Trời Sinh Lạnh Bạc

Chương 49

“Nương bế!” Vừa ra khỏi cửa, Lãng nhi đã giang hai tay ra.

Kỳ An liếc hắn một cái, “Ta cũng đói bụng, không có sức!”

“Nương!” Lãng nhi mếu máo nhìn nàng, nước mắt muốn rớt ra, trông thật đáng thương.

Hiên Viên Sam vỗ vỗ đầu hắn, tiến đến bên Kỳ An, Lãng nhi vươn người ra ôm lấy cánh tay nàng, nũng nịu gọi, “Nương!”

Kỳ An không lên tiếng, ôm lấy hắn. Hai cánh tay Lãng nhi liền ôm lấy cổ nàng, trên gương mặt lộ vẻ thỏa mãn, “Nương, Lãng nhi rất nhớ ngươi!”

Kỳ An ôm chặt hơn, “Ân!” rồi cúi mặt xuống đỉnh đầu hắn, mắt nóng lên.

Lãng nhi ngoan ngoãn trong lòng nàng. Quả nhiên là nương ôm vẫn thoải mái nhất.

Đi được một đoạn, Lãng nhi sờ vào trong ngực áo, lôi ra một tờ giấy, đắc ý mở ra cho Kỳ An xem, “Nương, ngươi xem.”

Kỳ An cúi đầu

“Phúc Yên tửu lâu, bảo tháp thịt; quân lâm, nước cạn ngư…”

“Cái gì vậy?” Kỳ An không hiểu nhìn nhi tử.

Lãng nhi dương dương tự đắc, “Thái tử ca ca đã từng đưa Lãng nhi nếm qua đồ ăn ngon, Lãng nhi đều nhớ để chờ nương tới sẽ cùng nương đi ăn!”

Kỳ An ngẩn ra, trong lòng ấm áp, nhịn không được hôn nhẹ lên mặt hắn, “Được!”

Một lát sau, đột nhiên lại nghĩ tới một việc gì, Kỳ An quay đầu nói với Hiên Viên Sam, “Lãng nhi cũng gọi là thái tử ca ca, vậy chẳng phải về sau thái tử điện hạ là tiểu bối của ta sao.”

Lời vừa nói ra khỏi miệng mới cảm thấy có chút không ổn. Nhìn trộm lên, quả nhiên bắt gặp Hiên Viên Sam đang bình tĩnh nhìn nàng, trong mắt ba quang lưu chuyển, doanh doanh ý cười.

Nàng lập tức nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn lại hắn, chỉ có đôi tai đã đỏ ửng lên là tố cáo nàng.

Hiên Viên Sam giữ nàng lại, mở miệng, “Để ta ôm Lãng nhi đi!”

Kỳ An ngẩng đầu, trên mặt còn chưa hết nóng, nhìn ánh mắt sáng rực của Lãng nhi, lắc lắc đầu, “Không cần, ta không sao.”

Lãng nhi úp mặt lên vai Kỳ An, nói, “Ân, Lãng nhi cũng không thấy phiền.”

Kỳ An buồn cười, bất đắc dĩ liếc Hiên Viên Sam, “Ta hình như đã làm hư Lãng nhi nhà chúng ta rồi.”

Lãng nhi nhà chúng ta? Hiên Viên Sam cười tủm tỉm, ánh mắt càng sáng ngời.

Cuối cùng, vẫn là cùng Lãng nhi đi ăn ở những nơi hắn gọi là không đâu so được. Sau đó, lại cùng hắn ngồi ở bờ sông xem đèn hoa đăng.

“Nương, ngươi xem, chiếc đèn kia thật đẹp, thật giống bông hoa!”

“A! Nương, lại tới một chiếc siêu cấp lớn.”



Cả đêm đều nghe thấy thanh âm vui vẻ của Lãng nhi.

“Lãng nhi, nương hỏi ngươi một việc nhé?” Kỳ An vuốt đầu Lãng nhi.

Hiên Viên Sam trong lòng thoáng động, hô hấp chợt nhanh.

“Nương!” Lãng nhi ngẩng đầu nhìn nàng, tựa hồ có chút khó hiểu.

Ánh mắt Kỳ An ấm áp, chọn lựa từ ngữ nhẹ nhàng nói, “Lãng nhi, chuyện về Lạc gia, ngươi đã biết được gì rồi?”

Dựa vào phản ứng của Lãng nhi, hẳn là hắn biết gì đó. Lãng nhi là bảo bối của nàng, nếu có chuyện gì không rõ ràng, lỡ đâu bị hài tử hiểu lầm, sợ rằng sẽ ám ảnh hắn.

Lúc trước rời đi không có gì ngoài đau lòng, tuyệt vọng, quan trọng nhất là nàng cũng cảm thấy được hoàn cảnh kia không thích hợp cho hài tử của mình. Nàng muốn hài tử khỏe mạnh, vui vẻ lớn lên, trong lòng tràn ngập tình yêu, sự thiện lương và trong sáng.

Lãng nhi bất an nhìn nàng, lại cúi đầu giật nhẹ vạt áo nàng, nhỏ giọng nói, “Nương, ngươi giận Lãng nhi sao?”

Kỳ An nhéo nhéo má hắn, “Không có, chẳng qua là muốn nghe Lãng nhi nói cho nương biết xem có phải Lãng nhi nghe thấy người khác nói gì không?”

Lãng nhi vùi đầu vào ngực nàng, “Nương, Trường Lan di nói cho Lãng nhi cả rồi, từ lúc theo nương vào Lạc phủ, đến lúc Lãng nhi được sinh ra, Trường Lan di đã kể hết rồi.”

Kỳ An có chút kinh ngạc. Với tuổi tác của Lãng nhi, thật sự không nên sớm nói cho hắn những chuyện phức tạp như vậy. Kỳ An giữ đầu hắn “Sao Trường Lan di lại kể cho Lãng nhi những chuyện đó?” Bằng vào tính cách của Trường Lan, chắc chắn là không muốn nhắc tới người và việc của Lạc phủ.

Lãng nhi ôm nàng, “Là Lãng nhi hỏi Trường Lan di, người khác đều có cha, tại sao Lãng nhi lại không có? Trường Lan di nói Lãng nhi cũng có cha, chỉ là cha không cần nương.”

Kỳ An lắc đầu, “Không phải hắn không cần Lãng nhi…”

Nước mắt Lãng nhi chảy ra “Trường Lan cũng nói vậy, nói đó là hắn không biết có Lãng nhi tồn tại, nhưng mà nương, Lãng nhi là Lãng nhi của nương, không cần nương chính là không cần Lãng nhi.”

Lãng nhi cố ưỡn thẳng người, trên gương mặt nho nhắn có chút ngây thơ kiên nghị, “Lãng nhi không cần người cha đó, Lãng nhi sẽ tự mình tìm một người cha cho mình.”

Kỳ An thở dài, “Lãng nhi, đó đều là chuyện người lớn, ngươi chỉ cần nhớ ngươi chính là Lãng nhi mà nương yêu nhất, nương hy vọng ngươi có thể vui vẻ lớn lên. Không cần hận gì cả. Hận thù sẽ lấn át hạnh phúc trong lòng ngươi. Tâm con người chỉ có hạn, nếu hận lớn quá sẽ không có chỗ cho yêu thương.”

Nàng mỉm cười, “Ngươi là một hài tử đáng yêu, thông minh, mắt ngươi hãy nhìn những việc tốt đẹp, như vậy mỗi ngày của ngươi sẽ đầy ánh dương ấm áp, buổi tối sẽ tràn ngập ánh sao. Với những việc không tốt Lãng nhi chỉ cần biết cách bảo vệ chính mình là được, không cần suy nghĩ nhiều.”

Lãng nhi nhìn nàng, cái hiểu cái không, suy nghĩ một lát rồi nói, “Nương, ta không nghĩ tới việc không tốt, ta chỉ là không thích những người đó. Nương, không thích thì có thể chứ?”

Kỳ An khẽ thở ra, “Không thích cũng được. Nếu Lãng nhi của chúng ta không thích cái gì, thì tránh xa ra là được.”

Lãng nhi lúc này đột nhiên nhảy dựng lên, trên mặt lộ vẻ vui mừng, chỉ tay về phía Hiên Viên Sam, “Nương, vậy người cha kia Lãng nhi thích, nương cũng thích chứ?”

Hai ánh mắt, một lớn một nhỏ nhất tề phóng tới, Kỳ An mở miệng, cảm thấy yết hầu có chút nuốt không trôi.

Chỉ cảm thấy tựa hồ ở phía xa xa, đám người Phượng Định đã làm bộ lơ đãng nhìn lại.

Kỳ An chỉ có thể cười gượng hỏi, “Lãng nhi có thể nói cho nương biết vì sao ngươi lại thích không?”

“Cha nhìn rất đẹp mắt!” hắn thản nhiên đáp, không nhìn sắc mặt như ngọc vừa lập tức thay đổi của ai đó.

Kỳ An chỉ có thể nhìn qua đuôi mắt, cẩn thận nói, “Vậy lỡ về sau lại xuất hiện người đẹp hơn thì sao?” Lãng nhi có muốn đổi cha khác không? Đương nhiên, câu này nàng không thể hỏi ra miệng.

Lãng nhi suy nghĩ một chút, mặt như vừa gặp phải một vấn đề nan giải, “Nếu có chuyện đó, liệu chúng ta có thể đổi cha không?” rồi nhãn tình hắn sáng lên, cười nói, “Đúng vậy, đổi cha là tốt rồi, phải không nương?”

“Bịch” “Bịch”, xa xa truyền đến tiếng người ngã xuống đất, còn có tiếng kêu ủy khuất sợ hãi của Khinh Ngũ.

Kỳ An ngây người ngẩn ngơ một chút rồi bật cười ha hả.

Trên đầu Hiên Viên Sam là một tảng mây đen lớn. Hắn chưa từng nghĩ cái ngoại hình đẹp mà hắn vốn cho là vô dụng lại có ngày cần dùng tới để lấy lòng một hài tử.

Tuy nhiên, nhìn đôi mẫu tử đang cười đến vui vẻ kia, hắn cũng không nhịn được cong lên khóe miệng, không hiểu sao hắn không hề có ý định bước tới, chỉ có mong sẽ không có nam tử nào có bộ dạng đẹp hơn hắn xuất hiện trước mắt Lãng nhi.

Lãng nhi rốt cục cũng buồn ngủ, gục đầu vào Kỳ An.

“Kỳ An, ở trong biệt uyển vương phủ, được không?” Hiên Viên Sam hỏi nàng.

Kỳ An nghĩ nghĩ, “Như vậy không tốt lắm đâu. Ngoại công ta có để một căn nhà cho nương ở kinh thành, chúng ta đến đó ở là được.”

Hiên Viên Sam nghiêng đầu, không nhìn rõ thần sắc hắn ra sao. Một hồi lâu sau mới đưa tay lên, “Nhưng, Kỳ An, ta không muốn ta và ngươi tách ra, ta sợ ngươi một lần nữa biến mất khỏi thế giới của ta.”

Có lẽ chỉ có hắn, tương tư thành tật, lo được lo mất, đáy lòng ảm đạm.

“Được!” Kỳ An đứng lên, đưa Lãng nhi cho hắn, “Tiểu tử này mấy tháng không thấy mà đã béo ra rồi.”

Nàng vẫy vẫy tay, đứng lên đi vài bước, lại quay đầu lại kêu lên, “Ngươi còn không đi? Ta lại không biết đường. Đúng một lần đến đó là bị buộc trên ngựa dắt tới mà!”
Bình Luận (0)
Comment