Trời Sinh Lạnh Bạc

Chương 44

Nghe nói đại hội võ lâm chính là nơi anh hùng xuất hiện.

Đối với vài người mà nói, có lẽ một lần thắng bại ở đây còn có ý nghĩa sinh tử.

Còn đối với Kỳ An mà nói, đây cùng lắm chỉ là một lần nghiệm chứng trí tưởng tượng của các đạo diễn phim truyền hình.

Còn có, còn có, muốn xác định rằng hắn mạnh khỏe.

Cho dù chỉ là nhìn thấy từ xa, cũng là đã đủ.

Hồng y tuyết sắc thiếu niên kia, lại có đôi mắt trong suốt đó, chắc chắn sẽ hớp hồn vô số nữ tử đi!

Ngày đó, Kỳ An cũng không nghĩ rằng nàng sẽ đi.

Nàng thầm nghĩ sẽ ở đây chờ rồi sẽ cùng Mạc Nhược và Tiêu Lục trở lại kinh thành.

Nhưng Linh Chiêu đi, Tiêu Lục cũng đi.

Mạc Nhược hơi trầm mặt, “Vậy tiểu Thất, ngươi cũng phải đi.”

Kỳ An nhìn hắn, không hiểu.

Mạc Nhược suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên cười nói, “Tiểu Thất đương nhiên muốn đi, một việc trọng đại thế này, bỏ qua chẳng phải đáng tiếc lắm sao!”

“Nhưng không phải đã nói ta không nên xuất hiện hay sao?”

Mạc Nhược vỗ vỗ đầu nàng, “Ta hối hận rồi, tiểu Thất. Ngươi không nên cuốn vào hết thảy những chuyện này. Tiêu gia phong quang tễ nguyện thật sự không nên bị mai một như vậy. Cho nên ngươi cứ đi xem náo nhiệt đi, nếu như không đi, thực là đáng tiếc.”

“Nhưng mà, Mạc đại ca.” Kỳ An muốn nói gì đó, Mạc Nhược đã khoát tay, “Nếu hắn không bảo vệ được ngươi, hừ!” – cười lạnh một tiếng – “Vậy thì bỏ đi!”

Kỳ An vốn muốn hỏi, đều là những chuyện trong giang hồ, sao ai trong triều đình cũng trông mong háo hức? Nàng đã xem vô số phim truyền hình, không phải đều nói rằng triều đình và giang hồ là hai thế giới tách biệt, không can thiệp vào việc của nhau hay sao?

Nhưng mới nói được nửa câu đầu, Mạc Nhược đã bĩu môi, làm ra bộ dáng ngươi thực khờ dại.

“Chỉ có quan hệ lợi dụng và bị lợi dụng, làm gì có chuyện phân chia giang hồ và triều đình.”

Kỳ An ngoan ngoãn câm miệng, được rồi, nàng thừa nhận, nàng không hiểu.

Minh Châu sơn trang.

Đám đông náo nhiệt đủ mọi loại màu sắc trang phục, người nối người đi tới không dứt.

Ở cửa trang có thị vệ tiếp đón khách khứa, mỗi người đều mặt mũi hồng hào, bừng bừng khí thế.

Trong sân có một nam tử áo xanh, tuấn lãng phiêu dật, xuất chúng hơn người.

Mạc Nhược bước nhanh, vượt qua Kỳ An đi lên, ôm quyền cười nói, “Niệm Thu!”

Nam tử kia sửng sốt một chút, rồi lập tức, vẻ kinh hỉ dâng lên, hắn cười liên tục, “Chư huynh, ngọn gió nào đưa ngươi tới đây vậy? Từ sau lần từ biệt năm đó, đã lâu không thấy!”

Kỳ An nhìn hắn từ trên xuống dưới, nhớ tới lời Mạc Nhược nói, “nho nhã thanh tao, có phong độ của một vị đại tướng”, hiện giờ xem ra, ít nhất là diện mạo đúng là không tồi.

Mạc Nhược tựa hồ quen biết rất nhiều, trên đường đi thỉnh thoảng lại có người đến chào hỏi.

Kỳ An bắt đầu lo lắng thay cho hắn. Cứ cười nhiều như vậy, lại không ngừng gật đầu, có khi sẽ vì vất vả mà sinh bệnh.

“Tiểu Thất!” Thanh âm quen thuộc truyền đến.

Nhìn theo hướng có tiếng nói, là vẻ mặt tươi cười của Tiêu Lục, mà đứng bên cạnh hắn là Linh Mẫn Chiêu và một cẩm y nam tử.

Người đó là? Kỳ An không khỏi nhìn lại vài lần. Người kia, ý cười doanh doanh, giơ tay nhấc chân chào hỏi, lơ đãng mang theo vẻ sắc bén ẩn hiện. Nhưng quan trọng nhất chính là, khuôn mặt hắn có vài phần giống với Hiên Viên Sam.

Nghe thấy tiếng kêu của Tiêu Lục, hắn chậm rãi nhìn qua. Lúc đụng tầm mắt Kỳ An, hắn ngẩn ra, sau đó chậm rãi cong khóe miệng.

“Bái kiến nhị hoàng tử!” Mạc Nhược thi lễ, giải đi nghi hoặc của Kỳ An.

Hiên Viên Cực lúc này mới quay sang nhìn Mạc Nhược, “Đại nhân cũng đến đây? Không biết nơi này sẽ có đại án kinh thiên gì cần dùng đến tài năng của Đại Lý tự khanh?”

Mạc Nhược tao nhã đứng dậy, “Chẳng qua là một đám giang hồ bằng hữu ngày xưa mời tới giúp vui mà thôi.”

Hiên Viên Cực mỉm cười, cũng không hỏi thêm.

Tiêu Lục đến bên Kỳ An, nhỏ giọng hỏi, “Không phải ngươi nói sẽ không đến sao?”

Kỳ An cười khổ, “Là Mạc đại ca muốn ta đến giúp vui.”

Tiêu Lục liếc nhìn Mạc Nhược, “Hóa ra ca ca này vẫn không bằng được sức quyến rũ của Mạc đại ca a?”

Kỳ An buồn cười, “Lục ca, ngươi là đang ghen sao?”

Kỳ An chỉ đang nói đùa, Tiêu Lục lại chững chạc đàng hoàng đáp lại, “Đúng vậy, ta mới là ca ca của tiểu Thất mà!”

Nhìn thấy hai người thì thầm to nhỏ, Hiên Viên Cực càng cười tươi, chậm rãi mở miệng, “Vị này là Tiêu Thất? Quả nhiên, nghe danh không bằng gặp mặt.”

Nghe danh? Nghe danh gì chứ? Người này vừa mở miệng đã làm cho người ta không thích nổi.

Kỳ An giương mắt, cố gắng hành một cái lễ, “Bái kiến nhị hoàng tử, Linh Chiêu công chúa. Dân nữ trước kia đúng là Tiêu Thất. Tuy nhiên Hoàng thượng đã có thánh chỉ, hiện tại còn không biết mình có phải họ Tiêu không nữa.”

Hiên Viên Cực nhìn nàng, ý cười càng đậm,

“Đạo thánh chỉ đó sao? Cực ta hình như có nghe nói nó còn không có ấn triện của phụ hoàng. Nói vậy, là phụ hoàng luyến tiếc rồi! Cho nên Tiêu Thất tự nhiên vẫn là Tiêu Thất.”

Kỳ An cả kinh, lúc ấy nàng một lòng cầu đi, cũng không lấy đi đạo thánh chỉ kia, thậm chí cũng không thèm liếc nhìn một cái. Nàng nhìn sang Mạc Nhược.

Mạc Nhược cũng cả kinh. Đạo thánh chỉ đó là do tiểu Thất cầu xin, Hoàng thượng không đành lòng cự tuyệt, rồi lại không muốn tiểu Thất phải chịu sỉ nhục, bởi vậy mới tận lực không làm hết trình tự. Vốn nghĩ giờ phút đó tiểu Thất trong lòng bi phẫn, về sau sẽ từ từ khuyên giải. Những người biết chuyện này ngoài thái giám tuyên chỉ vốn là tâm phúc của Hoàng thượng, chỉ có hắn và thái tử.

Giờ phút này nghe Hiên Viên Cực nhắc tới, trong lòng làm sao có thể không khiếp sợ?

Hiên Viên Cực tựa hồ sớm dự đoán được phản ứng của hắn, chỉ cười cười, rời mắt khỏi hắn, nói với Kỳ An, “Lại nói, trừ bỏ tên Tiêu Thất, dường như còn phải gọi thêm một tiếng Lạc phu nhân.”

Trong lòng Kỳ An lo lắng, lập tức kéo vạt áo Mạc Nhược, thanh âm lo sợ không yên, “Mạc đại ca, việc này là thật sao?”

Mạc Nhược bình tĩnh nhìn nàng, thật lâu sau thì thở dài, vuốt tóc nàng, “Hoàng thượng đối với ngươi luôn là một lòng bảo vệ, làm sao có thể bỏ được ngươi.”

Kỳ An lui về phía sau từng bước, có chút thất thần, nói như vậy tức là đó là sự thật.

Trong lòng bấn loạn, như vậy cũng có nghĩa, nàng vẫn là thê tử danh chính ngôn thuận của Lạc Hoài Lễ, mà Lãng nhi, cũng là trường tử cháu ruột danh chính ngôn thuận của Lạc gia.

Nàng vẫn nghĩ mình đã không còn can hệ gì với những người đó, hóa ra, tất cả vẫn y như ban đầu.

Nàng lắc đầu buồn bã, “Nhưng là ta từ bỏ mà, Mạc đại ca, ta không muốn.”

Trong mắt vô lệ, khô khốc đến phát đau. Kỳ An chỉ cảm thấy vô số ý niệm hiện lên trong đầu, mờ mờ tỏ tỏ.

Phát hiện khác thường, Mạc Nhược giữ nàng lại, “Tiểu Thất, không cần gấp, việc này người của Lạc gia cũng không biết, ngươi không muốn thì tuyệt đối sẽ không có ai ép ngươi.”

Kỳ An có chút so sợ không yên nhìn hắn, “Thật sao?”

Mạc Nhược gật đầu khẳng định, “Mạc đại ca cam đoan với ngươi.”

Tiêu Lục nghe không hiểu, thấp giọng hỏi Trường Lan ở sau người, “Sao lại thế này?”

Trường Lan vẫn cúi đầu, lúc này mới ngước mắt lên, lắc đầu, “Về nhà rồi nói sau!” Nàng tiến lên, đỡ lấy Kỳ An, thấp giọng nói, “Tiểu thư, không có việc gì, chúng ta về trước đi?”

Trở về sao?

Kỳ An nhìn ánh mắt Hiên Viên Cực, trong lòng cứng lại.

Tại sao, cái mình không muốn lại cứ đeo bám như bóng với hình?

Bỗng nhiên thanh âm Khinh Ngũ vang lên, “Vương gia, nhị hoàng tử và mọi người đều ở đây!”

Kỳ An kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy nguyệt sắc bóng dáng đang chậm rãi đi tới, trong mắt ẩn hiện lo lắng.

Hiên Viên Sam chỉ đạm đạm nhìn nàng một cái, hướng Hiên Viên Cực gật đầu.

Hiên Viên Cực ngạc nhiên nói, “Vương thúc sao lại đến đây?” Vị vương thúc này làm việc luôn thanh lãnh, cư nhiên lại đến nơi náo nhiệt phức tạp này, thật sự là đáng ngạc nhiên.

Mấy người còn lại cùng dồn dập thi lễ. Hiên Viên Sam nhìn thấy tiểu Thất vẫn không nhúc nhích, đáy mắt càng hiển lộ lo lắng.

Khinh Ngũ cất tiếng, “Vương gia nói muốn đến xem, khó được…”

Khó được cái gì còn chưa có nói xong, liền mở to hai mắt nhìn Kỳ An từng bước hướng Hiên Viên Sam đi tới.

Kỳ An cũng không nói một câu, lập tức đi đến trước mặt hắn. Sau đó, chôn đầu trong ngực hắn, tay ôm chặt hắn.

Toàn thân Hiên Viên Sam rung lên, cơ hồ là lập tức, liền ôm lấy nàng. Chỉ là cảm thấy thân hình nàng trong lòng ngực hắn, hơi hơi run lên.

Không nhìn tới biểu tình kinh ngạc đến cực điểm của Hiên Viên Cực và Linh Chiêu, hắn kề miệng bên tai nàng, không tiếng động kêu, “Kỳ An!”

Kỳ An vùi đầu trong ngực hắn, không nói lời nào, cũng không động đậy. Bên tai truyền đến tiếng tim hắn đập mạnh mẽ hữu lực, một chút cũng không ngừng nghỉ.

Hắn ôm, thực ấm áp, có loại khí tức làm người ta an tâm.

“Hiên Viên Sam!” Thanh âm của nàng phát ra từ trước ngực hắn.

Hiên Viên Sam thấp đầu, nghiêng tai lắng nghe.

“Cái ta muốn, không thể có được? Cái ta không muốn lại không thể rời bỏ sao?”

Hiên Viên Sam trầm mặc một hồi, bỗng nhiên lùi lại một bước, buông Kỳ An ra, mỉm cười chói lọi,

“Nếu ngươi muốn, ta sẽ khuynh tâm tận lực, đạt được cho ngươi; nếu ngươi không cần, cũng khuynh tâm tận lực vứt bỏ đi.”

Dừng lại trên khuôn mặt nàng, trong thần sắc lộ vẻ bất cần,

“Còn nếu không thể thoát khỏi, như vậy nếu ngươi không cần, ta có thể hủy diệt nó đi.”
Bình Luận (0)
Comment