí nhớ.

Nhưng đã không còn quá khứ, liệu Tiêu Lục có còn là Tiêu Lục không? Vẫn còn là tiểu ca của nàng, là Lục công tử của Trường Lan hay không?

Lại nói tới Khinh Ngũ, cầm theo lá thư về phủ, vẫn lo sợ bất an.

Trong đầu càng thêm thống hận Kỳ An, Vương gia nhà hắn, bao nhiêu nữ tử trong thiên hạ cầu còn không được, ngay cả được tiến cử tới, Vương gia cũng không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái. Giờ động tâm với Tống Kỳ An, lại tựa như trong mắt chỉ có một mình nàng ta. Thế mà Tống Kỳ An kia đã không biết cảm ơn lại còn viết một phong thư chỉ có vài chữ như vậy.

Ôi! Vương gia mà thấy thì sẽ thương tâm cỡ nào a!

Vì thế, hắn cẩn thận bẩm báo lại sự việc ở bên kia, tay đưa vào ngực, lại nửa ngày không thể rút ra.

Hiên Viên Sam cũng không động, chỉ nhìn mây trôi nơi chân trời.

Thật lâu sau mới thu hồi tầm mắt, gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Khinh Ngũ đi vài bước, lại quay đầu nhìn hắn, chỉ cảm thấy hình ảnh Vương gia cúi đầu ngồi bên cạnh bàn thật làm cho người ta lòng đau ê ẩm.

Cắn cắn môi, chầm chậm bước trở lại, từ trong lòng lấy ra lá thư, “Vương gia, còn có cái này, là Tống cô nương gửi cho ngài!” Có ít còn hơn là không có gì, dù sao hắn cũng không muốn thấy bộ dáng kia của Vương gia.

Nhãn tình sáng lên, Hiên Viên Sam nhanh tay nhận lấy.

Chỉ nhìn thoáng qua, hắn liền bất động, thần sắc trên mặt tựa kinh tựa nghi, biến ảo bất định.

Khinh Ngũ âm thầm dậm chân. Hắn chỉ biết, vài chữ như vậy chắc chắn sẽ làm Vương gia thương tâm. Khinh Ngũ quýnh lên, “Vương gia, kỳ thật Tống cô nương, nàng cũng là viết đi viết lại mới được bức thư này…”

Hiên Viên Sam tựa hồ không nghe thấy hắn nói gì, chưa đợi hắn nói xong đã đứng vụt lên, xẹt qua như một cơn gió.

“Vương gia!”

Tiếng gió gào thét bên tai, Hiên Viên Sam lên xuống mấy lần đã ra khỏi vương phủ.

Mấy tên thị vệ phía sau dùng hết khí lực, toát hết mồ hôi vẫn không đuổi kịp.

Trong đầu chỉ có một ý niệm, đó là đến gặp nàng, giờ phút này muốn đến gặp ngay nàng.

Lòng tràn đầy vui sướng không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, Hiên Viên Sam chăm chú bắt tay làm chỉ mới bình ổn lại được nỗi lòng đang gào thét.

Giờ phút này, trước mắt Hiên Viên Sam tràn đầy màu sắc, ánh sáng trong con ngươi như chiếu rọi lòng người.

Tâm tình kích động, hắn dừng lại trước cửa viện của nàng.

Hắn cúi đầu, trong tay là lá thư của nàng,

“Định không phụ, tương tư ý!”

Nàng nói định không phụ, tương tư ý!

Nụ cười trên mặt bỗng trở nên sáng ngời, gần như ánh sáng ngọc. Hắn sải chân, tiêu sái bước đi, kiên định, không quay đầu lại.

Nàng không phụ tấm lòng hắn, hắn cũng quyết không phụ sự phó thác của nàng.

Lãng nhi của nàng, cũng sẽ là Lãng nhi của hắn.
Bình Luận (0)
Comment