Trời Sinh Một Đôi

Chương 175

Edit: Trần Phương
Beta: Sakura

Chuyện xích đu cứ như vậy qua đi, Chân Diệu vì bị người nào đó buộc chơi cơi mà vô cùng kích động, chân lại bị trẹo lần nữa, sưng lớn hơn, lão phu nhân miễn nàng thỉnh an, cả ngày ở trong Thanh Phong đường dưỡng thương ở chân.

Cho nên khi người Hạ gia Yến Giang đến thì Chân Diệu cũng không xuất hiện.

Đại cô nương La Tri Nhã từ sau tấm bình phong lặng lẽ thấy vị công tử Hạ gia được đính hôn cùng phủ Quốc Công, Hạ Lãng.

Người nọ một thân áo xanh, thần thái thong dong, phảng phất như không có chuyện gì có thể làm hắn động dung, đúng là một nhân vật tuấn tú cực kỳ.

Tâm La Tri Nhã run lên, nhìn kỹ đôi mắt kia.

Một lớp màng che đi đôi mắt đen, đôi mắt phượng có hình dạng vô cùng ưu mĩ không thể xoi mói có vẻ dại ra vô thần, càng làm nổi bật lên phong tư sáng sủa, càng khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.

La Tri Nhã sau khi dời tầm mắt, mím chặt môi.

Ngoại hình có đẹp thì thế nào?

Nàng mới không gả cho một người mù đâu!

Lão phu nhân kỳ thực rất hiền lành, kéo Hạ Lãng hỏi rất nhiều việc nhà.

Hạ Lãng bình tĩnh đáp, mặc dù mắt không thể nhìn thấy nhưng không chút nôn nóng, khí chất ôn nhuận của đại gia công tử thể hiện ra hết.

Lão phu nhân âm thầm gật đầu.

Không kiêu không nóng (nóng nảy), là một người tâm bình khí hòa, cũng không vì mắt có tật mà tính tình thô bạo, giao tôn nữ cho hắn ngược lại bà cũng yên tâm.

Huống hồ, đây là lão Quốc Công đáp ứng, vô luận thế nào bà cũng phải giúp lão Quốc Công hoàn thành tâm nguyện.

Dư quang khóe mắt lão phu nhân không dấu vết quét qua phiến bình phong bằng gỗ đen có khắc hoa hải đường.

Vốn bà nghĩ Nguyên Nương hào phóng, hiểu chuyện, mặc dù Nhị Nương thông tuệ, tính tình lại có chút ngốc, như cha nàng vậy, bình thường đều vẽ tranh đến chuyện lai vãng cơ bản của con người cũng quên lãng.

Nhưng bây giờ lại có cái nhìn bất đồng về hai tôn nữ.

Bà tin rằng hai con dâu đã nói rõ lý do tại sao người Hạ gia đến cho hai tôn nữ.

Cho hai con bé ở sau bình phong nhìn vị công tử Hạ gia, hình như Nguyên Nương do dự mà Nhị Nương một bên tinh tế miêu tả vũ đả ba tiêu đồ (mưa tạt lên lá chuối), một bên thản nhiên nói: “Là việc hôn nhân do tổ phụ quyết định, chung quy phải hoàn thành. Nếu chàng tốt, cháu và tỷ tỷ ai gả qua cũng là chuyện may mắn, nếu chàng không tốt, vậy phải có một người chịu vất vả, vô luận là tránh né hay chấp nhận cửa hôn sự này đều không có gì cao hứng. Đã như vậy nhìn hay không nhìn có gì khác nhau, tổ mẫu nghĩ ai hợp thì là người đó đi.”

Lão phu nhân tử chỗ nha hoàn truyền lời biết được hai người tuyệt nhiên phản ứng bất đồng, yên lặng hồi lâu.

Lúc trẻ bà xử lý hậu trạch qua loa, có lẽ nói cũng không giỏi tính toán những thứ đó.

Khụ khụ, khi đó một đôi chùy của bà vừa xuất hiện, yêu ma quỷ quái (người có tâm địa bất chính) gì cũng phải đàng hoàng, đâu cần dùng đến những thứ đó.

Đến giờ lớn tuổi rồi, mới phát giác con mắt này nhìn người hình như không được tốt.

Bà vẫn cho là Nhị Nương có chút ngốc, không ngờ lại là người có tính tình trong suốt như thủy tính, ngược lại Nguyên Nương, là người bà thấy hào phòng, hiểu chuyện, biểu hiện như những tiểu thư khuê các, bình thường thấy hoàn hảo, đến thời khắc mấu chốt liền toát ra sự ích kỷ tử trong xương.

Mà Nguyên Nương bình thường bà vẫn yêu thương nhiều nhất.

Lòng lão phu nhân cứ nghĩ vậy một lúc, trong khi mọi người còn chưa phát giác đã bình thường trở lại.

“Điền thị, an bài chỗ ở cho Hạ gia ca nhi thật tốt, không được chậm trễ.”

Hạ Lãng đứng lên, phảng phất như có thể nhìn thấy lão phu nhân ở đâu, hành lễ về phía bà: “Làm phiền ngài rồi.”

Điền thị mím môi cười nói: “Hạ gia ca nhi thực khách khí. Lão phu nhân yên tâm, con dâu sớm thu xếp xong, Hạ gia ca nhi không phải người ngoài, sẽ ở trong Hải Đường quán.”

Lão phu nhân hài lòng gật đầu.

Hải Đường quán là nơi nối liền nội viện và ngoại viện, thanh u nhã trí (đẹp, thanh tịnh, lịch sự tao nhã). Chuyên dùng chiêu đãi họ hàng gần, khách quý.

Hạ Lãng được Điền thị đưa xuống dưới.

La Tri Nhã đi ra từ sau tấm bình phong, chào từ biệt lão phu nhân: “Tổ mẫu, cháu cũng về đây.”

Thần sắc lão phu nhân nhàn nhạt gật đầu.

La Tri Nhã chưa phát hiện ra cái gì khác thường, hành lễ lui ra.

Lão phu nhân quay mặt đi chỗ khác hỏi Dương ma ma: “Dương ma ma, bà thấy thế nào?”

Dương ma ma là người từ trong cung ra, bà càng tin tưởng phán đoán của bà ấy.

Dương ma ma theo lão phu nhân nhiều năm, sớm quen hình thức ở chung như vậy, cũng không câu thúc như hạ nhân bình thường: “Đại cô nương có thể không quá hài lòng với cửa hôn sự này. Nhưng cái này cũng không trách được Đại cô nương, dù sao mắt của Hạ gia ca nhi cũng có tật….”

Lão phu nhân bưng trà uống: “Xem ra Nhị Nương vẫn thích hợp hơn, kết thân là chuyện tốt của hai họ, chúng ta vốn chính là để báo ân, nếu thành kết oán, ngược lại không tốt.”

Dương ma ma không mở miệng, yên lặng rót trà cho lão phu nhân.

La Thiên Trình biết người Hạ gia Yến Giang tới, hạ nha sớm.

Hắn muốn gặp người kia một lần.

Ngọc Lang Hạ gia kiếp trước nổi danh khắp thiên hạ!

Khi đó Tĩnh Bắc Lệ vương phản loạn, đại quân thế như chẻ tre xuôi nam, dưới tình huống vô số thành trì phong vũ phiêu diêu (trải qua mưa gió không chịu nổi), chỉ có Yến Giang khi không có viện binh từ bên ngoài có thể thủ ba tháng, tuy rằng cuối cùng thành bị phá, bên Lệ vương cũng tổn thất thảm trọng.

Mà người bày mưu nghĩ kế ở Yến Giang là Hạ Lãng, một người mù hai mắt.

Khi đó hắn tiếng tăm lừng lẫy chiến trường, dốc sức cho một phương Lệ vương, cũng có duyên gặp vị Ngọc Lang Hạ gia nổi danh khắp thiên hạ này một lần.

Lần gặp mặt đó là lúc thành Yến Giang bị phá, Ngọc Lang Hạ gia một thân áo xanh ôm đường muội hắn từ trên tường thành nhảy xuống, lúc gót sắt đạp phá cổng thành dường như hắn còn có thể nghe thấy tiếng cười thư lãng (ung dung, sáng sủa), tùy ý.

Hắn nhở rõ, kiếp trước một năm này Chân Tứ còn đang giữ đạo hiếu, hắn còn chưa thành thân, lúc này đi cùng mấy người bằng hữu không thân, bỏ lỡ lần gặp mặt này.

La Thiên Trình không khỏi bước nhanh hơn.

Hạ Lãng là người hắn muốn kết giao từ đáy lòng.

Vừa vào phủ, liền hỏi: “Công tử Hạ gia được an bài ở đâu?”

Quản sự đáp: “Nhị phu nhân an bài công tử Hạ gia ở Hải Đường quán.”

“Hải Đường quán?” La Thiên Trình quay lại, đi về phía Hải Đường quán.

Hạ Lãng vừa an bài xong, cầm một quyển sách ngồi trước bàn yên lặng đọc, nghe gã sai vặt nói Thế tử Trấn Quốc Công tới, đứng lên cười nói: “Mời thế tử tiến vào.”

La Thiên Trình đi vào, liền thấy một nam tử áo xanh mỉm cười nhìn lại, tao nhã vô song, chỉ tiếc đôi mắt không chút ba động.

“Hạ Lãng?”

Hạ Lãng nở nụ cười: “La thế huynh biết tên ta?”

La Thiên Trình bình tĩnh nhìn hắn, mặt giãn ra: “Thần giao cữu hĩ (vừa gặp như thấy đã lâu).”

Hạ Lãng khẽ run, sau đó cười rộ lên, tiếng cười như gió mát lướt qua sơn tuyền: “La thế huynh là tới mời ta uống rượu sao?”

“Tất nhiên.”

Kiếp này, không có hắn đứng đầu ba nghìn thiết kỵ trợ giúp Bắc quân phá thành, số phận của Ngọc Lang Hạ gia sẽ cải biến?

Hạ Lãng rõ ràng là không nhìn thấy La Thiên Trình, ánh mắt lại như đối diện hắn, khẽ nhíu mày, một lúc lâu mới giãn ra: “Nếu không phải nói trước thân phận của La thế huynh tiểu đệ còn tưởng đứng trước mặt mình là một vị tướng quân thân kinh bách chiến.”

La Thiên Trình thâm sâu liếc nhìn Hạ Lãng, sau đó nở nụ cười: “Có một ngày ta sẽ. Hạ Lãng, chúng ta vào đình Linh Âm uống rượu.”

“Được.” Hạ Lãng không chút do dự đáp ứng.

Đình Linh Âm là nơi cảnh trí cực đẹp ở phủ Quốc Công. Hạ Lãng mặc dù không thể nhìn thấy, ngồi ở chỗ kia lại có cảm giác tâm tình thư lãng, một mùi hương thoáng qua, còn có gió mát thổi qua đình, tiếng chuông đồng dày nặng.

Rượu và đồ ăn đến, hai người sướng khoái (sung sướng, sảng khoái) uống say, chuyện trò vui vẻ.

Một người không coi mình là người mù, một người không coi đối phương là người mù, mà coi như bạn tốt nhiều năm vậy.

Tiểu tử đứng hầu tầm tắc lấy làm kỳ lạ, nha hoàn rót rượu cũng lặng lẽ đỏ mặt.

Thế tử và vị công tử Hạ gia mới tới cùng nhau uống rượu, thực sự là người so với tranh còn đẹp hơn.

Mà đồng dạng nghĩ cảnh này có thể đưa vào trong tranh còn có một người.

La Tri Tuệ nghe nói cạnh đình Linh Âm có hoa Ngọc Trâm nở. Liền nổi hứng vẽ tranh, dẫn theo một tiểu nha đầu tới ngồi trong bụi hoa, vừa mới dựng giá vẽ đã nghe thấy tiếng cười.

Đối với người đang chuyên chú vào một vật mà nói, có người quấy rối so với con rồi vo ve còn đàng ghét hơn, La Tri Tuệ thở dài đứng lên, tức giận nhìn thoáng qua nơi phát ra tiếng cười, sau đó hai mắt sáng ngời, vội ngồi xuống nâng bút vẽ tranh.

Không lâu sau, hai nam tử phong tư trác nhiên hiện lên sinh động trên giấy.

Tiểu nha đầu hai mắt mở lớn, nhỏ giọng nhắc nhở: “Cô nương, ngài làm vậy không ổn lắm đâu?”

“Sao lại không thích hợp?” La Tri Tuệ cẩn thận thổi nét mực chưa khô, sau đó nói: “Về treo lên.”

“Cô nương!” Tiểu nha hoàn sợ đến nỗi đổi giọng trách móc.

La Tri Tuệ có thói quen, vẽ không vừa ý thì tiện tay xé, nếu vừa ý sẽ trân trọng cất giấu.

Nhưng cô nương vẽ là hai nam tử trẻ tuổi a, như vậy sao được!

Tiểu nha hoàn sắp khóc.

La Thiên Trình và Hạ Lãng nghe được động tĩnh, đồng thời nghiêng đầu qua.

“Hạ Lãng, ngươi ngồi nghỉ một lát, ta qua đó nhìn chút.”

La Thiên Trình đi tới, hơi kinh ngạc: “Nhị muội, muội ở đây làm gì?”

“Vẽ tranh thôi.”

La Thiên Trình nhìn khóm ngọc trâm nở rộ cười: “Tranh hoa ngọc trâm sao? Nhị muội thật có nhã hứng.”

“Tranh vẽ hai huynh.” La Tri Tuệ ăn ngay nói thật.

Khóe miệng La Thiên Trình giật một cái.

Vì sao, vì sao hắn lại có cảm giác nhị muội như bị Chân Tứ nhập vào?

Ôi trời ơi! Tiểu nha hoàn che kín mặt, sau đó bổ cứu: “Thế tử gia, cô nương của nô tỳ sẽ đem tranh này tặng ngài.”

La Thiên Trình nhìn bức họa cuộn tròn.

Chỉ liếc mắt liền nhận ra hai người trong tranh là ai, không khỏi nở nụ cười: “Nhị muội vẽ rất đẹp, đa tạ Nhị muội.”

“Đại ca khách khí.” La Tri Tuệ lòng không ở đó nói, ánh mắt còn rơi trên bức tranh.

Đây là bức tranh mà nàng hài lòng nhất, phụ thân thấy nhất định phải tán thưởng, vậy mà, lại phải đưa cho người khác!

Nghĩ đến việc tranh vẽ ra phải tặng cho người ta, La Tri Tuệ rưng rưng nhẫn.

La Thiên Trình thấy buồn bực.

Nữ nhân này làm sao vậy hả, rõ ràng là chủ động tặng tranh cho hắn, ánh mắt này, thế nào lại giống như hắn đoạt phu quân của nàng?

Chỉ phút chốc cũng không nghĩ nhiều, ôm tranh muốn đi.

Bị một nữ nhân trong phòng dằn vặt là đủ rồi, không thể nhiều hơn, cho dù là muội muội cũng không được!

“Đại ca, đừng động!”

“Hử?”

La Tri Tuệ đi tới, đau lòng nhìn bức tranh một cái: “Tranh này mực còn chưa khô, huynh ôm như vậy không được. Còn nữa, huynh không phải còn cần uống rượu với vị công tử kia sao, mang tranh theo sẽ làm dơ, không tốt.”

“Nhị muội nói nên làm thế nào?” Miệng La Thiên Trình sắp rút gân rồi.

Hắn thật không chủ động muốn a!

“Muội trực tiếp đưa đến chỗ Đại tẩu đi.”

“Được.” La Thiên Trình như trút được gánh nặng, vội vàng đi.

Chân Diệu một mình nhìn bàn đầy thức ăn có chút ai oán.

Ăn uống phải nhiều người mới ngon, người mỗi ngày đều đúng giờ ăn là về hôm nay cư nhiên chưa bước chân vào cửa, liền trực tiếp tìm người uống rượu.

Nàng rõ ràng đã nói cho hắn đêm nay có gà bọc lá sen, cái này hoàn toàn không khoa học!

Bình Luận (0)
Comment