Trời Sinh Một Đôi – Sunness

Chương 46

Lau khô nước mắt, cuối cùng Kiều Nhân cũng kiềm được, không cho nước mắt tiếp tục chảy. Cô ngẩng đầu, cảm xúc đã ổn định lại. Từ lúc quyết định theo đuổi Tiêu Dương, cô đã biết một ngày nào đó sẽ phải đối mặt với tình huống như lúc này. Dẫu rất lo lắng nhưng không phải là cô không có sự chuẩn bị về tâm lý.

“Tiểu Trần.” Kiều Nhân day huyệt thái dương, “Có thể kể cho tôi biết nguyên nhân không? Để phân tán sự chú ý của tôi một chút.”

Tiểu Trần chăm chú quan sát sắc mặt của cô, phải chăng Kiều Nhân bị bệnh gì đó, nếu không sắc mặt sẽ không tệ như vậy. Nghe cô hỏi, Tiểu Trần có chút băn khoăn, vụ án vẫn chưa kết thúc, vẫn cần phải bảo mật, có thể kể với cô hay không, anh ta không có quyền tự quyết.

Đúng lúc này có người gọi: “Tiểu Trần.”

Cả hai người cùng quay đầu lại nhìn. Đó là một người đàn ông cao lớn mặc cảnh phục, ông đang đi về phía họ, tuổi chừng bốn mươi, có vài nét hao hao Tiêu Dương. Kiều Nhân nhìn cầu vai của ông, đứng lên theo quán tính, tiện tay sửa soạn lại vạt áo, đứng tại chỗ nhìn ông.

“Cục trưởng!” Tiểu Trần luống cuống, vội vàng gọi, giới thiệu ông với Kiều Nhân, “Vị này là…”

“Tôi biết.” Người đàn ông gật đầu ngắt lời tiểu Trần, dừng lại trước mặt Kiều Nhân, “Luật sư Kiều phải không? Bạn gái A Dương.” Ông lịch sự đưa tay ra bắt, “Tôi là chú của A Dương, Tiêu Minh.”

“Chào chú.” Kiều Nhân gật đầu, nắm nhẹ lại tay ông. Trước đây Kiều Nhân từng nghe Tiêu Dương kể về người chú này nhưng chỉ là tiện miệng, chứ không nói rõ. Nếu không phải Kiều Nhân có trí nhớ tốt thì chắc không sao phản ứng kịp.

Ông bảo cô ngồi xuống, mặc dù lúc đến, ông bước đi khá vội nhưng thần sắc thì luôn trầm ổn, tuy không đến mức lạnh nhạt giống Tiêu Dương nhưng nhìn qua vẫn tương đối nghiêm túc.

“Nghiêm Thông và mọi người đã bắt được đối tượng, chờ xử lý xong chuyện bên kia sẽ qua đây ngay.” Lời này của Tiêu Minh là nói với tiểu Trần nhưng thực ra cũng là nói cho Kiều Nhân biết, “Bây giờ chúng ta chỉ có thể đợi.” Ông ngồi xuống băng ghế đối diện, phất tay bảo Tiểu Trần, “Tiểu Trần, kể một chút về vụ án cho luật sư Kiều nghe đi.”

“Rõ.” Được lãnh đạo cho phép, Tiểu Trần hít sâu một hơi rồi bắt đầu kể, “Là thế này… Mồng Năm tháng này chúng tôi nhận được báo án…”

Buổi tối mồng Năm đó, bạn gái của người mất tích thứ hai là Hồ San đã đến trụ sở công an, khai báo những chuyện lúc trước còn giấu giếm với cảnh sát.

“Triệu Khang Đức từng ép cô ấy phá thai à?” Sau khi gặp Tiêu Dương ở nhà họ Lý và biết được tin tức này, Trần Ba không khỏi giật mình, may là Tiêu Dương không có biểu cảm gì nên anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại: “Được, vậy tôi đi xác minh lại xem ba cô gái kia có giống vậy không.”

Tiêu Dương gật đầu, không quên dặn: “Xác minh xem các cô ấy có phải cùng phá thai ở một bệnh viện không.”

“Rõ.”

Trần Ba và lão Tôn vội vàng rời đi, chỉ còn Tiêu Dương và tiểu Trần ở lại Lý gia, xử lý những chuyện còn lại. Họ đứng nói chuyện dưới hiên tầng một của nhà họ Lý. Giang Hàn, vợ Lý Ninh, người mất tích mới nhất, đứng trên lan can ban công lầu hai nhìn họ lo lắng bất an, đợi Trần Ba và lão Tôn đi mới vội xuống phòng khách mở cửa cho bọn Tiêu Dương.

“Đồng chí cảnh sát, có phải có tin tức của ông xã tôi không?” Vừa vào phòng khách, Giang Hàn đã vội hỏi.

“Tạm thời chưa có nhưng đã xác định vết máu trong nhà nghỉ không phải của chồng bà.” Tiểu Trần chủ động trả lời.

Lựa lúc Giang Hàn mải chú ý vào Tiểu Trần, Tiêu Dương đi vào phòng ngủ ở đầu hồi.

“Bà Giang, chúng tôi còn có vài vấn đề muốn hỏi bà.” Tiểu Trần nhanh ý phối hợp với anh, tiếp tục hỏi chuyện Giang Hàn, “Xin hỏi gần đây bà có đến bệnh viện Nhân dân để làm thủ thuật phá thai không?”

Nghe nói vẫn không có tin tức của chồng, ánh mắt vốn chờ mong của Giang Hàn lập tức ảm đạm. Vấn đề Tiểu Trần hỏi khiến bà quá bất ngờ, ngẩn người ra, lặp lại câu hỏi: “Thủ thuật phá thai?” Vẻ mặt bà mơ hồ, bà lắc đầu, “Không có…”

“Vậy bà có từng cùng chồng đến bệnh viện Nhân dân không?”

“Gần đây… cũng không…”

Trong khi hai người một hỏi một đáp, Tiêu Dương đã đi được một vòng quanh phòng ngủ và thư phòng. Giá treo đồ trong thư phòng có treo nhiều đồ đàn ông một cách lộn xộn, sô pha có dấu hiệu được sử dụng thường xuyên, đầu ghế có để một chiếc gối, một chiếc chăn điều hòa và một ít sách báo đọc trước khi ngủ. Trong phòng ngủ, giường đôi chỉ có một chiếc gối, không thấy ảnh vợ chồng chụp chung, rất rõ ràng Lý Ninh và Giang Hàn đã chia phòng ngủ được một thời gian.

Để ý thấy gối đầu hơi nhô cao, Tiêu Dương thò tay kiểm tra xem sao, không ngờ phát hiện một xấp ảnh chụp. Người đàn ông trong ảnh chính là Lý Ninh nhưng người còn lại không phải Giang Hàn mà là một người phụ nữ lạ mặt.

Xếp lại những hình này, Tiêu Dương đã hiểu có chuyện gì ở đây.

Nói đây là một người phụ nữ lạ chi bằng nói là một người phụ nữ lạ khác.

Sau khi trở lại phòng khách, Tiêu Dương đứng trước mặt Giang Hàn, câu đầu tiên hỏi là: “Bà và chồng đã chia phòng ngủ được bao lâu rồi?”

Giang Hàn sửng sốt.

“Tầm bốn tháng rồi…” Bà trả lời ấp a ấp úng, “Trước đây chúng tôi muốn ly hôn, nhưng mẹ…” Bà chỉ nói đến đây rồi ngừng.

Tiêu Dương không ép bà nói tiếp, đặt một câu hỏi khác: “Nguyên nhân gì dẫn đến ý định ly hôn?”

Điều này khá nhạy cảm, Giang Hàn đã định từ chối trả lời nhưng thấy Tiêu Dương đang nhìn mình sắc lạnh lại thôi, trả lời thành thật: “Lý Ninh có người phụ nữ bên ngoài.”

“Cho nên bà tìm thám tử tư theo dõi ông ấy à?” Giọng anh không có biểu cảm gì, “Vì sao không sớm nói chuyện này với cảnh sát?”

Trước khi mất tích, có thám tử tư theo dõi Lý Ninh? Tiểu Trần trợn tròn mắt ngạc nhiên, tình huống càng trở nên phức tạp.

“Tôi cảm thấy không thể sống với ông ta nổi nữa… nên muốn tìm bằng chứng ông ta ngoại tình để đến lúc ly hôn có thể lấy được nhiều tài sản hơn…” Giang Hàn cắn môi, không thể giấu nữa, hai vai run nhè nhẹ, “Vị thám tử tư kia… Từ tối qua không còn liên lạc được nữa, cho nên…”

Tiêu Dương nhìn bà chăm chú, không trách móc gì, hỏi thẳng: “Tên người đó là gì?”

Giang Hàn mời một thám tử tư theo dõi Lý Ninh, tên là Trâu Kiện. Sau khi lấy cách liên lạc và địa chỉ của Trâu Kiện, Tiêu Dương hỏi Giang Hàn thêm vài vấn đề nữa rồi cùng Tiểu Trần trở về cục cảnh sát. Sáu giờ sáng, Trần Ba đem tin tức về bạn gái của những người mất tích còn lại về, xác nhận rằng các cô ấy đều từng đến bệnh viện Nhân dân làm thủ thuật phá thai. Giang Hàn tuy không làm thủ thuật này nhưng có người thân làm y tá ở đó. Bà thường tâm sự với người này, trong đó có đề cập tới chuyện Lý Ninh ngoại tình.

Năm giờ chiều, kết quả xét nghiệm ADN được gửi về, vết máu của người lạ trong phòng đúng là của thám tử tư Trâu Kiện.

“Cứ theo lượng máu bị mất thì không chết cũng phải hôn mê sâu.” Nghiêm Thông xem kết quả rồi xoa mũi, “Nói cách khác, trong phòng lúc ấy quả thật có người thứ ba.”

“Trâu Kiện theo đuôi Lý Ninh đến nhà nghỉ, sau đấy lẻn vào phòng từ cửa sổ rồi bị trọng thương.” Tiêu Dương phán đoán dựa trên kết quả, “Có thể là hung thủ đã dùng cách gì đấy dụ anh ta vào phòng.”

Trần Ba nhớ lại vị trí của các đồ vật tại hiện trường, cũng bắt đầu phân tích: “Muốn đồng thời hạ hai người đàn ông rất khó. Nhiều khả năng hung thủ đã phát hiện bị Trâu Kiện theo dõi nên sau khi hạ Lý Ninh, giả vờ lấy tài sản rồi định bỏ đi. Trâu Kiện quan sát mọi chuyện từ cửa sổ, cho rằng hung thủ muốn cướp của nên lẻn vào để xem xét tình hình, kết quả bị hung thủ mai phục sẵn tấn công.”

Nghiêm Thông gật đầu đồng tình, anh bổ sung: “Có thể mang hai người đàn ông ra ngoài từ cửa sổ, trừ khi có đồng lõa, nếu không thì người ấy nhất định là đàn ông.”

“Năm người mất tích đều có mối liên quan nhất định đến bệnh viện Nhân dân.” Tiêu Dương nói, “Hung thủ hẳn là người làm việc ở đây, biết hành vi ngoại tình của những người này nên lên kế hoạch trừng phạt họ.” Đặt cây bút trong tay xuống, anh hơi cau mày, “Người này tự cho rằng mình là sứ giả chính nghĩa, có thể có bệnh tâm thần hoặc vấn đề về tâm lý.”

Vụ án rốt cuộc có manh mối, Trần Ba gật đầu, nhẹ nhàng thở phào: “Chờ có chân dung nghi phạm, chúng ta sẽ đến bệnh viên Nhân dân điều tra.”

Sáng mồng Bảy, ba người họ cầm theo hình nghi phạm, thay thường phục đến bệnh viện Nhân dân thành phố.

Nơi đầu tiên điều tra là khoa phụ sản. Người làm thủ thuật cho bốn người bạn gái là những bác sĩ khác nhau. Nghiêm Thông và Trần Ba phụ trách điều tra từng người, Tiêu Dương đi nói chuyện với các y tá. Khoa phụ sản lại chuyên làm công tác phá thai, từng chuyện đều bị các bác sĩ, y tá nhìn thấy, đương nhiên sẽ thành câu chuyện lúc rảnh rỗi của họ. Chuyện như của Hồ San, chỉ cần một người kể thì chẳng bao lâu sẽ truyền khắp cả khoa phụ sản.

“Nhưng chúng tôi chỉ kể chuyện trong nội bộ thôi, không bao giờ nói với bệnh nhân khác.”

Lúc này một nữ bác sĩ đi qua, có lẽ thấy cô y tá quá căng thẳng, cho rằng bị người nhà bệnh nhân gây khó dễ nên lại gần hỏi han: “Sao vậy, Tiểu Đặng?”

“À, bác sĩ Lâm…” cô ý tá xua tay, “Không có gì, anh cảnh sát đây có vài chuyện muốn hỏi.”

“Cảnh sát?” Bác sĩ Lâm nhướn mày, nhìn sang Tiêu Dương, nói năng lễ phép, vẻ mặt lãnh đạm: “Chào anh, xin hỏi có thể cho xem thẻ ngành được không?”

Tiêu Dương nhìn lại cô ta, âm thầm đọc tên trên thẻ áo, lấy thẻ ra cho cô ta xem.

Thấy giấy tờ không có vấn đề gì, bác sĩ Lâm mới gật đầu: “Cảm ơn.” Rồi quay sang nói với cô y tá, “Phối hợp điều tra, xong thì nhanh chóng đi làm việc nhé.”

Cô y tá gật đầu như gà mổ thóc. Bác sĩ Lâm gật đầu chào hai người rồi bỏ đi.

Chục phút sau, Tiêu Dương cùng Nghiêm Thông cùng nhau gõ cửa đi vào phòng làm việc của cô ta.

Lâm Mỹ Anh (1) ngẩng đầu thấy người vào phòng là cảnh sát thì giật mình. Tiêu Dương và Nghiêm Thông xuất trình thẻ công tác, lạnh nhạt nhìn cô, nói năng rắn rỏi: “Lâm Mỹ Anh, cô bị tình nghi có liên quan đến một vụ án bắt cóc liên hoàn, mời cô đi theo chúng tôi để hỗ trợ điều tra.”

“Vụ án bắt cóc liên hoàn?” Cô ta hết nhìn Tiêu Dương rồi lại nhìn Nghiêm Thông, thấy họ không có ý đùa mới chớp mắt, “Tôi biết rồi.”

Cô ta đứng lên, theo họ về cục công an.

“Mồng năm tháng này, từ 10 giờ đêm đến 3 giờ sáng, (2) cô ở đâu?”

“Ở nhà.”

“Có ai có thể làm chứng không?”

“Không, tôi ở một mình.”

Lúc đầu Lâm Mỹ Anh tỏ vẻ khó chịu nhưng sau khi chính thức bắt đầu thẩm vấn thì rất bình tĩnh. Cô ta 31 tuổi, làm bác sĩ được vài năm, tố chất tâm lý hẳn nhiên hơn người, trả lời thẩm vấn rõ ràng, mạch lạc hơn hẳn người thường.

“Mồng một tháng này, từ 11 giờ đêm đến 4 giờ sáng, cô ở đâu?”

“Ở nhà.” Cô nói, “Đêm đó tôi uống rượu với bạn, anh ta đưa tôi về rồi ở lại luôn.”

Nghiêm Thông nhìn cô hỏi: “Bạn cô tên gì?”

Lâm Mỹ Anh đút tay vào túi áo, thả lỏng vai: “Tạ Tuấn Hoa.”

Tiểu Lục phụ trách ghi chép, ngòi bút sột soạt trên giấy.

“31 tháng Bẩy năm ngoái, từ 9 giờ tối đến 3 giờ sáng, cô ở đâu?” Nghiêm Thông hỏi tiếp.

Thời điểm này đã xa, Lâm Mỹ Anh nhíu mày: “Không nhớ rõ.” Cô suy nghĩ rồi bổ sung, “Có điều nếu vẫn còn lịch trực ban, nếu tôi có trực thì sẽ còn ghi chép.”

Hai thời điểm gây án trước đó, câu trả lời đều tương tự.

Trần Ba lấy ghi chép ở bệnh viện, không bao lâu thì kết quả được gửi về: tình hình bất lợi với Lâm Mỹ Anh, theo lịch trực được ghi lại, vào thời điểm xảy ra 5 vụ án trên, cô ta đều không ở bệnh viện, ngoài 2 vụ án gần đây, còn lại cô ta đều không nhớ lúc ấy mình ở đâu.

Về phần người làm chứng vắng mặt, Tạ Tuấn Hoa, sau khi Trần Ba tìm hiểu thông tin, biết anh ta là luật sư liền báo ngay cho Tiêu Dương, quyết định không vội triệu tập Tạ Tuấn Hoa đến làm chứng.

Tiêu Dương đến phòng thẩm vấn, ngồi xuống cạnh Nghiêm Thông, đưa một tấm ảnh đến trước mắt Lâm Mỹ Anh: “Cô có người anh sinh đôi, Lâm Đăng Huy.”

Lâm Mỹ Anh nheo mắt nhìn tấm ảnh, mày nhíu chặt lại. Đó là tấm ảnh cô chụp chung cùng một người đàn ông, anh khoác vai cô, cười tươi roi rói. Quan trọng là, người đàn ông này có khuôn mặt như đúc ra từ một khuôn với cô. Cô biết tấm hình này. Nó được chụp khi họ 27 tuổi, tại khu vui chơi giải trí.

“Tháng 1 năm ngoái, Lâm Đăng Huy mất tích. Vụ mất tích đầu tiên xảy ra sau đó 2 tháng.” Tiêu Dương bình tĩnh quan sát đối phương, “Chúng tôi muốn tìm nghi phạm là một người đàn ông. Dựa theo chân dung nghi phạm, hiện tại chúng tôi nghi ngờ thủ phạm chính là Lâm Đăng Huy.”

Cô ta nghe xong thì mím chặt môi, ánh mắt lộ vẻ tức giận: “Không thể nào.”

Cô ta ngẩng đầu nhìn Tiêu Dương, lửa giận trong mắt như đông thành băng, khiến người ta lạnh sống lưng, “Nếu anh tôi còn sống, sao có chuyện không liên lạc với tôi.”

Tiêu Dương bình thản đối mặt, chẳng có vẻ gì là chịu ảnh hưởng bởi cái nhìn của đối phương. Hai người đều không lên tiếng, âm thầm giằng co.

Thật lâu sau, Lâm Mỹ Anh mới nhìn chằm chằm Tiêu Dương mở miệng lần nữa: “Hơn nữa anh ấy đi bộ đội 7 năm, nhân phẩm thế nào, các anh điều tra sẽ rõ. Anh ấy không đời nào bắt cóc người khác.”

“Tôi đã điều tra.” Tiêu Dương thủng thẳng đáp, “Ngoài nhân phẩm của anh ta, còn điều tra được một điều khác.” Anh nói, “Năm năm trước, vì phòng vệ thái quá, anh ta đã giết cha ruột hai người, Lâm Phi. Theo tôi được biết, Lâm Phi sau khi chết còn bị chém không dưới mười nhát. Lúc ấy vì sao Lâm Đăng Huy không lãnh án, cô chắc rõ hơn tôi nhiều.”

Nghiêm Thông ngồi im lặng, anh cho rằng chiêu này của Tiêu Dương nhất định có thể khiến Lâm Mỹ Anh lộ ra sơ hở nhưng không ngờ cô ta nghe xong chỉ nhếch mép cười lạnh: “Mặc kệ vì sao anh tôi không bị lãnh án, Lâm Phi đáng bị chém chết. Lão chỉ biết rượu chè, sau khi uống say thì về nhà đánh đập mẹ tôi khiến mẹ tôi phải nhảy lầu tự sát rồi thì chuyển qua đánh đập anh em tôi.”

Cô ta tỏ vẻ lạnh lùng, không hề có chút gì là hối hận hay đau khổ.

“Anh tôi giết lão vì lão muốn cưỡng bức tôi.” Cô từ từ nói, “Nói thật cho mấy người biết, nếu lần đó anh tôi không động thủ, tôi cũng nhất định sẽ giết lão. Chỉ khi lão chết, anh em tôi mới có thể kết thúc cơn ác mộng này.”

Đó là một cơn ác mộng suốt 26 năm, cuối cùng có một kết thúc đẫm máu.

Chú thích:

1. Lâm Mỹ Anh: trong bản tiếng Trung, tên nhân vật là Lâm Xu Anh (hoặc đồng âm là Lâm Thù Anh). Xu nghĩa là người con gái xinh đẹp, anh trong anh minh có nghĩa là người tài giỏi. Để tên nghe thuận tai hơn, mình tự ý đổi thành Lâm Mỹ Anh.

2. Mồng Năm cảnh sát nhận được báo án mất tích, cả ngày hôm đó đi điều tra hiện trường, vậy nên mình nghĩ án mạng sẽ xảy ra vào đêm mồng 4 rạng sáng mồng 5. Do đó, mình nghĩ ở đây phải hỏi là từ 10 giờ đêm ngày 4Jan đến 3 giờ sáng ngày 5Jan đối tượng làm gì ở đâu mới phải.
Bình Luận (0)
Comment