Trời Sinh Quyến Rũ

Chương 13

Cuối cùng Blue cũng tìm được Dean trong khu cỏ dại sau nhà kho. Anh đang chống hai tay lên hông nhìn chằm chằm cái khung gỉ sét của một chiếc bán tải màu đỏ. Qua cái lỗ trống từng một thời là cửa phía ghế hành khách, cô có thể thấy đám lò xo thò ra từ thứ còn sót lại của chiếc ghế đệm. Một cặp chuồn chuồn bay lững lờ trên đám gỗ mục, bánh xe trụi lủi, và các loại máy móc nông nghiệp không thể định hình bừa bộn trên thùng xe. Cô đi theo con đường mà anh đã tạo ra trên đám cỏ dại. Khi đến gần hơn, cô thấy những tàn dư của một tổ chim náu trên trục vô lăng. “Tôi biết giờ anh đã thấy thứ này thì chuyện đổi chiếc Vanquish trở nên thật cám dỗ,” cô nói, “Nhưng tôi phản đối đấy.”

Tay anh buông thõng xuống. Đôi mắt hoang vắng. “Chuyện sẽ chỉ càng lúc càng tốt hơn thôi, đúng không?”

“Chẳng có gì lâm ly cho lắm khi để adrenaline tuôn trào.” Cô kìm lại thôi thúc ôm anh lần nữa. “Jack bảo với Riley là ông ấy sẽ ở lại một tuần,” cô khẽ nói. “Nhưng mấy ngày cuối tuần này ông ấy sẽ đưa con bé về Nashville. Chúng ta sẽ chờ xem ông ấy có quay lại không.”

Mặt anh co rúm lại. “Làm thế quái nào mà chuyện này xảy ra được? Bao nhiêu năm qua tôi đã giữ ông ta tránh xa tôi, và giờ, chỉ trong vài giây, tôi lại làm hỏng bét hết cả.”

“Tôi nghĩ anh tuyệt lắm,” cô nói. “Và đây là lời khen từ người rất thích soi khuyết điểm ở anh đấy nhé.”

Cô không thể nặn ra thậm chí là bóng dáng của một nụ cười. Anh đá tấm chắn bùn gỉ sét. “Em nghĩ vừa rồi tôi đã giúp Riley à?”

“Tôi nghĩ vậy. Anh đã bênh vực nó.”

“Tôi chỉ gây thêm rắc rối cho con bé. Jack chẳng quan tâm điều gì ngoài sự nghiệp của ông ta, và tất cả những gì tôi làm cho Riley là dẫn nó đến một cơn thất vọng khác.”

“Con bé ở bên ông ấy nhiều hơn anh, thế nên chắc chắn nó đã biết ông ấy khá rõ rồi. Tôi không nghĩ kỳ vọng của nó cao lắm đâu.”

Anh giật một miếng gỗ mục ném mạnh lên thùng xe. “Tốt hơn hết lão khốn đó nên ở ngoài tầm mắt của mọi người. Tôi không muốn có mối liên hệ nào với ông ta.”

“Tôi chắc chắn ông ấy không bao giờ quảng cáo sự có mặt của mình ở đây.” Cô do dự, cố nghĩ ra cách diễn đạt chuyện này, nhưng Dean đã lên tiếng trước.

“Khỏi cần nói. Em nghĩ tôi chưa nhận ra rằng tôi mới là lý do thực sự khiến con bé muốn ở đây sao? Nó đã từ bỏ Jack lâu rồi. Lẽ ra tôi phải bỏ đi ngay từ lúc nhìn thấy April bước ra khỏi cánh cửa đó mới đúng.”

Blue không muốn anh quay lại với cái vai trò mà cô đã đóng để giữ anh lại đây. Cô nhặt một mẩu sắt gỉ. “Hãy nhìn vào mặt tích cực.”

“Ồ, phải rồi. Nhanh nhanh mà làm thế đi.”

“Đây là lần đầu tiên anh có cả bố lẫn mẹ ở bên. Điều đó thật lạ thường.”

“Em không nghĩ là sẽ có một vụ hòa giải quy mô lớn nào đó chứ?”

“Không. Nhưng có lẽ anh có thể để vài bóng ma ngủ yên. Sự thật tàn nhẫn là, dù tốt hay xấu, họ cũng là gia đình anh.”

“Em sai trầm trọng rồi.” Anh bắt đầu gom đám sắt vụn đã rơi xuống đống gỗ lại quăng thành một chồng. “Đội bóng là gia đình của tôi. Đã là như thế kể từ khi tôi bắt đầu chơi bóng. Nếu tôi nhấc điện thoại lên nói một lời thôi, tôi biết cả chục gã sẽ đáp máy báy đến ngay, không cần hỏi lời nào. Bao nhiêu người có thể nói thế về người thân của mình chứ?”

“Anh đâu có chơi bóng suốt đời được. Chuyện gì sẽ xảy ra lúc đó?”

“Chẳng sao cả. Họ vẫn ở đó.” Anh đá trục xe. “Hơn nữa, tôi còn cả đống thời gian.”

Không nhiều lắm, cô nghĩ. Trong niên đại bóng bầu dục, Dean đang trên đường trở thành công dân kỳ cựu rồi.

Một con chó bắt đầu sủa vang, tiếng sủa ăng ẳng cao vút. Cô liếc ra sau đúng lúc thấy một quả bóng lông trắng bẩn thỉu vọt ra khỏi bụi cỏ dại. Con vật đứng khựng lại khi thấy họ. Hai cái tai bé xíu của nó vểnh ra sau và tiếng ăng ẳng trở nên dữ dội hơn. Đám lông tết rủ xuống gương mặt bé xíu và gai tầm xuân bám đầy chân. Theo con mắt đã được huấn luyện của Blue, con vật bị lạc này trông như một loại Maltese hỗn hợp, loại chó nên đặt tên là Bonbon và thắt một cái nơ hồng trên đỉnh đầu. Nhưng con vật nhỏ xíu này đã không được nuông chiều một thời gian rất dài rồi.

Dean quỳ một chân xuống. “Mày đến từ đâu thế, cậu bé to xác?”

Tiếng ăng ẳng ngừng lại, con chó quan sát anh với vẻ nghi ngờ. Dean chìa tay ra, lòng bàn tay ngửa lên. “Thật kỳ diệu là mày chưa bị con sói nào ăn thịt.”

Con chó ngẩng đầu lên, rồi thận trọng bước về phía anh ngửi ngửi.

“Không hẳn là loại chó trang trại điển hình của anh,” Blue nói.

“Tôi cá ai đó đã bỏ rơi nó. Quăng nó ra khỏi xe rồi lái đi.” Anh chọc chọc đám lông bẩn thỉu. “Chẳng có vòng cổ. Có phải chuyện xảy ra như thế không, hả đồ đầu gấu?” Tay anh lần theo một bên người nó. “Xương sườn chìa ra rồi này. Mày không ăn gì bao lâu rồi hả? Tao muốn có năm phút trong một con hẻm với kẻ đã quăng bỏ mày lắm đấy.”

Con vật lăn ngửa ra giạng bốn chân. Ồ, cô nàng chó.

Blue nhìn xuống cô nàng lẳng lơ bé nhỏ đó. “Ít ra mày cũng phải bắt Dean bỏ công sức ra đã chứ.”

“Đừng để ý đến Bo Peep. Cô ta bị khát tình, và điều đó khiến cô ta trở nên cay độc.” Dean vuốt ve cái bụng lép kẹp, bẩn thỉu của con vật. “Đi nào, đầu gấu. Đi tìm thứ gì đó cho mày ăn nào.” Vỗ vỗ nó lần cuối, anh đứng dậy.

Blue theo sau. “Anh mà cho chó ăn rồi, nó sẽ là của anh đấy.”

“Thế thì sao? Trang trại cần chó.”

“Loại shepherd và border colly[1] cơ. Đây không phải là con chó đồng quê.”

[1] Shepherd và border colly (hay border collie): hai giống chó săn cừu.

“Bác nông dân Dean tốt bụng tin rằng ai cũng xứng đáng có cơ hội.”

“Một lời cảnh báo nhé,” cô gọi với lên sau lưng anh. “Đó là con chó của một gã đồng tính, vậy nên nếu anh muốn giữ kín chuyện mình bị gay...”

“Tôi sẽ nộp em cho lực lượng cảnh sát chuyên bắt bớ mấy kẻ kì thị giới tính đấy nhé.”

Ít nhất con vật ăng ẳng nhó xíu bẩn thỉu này cũng giúp Dean không còn nghĩ đến màn kịch trong nhà nữa, và Blue tiếp tục khiến anh sao nhãng bằng cách cãi cọ với anh cho tới khi họ vào đến sân trước.

Mấy cái xe tải lẽ ra phải chắn ngang đường vào giờ này không thấy đâu. Không có tiếng búa âm ĩ hay tiếng khoan rít lên át đi tiếng chim hót. Anh cau mày. “Không hiểu chuyện gì đang xảy ra.”

April xuất hiện từ trong nhà, điện thoại trên tay. Con chó chào đón bà bằng một tràng ăng ẳng điên cuồng. “Yên nào!” Dean bảo. Nghe thấy tiếng chủ, con vật liền im thít. Dean nhìn quanh sân. “Mọi người đâu hết rồi?”

April bước xuống thềm. “Có vẻ như họ mắc một căn bệnh bí ẩn.”

“Tất cả à?”

“Rõ là vậy.”

Blue bắt đầu ghép các mảnh lại với nhau, cô không thích những gì mình nhận thấy. “Không phải là vì... Không, cháu chắc chắn là không phải.”

“Chúng ta đã bị tẩy chay.” April giơ một tay lên. “Cháu làm thế nào mà bà già đó lại điên đến mức ấy?”

“Blue làm những gì cần phải làm thôi.” Dean đanh giọng.

Riley lao ra ngoài thềm, “Em nghe thấy tiếng chó!” Con chó lai trở nên điên cuồng khi nhìn thấy con bé. Riley lao xuống mấy bậc thềm nhưng rồi chậm lại khi đến gần hơn. Quỳ xuống, nó chìa tay ra y hệt như Dean lúc nãy. “Này, chó con.”

Quả bóng lông bẩn thỉu nhìn Riley đây ngờ vực nhưng vẫn hạ cố để con bé vỗ về. Riley nhìn lên Dean, nếp nhăn lo lắng thường trực càng hằn sâu hơn trên trán nó. “Nó là của anh à?”

Anh nghĩ một lát. “Tại sao không? Phải có kẻ trông nom nhà cửa ở đây khi anh vắng mặt chứ.”

“Tên nó là gì?”

“Nó là chó lạc. Nó không có tên.”

“Em có thể... gọi nó...” Con bé quan sát con chó, “...có lẽ là Xù Bông được không?”

“Anh, ừm, anh đang nghĩ tên gì đó đại loại như Đầu gấu.”

Riley nhìn kỹ con chó. “Nó trông giống Xù Bông hơn.”

Blue không thể nhẫn tâm với con chó lạc thêm một giây nào nữa. “Đi tìm thứ gì đó cho Xù Bông ăn thôi.”

“Gọi điện thoại cho nhà thầu đi,” Dean bảo April. “Tôi muốn nói chuyện với ông ta.”

“Mẹ đã cố. Ông ta không nghe máy.”

“Vậy có lẽ tốt hơn hết tôi nên trực tiếp đến thăm ông ta.”

April muốn bác sĩ thú y trị bọ chét cho Xù Bông, và bằng cách nào đó bà đã thuyết phục được Jack đưa con chó theo cùng khi ông và Riley quay về Nashville. Blue thầm nghi ngờ rằng việc có con chó trong nhà thực ra chưa khi nào là vấn đề. Bất chấp những gì Jack đã hứa, Blue không tin ông sẽ giữ lời và đưa Riley quay lại. Cô ôm con bé mười một tuổi thêm lần nữa trước khi nó lên đường. “Đừng để người khác coi thường, được chứ?”

“Em sẽ cố vậy nhé?” Riley trả lời với một dấu chấm hỏi.

Blue định đi nhờ xe vào thị trấn để tìm việc, nhưng April cần giúp đỡ, thế nên cô dành phần còn lại trong ngày cố kiếm cái ăn bằng cách lau dọn tủ nhà bếp, xếp bát đĩa và gấp một tủ ga gối khăn trải. Dean gửi email cho April nói rằng tay chủ thầu đã biến mất. “Việc gia đình khẩn cấp”, theo lời một người hàng xóm.

Chiều muộn hôm đó, April cho Blue nghỉ giải lao, cô bèn ra ngoài khám phá. Cô lang thang qua rừng cây và theo con suối dẫn đến hồ, ở ngoài đó lâu hơn dự định. Khi quay trở lại, cô thấy một mẩu giấy nhắn của Dean đang đợi mình trên quầy bếp.

Em yêu,

Tối Chủ nhật anh sẽ quay lại. Nhớ giữ ấm giường cho anh nhé.

Vị hôn phu đáng yêu của em.

Tái bút: Sao em lại để Jack lấy mất con chó của anh?

Cô quăng mẩu giấy nhắn vào thùng rác. Một người nữa mà cô càng lúc càng quan tâm đã bỏ đi không báo trước. Nhưng thế thì sao? Cô đâu quan tâm nhiều đến thế.

Giờ mới là chiều thứ Sáu. Anh đã đi đâu nhỉ? Linh tính không lành ập xuống cô. Cô chạy lên tầng trên, chộp túi xách lôi ví ra. Chắc chắn rồi, một trăm đô la anh đưa cô tối hôm trước giờ đã biến mất.

Gã hôn phu đáng yêu của cô muốn đảm bảo là cô sẽ ở yên nơi này.

Annabelle Granger Champion nhìn Dean chằm chằm qua phòng khách của ngôi nhà hiện đại rộng lớn trong khu công viên Lincoln ở Chicago mà cô sống chung với chồng cùng hai đứa con. Dean vẫn nằm dài trên sàn từ vụ vật lộn tưng bừng trước đó với Trevor, cậu con trai ba tuổi của cô, và lúc này thằng bé đang đánh một giấc.

“Có chuyện gì đó mà cậu chưa kể tôi nghe,” Annabelle lên tiếng từ vị trí của mình trên chiếc sofa rộng rãi.

“Có rất nhiều thứ tôi không kể cậu nghe,” anh đáp trả, “Và tôi định sẽ giữ nguyên chuyện này như thế.”

“Tôi là một bà mối chuyên nghiệp. Tôi đã nghe tất cả những chuyện kiểu đó rồi.”

“Tốt. Vậy cậu không cần phải nghe thêm nữa.” Anh đứng dậy bước về góc có mấy ô cửa sổ nhìn ra ngoài đường. Anh đã bắt một chuyến bay đêm về Nashville, và anh tính nhất quyết phải ngồi trên chuyến bay đó. Anh sẽ không bị đẩy ra khỏi ngôi nhà của chính mình, và chừng nào còn giữ được Blue ở đó làm giảm xóc cho mình, anh có thể thực hiện được điều ấy.

Nhưng Blue còn hơn cả thứ giảm sóc của anh. Với anh cô là...

Anh không biết cô là gì. Không hẳn là một người bạn, mặc dù cô hiểu anh hơn cả những người anh đã quen biết nhiều năm rồi, và cô khiến anh vui vẻ cũng nhiều như bất kỳ ai trong bọn họ, có khi còn hơn. Hơn nữa, anh không muốn mây mưa với bạn bè của mình, nhưng lại tuyệt đối muốn mây mưa cùng cô.

Phải, anh đúng là một gã mơn mởn dục tình thì sao chứ. Ký ức về màn trình diễn nhục nhã đêm thứ Năm khiến anh co rúm người lại. Anh đã mất thì giờ chơi đùa với cô, khiến cả hai nóng lên, nhưng rồi anh nghe thấy những tiếng rên rỉ khàn khàn, cảm thấy người cô rung lên, và thế là anh mất kiểm soát. Theo đúng nghĩa đen. Blue đã khiến anh mất phương hướng kể từ giây phút họ gặp nhau. Vua Tốc độ, thật tình. Chừng nào có cơ hội tiếp theo, anh sẽ bắt cô phải nuốt lại những lời đó.

Annabelle đang nhìn anh chằm chằm. “Có chuyện gì đó đang xảy ra với cậu,” cô nói, “Và chuyện đó liên quan đến phụ nữ. Tôi đã cảm thấy điều đó suốt cả buổi chiều. Thứ gì đó hơn là một vụ chơi bời phóng túng vô nghĩa của cậu. Cậu đã rất lơ đãng.”

Anh nhướng mày nhìn cô. “Đột nhiên cậu lại thành một nhà tâm linh vĩ đại à?”

“Bà mai phải có năng lực tâm linh chứ.” Cô quay sang chồng. “Heath, anh đi chỗ khác đi. Cậu ta sẽ không kể em nghe chuyện gì trong khi anh cứ quẩn quanh như thế đâu.” Annabelle đã gặp người đại diện của Dean không lâu sau khi cô tiếp quản công ty mai mối của bà và Heath tình cờ thuê cô tìm cho anh một cô vợ xinh đẹp, sành sỏi. Annabelle không hẳn là một người như thế. Nhưng đôi mắt to, cá tính nóng nảy cùng với mài tóc xoăn đỏ rối bù đã làm Heath say đắm, và họ đã có một cuộc hôn nhân tuyệt vời nhất mà Dean từng chứng kiến.

Heath, có biệt danh là Mãng xà vì thói quen tiêu diệt tận gốc các đối thủ, nhếch miệng tạo một nụ cười hiểm độc. Anh là một gã đẹp trai, cao tương đương Dean, với bằng cấp của Ivy League và tinh thần của những kẻ ẩu đả đường phố. “Boo kể anh nghe mọi thứ, Annabelle à. Ngoài em ra, cậu ta còn là bạn thân nhất của anh nữa.”

Dean khịt mũi. “Độ sâu đậm trong tình bạn của anh, Heathcliff ạ, chỉ đơn thuần dựa vào việc doanh thu tôi kiếm được cho Ban Quản lý Thể thao Champion là bao nhiêu mà thôi.”

“Cậu ấy bắt thóp anh vụ này rồi, Heath,” Annabelle vui vẻ nói. Đoạn cô quay sang Dean, “Nói riêng nhé, cậu làm anh ấy phát điên. Cậu quá khó đoán.”

Heath ấp cô con gái mới sinh đang ngủ say vào hõm cổ. “Nào, nào, Annabelle, không nói chuyện giường chiếu trước mặt gã khách hàng mong manh yếu đuối của anh chứ.”

Dean quý hai người này. Chà, anh quý Annabelle, nhưng anh cũng biết rằng cuộc đời cầu thủ chuyên nghiệp của anh sẽ không thể dựa vào bàn tay nào tốt hơn là Heath.

Annabelle cứ như chó săn mỗi khi cô cảm thấy mình sắp tìm thấy điều gì đó thú vị. “Cậu chưa bao giờ mất tập trung, Dean à. Tôi đã giảm hơn hai cân, thế mà cậu thậm chí còn không thèm nhận ra. Có chuyện gì thế? Cô ấy là ai?”

“Chẳng có chuyện gì cả. Nếu cậu muốn rầy la ai đó thì cứ nhắm gã Bozo đầu kia kìa. Cậu có biết hắn định lấy mười lăm phần trăm trong cái hợp đồng nước hoa đó không?”

“Tôi muốn một cái xe mới,” cô nói. “Giờ thì thôi lẩn tránh đi. Cậu đã gặp gỡ ai đó.”

“Annabelle, tôi mới rời khỏi Chicago chưa đến hai tuần, và trước khi đến trang trại, tôi dành hầu hết thời gian trên xe. Làm sao tôi có thể gặp gỡ ai đó chứ?”

“Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ cậu đã gặp ai đó.” Annabelle thả đôi chân trần xuống sàn. “Chuyện này không nên xảy ra khi tôi không ở bên cạnh giám sát. Cậu chịu ảnh hưởng của vẻ bề ngoài quá nhiều. Tôi không nói là cậu hời hợt vì cậu không phải là người như thế. Chỉ là cậu luôn bị thu hút bởi vẻ bề ngoài, và rồi cậu thất vọng khi đám phụ nữ đó chẳng được như mình kỳ vọng. Mặc dù tôi đã tác thành được mấy mối tuyệt vời từ đám cậu thải ra.”

Dean có thể thấy chính xác cuộc thảo luận này sẽ đến đâu, nên anh cố ngăn chặn nó lại. “À, Heath này, Phoebe đã ký hợp đồng với Gary Candliss chưa? Khi tôi nói chuyện với Kevin, nghe như kiểu vụ đó xong rồi.”

Nhưng Annabelle đã bắt đầu vào guồng. “Sau đó khi tôi sắp xếp cậu với một người hoàn hảo đối với cậu, thì cậu lại không cho cô ấy cơ hội. Nhìn xem chuyện gì đã xảy ra với Julie Sherwin.”

“Đến rồi đây,” Heath lẩm bẩm.

Annabelle phớt lờ anh. “Julie thông minh, thành đạt, xinh đẹp - một trong những người phụ nữ đáng yêu nhất tôi từng gặp - nhưng cậu đã đá cô ấy chỉ sau hai lần hẹn!”

“Tôi đá cô ta vì cô ta cứ hiểu mọi điều tôi nói theo nghĩa đen. Tôi phải thừa nhận, Annabelle à, như thế mất hứng lắm. Tôi đã khiến cô ta căng thẳng đến nỗi không ăn uống nổi, mặc dù cô ta cũng chẳng ăn uống gì nhiều. Đá cô ta là hành động nhân đạo đấy.”

“Cậu làm như thế với phụ nữ. Tôi biết cậu cố không thể, nhưng chuyện đó vẫn cứ xảy ra. Là do vẻ bề ngoài của cậu. Ngoài Heath ra, cậu là khách hàng thách thức nhất của tôi đấy.”

“Tôi không phải khách hàng của cậu, Annabelle,” anh đáp trả. “Tôi chẳng trả cậu lấy một cắc.”

“Pro bono[2]”, cô líu lo, trông vô cùng hài lòng về bản thân khiến Dean và Heath bật cười.

[2] Pro bono: một cụm từ Latin thường sử dụng để mô tả côn việc chuyên môn được thực hiện một cách tình nguyện không lấy phí hoặc với mức phí tối thiểu như công tác xã hội.

Dean chộp chìa khóa chiếc xe thuê từ trên bàn cà phê. “Nghe này Annabelle, tôi quay lại thành phố mấy ngày cuối tuần để có thể đóng gói mấy thứ chuyển đến trang trại và bắt kịp toàn bộ công việc mà gã chồng của cậu đã quăng vào tôi. Chẳng có gì động trời xảy ra trong cuộc đời tôi cả.”

Đó là một lời nói dối.

Vừa lái xe ra sân bay, anh vừa nghĩ đến Blue và suy ngẫm về chuyện sao mình có thể dễ dàng đưa bản thân vào con đường xấu xa như thế. Mà vì cái gì chứ? Vét sạch ví của cô chẳng đảm bảo được là cô sẽ ở yên đó. Nếu quyết tâm rời khỏi trang trại, cô sẽ đi ngay, kể cả nếu điều đó có nghĩa là phải ngủ trên ghế công viên. Cô chỉ ở lại lâu đến thế này vì có quá nhiều chuyện xảy ra. Anh hy vọng cuối tuần vừa rồi April có thể kéo cô đến vụ đấu giá bất động sản ở Knoxville vì anh không muốn nghĩ đến chuyện quay lại trang trại thì phát hiện ra Blue đã bỏ đi.

Blue ngồi trên thềm, tay ôm tách cà phê thứ hai trong buổi sáng thứ Hai và cố tỏ ra thoải mái khi nhìn Dean đang đạp xe xuống con đường dẫn về phía cô. Sáng nay lúc ngủ dậy cô đã thấy chìa khóa xe của anh trên quầy bếp, nhưng anh đã không ra ngoài nhà xe, và đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh kể từ khi anh biến mất hôm thứ Sáu.

Anh đang đạp một chiếc xe đua màu xám bằng hợp kim cao cấp có thể đã đưa Lance Armstrong lên đến Champs-Élysées. Trông anh thật điển trai, gần như người vị lai, như thể anh thuộc về một bộ phim khoa học viễn tưởng với kinh phí lớn. Ánh nắng nhảy nhót trên chiếc mũ bảo hiểm màu bạc, và bắp chân khỏe mạnh cuồn cuộn dưới cái quần soóc xanh lơ bó sát dành cho dân đua xe. Chỉ cần nhìn thôi bắp chân của chính cô đã muốn nhũn ra rồi, và một cảm giác khao khát đến nhức nhối không thể chấp nhận được xuyên qua tim cô.

Anh lên đến gần hết con đường gạch đi bộ cũ. Mới chỉ vừa tám giờ, nhưng nhìn vào lượng mồ hôi lấp lánh trên cổ anh và cái áo lưới xanh ẩm ướt bám chặt vào bộ ngực tuyệt vời đó thì hẳn anh đã đạp xe ra trò rồi. Blue buộc mình phải tỉnh táo lại. Cô hất cằm về phía chiếc xe. “Ngon đấy. Ngừng đi xe đạp bốn bánh được bao lâu rồi?”

“Nghe cô nàng trông như sống trong một hộp đồ chơi nói kìa.” Anh quàng chân qua khung xe dắt nó về phía cô. “Tôi quyết định đã đến lúc thôi mất thời gian linh tinh và bắt đầu lấy lại vóc dáng rồi.”

Cô không thể ngăn mình há hốc miệng. “Anh bị mất dáng á?”

“Hãy chỉ nói rằng tôi đã chùng xuống nhiều hơn mức có thể chấp nhận kể từ khi mùa giải kết thúc.” Anh tháo mũ bảo hiểm ra treo lên ghi đông. “Tôi sẽ chuyển phòng ngủ phía sau thành phòng tâp thể hình. Tôi không thích xuất hiện ở trại tập huấn trong tình trạng nhão nhoét và thừa cân.”

“Chẳng đáng lo lắm.”

Anh mỉm cười lùa tay vào mái tóc duỗi thẳng vì ướt mồ hôi, ngay lập tức khôi phục lại vẻ bờm xờm gợi cảm. “April mail cho tôi mấy bức ảnh về đám tranh và đồ cổ mà hai người đã tìm thấy ở Knoxville mấy hôm cuối tuần. Cảm ơn vì đã đi cùng bà ấy. Chỗ đồ đạc đó trông sẽ rất ổn với đám nội thất mới mà tôi đặt mua.”

Blue đã nghiêm túc cân nhắc đến chuyện dẹp lòng kiêu hãnh sang bên và hỏi mượn April một khoản tiền nhỏ. Với tất cả những khu dân cư ngon lành ở Knoxville, chuyện tìm khách hàng sẽ chẳng có bất kỳ rắc rối nào, và chẳng mấy chốc cô sẽ có thể trả tiền lại cho April. Nhưng cô đã không lên tiếng. Giống như một đứa trẻ nghịch diêm, cô lại quay về đây. Cô phải xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

“Thế kỳ nghỉ cuối tuần thể nào?” cô cẩn thận đặt tách cà phê sang bên để không làm sánh giọt nào.

“Tràn ngập chất cồn và tình dục quá khích. Em thì sao?”

“Khá giống vậy.”

Anh lại mỉm cười. “Tôi bay về Chicago. Có công việc phải xử lý. Annabelle là người phụ nữ duy nhất tôi dành thời gian ở bên trong lúc ở đó, trong trường hợp em có hứng thú.”

Cô rất có hứng thú. Cô bĩu môi. “Làm như tôi quan tâm không bằng.”

Anh lôi một bình nước từ trên xe ra và nghiêng đầu về phí nhà kho. “Tôi đã bảo cửa hàng chuyển đến hai chiếc xe đạp. Cái thứ hai là một chiếc hybrid[3] nhỏ hơn. Cứ dùng nó khi nào em muốn.”

[3] Xe đạp hybrid: còn gọi là xe đạp “lai”, sử dụng một động cơ điện song hành với pedal.

Cô đứng dậy để có thể ném cho anh ánh mắt cứng đầu nhất. “Cảm ơn anh vì chuyện đó, nhưng lòng biết ơn của tôi đã cạn kiệt khi tôi phát hiện ra số tiền mồ hôi nước mắt của mình biến mất khỏi ví. Anh không tình cờ biết gì về chuyện đó chứ hả?”

“À ừ, xin lỗi.” Anh chống chân lên bậc thềm thấp nhất và uống một ngụm nước lớn. “Tôi cần ít tiền lẻ.”

“Tờ năm mười đô mà là tiền lẻ à.”

“Trong thế giới của tôi thì phải đấy.” Anh đóng nắp bình lại.

“Anh thật ngứa mắt! Lẽ ra tôi nên ở lại Knoxville.”

“Thế sao em không ở lại?”

Cô thư thả bước xuống mấy bậc thềm, hay ít nhất cô hy vọng là trông mình giống như đang thư thả. “Bởi vì tôi đang cầu nguyện Jack sẽ quay lại. Đấy là cơ hội cả đời mới có một. Tôi gần như chắc nịch là mình có thể gom được chút dũng khí để hỏi xin ảnh ông ấy.”

“Tôi e là em sẽ quá bận để làm việc đó.” Anh nhìn cô thật lâu, lười biếng. “Làm tôi thỏa mãn trên giường sẽ là công việc toàn thời gian đấy.”

Cảnh tượng đó nhá qua đầu cô nóng bỏng đến nỗi anh và chiếc xe đạp đã đi được nửa đường đến nhà kho rồi cô mới lại lên tiếng được. “Này, Dean.”

Anh liếc ra sau. Cô che mắt cho khỏi bị nắng. “Nếu anh nghiêm túc muốn làm vụ đó lần nữa, nhớ đảm bảo là phải báo trước cho tôi đấy, để tôi còn xem lịch hẹn và dành ra ba phút cho anh.”

Anh không cười. Không hẳn là cô trông chờ anh sẽ làm thế. Nhưng cô cũng chẳng trông chờ anh sẽ nhìn cô theo kiểu này, như thể bài quốc ca vừa mới kết thúc và họ sắp bắt đầu một trận đấu hoàn toàn mới.

Một lúc sau, trong khi đang lau dọn nhà bếp thì Blue nghe thấy Dean lái xe đi. April bước vào trong bộ đồ cũ, kéo lê một chồng vải bố. “Rõ ràng hôm thứ Sáu Dean đã không trấn áp được tay chủ thầu,” bà nói, “Vì sáng nay chẳng ai xuất hiện cả, và cô sẽ không ngồi im cả ngày chờ họ đến làm gian bếp này đâu. Cô có sơn đây. Muốn giúp chứ?”

“Chắc chắn rồi ạ.”

Họ còn chưa chuẩn bị xong xuôi thì April lại biến mất để nghe một cuộc gọi bí mật. Khi quay lại, bà liền bật Gwen Stefani, và khi Gwen hát đến bài “Hollaback Girl” thì rõ ràng là khả năng khiêu vũ của April vượt xa kinh nghiệm quét sơn, thế nên Blue bèn nắm quyền chỉ đạo công việc.

Sau khi đã xong công đoạn chuẩn bị, họ nghe thấy tiếng xe, vài phút sau Jack Patriot thong thả bước vào, mặc quần jean và cái áo phông bó vừa khít có chữ SCORCHED từ lần lưu diễn gần đây nhất. Blue không trông chờ ông sẽ quay lại, cô tự dưng vấp chân. Ông túm được cô vừa kịp lúc cô sắp bước vào khay đựng con lăn sơn. April, vốn đang thực hiện mấy cú xoay hông gợi cảm với bài “Baby got back”, ngay lập tức ngừng nhảy. Jack giúp Blue đứng vững. “Có biết làm thế nào để cháu vượt qua được chuyện này không?” ông hỏi.

“Cháu... Vâng... Cháu... Ôi, Chúa ơi...” Cô đỏ rần rần từ đỉnh đầu trở xuống. “Xin lỗi. Cháu chắc chắn rất nhiều người bảo họ là người hâm mộ số một của chú, nhưng cháu thực sự là một trong số đó.” Cô ấp một tay lên bầu má nóng bừng. “Cháu... chà... đại loại là tuổi thơ của cháu cứ đi hết nơi này đến nơi khác, nhưng những bài hát của chú vẫn luôn ở đó, cho dù cháu ở đâu hay sống cùng với ai.” Giờ khi đã mở lời được rồi, cô không thể ghìm mình lại nữa, ngay cả khi ông đã lững thững bước về phía bình cà phê. “Album nào cháu cũng có. Tất cả luôn, ngay cả Outta My Way, album mà cháu biết là các nhà phê bình coi như rác, nhưng họ đã sai vì nó thật tuyệt vời, và “Screams” là một trong những bài hát yêu thích của cháu, giống như nhìn thẳng vào trái của chính con người cháu khi ấy, và, ôi khỉ thật, cháu biết cháu đang bi bô như một con ngốc, nhưng trong thế giới thực dễ gì mà Jack Patriot lại nhảy vào cuộc đời người ta thế này. Ý cháu là, người ta nên chuẩn bị tâm lý cho chuyện này thế nào chứ?”

Ông khuấy một thìa đường. “Có lẽ tôi có thể ký lên tay cháu.”

“Thật chứ?”

Ông bât cười. “Không, không hẳn. Tôi không nghĩ Dean sẽ vui vẻ tiếp nhận chuyện này.”

“Ồ.” Cô liếm môi. “Chắc là không.”

Ông nghiêng đầu về phía April. “Giúp chúng tôi với nào.”

April hất tóc. “Ngủ với ông ta đi, Blue. Chuyện đó sẽ giúp cháu rơi xuống đất rất nhanh đấy. Ông ta là một nỗi thất vọng khổng lồ.”

Mép ông chậm rãi nhếch lên thanh nụ cười. “Tôi sẽ tin phần khổng lồ...”

Mắt April rơi xuống háng ông. “Có vài thứ đàn ông không thể mua được, cho dù họ giàu có đến đâu.”

Ông tựa một vai vào khung cửa và để ánh mắt chơi trò liếm láp nóng bỏng trên người bà. “Phụ nữ sắc sảo vẫn khơi nguồn cảm hứng cho tôi đấy. Lấy cho tôi một tờ giấy đi, April. Tôi cảm thấy một bài hát đang đến.”

Nhục dục làm nóng bừng không khí quanh họ. Hai người họ có thể đã năm mươi, nhưng khao khát tuổi thiếu niên đang sôi sục trong gian bếp đó. Blue phần nào cảm thấy mấy bức tường đã bắt đầu đổ mồ hôi, cô dợm rút lui khỏi phòng để rồi vấp phải đống vải bố.

Hành động đó phá vỡ bùa mê, April liền quay đi. Jack quan sát trần nhà chỗ Blue mới sơn đến. “Để tôi dỡ đồ xuống rồi sẽ giúp một tay.”

“Chú biết sơn à?” Blue hỏi.

“Bố tôi là thợ mộc. Tôi đã làm công việc xây dựng rất nhiều khi còn nhỏ.”

“Tôi đi xem Riley thế nào.” April vượt qua ông hướng về phía cửa bên hông.

Blue nuốt cái ực. Cô sẽ sẵn lòng sơn một gian bếp với Jack Patriot. Cuộc đời cô càng lúc càng trở nên kỳ dị hơn
Bình Luận (0)
Comment