Trời Sinh Một Đôi – Sunness

Chương 7

Mặt Triệu Mai thoắt cái trắng bệch.

“Không đánh! Ông ấy không đánh con.” Bà thề thốt phủ nhận, ánh mắt lại tránh trái tránh phải, hiển nhiên là đang nói dối.

Đúng lúc này Trương Lỗi ôm con gái vào phòng, lớn tiếng la lối: “Ai nói tao không đánh?”

Gã đứng ngay trước mặt Tiêu Dương, nhìn trừng trừng vào đối phương, giọng điệu ngang ngược: “Không đánh không thành tài, mấy người có thể đi xem xem nơi này có mấy nhà mà người lớn không đánh con nít không! Tại tao đánh chưa đủ nên giờ mới hại thằng đấy đi học thói xấu, trộm tiền của người khác!”

Triệu Mai cấu tay Trương Lỗi, kêu ông ta đừng nói thêm gì nữa rồi nhìn thoáng qua Tiêu Dương và Kiều Nhân, tỏ vẻ hết sức khó xử.

“Không phải nhà nào đánh con thì đứa trẻ cũng không dám tiếp xúc thân thể với cha mẹ.”

Tiêu Dương đưa tấm ảnh trong tay cho ông ta xem, từ đầu đến cuối thái độ bình tĩnh, giọng nói có phần nghiêm khắc: “Hơn nữa ông chỉ đánh con trai, không đánh con gái. Trong nhà chỉ có cậu ta, đứa con riêng bị cha kế đánh, ông thấy đứa trẻ sẽ nghĩ gì?”

Chỉ vài câu đơn giản đã khiến Trương Lỗi không còn lời nào để nói, mặt mày tím tái. Bé gái lớn vẫn chưa hiểu chuyện, được cha ôm trong lòng, tò mò chọc chọc mặt cha.

Kiều Nhân cầm mấy tấm ảnh gia đình trong tay Tiêu Dương xem: vợ chồng Trương Lỗi, Triệu Mai mỗi người ôm một bé gái cười hòa ái, chỉ có Vi Tuấn đứng bên Trương Lỗi, cách xa hai bước, ánh mắt nhìn Trương Lỗi có phần khiếp sợ, như là không dám tới gần.

Trương Lỗi đánh con, điều này hết sức rõ ràng. Kiều Nhân nhìn chằm chằm tấm ảnh gia đình ấy, trong lòng vẫn cảm thấy khó hiểu. Cha kế đối xử không tốt với Vi Tuấn, vậy sao lúc chụp ảnh, cậu ta còn muốn đứng cạnh ông?

“Gia đình mới ghép lại, đứa con thường sẽ khá thân với mẹ,” lời nói của Tiêu Dương gọi suy nghĩ của cô trở về. Cô ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Tiêu Dương đang nhìn trực diện vào mắt Triệu Mai, “Sao Vi Tuấn không dám đứng cùng cô?”

Triệu Mai không trả lời ngay. Bà mím môi cúi đầu nhìn mũi chân, sau đó nhẹ nhàng chuyển bé gái nhỏ Trương Lam cho Trương Lỗi giữ. Bà kéo ống tay áo chồng, nhỏ nhẹ nói: “Lão Trương, ông mang con ra ngoài trước đi, tôi có lời muốn nói riêng với họ.”

Trương Lỗi còn chưa hết cáu, vung tay quát lại: “Làm cái gì vậy? Còn có lời gì mà ông đây không được nghe?!”

Vợ chồng đôi co một lúc, cuối cùng bà vẫn khuyên được ông ra khỏi phòng.

“Trước đây Tiểu Tuấn… ở cùng một phòng với Tiểu Bội và Tiểu Lam.” Đợi chồng mang hai đứa trẻ ra ngoài, Triệu Mai mới thở dài một hơi, nắm góc áo nghĩ kĩ một lát, cụp mi từ từ hồi tưởng lại. “Lúc tôi mang thai Tiểu Lam, Tiểu Bội mới hai tuổi. Vừa quản việc nhà vừa trông con, tôi thực sự không kham nổi, cho nên để Tiểu Tuấn trông Tiểu Bội. Lâu dần, hàng xóm láng giềng có người nhiều lời, nói Tiểu Tuấn và Tiểu Bội không phải anh em ruột thịt nhưng quá thân thiết. Vừa hay lúc đó Đàm gia có chuyện gièm pha rằng đứa con gái theo mẹ vào cửa lúc tái giá bị Lão Đàm cưỡng bức…”

Bà nói tới đây thì ngừng lại, mím chặt môi. Tiêu Dương nhíu mày, có vẻ đã hiểu ý bà: “Cho nên cô lo lắng Vi Tuấn cũng làm như vậy?”

Triệu Mai nhìn xuống sàn bê tông dưới chân, mím môi do dự vài ba giây, cuối cùng gật đầu: “Tiểu Bội khi đó mới hai tuổi, tuổi nhỏ như thế, nếu bị làm hại cũng không biết được.”

Bà vén vài lọn tóc lòa xòa ra sau tai: “Tôi không dám nói với lão Trương, sợ ông ấy biết, còn chưa hỏi rõ ràng xem có chuyện này hay không đã đánh chết Tiểu Tuấn rồi. Cho nên không thể để Tiểu Tuấn tiếp tục trông Tiểu Bội, càng không để cho hai đứa bé gần gũi với nó.”

Dừng một chốc, bà lại thở dài tiếp: “Ngày rộng tháng dài, chắc hẳn trong lòng nó cũng cảm giác được, dần dần xa lánh cả tôi.”

Kiều Nhân còn đang lật xem mấy tấm ảnh chụp khác, bỗng nhiên cô hỏi: “Cô Triệu, tôi muốn mạo muội hỏi một câu, lúc trước vì sao cô muốn ly hôn với chồng trước?”

Khuôn mặt mới đỡ tái một chút đã lại trắng bệch ra, Triệu Mai nhíu mày, không nói một lời, mãi sau mới cất lời, giọng nói run run, ánh mắt đau xót, dần dần ngân ngấn nước mắt: “Ông ta thích uống rượu. Mỗi lần uống say là lại đánh người.”

Cho đến hôm nay hồi tưởng lại, còn có thể phản ứng kịch liệt như vậy, rõ ràng lúc trước thương tổn bà chịu không hề ít.

“Vi Tuấn có bề ngoài rất giống cha.” Kiều Nhân nhìn bà hồi lâu, cuối cùng vẫn hỏi thẳng, “Có phải vừa nhìn thấy Vi Tuấn, bà liền nhớ lại chuyện ẩu đả với chồng trước đây không?”

Nước mắt nóng hôi hổi trào ra từ hốc mắt, Triệu Mai che miệng lại khống chế cảm xúc, chần chờ một lát, rốt cuộc mặt đầy nước mắt mới gật đầu, rồi cứ khóc rấm rứt mãi.

Kiều Nhân ngẩng đầu nhìn Tiêu Dương, hai người cùng liếc nhau, không tiếp tục hỏi Triệu Mai nữa. Chờ Triệu Mai ổn định cảm xúc, họ đi tìm một vòng trong phòng, không phát hiện được dù chỉ một nửa manh mối.

Tiêu Dương lại một lần nữa tìm Trương Lỗi hỏi chuyện: “Vi Tuấn vào thành phố làm công hai năm qua, có từng liên lạc với bên này không?” Tiêu Dương thử nhắc nhở ông, “Bạn bè, hoặc là bạn học, thầy cũ?”

Nhưng Trương Lỗi chỉ lắc đầu, trả lời gắt gỏng: “Không biết.”

Hai người lại lái xe đi một chuyến đến trường Vi Tuấn từng theo học. Hôm thứ Năm đó, Vi Tuấn có quay lại trường cũ nhưng không để cho Triệu Mai, Trương Lỗi biết.

Cựu chủ nhiệm lớp cậu ta vừa nghe nói hắn bị tình nghi trộm cắp thì phản ứng giống y như Dương Tiểu Lệ, hoàn toàn không tin nổi. Thầy giáo cũ của Vi Tuấn nói học lực và hạnh kiểm của cậu ta đều ưu tú, thường giúp thầy làm việc, thân thiện với bạn học, yêu thương em nhỏ, có lần, một đứa bé trai ngã gãy mũi, Vi Tuấn là người đầu tiên chạy tới, chẳng cần nói nhiều đã bế đứa bé suốt mấy chục dặm đường tới ngoài phòng khám.

“Trong trường học nhiều đứa nhỏ đều đến từ nông thôn, một tuần chỉ về nhà một lần, thầy giáo không quản hết được, bình thường đều cần những đàn anh lớn hơn giúp đỡ.” Chủ nhiệm lớp nhìn bọn nhỏ chạy khắp sân thể dục, cau mày thở dài một tiếng, “Vi Tuấn có thể nói là cực kỳ có hiểu biết, không nói nhiều, dễ thẹn thùng, chuyện gì cũng giấu ở trong lòng. Chúng tôi vẫn cho là trò ấy muốn học trung học, đến khai giảng không thấy người, mới biết nhà trò ấy không gánh nổi học phí nên đã vào thành phố làm thuê.”

Cô giáo nhìn Tiêu Dương, vẫn nhất mực không tin: “Đồng chí cảnh sát, các anh nhất định phải điều tra rõ ràng, Vi Tuấn là một đứa trẻ tốt, không thể nào đi trộm tiền.”

Tiêu Dương từ chối cho ý kiến. Vi Tuấn cũng không đem tiền cho trường học. Anh và Kiều Nhân đành phải quay về.

Mới vừa ra khỏi cổng trường lại nhận được cuộc gọi từ Nghiêm Thông, Tiêu Dương đi sang bên, vừa ấn phím nghe liền nghe đầu kia điện thoại Nghiêm Thông nói: “Lão Tiêu, tìm được một vạn nữa rồi! Sáng sớm hôm nay Dương Tiểu Lệ đến, nói nhớ rằng hôm thứ Năm đó, Vi Tuấn tặng cô bé một sợi dây chuyền, nói là mua ở chợ trời. Dương Tiểu Lệ nghĩ lại cảm thấy không đúng; liền đưa cái vòng cổ ấy cho tôi xem. Cậu bé ấy được lắm, hàng này là vàng ròng, như vậy một sợi này đáng giá một vạn tệ. Tôi hỏi Vi Tuấn, hắn cũng đã thừa nhận nhưng không chịu nói tám vạn còn lại đi tìm ở đâu.”

“Ừ.”

Tiêu Dương liếc mắt nhìn lại trường học.

“Bên này không có tiến triển nào. Vi Tuấn thích trẻ nhỏ, tôi nghi cậu ta quyên tiền cho trường học nhưng không phải,” anh dặn dò Nghiêm Thông, “anh đi điều tra một chút xem thành phố X vài ngày nay có viện phúc lợi nào nhận được 8 vạn tệ quyên góp không, các hoạt động quyên tiền bất thường cũng cần chú ý, không thể bỏ qua.”

Nghiêm Thông đồng ý, lập tức cúp máy.

Quay đầu nhìn Kiều Nhân, Tiêu Dương mới phát hiện cô vẫn đang đứng yên ở cổng trường, đưa mắt nhìn xuất thần về phía xa xăm. Trên sân thể dục, bọn nhỏ đang nô đùa. Đôi mắt to tròn của cô ngày thường vẫn sáng lấp lánh thế mà giờ lại trống rỗng vô thần, không biết đang suy nghĩ gì mà mất hồn đến thế.

Tiêu Dương lại gần vỗ vai cô một cái. Cô ngoảnh đầu sang nhìn. Anh nói: “Về thôi. Dương Tiểu Lệ tìm được một cái vòng cổ Vi Tuấn mua cho, vàng ròng, một vạn.”

Kiều Nhân gật đầu, mắt lại liếc nhìn về phía trường học một cái: “Còn tám vạn.”

Họ vừa lên xe, cài xong dây an toàn, Kiều Nhân đột nhiên hỏi: “Anh nói xem, Vi Tuấn có thể đem tiền quyên cho viện phúc lợi ở X. không? Có thể mấy ngày nay có hoạt động quyên góp nào đó, cậu ta liền đem quyên luôn.”

“Tôi đã dặn Nghiêm Thông điều tra rồi.” Không ngờ cô có cùng ý nghĩ với mình, Tiêu Dương liếc cô một cái, xoay chìa khóa, khởi động xe, ánh mắt nhìn thẳng tấm kính chắn gió, “Sợ là cậu ta tách lẻ tiền ra quyên. Nếu còn nặc danh, dù tra được thì khả năng thu hồi tiền là rất thấp.”

Lúc này trời bắt đầu mưa, hạt mưa như phấn hoa rắc trên ô kính chắn gió, không bao lâu đã chia tầm nhìn thành từng mảnh nhỏ. Tiêu Dương mở cần gạt nước, nghe thấy tiếng Kiều Nhân lầm bầm bên cạnh: “Nếu đã quyên thì dù tra ra, tiền cũng không thể trở lại.”

Tiêu Dương không nói gì, chỉ chuyên tâm lái xe. Mưa dần dần to hơn, đường ở nông thôn không bằng phẳng, gặp trời mưa còn trở nên lầy lội, trơn trượt, xe đi qua không dám phóng nhanh. Tiêu Dương đi được vài dặm thì từ gương chiếu hậu thấy có người bung dù vẫy tay với họ.

Tiêu Dương dừng xe, hạ cửa kính. Người nọ chạy đến cạnh thân xe, ló đầu từ trong ô ra: “Xin hỏi anh là cảnh sát Tiêu phải không?”

Đây là một người đàn ông chạc ba mươi tuổi, hẳn là một người dân trong thôn, trán ướt mồ hôi, xem ra đi rất vội vã.

“Phải.” Tiêu Dương âm thầm quan sát anh ta, “Chuyện gì vậy?”

“Ôi, ôi, chào ngài, chào ngài,” đối phương tự giới thiệu bản thân, “tôi là Chu Bằng, sống ở thôn phía trước, là đồng hương của Vi Tuấn, cùng làm việc ở X., hai ngày nay, trong nhà có người già cả bị ốm nên trở về nhà xem thế nào.”

Anh ta lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt lo âu: “Tôi mới nghe chị Triệu nói Vi Tuấn trộm mười vạn ạ? Đồng chí cảnh sát, ngài xem có phải nhầm lẫn hay không, hai ngày trước tôi và Vi Tuấn cùng về, cậu ta trông vẫn rất ổn, rất bình thường mà? Cậu chàng này thật thà lắm, chắc chắn không đi trộm tiền…”

Tiêu Dương nhíu mày, bắt được điểm mấu chốt trong lời anh ta nói: “Hôm thứ Năm, anh cùng về với Vi Tuấn à? Anh có biết trước khi về cậu ta còn đi những đâu không?”

Kiều Nhân cũng quay đầu lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người.

Chu Bằng lắc đầu: “Tôi mở cửa hàng tiện lợi, cậu ta đến chỗ tôi mua nước, nghe nói tôi muốn về nên đề nghị cùng về với nhau.”

Anh ta cẩn thận nhớ lại, bỗng vỗ trán kêu lên: “Ôi, đúng rồi! Chúng tôi còn đi một chuyến đến viện phúc lợi, cậu ta nói đã đi làm ở X hai năm mà chưa từng thấy viện phúc lợi, kêu tôi dẫn cậu ta đi.”

Tiêu Dương quay đầu trao đổi bằng mắt với Kiều Nhân trao đổi ánh mắt rồi quay lại hỏi Chu Bằng: “Viện phúc lợi nào?”

Bốn tiếng đồng hồ sau, họ và Chu Bằng có mặt tại viện phúc lợi đó, cuối cùng cũng tra rõ được chân tướng sự việc. Sự tình là hôm thứ Năm đó, Vi Tuấn kêu Chu Bằng cùng đi viện phúc lợi, giả vờ muốn đi vệ sinh, để Chu Bằng chờ ở sảnh lớn, rồi tự đi tìm viện trưởng, dùng danh nghĩa Chu Bằng để quyên góp tám vạn tệ.

Hướng đi của tiền đã tra rõ nhưng không ai thấy vui vẻ.

Tiêu Dương phải dẫn Chu Bằng về đồn lấy lời khai, Kiều Nhân bèn chia tay họ ở cổng viện phúc lợi.

“Tôi còn phải đi tìm một người.” Cô không nói rõ với Tiêu Dương, chỉ cười xòa rồi bỏ đi.

Vì không lái xe tới, Kiều Nhân chỉ có thể đi xe buýt. Sau khi mua xe, cô rất hiếm khi sử dụng phương tiện công cộng, đứng nhìn biển chỉ dẫn số xe bus mãi mới biết mình nên đi xe bao nhiêu, rồi lại cúi đầu tìm tiền lẻ. Bỗng có tiếng còi xe gần trong gang tấc.

Kiều Nhân ngước mắt nhìn. Xe Tiêu Dương đang đậu ngay trước mặt. Anh hạ cửa kính xe xuống, mặt mày lạnh tanh: “Lên xe, tôi đưa cô đi.”

Cô hơi bị bất ngờ, nhưng không thể để xe anh cứ đỗ mãi trước trạm xe buýt nên nhanh chóng chui vào trong xe rồi mới quay đầu nhìn băng ghế sau.

Cô hỏi: “Chu Bằng đâu?”

“Nghiêm Thông vừa tới, cậu ấy tiện thể chở về.”

Tiêu Dương đánh xe rời khỏi bến xe buýt rồi hỏi: “Cô muốn đi đâu?”

“Chỗ công trường Vi Tuấn làm việc.”

“Đi tìm Lưu Cường?”

Kiều Nhân đang định trả lời thì điện thoại trong túi đổ chuông.

Kiều Nhân rõ ràng không vui, cô quay đầu nói với Tiêu Dương “Tôi nhận điện thoại.” rồi mới nghe máy, nụ cười trên mặt đã mất tăm mất tích, “Gì?”

“Chị,” đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm không thể coi là xa lạ, tiếng nói vẫn còn âm sắc non nớt của học sinh, “Chị cho tôi mượn 1000 đi.”

“Tiền sinh hoạt phí cô lại đã xài hết rồi?” giọng Kiều Nhân lạnh lùng, “Sao không hỏi cha ấy?”

Lần đầu thấy Kiều Nhân dùng loại khẩu khí này nói chuyện, Tiêu Dương ngồi im thin thít nghe cô nói chuyện, mắt nhìn sang gương chiếu hậu, len lén quan sát vẻ mặt của cô.

“Nói xa lạ như vậy làm gì chứ, đó chẳng phải cũng là cha chị sao?” Đầu bên kia, Kiều Giai Duyệt không bị dọa dù chỉ một chút, thái độ rất là khinh thường, “Không phải chị không biết, cha giờ đang thất nghiệp, người lại không được khỏe, em đâu thể hỏi tiền ông được.”

Kiều Nhân cười lạnh: “Giờ biết thương cha rồi à? Lúc tiêu tiền sao không nghĩ đến ông ấy?”

Có lẽ là bị uy hiếp, Kiều Giai Duyệt trở nên mất kiên nhẫn: “Cuối cùng chị có cho mượn không thì bảo?”

“Không còn, cô cảm thấy tôi còn gì cho cô mượn hay sao?” Kiều Nhân bật lại.

Đầu bên kia, Kiều Giai Duyệt bị chọc tức, cũng cười lạnh một tiếng: “Chỉ cần em khua môi múa mép với cha, không phải chị sẽ phải nôn tiền ra sao.”

Nói xong cô ta cúp luôn điện thoại.
Bình Luận (0)
Comment