Trời Xanh, Biển Cũng Xanh

Chương 16

- Cháu chào hai bác.- Chàng trai cúi đầu lễ phép, tay còn xách theo một giỏ trái cây.

- Àh, Nguyên Kỳ, vào nhà chơi đi, để bác gọi tiểu Lam cho.- Mẹ Hải Lam vui vẻ.

Bà gọi Hải Lam xuống nhà tiếp khách, rồi tự mình rót nước cho Nguyên Kỳ, sẵn tiện hỏi thăm và trò chuyện với anh. Khi Hải Lam bước lên phòng khách đã thấy mẹ mình và Nguyên Kỳ đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ, không biết cắt ngang như thế nào, nên cô đứng đó một lúc.

- Hôm nay cháu có bận gì không, ở lại dùng cơm với gia đình bác.

- Dạ vâng ạh!- Nguyên Kỳ lễ phép nhận lời.

- Vậy thì tốt quá.- Bà nói.- Mà sao con bé này nãy giờ mà vẫn chưa xuống nhỉ? Vẫn lề mề như vậy đó, con thông cảm cho nó nha.

- Mẹ!- Hải Lam khẽ nhíu mày nhìn mẹ mình, ý muốn biểu lộ sao lại nói xấu con gái mình trước mặt người khác như thế.

Bà bỏ qua sắc mặt của con gái mình, nói tiếp:

- Sao còn đứng đó, nhanh qua đây.

Hải Lam ngại ngùng, chậm rãi bước sang.

- Anh có làm phiền em không?- Nguyên Kỳ mở đầu khá khách sáo.

- Dạ không, không đâu ạh.- Hải Lam vội nói.- Anh tìm em có việc sao?

- Dạo này ở trường ít có dịp nói chuyện với em, nên hôm nay rảnh rỗi anh đến thăm em.- Nguyên Kỳ mỉm cười.

Ách, cô cứng họng, đã suy đoán ra anh đang định nói đến chuyện gì.

.

Từ hôm cắm trại ở bờ biển đến nay cô đều cố ý tránh mặt anh, ngay cả khi chạm mặt nhau, cô cũng chỉ chào hỏi rất khách sáo, nói chuyện đại khái vài câu rồi tìm cớ đi trước. Anh đến đây cũng là vì việc này. Anh muốn xin phép ba mẹ cô cho anh chính thức được theo đuổi cô, muốn chính thức cho cô một lời hứa để cô có thể tự tin và an tâm đi bên cạnh anh mà không còn ngại ngùng gì nữa. Quen cô lâu như vậy, từ khi cô đặt chân vào trường đại học, anh biết trước giờ cô luôn rất kín đáo, ít giao thiệp với bạn trai, cho nên đối với chuyện tình cảm ban đầu còn khó tiếp nhận. Vì vậy, anh càng phải nên chủ động, nếu không, chẳng biết đến bao giờ cô gái này mới có thể nhận ra ý tứ của anh suốt thời gian qua.

- Để mẹ xuống nấu cơm, hai đứa cứ trò chuyện tự nhiên.- Bà mẹ lịch sự.

- Để con xuống giúp mẹ.- Hải Lam đề nghị, thực sự, nếu chỉ ở đây với hoàn cảnh hai người như thế này, cô rất là ngại ngùng khi phải đối mặt với anh.

- Thôi không cần, con cứ nói chuyện với Nguyên Kỳ đi.- Nói rồi bà nhanh chóng đi xuống bếp.

Không gian phòng khách cũng tương đối thoải mái, nhưng không khí yên lặng bao trùm khắp nơi. Một lúc sau Nguyên Kỳ mới lên tiếng:

- Dạo này hình như em cố ý tránh mặt anh?

- Ách, không… không có đâu, anh đừng nghĩ vậy.- Hải Lam cảm thấy ngại khi Nguyên Kỳ hỏi thẳng ra như thế.

- Vậy gần đây em có chuyện gì sao?- Ánh mắt Nguyên Kỳ có vẻ rất quan tâm.

- Dạ không, không có gì. Chắc là tại lịch học hơi bận một chút thôi.- Hải Lam cố gắng cười cười, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy gì đó ngại ngại.

Nguyên Kỳ nhìn thẳng vào Hải Lam, ánh mắt anh bày tỏ một thái độ nghiêm túc và chân thành:

- Tiểu Lam, đáng lẽ anh phải chủ động theo đuổi em từ lâu rồi, nhưng anh sợ gấp gáp quá em chưa thể tiếp nhận. Khi em hiểu lầm anh với Tư Viện, anh trong lòng rất tức giận. Khi thấy em đi với cái tên giám đốc Lâm kia, anh càng thấy tức giận hơn. Anh thực sự không muốn như vậy thêm nữa, anh không muốn che giấu cảm xúc của mình trước mặt mọi người. Có lẽ trước đây, em không nhận thấy rõ ràng cảm thấy tình cảm của anh, nên không dám bước tới gần anh. Nhưng anh thật sự rất thích em. Hôm nay anh đến là để xin phép hai bác cho phép anh được theo đuổi em. Chỉ cần em là bạn gái của anh, chúng ta có thể đường đường chính chính đối mặt với tình cảm của nhau, không cần lo lắng người khác nói gì. Và anh, có thể lấy tư cách là bạn trai để bảo vệ em, chăm sóc em.

Ánh mắt Nguyên Kỳ vẫn không rời khỏi Hải Lam, bàn tay anh nắm lấy tay cô. Hải Lam nghe xong dường như bị đứng hình. Ngập ngừng trong giây lát, cô vẫn không thể nói ra được gì, nhưng bàn tay cô đã nhẹ nhàng thu về.

Cảm giác hơi hụt hẫng khi bàn tay anh tự dưng trống không, nhưng Nguyên Kỳ vẫn nói tiếp:

- Anh hy vọng em có thể chấp nhận anh, cho anh một cơ hội.- Nguyên Kỳ nói rất rõ từng chữ.- Bởi vì anh là rất thật lòng.

- Anh Nguyên Kỳ, em…

Gương mặt Hải Lam thể hiện sự khó xử và ái ngại, thấy vậy Nguyên Kỳ không chờ cô nói hết liền nói thêm vào.

- Em không cần trả lời ngay. Anh biết là em cần thời gian để suy nghĩ.- Anh vẫn cố mang vẻ mặt điềm tĩnh.- Nhưng, đừng lâu quá nhé!

Nguyên Kỳ mỉm cười, trong khi Hải Lam trong lòng thì rối bời. Cô rất muốn nói ngay là không thể, nhưng bản tính trước giờ của cô vẫn hay suy nghĩ, cô lo rằng mình trong lúc quá vội vàng mà nói thì rất dễ làm tổn thương người khác. Mà nếu không nói ra, thì quả thật là rất có lỗi với Hạo Thiên và cũng rất không công bằng với Nguyên Kỳ.

.

Trong lúc đang suy nghĩ để dùng những câu văn, những từ ngữ sao cho Nguyên Ký ít cảm thấy đau lòng nhất, thì mẹ cô đã xuất hiện và gọi cả hai vào bếp dùng cơm. Hải Lam định gọi cho Phương Cát đến nhà cô ăn cùng cho vui, nhưng mẹ cô đã ngăn cản, nhà đang có khách thì cứ lo tiếp cho tử tế. Mọi người trong gia đình đều tỏ ra thân thiện với anh và trò chuyện rất vui vẻ, nhất là mẹ cô và Hải Lục, còn ba cô thì ít nói hơn một chút nhưng rất lắng nghe và quan sát. Chỉ duy nhất mình cô là cảm thấy ngại ngùng, dù thức ăn có nhiều, có ngon như thế nào thì cũng không có ăn nổi, trong lòng chỉ mãi suy nghĩ.

.

Điện thoại của cô đổ chuông, Hải Lam chạy đi nghe máy. Linh thật, vừa nghĩ thì đã gọi đến.

- Anh sang đón em đi ăn nhé!

- Ách, không… không được.- Cô hơi hoảng hốt. Anh mà đến đây chắc chỉ có nước hiểu lầm rồi tức giận lên mà mắng cô thôi. Dù gì việc này cô cũng không có cố ý, giảm được chuyện phiền toái này thì hay chuyện nấy. Nói dối vô hại cũng không sao. Nghĩ vậy nên cô nhanh chóng tìm ra lí do.- Em… em hôm nay cùng gia đình sang nhà họ hàng chơi rồi. Có gì khi về em sẽ gọi lại cho anh nha.

- Thế, khi nào em về? Anh muốn gặp em.

- Em… em cũng không biết nữa. Cũng có thể là về trễ đó. Ngày mai chúng ta gặp nhau cũng được mà, nha nha nha.- Cô cố gắng dùng giọng nhỏ nhẹ năn nỉ anh.

Đầu dây bên kia đắn đo một chút rồi nói cũng đồng ý. Hải Lam cúp máy, thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần anh không đến lúc này là được. Còn việc với Nguyên Kỳ, cô sẽ cố gắng giải quyết sớm nhất có thể. Ông trời ơi, cô không phải là người xấu, là người không biết mắc cỡ muốn bắt cá hai tay, một chân đạp hai thuyền đâu. Cảm giác lo sợ này đối với cô thật khó chịu, tất cả chỉ trách cái tính nhút nhát, chần chừ, không quyết đoán của bản thân.

۵ ۵ ۵

.

- Cảm ơn hai bác về bữa tối. Cháu dùng rất ngon miệng.- Nguyên Kỳ dáng vẻ rất lịch sự.

- Ây, có gì đâu cháu.- Bà mẹ vui vẻ vỗ vai Nguyên Kỳ và nói.- Lần sau lại ghé chơi nhé! Nhưng đừng quà cáp gì hết, như vậy khách sáo lắm.

Nguyên Kỳ mỉm cười, cúi đầu chào. Hải Lam đưa anh ra cổng.

- Hôm nay anh rất vui. Gia đình em quả thật là hạnh phúc. Mọi người cũng đối xử với anh rất tốt. Đặc biệt là mẹ em, bà có vẻ thích anh.- Anh mỉm cười, nhìn cô đầy ẩn ý.

- Cũng trễ rồi, anh về đi. Lái xe cẩn thận!

Nguyên Kỳ bước tới lại gần Hải Lam, rồi nhanh như chớp đặt nhẹ một nụ hôn lên trán cô. Trước khi lái xe rời đi, anh cũng không quên ngắm nhìn cô lần nữa rồi chúc cô ngủ ngon. Hải Lam bất ngờ trước hành động của Nguyên Kỳ nên không kịp tránh né. Vốn suy nghĩ phức tạp nên cũng chẳng biết nói cái gì cho đúng, đành khó xử nhìn anh lái xe rời đi.

.

Hải Lam chán nản vì bản thân, quay người lại định đi vào nhà thì nhìn thấy ánh đèn bật sáng từ chiếc xe màu vàng lóe sáng. Ách, không phải chứ.

.

Hải Lam đi nhè nhẹ đến gần chiếc xe, thì chủ nhân của nó đã nhanh chóng mở cửa xe bước ra. Hải Lam giật mình, không dám tiến đến gần hơn nữa.

- Em lại đây!- Giọng anh rất lạnh lùng.

Cô rụt rè bước tới. Khi đến gần rồi, anh vẫn chỉ nhìn cô không nói gì, trong ánh mắt còn có ngọn lửa của sự tức giận làm cô không dám nhìn vào anh nữa.

- Không có ở nhà sao?- Giọng anh vẫn lạnh nhạt, mắt hơi nheo lại.- Cùng gia đình sang thăm nhà họ hàng sao?

- Hạo Thiên àh, em… – Cô không biết nói sao để anh không hiểu lầm.

- Làm sao?- Anh tức giận.- Anh thì nhớ em, muốn gặp em, trong khi em ở cùng cậu ta, lại còn nói dối anh.

Anh thực ra chỉ định tạt qua một chút, nếu cô đã về nhà thì gặp cô cho đỡ nhớ, ai dè nhìn thấy chiếc BMW ngay trước cổng làm anh giận tím gan tím ruột.

- Em thực sự không biết anh ấy sẽ đến.- Hải Lam mang vẻ mặt khổ sở giải thích.- Em không có cố ý nói dối anh đâu, thật đấy.

Ánh mắt anh vẫn đầy vẻ tức giận, thái độ lạnh nhạt, không chịu nhìn lấy cô một lần. Anh giận cô rồi sao? Cô thực sự chỉ muốn tránh phiền phức, chứ không hề cố ý. Sao ông trời lại trêu cô như thế này, lần đầu nói dối mà đã thất bại rồi. Cô đâu có làm gì xấu chứ.

- Hạo Thiên, em biết lỗi rồi.- Cô khẽ nắm cánh tay anh, lay lay mấy cái.- Anh đừng giận nữa được không? Ngày kia chủ nhật, nếu anh có thời gian chúng ta có thể đi công viên chơi. Anh nói hồi nhỏ anh rất muốn được đi mà.

Nghe những lời cô nói cộng với giọng điệu nhỏ nhẹ, nũng nịu, anh đã bắt đầu động tâm, khẽ quay sang nhìn cô gái đang nắm lấy khuỷu tay mình, đôi môi và ánh mắt cô khẽ cười làm anh chỉ muốn quên đi cơn giận mà ôm cô vào lòng. Nhưng không được, phải trừng phạt cô một chút. Nghĩ vậy nên Hạo Thiên nén lòng, nhìn rồi lại quay đi. Hải Lam nhận thấy anh đã bắt đầu nguôi nguôi cơn giận thì nhanh chóng nói tiếp:

- Chín giờ sáng chủ nhật được không? Em sẽ làm thức ăn mang theo.

Aish, từ bao giờ, anh đã trở nên dễ mềm lòng như thế này. Trước đây đứng trước bạn bè, đồng nghiệp, đối tác, hay các đối thủ cạnh tranh của công ty, ngay cả với ba mẹ anh cũng không có dễ dàng nhân nhượng hay thỏa hiệp. Vậy mà giờ đây cô mới nói có vài câu mà anh đã có thể bỏ qua hết mà đồng ý với cô ngay. Hay phong độ của anh đã giảm sút rồi. Hạo Thiên nhíu mày suy nghĩ.

- Em cũng đã xin lỗi rồi, còn hứa sẽ đi chơi cùng anh, làm thức ăn cho anh. Chưa kể quà cho anh, em cũng đã chuẩn bị. Vậy mà anh vẫn còn giận, em cũng đành chịu.- Hải Lam khẽ nhún vai, ra chiều bất đắc dĩ.

- Chờ đã, em nói là đã chuẩn bị quà cho anh?- Hạo Thiên nhanh chóng nắm bắt từ lời nói của Hải Lam.

Hải Lam mím môi, khẽ gật đầu.

- Được rồi, chúng ta sẽ đi.- Hạo Thiên nhanh chóng quyết định.

- Anh hết giận rồi sao?- Hải Lam vui vẻ, ngước lên nhìn mắt anh.

- Chưa đâu, từ đây đến đó xem thái độ của em như thế nào, còn món quà em tặng anh ra sao nữa.- Anh ngó lơ chỗ khác.

- Quà của anh, hôm đó em sẽ đưa. Đàn ông không nên nhỏ mọn như vậy chứ.- Cô nói khẽ, tay vốt vuốt vạt áo của mình.

- Cái gì? Dám bảo anh nhỏ mọn?- Anh cúi người xuống, ánh mắt sắc bén nhìn cô.- Anh còn chưa tính vụ cậu ta dám hôn em ngay trước mặt anh.

Àh, thì ra anh còn giận vì việc đó. Hải Lam khẽ cười, tay vịnh vào vai anh, kéo người anh xuống một chút, chân kiễng lên, đặt một nụ hôn dịu dàng vào má anh.

- Ngủ ngon. Mai gặp.

Hành động chớp nhoáng rồi chỉ vẫy tay chào mà bỏ đi. Có phải không vậy, nhanh như thế, làm anh chưa kịp hưởng thụ. Anh bất ngờ một chút trước hành động vừa rồi, nhìn theo bóng dáng cô bước vào nhà, miệng bất giác nở một nụ cười.

۵ ۵ ۵

.

Ba mẹ cô đã ngồi ở phòng khách chờ sẵn, vừa thấy cô trở vào đã nhanh chóng kéo cô ngồi xuống hỏi chuyện. Chẳng phải lúc nãy ba mẹ đã hỏi Nguyên Kỳ nhiều như vậy rồi sao. Giờ còn muốn hỏi thêm cô cái gì nữa đây.

- Chuyện tình cảm của hai đứa như thế nào rồi?- Ba cô tỏ vẻ nghiêm túc.

- Ách, tụi con chỉ là bạn bè thôi, không phải như ba mẹ nghĩ đâu.

- Không cần giấu, con đã hết năm ba rồi, chuẩn bị bước sang năm tư, có bạn trai cũng là chuyện đương nhiên. Ba mẹ cho phép, đừng lo.- Mẹ cô vỗ nhẹ vai con gái.

- Mẹ con thấy con không giao thiệp nhiều bạn, nhất là bạn trai, nên có chút lo lắng thôi, con cứ từ từ tìm hiểu, không cần gấp gáp đâu.- Ba cô điềm tĩnh nói.

Hèn gì thấy thái độ mẹ gần đây có chút thay đổi, thì ra là do cảm thấy trước đây có hơi nghiêm khắc với cô trong chuyện tình cảm và giao thiệp bạn bè.

- Anh chàng này được đó, mẹ có nghe tiểu Cát kể nhiều rồi. Chẳng phải cậu ta rất tốt với con sao, hay giúp đỡ con, lại còn mua xe vì con nữa. Với ba mẹ, cũng rất lễ phép, ngoan ngoãn, với con cũng rất chân thành, quan tâm. Người ta lại vừa tốt nghiệp loại ưu, biết bao công ty mời gọi, rất có tương lai nha, con còn lí do gì chưa nhận lời?

- Mẹ àh!- Cô nhăn mặt, biểu tình kháng cự. Xem ra mẹ rất là vừa ý với Nguyên Kỳ.

- Mẹ nó xen vào quá nhiều rồi đó.- Ba cô nói với mẹ cô.- Con nó còn nhỏ, chưa cần vội vàng đâu.

- Trước đây là do chúng ta quá giữ gìn nó, bây giờ con nó có người tử tế để mắt tới thì cứ để cho chúng nó tiến tới với nhau, chứ chẳng lẽ ba nó muốn con mình ế sao?

- Mẹ yên tâm, chị hai nhà mình không ế được đâu mà lo.- Hải Lục ngồi hóng chuyện nãy giờ cũng nhảy vào nói, cô nhóc này cũng không quên nhìn sang bà chị ngồi đối diện mà nháy mắt cười.

Hải Lam vội trừng mắt nhìn cô em, ra hiệu im lặng, nếu không kịp cảnh cáo không khéo con bé này lại khai ra hết tất cả thì cô rất khó nói rõ ràng hết với ba mẹ.

Hình như nhị vị phụ huynh vẫn không nhận ra trong lời Hải Lục có vấn đề gì nên cũng không mấy để tâm.

- Tiểu Lam của chúng ta như thế này mà mẹ nó lại sợ con mình không lấy được chồng tốt sao? Bớt lo nghĩ đi. Để cho con nó tự lo liệu. Phải tin tưởng vào con chứ.

Ba cô chốt lại vấn đề rồi đứng lên bỏ đi vào phòng ngủ. Hải Lam cũng không kịp nói gì thêm, nên cô cũng về phòng.

۵ ۵ ۵

.

- Chị!- Hải Lục nhẹ nhàng bước theo sau Hải Lam.- Nói cho em biết, rốt cuộc là chị nghĩ như thế nào đi?

- Huh?- Hải Lam có hơi giật mình. Cứ tưởng em mình đã về phòng, ai dè nó lại theo sao mình vào phòng từ lúc nào.

- Em đã gặp cả hai ứng cử viên của chức vụ anh rể rồi, nhưng rốt cuộc là phần thắng đang nghiêng về ai ah?- Hải Lục cười xòa, đi theo chị cuối cùng cùng dần dần học hỏi được cách nói chuyện thú vị của chị.

Hải Lục thật sự rất ngưỡng mộ chị mình, về học lực, ăn nói, và cả giao thiệp bên ngoài, chị hai đều khá hơn cô. Chị ấy rất quan tâm đến cô, thỉnh thoảng còn dạy cô học, còn đưa ra lời khuyên cho những khúc mắc của cô. Cô chỉ có thể ngầm học hỏi từ chị qua những lời nói, những câu chuyện chị hay kể. Cô vốn dĩ yếu đuối, hay tự ti về bản thân, nhưng được chị mình thường xuyên động viên, khuyên răn, nên cũng tự tin lên rất nhiều. Mặc dù chị cô cũng là người khá nóng tính, nhưng có được người chị lo lắng cho cô như vậy, sao cô lại không quan tâm đến chị mình được chứ.

- Em thấy hai người thế nào?- Hải Lam hỏi lại, dường như muốn nghe ý kiến của em gái, dù cho đầu óc của nó có hơi ngây thơ, hơi đơn giản một chút.

Cô em gái cẩn thận suy nghĩ:

- Em thấy cả hai anh rể đều rất quan tâm, lo lắng cho chị, nhưng theo cách khác nhau. Anh rể Nguyên Kỳ thì nhẹ nhàng, còn anh rể Hạo Thiên thì dứt khoát.

- Đừng gọi anh rể này anh rể kia, nghe kì quá!- Hải Lam nhăn mặt lắc đầu.

- Em thấy cả hai đều tốt. Ai em cũng thích hết.- Hải Lục ngồi trên ghế, khẽ đung đưa người.- Nhưng em thích anh Hạo Thiên hơn một chút. Chị cũng biết, em thích mẫu người lạnh lùng mà.- Nói rồi cô cười hì hì.

Hải Lam lắc đầu. Heiz, cô hiểu em gái của mình quá mà. Còn Hải Lục nhìn biểu hiện của Hải Lam thì chỉ nhe răng cười. Hải Lam cũng nói qua cho Hải Lục biết là cô bạn thân Phương Cát của cô có ý muốn tác hợp cô với Nguyên Kỳ. Hải Lục suy nghĩ một chút rồi nói đại ý là “muốn cưa cô chị phải chiều cô em”, cô bảo rằng chỉ cần anh rể đối xử tốt với mình, thì sẽ vô cùng đồng ý giúp đỡ trong chuyện tình cảm với chị.

- Chị cũng biết trước giờ em thấy mấy đứa bạn em được bạn trai của chị nó chiều chuộng, lấy lòng, mà em cũng thèm được như thế lắm. Giờ chị cũng phải cho em hưởng chút ít “phúc lợi” đi, đừng có nhăn mặt thế!- Hải Lục giở chiêu nũng nịu.

Hải Lam lắc đầu. Khuyên nó mở lòng, dẹp bỏ cái tôi để giao thiệp thêm bạn thì ra lại học hỏi theo những thứ này.

- Chẳng lẽ em trách chị mấy năm qua không có bạn trai để cho em hưởng “phúc lợi”?- Cô chị đáp trả.

- Cũng không phải là ý đó. Nhưng từ giờ thực hiện cũng tốt mà, đúng không chị?- Cô em lại cười nịnh nọt.

Hải Lam bật cười, xoa đầu Hải Lục:

- Em càng ngày càng khá hơn rồi đó.

- Tất cả là nhờ có chị. He he.- Cô em coi đó như là lời khen ngợi của chị dành cho mình nên rất vui vẻ.

Xem ra cô em này còn hứng thú với chuyện tình cảm hơn là chị gái của mình.

- Anh ấy đã tặng nhẫn đôi cho chị ngay sau khi anh chị chính thức quen nhau.- Hải Lam chầm chậm nói.- Là của Hạo Thiên.

Hải Lục bay khỏi chiếc ghế và chạy lại cầm bàn tay của chị mình lên ngắm nghía chiếc nhẫn, cô vừa mân mê món quà giá trị trên bàn tay trắng nõn và mềm mại của chị mình, vừa nói:

- Woa, chiếc nhẫn đẹp quá, sáng lấp lánh luôn, chắc là đắt lắm đây. Anh rể thật tuyệt vời nha.

- Tuyệt vời hay không còn chưa biết, phải xem thế nào đã.- Hải Lam khẽ cười, gương mặt hồng một chút khi nghĩ về Hạo Thiên.- Nhưng hiện tại, anh ấy là bạn trai của chị.

Hải Lục xum xuê chúc mừng chị gái, rồi sau đó lại hỏi tiếp:

- Còn anh Nguyên Kỳ thì sao?

- Đối với anh Nguyên Kỳ, có một khoảng cách nào đó không thể vượt qua ranh giới bạn bè được.- Hải Lam khá trầm ngâm.- Từ khi biết anh ấy có tình cảm với chị, chị đã rất ngại nói chuyện hay tiếp xúc với anh ấy. Nhất là khi mẹ càng đối xử thân thiện với anh ấy, chị lại càng ngại ngùng và lo lắng hơn. Nếu không sớm nói rõ ràng, thì chị thực có lỗi với cả Nguyên Kỳ lẫn Hạo Thiên.

- Em tin là chị sẽ nhanh giải quyết được.

Hải Lục cũng không biết nói gì nhiều. Cô biết chị mình là người chững chạc và biết suy nghĩ, cho nên chắc chắn chị ấy sẽ biết mình nên làm gì.
Bình Luận (0)
Comment