Trời Sinh Lạnh Bạc

Chương 47

Buổi sang Kỳ An vừa đến kinh thành đã trực tiếp vào Lạc phủ.

Vào Lạc phủ, ngay cả thời gian uống nước cũng không có đã chạy đi bắt mạch. Cuối cùng để mọi người ra ngoài, chỉ còn lại Hồ thái y, hai người cùng bàn bạc.

Hiên Viên Sam nhìn vầng thái dương đang dần lùi về tây, mày hơi hơi cau, nghiêng đầu làm một thủ thế với Khinh Ngũ.

Khinh Ngũ lĩnh mệnh mà đi.

Mọi người lo lắng đứng đợi ngoài cửa, chỉ cảm thấy thời gian trôi đi quá chậm chạp.

Kim Vân vô lực dựa vào lòng nhi tử, tâm cũng từng chút một trầm xuống.

Nàng ngửa đầu nhìn nhi tử, giọng đầy chờ mong, “Hoài Lễ, ngươi nói xem tiểu Thất có thể trị hết bệnh không?”

“Nhất định sẽ được.” Lạc Hoài Lễ đáp, là an ủi nàng, cũng là an ủi chính mình.

Lúc này Hoàng thượng cũng mới có tinh lực hỏi Hiên Viên Sam,

“Hoàng đệ, Mạc Nhược tìm thấy tiểu Thất ở đâu? Ngươi tình cờ gặp họ nên tiện đường đưa tiểu Thất trở về sao?”

Hiên Viên Sam lắc đầu.

Hoàng thượng quay đầu lại nhìn, mới phát hiện Khinh Ngũ không có ở đó, hai người căn bản là không thể nói chuyện được.

Âm thầm thở dài một hơi, hắn nói tiếp, “Quên đi, hồi cung rồi nói sau, trẫm cũng là lúc trước nhận được truyền thư của ngươi mới biết hôm nay ngươi cùng tiểu Thất đến.”

Đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hắn hạ thấp giọng, “Nhưng còn có một chuyện nhất định phải hỏi ngươi, Lãng nhi đúng thật là hài tử của ngươi sao? Ngươi có con trai lớn như vậy sao?”

Cơ hồ không có gì chần chờ, Hiên Viên Sam thần sắc tự nhiên gật gật đầu.

Áp chế hàng vạn nghi vấn trong lòng, giờ phút này Hoàng thượng cũng chỉ đành bỏ cuộc. Hắn nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt kia, thấp giọng nỏi, “Không biết Lạc khanh thế nào rồi?”

Hiên Viên Sam cũng nhìn về phía cánh cửa, cũng nghĩ, chỉ mong lần trị liệu này chỉ khiến nàng mệt mỏi, cũng đừng làm nàng bị thương.

Một hàng kim châm cắm xuống, đến cây châm cuối cùng, Kỳ An chần chừ nhìn về phía Hồ thái y, “Sư phụ?”

Hồ thái y liếc nhìn nàng một cái, mỉm cười, “Tiểu Thất, tin tưởng vào phán đoán của mình đi.”

Kỳ An nhắm mắt, hít sâu một hơi, sau đó mở mắt ra, chiếc kim trong tay thẳng nhập tử huyệt của Lạc Anh.

Hai người cơ hồ ngừng thở, mãi đến khi mí mắt Lạc Anh khẽ động, miệng nôn ra một búng máu, sau đó chậm rãi mở mắt, ánh mắt dần ngưng tụ, ôm lấy tay nàng, “A Quý!” Hắn kích động kêu lên, lại vì xúc động quá mà ho sù sụ.

Người ngoài phòng nghe được động tĩnh, nhất tề chạy vào.

“Tướng công!” Kim Vân vừa mừng vừa sợ ào đến.

Lạc Anh lại như không nghe thấy, chỉ nhìn chăm chăm tiểu Thất, thanh âm yếu ớt, “A Quý, A Quý, ngươi rốt cục đến gặp ta phải không?”

A Quý? Là Tống Quý sao? Kỳ An hiểu ra, nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn, “Đúng vậy, A Quý tới thăm ngươi, cho nên, ngươi hãy nhắm mắt nghỉ ngơi cho tốt.”

Một Lạc Anh vốn luôn nho nhã lúc này đây cũng hiện lên vẻ bướng bỉnh, hắn lắc đầu, “Nhắm mắt lại sẽ không thấy A Quý nữa. A Quý lúc nào cũng rất tùy hứng, nói không gặp là liền không thấy tăm hơi.”

Kỳ An dịu dọng nói, “Lúc này sẽ không, ngươi nếu không ngủ, A Quý sẽ tức giận.”

Quả nhiên khi nghe thấy lời này, Lạc Anh vội vàng nhắm hai mắt lại, nắm tay nàng thật chặt, “A Quý, ngươi đừng tức giận, ta ngủ ngay đây.”

Một lúc sau, quả nhiên hơi thở đều đặn, hắn đã ngủ.

Hồ thái y thở nhẹ ra, “Ta đã nói, hôn mê lâu ngày vậy đâu thể chống chọi quá lâu!”

Kỳ An gật đầu, “Một lát sau là có thể rút châm.”

Lạc Hoài Lễ nhìn khí sắc phụ thân, hỏi, “Vậy là phụ thân không có việc gì nữa?”

“Ân, đã nôn ra máu ứ, trong thời gian ngắn sẽ không có việc gì, nhưng là…” Kỳ An ngừng lại một chút, “Bệnh này không thể một ngày mà khỏi, cần phải trường kỳ điều trị.”

“Khi nãy, làm sao lại nhận nhầm người? Đó có phải là di chứng không?” Vẫn còn chút không yên lòng.

“Hắn mê man đã nhiều ngày, cực độ suy yếu nên mới xuất hiện ảo giác, không việc gì đâu.” Kỳ An đáp.

Định gỡ tay ra, Lạc Anh lại nắm quá chặt. Nhận thấy được động tác của nàng, cặp lông mày vì bất an mà run rẩy một chút. Hồ thái y vội vàng giữ tay nàng, nhẹ nhàng lăc đầu, “Hãy để hắn thả lỏng nghỉ ngơi!”

Hoàng thượng cũng thấy nhẹ nhõm, hỏi, “Hoàng đệ, ngươi cùng hồi cung với trẫm đi thôi. Mấy ngày trời đi lại, lại thêm sức ép hôm nay, ngay cả nước cũng chưa uống, sẽ mệt chết đi!”

Lạc Hoài Lễ vội hỏi, “Phòng bếp đã chuẩn bị đồ ăn, Hoàng thượng và Vương gia trước hãy dùng cơm rồi mới hồi cung, có được không?”

Hiên Viên Sam lắc đầu, vẫy tay với Khinh Ngũ.

Sau một lúc lâu, Khinh Ngũ lại xuất hiện, trên tay là một chiếc khay, trên bày một bát cháo và một ít thức ăn, “Vương gia, đã chuẩn bị xong.”

Hiên Viên Sam nhìn lướt qua, gật gật đầu, lúc này mới nhìn sang Kỳ An,

“Ngươi đã nhiều ngày say xe, cơ hồ đều không ăn cái gì, hãy ăn chút cháo đi.”

Hoàng thượng kinh ngạc mở to hai mắt ra nhìn, rõ ràng là bộ dáng phát hiện ra một chuyện cực kỳ khó lường! Dùng sức dụi mắt, hắn không nhìn nhầm chứ? Hoàng đệ lãnh ngạo của hắn lại khoa tay múa chân, nói ngôn ngữ người câm điếc với một người ngoài? Hơn nữa, đề tài dường như có quan hệ với cái khay trên tay Khinh Ngũ.

Kỳ An lúc này mới cảm thấy đói rã rời, vừa nhìn thấy chiếc khay kia đã vui mừng bảo, “Được!”

Tay phải bị Lạc Anh nắm, Kỳ An vừa mới hưng phấn đáp một tiếng đã phát hiện được quẫn trạng của mình. Xem ra, nàng phải tập ăn cơm tay trái rồi.

Thử đi thử lại vài lần, đồ ăn vừa đưa lên đã rơi xuống, Kỳ An đỏ bừng mặt, nhìn sang những người bên cạnh, “Các vị, các vị cũng đói bụng rồi chứ?”

Nếu đã đói bụng thì nên đi ăn cơm đi, nhất là Hoàng thượng đại nhân, ngươi có thể không mở trừng mắt ra như thế không? Nếu như muốn ăn thì nên đi đến phòng bếp có tốt hơn không?

Kim Vân lắc đầu, “Ta không muốn ăn, ta ở trong này cùng tướng công.”

Lý thị cũng ngồi xuống một góc.

Lạc Hoài Lễ và Long Liên cũng không đi, Hoàng thượng vẫn mở to mắt, nhìn Hồ thái y rồi ngồi xuống bên bàn, ý tứ rõ ràng cũng không đi.

Kỳ An bất đắc dĩ, đành cúi đầu húp cháo.

Hiên Viên Sam nhẹ thở dài một hơi, đón lấy đôi đũa trong tay nàng, gắp thức ăn cho vào trong bát nàng, lại cầm lấy chiếc thìa đưa cho nàng, khóe miệng khẽ nâng lên.

Kỳ An đưa chân khẽ đá hắn một cái. Người này, không thấy có nhiều người như vậy sao? Nhất là hoàng thượng đại boss đang ở đây!

Hiên Viên Sam không thay đổi nét mặt, ngay cả tiếng hít thở cũng vô cùng vững vàng.

Không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt mọi người, Kỳ An chỉ có thể cúi đầu húp cháo, húp cháo, lại húp cháo.

Hoàng thượng hoắc mắt đứng dậy, kéo Hiên Viên Sam ra bên ngoài, “Hoàng đệ, ngươi đi ra trước một chút.”

Đi được vài bước, lại quay đầu lại, “Khinh Ngũ, còn không mau đi?”

Thật sự là một nô tài không có mắt!

Đi đến trong đình đài, ra lệnh cho hạ nhân thắp nến, xác nhận Khinh Ngũ có thể thấy được động tác của Hiên Viên Sam, Hoàng thượng mới bắt đầu đặt câu hỏi,

“Hoàng đệ, ngươi và tiểu Thất có chuyện gì vậy?” Sẽ không phải là điều hắn đang nghĩ chứ?

Hiên Viên Sam bình tĩnh đón ánh mắt hắn, ngón tay khẽ nhúc nhích, Khinh Ngũ lập tức đáp, “Ta yêu nàng!”

Hít một hơi khí lạnh, Hoàng thượng đứng bật dậy, “Ngươi yêu nàng? Ngươi yêu nàng!”

Tuy rằng đã có chút chuẩn bị tâm lý nhưng khi chính tai nghe thấy thì vẫn có chút ăn không tiêu. Hoàng thượng chắp tay sau lưng, phiền táo đi tới đi lui, “Không được, việc này tuyệt đối không được!”

Tiểu Thất rất tốt, hắn cũng yêu thương tiểu Thất từ đáy lòng, nhưng Hiên Viên Sam là đệ đệ duy nhất của hắn, là nhất đẳng thân vương, làm sao có thể làm cái việc hồ đồ này. Hơn nữa, tiểu Thất vẫn là thê tử của Lạc Hoài Lễ, về sau quân thần gặp nhau, làm sao cư xử?

“Không được, không được, tuyệt đối không được!” Miệng hắn nói không ngừng.

Hiên Viên Sam chậm rãi rót một chén nước, uống mấy ngụm thật to, tuy rằng hắn không hề nói gì nhưng cả ngày không uống nước, cũng quả thật là khát.

“Khinh Ngũ, nói với chủ tử nhà ngươi, trẫm không đồng ý.” Thấy Hiên Viên Sam không phản ứng, Hoàng thượng tức giận chỉ thẳng vào mặt Khinh Ngũ mà quát.

Khinh Ngũ mếu máo, nhìn nhìn vương gia nhà mình, nhỏ tiếng nhắc nhở, “Hoàng thượng, vương gia nghe được.”

Hoàng thượng nhảy dựng lên, “Mặc kệ, dù sao trẫm cũng không đồng ý. Hoàng đệ, ngươi nhớ kỹ cho trẫm, chuyện này tuyệt đối không được.”

Khinh Ngũ mắt ươn ướt, nhìn ngón tay chủ tử, “Hoàng huynh không đồng ý, thì sao?”

Hoàng thượng tiếp tục giơ chân, “Ngươi nói thì sao? Trẫm không đồng ý, chuyện này sẽ không được nhắc tới.”

Hiên Viên Sam lại uống một cốc nước lớn, mới trả lời Hoàng thượng,

“Hoàng huynh, ngươi muốn ta biến thành dạng như Lạc Anh kia sao?”

Hoàng thượng sửng sốt,

Hiên Viên Sam tiếp tục vũ động tay, thanh âm Khinh Ngũ rất nhẹ, từng từ từng chữ rõ ràng,

“Hoàng huynh, yêu mà không được yêu, sự thống khổ này, ngài không phải hiểu rõ hơn hoàng đệ sao?”

“Hoàng huynh, ngài và mẫu hậu cũng chưa từng được hưởng hạnh phúc, hãy để hoàng đệ thay các ngươi đón nhận, được không?”

Hiên Viên Sam vén y bào, quỳ xuống, trong ánh nến hắn càng toát lên vẻ ôn nhuận như ngọc, ngay cả động tác quỳ xuống cũng tao nhã vô cùng. Lúc ngẩng mặt lên, trong ánh mắt hàm chứa vẻ cầu xin, cũng đong đầy hy vọng.

Giống như đêm đó, khi mẫu hậu qua đời, hắn cũng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi hắn như thế này, “Hoàng huynh, ngươi có thể để mẫu hậu trở về ôm Sam nhi một cái không?”

Mà hiện tại, hắn cũng dùng biểu tình đó để hỏi hắn,

“Hoàng huynh, ngài có thể để thần đệ hưởng hạnh phúc hay không?”

Hoàng thượng kinh ngạc lui về phía sau vài bước, đột nhiên không nói nên lời.

Hạnh phúc sao? Hắn và mẫu hậu cũng chưa từng được hạnh phúc.

Nhớ mang máng năm đó, trong phủ Thừa tướng, thiếu nữ minh diễm động lòng người ấy, đã đứng trước mặt hắn, cười vô cùng sáng lạn, hai mắt tựa thu thủy, lại nói lời làm hắn đau triệt tâm phế, “Thái tử ca ca, ngươi giấu Tiêu Dục đi đâu vậy? Mau gọi cái tên chỉ biết vũ đao lộng kiếm kia tới cho ta đi, A Quý đã lâu rồi không gặp hắn!”

“Tiêu Dục đi biên quan rồi”, hắn chỉ nhớ đã lo lắng đáp một câu như vậy.

Hôm sau, liền mất đi tung tích của nàng.

Tám vạn cấm vệ quân truy tìm liền mười ngày cũng không tìm được nàng.

Lần từ biệt đó chính là vĩnh viễn. Từ lúc nàng rời đi, hắn cũng chưa từng gặp lại lần nào.

“Hoàng đệ, ngươi có thể được hạnh phúc hay không?”

Hắn ngửa đầu, không muốn nụ cười yếu ớt đó bị người ngoài nhìn thấy.
Bình Luận (0)
Comment