Trời Sinh Lạnh Bạc

Chương 57

Mạc Nhược rốt cục hồi kinh, vẻ mặt ngưng trọng;

Tiêu Lục cũng hồi kinh, đi theo Linh Chiêu công chúa;

Nghe nói ở võ lâm đại hội, Trác Niệm Thu cũng không đạt được mục đích trở thành minh chủ. Đào Hoa công tử của Đào Hoa ổ ngang trời xuất thế, hồng y như hỏa, đóa đóa hoa đào tung bay dưới sự chỉ huy của hắn, mỹ lệ kinh người nhưng cũng có thể đoạt mạng trong nháy mắt.

Giang hồ đồn đại, Đào Hoa công tử thân có bệnh hiểm nghèo nên mới bị sư huynh nhiều năm bảo hộ trong Đào Hoa cốc, hiện giờ gặp, lại là một thiếu niên tiên y nộ mã, tư thế oai hùng, nào có nửa phần bệnh tật? Vì thế, phỏng đoán là Đào Hoa công tử ẩn trong Đào Hoa cốc là vì tu luyện tuyệt thế võ công, hiện giờ đại thành mới xuất hiện.

Đào Hoa công tử và nhị hoàng tử Hiên Viên Cực vừa gặp đã như quen biết từ lâu, không câu nệ thân phận địa vị, cùng nâng cốc vui vẻ.

Một loạt sự kiện, đều là hoàn thành một đoạn truyền kỳ về Đào Hoa công tử.

“Tiểu Thất, ngươi không nên đi.” Lúc Mạc Nhược nói những lời này, Hiên Viên Sam đang nắm chặt tay Kỳ An, không khí có vài phần lạnh lẽo.

Hiên Viên Sam đứng dậy, kéo Kỳ An đi ra ngoài, khoa tay một chút với Khinh Ngũ, “Nói với bọn họ, việc này không liên quan tới Kỳ An.”

Hắn không muốn nàng bị cuốn vào chuyện thị phi đó, cũng không muốn nàng và người kia có thêm chút quan hệ nào. Hắn chi muốn nữ tử hẳn yêu sẽ vĩnh viễn sống thoải mái thế này.

Có những điều, nàng chưa từng nói, nhưng hắn lại biết, cho dù không phải tình yêu, nhưng người kia nhất định đã từng chạm tới đáy lòng nàng. Hắn làm việc sai trái, nàng rõ ràng là thương tâm nhưng không ghét hắn; nàng rõ ràng là sợ đau nhưng lại vì trị bệnh cho hắn mà cắn răng chịu đựng, lại còn khóc vì hắn; nàng nhớ Lãng nhi nhưng lại nguyện ý mạo hiểm ở lại Đào Hoa cốc cùng hắn, chờ hai mắt hắn bình phục.

Hắn nắm chặt tay nàng. Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai mắt sáng trong, “Đừng nghĩ nhiều quá!”

Hắn không đáp lời, chỉ kéo nàng lại ôm, nhẹ nhàng thở dài.

Tiêu Lục sau khi hồi kinh ở trong nhà của Tống Quý ngày trước. Kỳ An để Trường Lan đến tới sắp xếp dọn dẹp.

“Như vậy có được không?” Kỳ An hỏi Trường Khanh, dùng tình cảm sâu đậm như vậy đối mặt với người quen xa lạ kia?

“Tỷ tỷ muốn đi.” Trường Khanh chỉ đáp lại một câu như vậy.

Kỳ An suy nghĩ một hồi mới nghiêng đầu hỏi, “Ngươi có thấy đau lòng không?”

Trường Khanh vẫn giữ bộ dáng vân đạm phong khinh, nhưng trước ánh nhìn chăm chú của nàng lại có chút không tự nhiên cúi đầu, “Tỷ tỷ và tiểu thư đều có thể đi làm những chuyện mà các ngươi muốn, Trường Khanh sẽ vĩnh viễn bảo vệ các ngươi.”

Có những người, sẽ không nói năng hùng hồn, cũng sẽ không chỉ tay lên trời mà thề thốt, chỉ có bình thường một câu như vậy lại khiến cho người khác cảm thấy được chân thật.

Chân thật đến mức làm người ta muốn khóc. Kỳ An đương nhiên không khóc, nàng chỉ nhắm hai mắt lại, rồi ngồi xổm xuống, nắn nắn gương mặt tròn trịa của Lãng nhi, “Lãng nhi rất thích Trường Khanh thúc thúc đúng không?”

Lãng nhi nhu thuận gật đầu, đi tới trước mặt Trường Khanh, cố gắng kéo Trường Khanh cúi xuống, hôn chụt lên má hắn một cái, “Lãng nhi và nương giống nhau, đều thích nhất là Trường Khanh thúc thúc.”

Mặt Trường Khanh hơi đỏ lên, hắn đưa một tay ôm Lãng nhi lên, tung Lãng nhi lên cao làm Lãng nhi thích thú cười khanh khách.

Tiêu Lục vẫn canh cánh trong lòng việc Kỳ An ở trong biệt uyển vương phủ.

Từ ngày hồi kinh hắn vẫn sầm sì nét mặt, không thể buông lời nặng nề với tiểu Thất cho nên hắn chỉ có thể hung hăng trừng mắt với Hiên Viên Sam.

Hiên Viên Sam thản nhiên coi như không thấy, dù sao đối với ánh mắt nhìn của người khác, hắn đã sớm tôi luyện tới quen rồi.

“Tiểu Thất, nghe lời Lục ca, về nhà đi! Hiện giờ ngươi ở vương phủ là danh bất chính, ngôn bất thuận a! Miệng lưỡi thế nhân đáng sợ lắm đó.” Tiêu Lục khuyên giải.

Kỳ An thực ra không để ý, “Lục ca, nếu ta để ý tới miệng lưỡi người đời, ta đã không sống được tới giờ.” Nàng nói nói cười cười cũng không giấu được vẻ chua sót chợt hiện lên trong mắt.

Tiêu Lục nhìn nàng, “Tiểu Thất, Linh Chiêu nói cho ta biết Lạc Hoài Lễ đã phụ ngươi, trước kia ngươi đã phải chịu ủy khuất, giờ Lục ca đã trở về, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ngươi.”

Trên trời, mây trắng lững lờ trôi. Sau giờ ngọ, gió hiu hiu thổi, thực làm người ta muốn ngủ.

Kỳ An khép hờ mắt, “Lục ca, chờ đến lúc ngươi khôi phục trí nhớ, ngươi hãy giúp ta đòi lại công bằng.”

Tiêu Lục trầm mặc một lúc lâu mới hỏi nàng, “Nếu không khôi phục trí nhớ, ta sẽ không thể bảo vệ tiểu Thất sao?”

Kỳ An lắc đầu, “Không khôi phục trí nhớ, Lục ca sẽ không dùng đúng cách của mình.”

Hiện giờ, hắn chỉ là Lục ca mà không phải tiểu ca.

Sai một chữ, cách biệt một trời.

Lần này Tiêu Lục hồi kinh, Hoàng thượng tự nhiên muốn xác nhận chuyện xảy ra với hắn, lại tiếc nuối võ công của hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục nên tạm chưa phục chức cho hắn, chỉ có ban thưởng vô số, muốn hắn tu dưỡng thật tốt.

Mặt khác, đối với việc Linh Chiêu công chúa và Tiêu Lục qua lại, Hoàng thượng cũng chưa ngăn trở.

Hắn chỉ cười đến tang thương, chung quy, hắn và nàng, vẫn không phải là hoàn toàn không có chút quan hệ!

Thân thể Lạc Anh dần dần tốt lên, da dẻ cũng hồng hào lên rất nhiều, hai mắt lúc nhìn thấy Lãng nhi thì sáng rỡ.

Cho nên dù Kỳ An không thích tới Lạc phủ, lúc Lạc Anh muốn gặp Lãng nhi, nàng vẫn để Trường Khanh đưa Lãng nhi tới.

Sau khi Trường Khanh ôm Lãng nhi vào Lạc phủ, dọc đường chỉ hờ hững đáp lại những lời hỏi thăm của những người trong phủ. Lãng nhi ôm cổ hắn, khẽ nói vào tai hắn, “Trường Khanh thúc thúc, người khác hỏi thăm thì ngươi phải đáp lễ. Ngươi không hiểu lễ phép, nương sẽ tức giận.”

Trường Khanh nhìn vẻ nghiêm túc của Lãng nhi, mặt trở nên cứng đờ, rốt cục gặp ai cũng gật gật đầu.

Lãng nhi kinh ngạc nhìn hắn một hồi, lại bắt chước thở dài như người lớn, “Không có biểu tình gì còn hơn là không hề động đậy a!”

“Lãng nhi!” Mới đi đến cửa nội viện, Lạc Anh liền từ bên trong chạy ra đón, trực tiếp bế Lãng nhi từ trong lòng Trường Khanh.

“Ông nội!” Lãng nhi cũng ngọt ngào kêu một tiếng, lòng Lạc Anh bỗng nắng xuân ấm áp.

Trên bàn đã bày biện đầy các món ăn. Lãng nhi ngồi trong lòng Lạc Anh ăn ngon lành.

Kim Vân ngồi một bên nhìn, miệng tủm tỉm cười, khóe mắt lại chậm rãi đỏ lên.

Hài tử này chính là trưởng tôn của Lạc gia nàng, lại mang họ người khác, kêu một người khác nữa là cha, làm cho mỗi lần nàng nhìn thấy thực đau lòng.

Nếu như lúc trước, nếu như lúc trước…

Mối khi nhớ tới đều đau không thể thở nổi. Nàng cũng là nữ nhân, nàng không biết năm đó tiểu Thất mang thai rời đi có thể mang theo bao nhiêu tuyệt vọng? Nàng kỳ thật không phải không thương tiểu Thất, chỉ là đáy lòng vẫn vướng vất một chút không cam nên không cần hỏi nguyên do đã vội vàng trách tội.

Nếu như nàng nghĩ kỹ hơn, sự tình sẽ không đến mức không thể vãn hồi như thế này.

Nếu như lúc trước nàng lấy thân phận trưởng bối ra khuyên giải thì mấy năm sau này cũng không phải bất lực trơ mắt nhìn nhi tử chịu dày vò.

Lạc Anh cũng không nói nàng một câu, thậm chí cũng không hỏi Lạc Hoài Lễ hay Long Liên một tiếng.

Hắn giống như hoàn toàn không quan tâm tới chuyện này, dường như chẳng quan tâm!

Lúc ấy, hắn chỉ đứng trước Đông viện đã bị phá hủy đúng một đêm.

Nàng cũng đứng một đêm cùng hắn, Hoài Lễ và Long Liên quỳ một đêm sau lưng hắn.

Lúc bình minh, hắn chậm rãi xoay người lại, trong mắt đỏ tơ máu, nhìn thấy bọn họ, bỗng nhiên cười rộ lên nghe như thoải mái lại như bi thương, “Hôm nay mới biết, nàng là nữ tử kiêu ngạo tuyệt quyết cỡ nào!”

Nàng như thế, nữ nhi của nàng cũng như thế.

Hắn bỏ lỡ, con hắn cũng bỏ qua.

“Ông nội, nương nói người cần phải đi bộ nhiều một chút, còn có, mỗi ngày phải cười nhiều một chút…”

Lãng nhi ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên dặn dò.

Lạc Anh hiền lành cười, liên tục gần đầu, “Lãng nhi nói gì ông nội cũng nghe theo. Lãng nhi đi bộ cùng ông nội nhé?”

Lãng nhi gật đầu, nhảy từ trên đùi hắn xuống, kéo kéo tay hắn, “Được, ông nội nhanh lên!”

Lạc Anh cầm tay Lãng nhi, lại bỗng nhiên dừng bước, kéo tay hắn lại gần, thấy trên ngón tay nhỏ bé có một vết thương đã đóng vảy, mặt lập tức biến sắc, “Lãng nhi, làm sao thế này?”

Lạc Anh vội vàng ngồi xổm xuống, Kim Vân và Lạc Hoài Lễ cũng vội vàng chạy lại. Long Liên vừa động, lại chợt ngừng lại, chỉ khó khăn đứng một chỗ, nước mắt tràn mi, chỉ vì Trường Khanh đã ấn chuôi kiếm, cố ý hoặc vô tình đứng chắn trước mặt nàng.

Lãng nhi vội rút tay về, “Không sao, không sao!”

Lạc Hoài Lễ kéo tay hắn lại, cau mày nhìn một hồi mới nói, “Là do luyện bắn tên gây ra.”

Kim Vân đau lòng rơi nước mắt, “Ngươi còn nhỏ như vậy mà nương ngươi đã bắt ngươi học cái đó rồi sao? Hài tử đáng thương.”

“Không phải!” Lãng nhi vội vàng phản bác, há miệng ra rồi lại nhịn xuống, lắc lắc tay Lạc Anh, “Ông nội, người không phải muốn tản bộ sao? Sao còn không đi?”

Lạc Anh nhìn hắn, lại nhìn Lạc Hoài Lễ, nói, “Bây giờ đi, nào, ông nội và Lãng nhi cùng tản bộ nào.”

Kim Vân đứng dậy định theo sau, lại bị Lạc Hoài Lễ giữ lại.

Hắn chậm rãi lắc đầu, khóe miệng tràn đầy tự giễu, “Nương, người không thấy sao? Lãng nhi không muốn nói chuyện với chúng ta!”

Long Liên nghe vậy thì che miệng lại, khẽ kêu lên, “Tướng công, tỷ tỷ sao có thể đối xử với chàng như vậy?” Nàng chạy tới bên người Lạc Hoài Lễ, nói với Lãng nhi, “Lãng nhi, sao ngươi lại cư xử như vậy với nãi nãi và cha ngươi? Như vậy là không lễ phép, nương ngươi không nói cho ngươi biết sao?

Lãng nhi ngừng bước, quay đầu nhìn nàng.

“Còn nữa,” nàng hít một hơi, “Muốn trách thì trách Liên di, là do Liên di không cẩn thận nên mới hại nương Lãng nhi phải rời nhà nhiều năm như vậy. Lãng nhi, nương ngươi có phải là vẫn còn giận ta? Đều là Liên di không tốt, Lãng nhi đừng trách nãi nãi và cha được không?”

Lãng nhi nghi hoặc cau mày, trên mặt lộ vẻ khó hiểu, “Vì sao nương phải giận dữ với ngươi?”

Long Liên sửng sốt, chỉ vào chính mình hỏi, “Nương ngươi chưa nói gì với ngươi về ta?”

Lãng nhi lắc đầu, “Nương và ngươi có quan hệ gì? Tại sao nương lại phải nói tới ngươi?”

Sắc mặt Long Liên trắng bệch, phải nắm chặt cánh tay Lạc Hoài Lễ mới có thể không bị ngã. Thế này là sao? Nàng luôn vướng bận Tiêu Thất nhiều năm như vậy, nàng ta lại không hề nhắc tới nàng?

“Nương ngươi thật sự chưa từng nói về ta?”

Lãng nhi lơ đễnh lắc đầu, “Nương cả ngày bận việc, không có thời gian quan tâm chuyện nhà người khác.” Nhìn sang Lạc Hoài Lễ và Kim Vân, Lãng nhi tiếp tục nói, “Nhà người khác đều có cha, cho nên Lãng nhi cũng muốn có cha. Nhưng Lãng nhi đã tự mình tìm lấy một người, không muốn tìm thêm nữa. Nhà người khác đều không có hai cha, Lãng nhi đương nhiên cũng chỉ có thể có một. Còn nãi nãi ư? Không phải ai cũng có nãi nãi, cho nên Lãng nhi cũng có thể không có.”

Trường Khanh cúi đầu, trong lòng suy nghĩ, kỳ thật tiểu thiếu gia đến Lạc phủ đi dạo cũng là rất tốt.
Bình Luận (0)
Comment