Trời Sinh Lạnh Bạc

Chương 69

Kỳ An nhắm mắt lại, toàn thân đau nhức không chịu nổi. Nàng nhắm mắt, không nghĩ đến việc cử động thân mình, trong lòng vô lực, vốn là chữa bệnh, sao lại biến thành như vậy?

Hơn nữa, nàng thường vẫn khó hiểu, vì sao chuyện nam nữ, rõ ràng người phải vận sức là nam nhân mà người đau lưng lại là nữ nhân?

Hiên Viên Sam đang nhìn nàng, nàng biết, nhưng giờ phút này nàng lại muốn cứ nhắm mắt lại.

Yên tĩnh một lúc lâu, Hiên Viên Sam đứng dậy.

Một lát, hắn lại đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Chợt thấy thân thể ấm áp, hóa ra hắn đã đặt nàng vào trong nước.

Bàn tay nóng ấm nhẹ nhàng trượt trên người, lực đạo vừa phải, hơi nước bốc lên ấm áp, Kỳ An thật sự có chút buồn ngủ.

Chỉ là thân hình nàng đang dựa vào lại chậm rãi cứng ngắc, tiếng thở vang bên tai chậm rãi nặng nề.

Nàng tỉnh ngủ mở to hai mắt, đè tay hắn lại. Trước mắt nàng là một tuấn nhan đỏ ửng, hắn rời mắt, bàn tay đặt trên người nàng vẫn không nhúc nhích.

Kỳ An cầm khăn trong tay hắn, hơi mất tự nhiên tách người ra, “Ta tự làm.”

Một hồi lâu sau màu đỏ trên mặt hắn mới từ từ rút đi.

Kỳ An nhấc chân bước ra khỏi thùng nước tắm, bỗng nhiên lảo đảo một cái, “A!”

Tiếng kêu chưa dứt đã rơi vào vòng tay Hiên Viên Sam, tay Kỳ An đặt trêng lưng hắn hung hăng nhéo một cái, đều là hắn làm hại.

“Shhh!” đau đến mức Hiên Viên Sam hít vào một hơi, nhưng hai tay cũng không dám lơi lỏng, vẫn vững vàng ôm nàng.

Lúc Kỳ An chải tóc, Hiên Viên Sam đứng phía sau nàng, thỉnh thoảng lại xem xét nàng, giống như có chuyện muốn nói nhưng lại khó mở miệng.

Cho đến lúc nàng búi tóc xong, hắn mới đi tới, một tay cầm tay nàng, khí tức ấm áp mạnh mẽ đi vào, lưu động khắp thân nàng, trong chốc lát quả nhiên dễ chịu hơn.

Nàng nhìn hắn, “Hóa ra công phu của chàng còn có tác dụng này.”

Hiên Viên Sam đỏ mặt, kéo tay nàng, “Kỳ An!” hắn nói.

“Ân?”

“Kỳ An.” Hắn tiếp tục kêu lên.

“Làm sao vậy?”

Hắn cúi thấp đầu, một ít tóc buông xuống, “Ta có chuyện muốn nói.”

Kỳ An ngẩn ra, lập tức gật đầu, “Ta biết.”

Hiên Viên Sam ngẩng đầu lên, “Ta muốn hỏi nàng, muốn biết cảm nghĩ của nàng lúc… lúc đó!” cho dù lúc đó nàng nhắm mắt.

Kỳ An nhìn hắn, cổ ngẩng lâu có chút mỏi, hai mắt hình như cũng hơi đau.

Một giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống.

“Kỳ An!” Hiên Viên Sam khẩn trương ôm nàng.

Kỳ An cũng ôm chặt lấy hắn, mặt giấu trong vạt áo hắn, nước mắt tuôn chảy.

Lúc Trương Sở Du mang hành lý ra đi không ngoảnh lại, nàng không khóc;

Lúc nàng mỉm cười không quay đầu lại rời khỏi Lạc Hoài Lễ, nàng không khóc;

Nhưng vì sao hắn chỉ mới nói một câu đơn giản như vậy đã làm nàng lệ rơi đầy mặt?

Hiên Viên Sam nhẹ vỗ về nàng, giúp nàng bình tĩnh trở lại.

Một hồi lâu sau mới nghe thấy thanh âm của nàng, thanh âm rất nhỏ, hắn cơ hồ phải cúi người mới nghe thấy.

“Chàng, lúc đầu có chút lỗ mãng, khống chế không tốt cho nên ta đau, chàng cũng đau. Nhưng sau đó, sau đó cũng rất tốt!”

Mặt Kỳ An vẫn vùi trong ngực hắn, không dám ngẩng lên. Hiên Viên Sam chỉ cảm thấy mặt như bị thiêu cháy, khóe miệng lại tự tràn ra ý cười, đó là lòng kiêu ngạo của nam nhân.

Hắn giữ bả vai nàng, chậm rãi ngồi xổm xuống, đến lúc nhìn thẳng vào nàng.

Lúc này, hai người đã thành hai con tôm luộc.

Hiên Viên Sam nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa sủng nịnh, “Ngày mai ta sẽ phân phó quản gia chuẩn bị hôn sự.” Ngừng một chút, lại tiếp, “Tốt hơn là lát nữa phân phó luôn!”

Kỳ An cười tủm tỉm, nhẹ nhàng đáp, “Được!”

Đối với hôn nhân, đáy lòng nàng luôn tồn tại cảm giác sợ hãi, nhưng nếu là hắn, có phải sẽ không phải sợ hãi nữa?
Bình Luận (0)
Comment