Sang đầu tháng Tư, văn phòng luật đã qua mùa vắng vẻ, công việc của Kiều Nhân bắt đầu trở nên tất bật.
Có khi Tiêu Dương được nghỉ nhắn tin cho cô, cô phải mất một lúc mới nhắn lại được. Còn chờ đến lúc cô rảnh thì vừa khéo Tiêu Dương lại đi điều tra phá an. Ngày nghỉ của hai người hai tháng liền đều sai lệch nhau, không chỉ là không gặp mặt mà cơ hội liên lạc qua điện thoại cũng ít ỏi. Hẳn là công việc rất bận, mỗi lần Kiều Nhân nhận được điện thoại của Tiêu Dương không còn nói tràng giang đại hải những việc vặt vãnh như trước. Nội dung bình thường trao đổi là tình hình của cô gần đây, hỏi thăm tình hình của Tiêu Dương, cuối cùng nói vội vài câu ngọt ngào rồi chủ động kết thúc cuộc gọi.
Hiếm hoi có lần cô chủ động gọi cho anh.
“Em nhận một vụ lớn.” Cô nói, “Chắc không lâu nữa anh sẽ thấy em trên bản tin.”
“Ừ.” Tiêu Dương vừa về đến nhà, đang tra chìa mở cửa.
“Tiêu Dương,” Kiều Nhân cảm thấy tâm tình anh không được tốt, nên giọng điệu dịu dàng hơn, “Nếu thắng vụ này, năm nay làm thêm dăm ba vụ nữa là em có thể nghỉ ngơi.” Cô hỏi dò, “Khoảng thời gian này em khá bận, anh không sao chứ?”
Tiêu Dương mở cửa vào nhà, đóng cửa lại, anh đáp: “Không sao.”
Cô nhanh chóng tin lời anh, cười hề hề hôn gió một cái: “Chờ em xong vụ này sẽ đến B tìm anh.”
Hai người nói thêm dăm ba câu chuyện phiếm nữa rồi thôi.
Tiêu Dương tắt bếp, nhét điện thoại vào túi quần, nhìn chảo trứng thật vô cảm.
Đây là đầu tiên anh rán trứng cháy.
Giữa tháng Tư, anh quả thực đã được thấy Kiều Nhân trên bản tin. Cô nhận một vụ hình sự, sở dĩ gọi là vụ án lớn là vì đương sự của cô là trọc phú hàng đầu Tào Hải Thắng. Bên công tố cáo buộc Tào Hải Thắng thuê mướn giết người còn Kiều Nhân được Tào Hải Thắng mời biện hộ. Vụ án này rất thu hút sự chú ý từ phía truyền thông, báo đài địa phương còn xin phép truyền hình trực tiếp phiên tòa.
Trong bản tin, Kiều Nhân mặc một bộ đồ tây trang màu đen, đi giầy cao gót đen, mái tóc xõa hằng ngày được cột gọn gàng kiểu đuôi ngựa đầy chuyên nghiệp, một phần ba khuôn mặt khuất sau chiếc kính râm. Mấy tháng nay cô đã gầy đi không ít, cằm nhọn ra, lưng thẳng tắp, bước đi đĩnh đạc, lúc nói chuyện mặt không đổi sắc, khác xa hình ảnh thường ngày.
“Văn phòng luật này tôi có nghe nói,” đồng nghiệp của Tiêu Dương thuận miệng nói lúc cùng ngồi ăn trưa trong nhà hàng, “Không phải luật sư hình sự nổi danh nhất của họ là Trương Khải sao? Sao Tào Hải Thắng không mời Trương Khải biện hộ cho y nhỉ?”
“Anh không biết rồi.” Một đồng nghiệp khác lên tiếng, “Vị luật sư họ Kiều này trước đây ở Bắc Kinh tôi từng thấy. Hình như là khoảng 7 năm trước, lúc đó cô ấy mới làm luật sư, chuyên làm án hình sự. Có một vụ đặc biệt ly kỳ, vốn đã phán quyết án tử hình lập tức thi hành, là chuyện ván đã đóng thuyền, kết quả cô ta cãi còn 7 năm tù giam. Vụ đấy vốn được truyền thông chú ý nên cực kỳ gây chấn động.” Tay đồng nghiệp khoan thai nhả một vòng khói thuốc, “Có điều sau này nghĩ lại, dựa vào một luật sư non trẻ không tiếng tăm để chống án tại Bắc Kinh, ít nhiều ắt phải có hậu thuẫn.”
Người mới hỏi lúc nãy lắc đầu: “Ôi chao, dạo nay, có người nổi tiếng nào mà không có một chút bối cảnh…” Người này để ý chiếc nhẫn đeo trên tay Kiều Nhân trong ti vi, đột nhiên quay đầu hỏi Tiêu Dương, “À phải, Tiêu Dương này, tôi nhớ vợ sắp cưới của cậu cũng họ Kiều nhỉ?”
Tiêu Dương nãy giờ vẫn nhìn người trong ti vi, thần sắc hết sức bình thường, anh bảo: “Chính là cô ấy.”
“Chính là cô ấy?” Vị đồng nghiệp đang hút thuốc tỏ vẻ ngạc nhiên, “Hóa ra là luật sư à? Sau này hai người sinh con đẻ cái sẽ vất vả lắm đấy…” Anh ta khoác một tay ra sau lưng ghế, có lòng tốt nói, “Phải nghĩ cho kỹ, giờ làm nghề luật sư, xã giao nhiều, hết thảy các mặt đều rất nguy hiểm. Nhất là nữ giới… Dù là vấn đề nhân thân hay những vấn đề khác đều phải chú ý đấy.”
Tiêu Dương ừ hử cho qua chuyện, không tỏ rõ thái độ của mình.
Đầu tháng Năm, Tào Hải Thắng được tuyên vô tội, phiên tòa thu hút sự chú ý của truyền thông này cuối cùng đã kết thúc. Tiêu Dương đánh xe từ B về đến nhà Kiều Nhân lúc 6 giờ tối. Teddy tưởng Kiều Nhân về nên mới nghe cọt kẹt cửa đã chạy ào ra đón, hai lỗ tai cụp xòe lên xuống theo bước chạy.
Thấy người về là Tiêu Dương, nó vội vàng thắng gắp, chỉ đứng vẫy đuôi từ xa nhìn lại, không biết là nên trốn cho xa hay nên chạy lại mừng.
Tiêu Dương nhìn lướt qua nó, cúi người đổi giầy rồi đi thẳng vào bếp.
Teddy bé nhỏ đói bụng, do dự một chút rồi chạy theo anh vào bếp. Đây không phải ở B, có Kiều Nhân dung túng nên Teddy được quyền tự do ra vào phòng bếp. Tiêu Dương thấy nó vào cũng không đuổi ra ngoài mà đi tìm thức ăn cho chó cất trong tủ lạnh, rót cho nó một ít nước rồi đẩy qua cho nó ăn.
Anh dùng chỗ thực phẩm ít ỏi trong bếp nấu hai món ăn rồi ra phòng khách ngồi chờ Kiều Nhân về.
Chờ đến tám giờ tối mà vẫn chưa thấy cô về. Đoán chừng cô lại đi xã giao, Tiêu Dương ăn một chén cơm rồi đi rửa bát.
Chín giờ tối, anh ngồi trên sô pha phòng khách, cầm điều khiển tắt ti vi.
Mười giờ đêm, anh lấy di động, tìm số Kiều Nhân trong danh bạ, ngón cái dừng ở tên cô chần chừ cuối cùng không gọi, khóa màn hình, châm một điếu thuốc.
Mười một giờ đêm, Tiêu Dương đứng dậy đi ra sát cửa sổ sát đất, dõi mắt nhìn dòng xe cộ dưới nhà.
Mười một giờ ba mươi phút, một chiếc xe dừng lại dưới lầu, Kiều Nhân bước xuống xe, chào tạm biệt đồng nghiệp.
Lúc cô mở cửa vào nhà, Tiêu Dương đã trở về phòng khách.
Teddy lại ba chân bốn cẳng chạy từ phòng ngủ ra, bốn chân bé xíu giẫm trên sàn gỗ kêu huỳnh huỵch. Kiều Nhân nhìn đèn trong phòng bật sáng, mơ mơ màng màng nói: “Ơ? Lúc ra khỏi nhà… không tắt đèn à…”
Giọng cô lè nhè, nghe là biết ngay đã say. Teddy chạy đến bên chân cô, cô cũng không nhớ ra mình chưa cho nó ăn cơm chiều, ngồi xổm xuống vuốt ve nó: “Teddy… là con bật đèn à… Ngoan…”
Những lúc thế này lòng cảnh giác thường rất thấp. Tiêu Dương đứng cạnh tủ giầy nhìn cô một lúc lâu rồi lách người đi qua cô đóng cửa vào. Kiều Nhân ngồi xổm sau cánh cửa, ôm Teddy trong ngực, ngẩng đầu nhìn anh, nụ cười phút chốc vụt tắt.
Cô quắc mắt đứng dậy, nhìn Tiêu Dương trừng trừng: “Anh là ai? Sao lại ở nhà tôi?”
“…” Cảnh tượng này thật quen thuộc, giống hệt đêm cô uống say rồi xông vào nhà anh.
“Tiêu Dương.” Anh bình tĩnh nói cho cô biết rồi kéo tay cô vào nhà, “Nhanh đi tắm rửa nghỉ ngơi.”
“Tiêu Dương?” Kiều Nhân nhẩm lại, nheo mắt nhìn anh một hồi lâu mới nhận ra, xoa đầu Teddy cười ngu ngơ, “Sao anh đã tới rồi…”
“Ngày nghỉ.” Anh cầm đỡ túi cho cô rồi đẩy cô vào nhà tắm, lạnh giọng bảo, “Nhanh đi tắm rửa.”
Sau khi nhận ra anh, Kiều Nhân trở nên cực kỳ dịu dàng, cô đưa Teddy cho anh bế, thơm má anh rồi ngoan ngoãn đi tắm.
Tiêu Dương lạnh mặt đặt Teddy đang giãy giụa trên tay xuống đất, vào phòng ngủ lấy khăn tắm và quần áo cho cô.
Đến phòng tắm mới biết Kiều Nhân quên đóng cửa.
Phòng tắm không rộng rãi lắm, cửa mở toang như vậy, đứng ở cửa cái gì cũng có thể thấy rõ ràng. Tiêu Dương dừng trước cửa vài giây, đẩy Teddy đang hăm hở lại gần ra rồi vào phòng tắm đóng cửa lại. Kiều Nhân đứng dưới vòi hoa sen, cả người ướt sũng, thấy anh vào cũng không có phòng bị gì, còn nhoẻn miệng cười chạy lại vừa ôm vừa hôn.
Tiêu Dương áp người cô lên tường, quần áo nhanh chóng bị ướt theo.
Lần này anh thuận theo bản năng, giải phóng sức mạnh tự nhiên, triền miên cùng cô trong phòng tắm cả tiếng đồng hồ, lúc ôm cô trở về phòng ngủ đã gần 2 giờ sáng. Teddy nằm ghé vào cửa phòng tắm ngủ. Tiêu Dương bế Kiều Nhân về giường rồi lộn trở lại bế nó về ổ.
Tiêu Dương thay quần áo, kiểm tra cửa nẻo đã khóa kỹ càng rồi cầm chìa khóa xe đi.
Mấy tiếng nữa anh còn phải đi làm, cần nhanh chóng quay về B. Thời gian sít sao như vậy, đáng lẽ anh không nên về mới phải. Có điều nếu không đích thân xác nhận, anh cảm thấy mình không thể nhịn không cáu gắt với Kiều Nhân. Từ lúc biết đến sự tồn tại của Declan Garcia, Tiêu Dương bắt đầu lợi dụng công việc để theo dõi tín hiệu di động của Kiều Nhân, tránh ngày nào đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn thậm chí đến địa điểm cô xuất hiện cuối cùng cũng không biết.
Hôm qua, kết quả giám sát cho thấy cô đến tiểu khu Lục Âm.
Đó là khu nhà Chu Thừa Trạch ở.
Mặc dù biết Kiều Nhân chắc là vì công việc nên mới đến đó nhưng cứ nghĩ đến những thay đổi trong thời gian gần đây của cô, Tiêu Dương lại nóng ruột. Bề ngoài anh càng tỏ ra bình tĩnh thì bên trong anh càng không khống chế nổi sự lung lay về tinh thần. Anh biết nếu mình cứ nhịn nữa thì lần tới gặp cô mình sẽ có xu hướng nói năng lạnh lùng. Vấn đề cỏn con này sẽ bị đẩy xa, phát triển theo chiều hướng không thể cứu vãn. Vậy nên Tiêu Dương về mà không nói gì, vốn dĩ chỉ là muốn nhìn cô một cái rồi đi.
Thế mà mười một rưỡi cô mới về.
Tiêu Dương đợi cô 5 tiếng rưỡi đồng hồ. Thật không có ngôn từ nào diễn tả được cảm giác của anh trong 5 tiếng rưỡi đồng hồ này. Anh định bụng chờ cô về nhất định phải nói chuyện tử tế với cô, còn từng định chất vấn thẳng cô. Lúc trước, khi quyết định đến B, Tiêu Dương đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với mọi biến cố, nhưng khoảnh khắc thực sự nhìn thấy Kiều Nhân, những áp lực và nóng nảy sản sinh trong suốt 5 tiếng rưỡi đồng hồ đều biến mất không còn chút dấu vết.
Anh chợt nhận ra mình đã đánh giá thấp vị trí của Kiều Nhân trong lòng mình. Cho dù rất cáu anh vẫn có thể vì quan tâm đến cảm nhận của cô mà nhịn lại.
Chiếc xe lao đi trên đường cao tốc, dù là đêm khuya nhưng đường vẫn không vắng bóng xe cộ ngược xuôi. Đôi mắt đen láy của Tiêu Dương phản chiếu ánh sáng của những ngọn đèn đường lướt qua loang loáng, đáy lòng dần bình tâm lại.
Kệ đi. Anh nghĩ.
Anh không nên nghi ngờ Kiều Nhân.
Lại càng không nên vừa muốn có được cô vừa để dục vọng chiếm hữu điên cuồng lớn mạnh.