Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng

Chương 93.9 - Chương 93.94

Sở Thức Sâm mở lớn mắt, cậu không nhìn thấy được lưng mình, cũng không bao giờ để ý, mỗi người đều có một cái lưng, không cong không vẹo là được rồi, có gì mà đẹp với không đẹp chứ.

“Không tin à?” Hạng Minh Chương miêu tả nói, “Nằm trên bàn làm việc bị cấn đến đau là vì lưng em quá mỏng, hai bả vai gầy quá làm cho em không chịu cứng được.”

Sở Thức Sâm nói: “Anh đang nói xằng đấy à?”

Hạng Minh Chương lại nói: “Còn có xương sống thẳng tắp, một chút cũng không cong, eo rất mảnh, hai bên hõm eo rất nông. Da sau lưng không bóng, trắng như tuyết không chút tì vết, chỉ có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên vai phải, nhỏ xíu, một khi tắt đèn là không nhìn thấy nữa.”

Sở Thức Sâm nghe mà trong lòng hoảng loạn, lúc cậu nằm ở trên giường chịu đựng, vùi mặt, trước mắt đều là bóng tối, tưởng rằng Hạng Minh Chương ở phía sau cùng lắm chỉ nhìn rõ hơn một chút, hoá ra không chỉ như thế, thế nhưng đã nhìn qua từng tấc từng tấc trên người cậu rồi.

Sở Thức Sâm mấp máy môi nhưng lại mất khả năng nói, Hạng Minh Chương dứt khoát hôn lên để bịt miệng, mài môi lưỡi cậu, sau đó khoa trương mà lấy làm tiếc: “Nếu em đã không quen thì sau này không dùng tư thế đó nữa.”

Sở Thức Sâm tiến thoái lưỡng nan, như thể tất cả đều là do cậu độc đoán, cậu nghiêm túc như thể thương lượng: “Chính diện anh không thích sao?”

(con ơi bị dụ ròiii *chấm nước mắt*)

Lời ngon tiếng ngọt của Hạng Minh Chương ngay lập tức bị đánh tan, “soạt” một tiếng nhấc chăn lên, anh vươn người đè lên: “Thẩm Nhược Trăn, đừng có thử thách anh thế này.”

Gió nổi lên rồi, rền rĩ như tiếng khóc.

Mỗi lần Sở Thức Sâm qua đêm với Hạng Minh Chương khái niệm về thời gian đều sẽ trở nên mơ hồ, những tòa nhà cao tầng biến thành đài mây mưa, trong lúc bị lật đổ chỉ nhớ đến ánh sáng và bóng tối bên ngoài cửa sổ.

Cậu mê man muốn ngủ, hai má đỏ bừng như say rượu, Hạng Minh Chương bế cậu vào phòng tắm, trằn trọc lại tiêu hao thêm một tiếng bốn lăm phút.

Drap giường căn bản không thể nhìn nổi nữa, lúc vừa bước khỏi giường đã tí tách, tấm thảm bên cạnh giường cũng đã dính vết tích.

Hạng Minh Chương ôm Sở Thức Sâm vào một phòng khách khác, trước đây chưa từng có ai ở, ổ chăn lạnh lẽo, Sở Thức Sâm mơ màng dán vào trong vòng tay anh.

Hai người ngủ một giấc đến chiều hôm sau, Hạng Minh Chương tỉnh lại trước, khẽ động, Sở Thức Sâm đang nằm trong vòng tay anh cũng tỉnh lại.

Bốn mắt nhìn nhau, phải một lúc sau mới tỉnh táo lại, Hạng Minh Chương nói: “Rót cho em một cốc nước nhé?”

Sở Thức Sâm nói: “Không khát.”

Tối hôm qua lần đầu tiên không dùng thứ gì khác, Hạng Minh Chương gần như mất khống chế, anh không biết mình đã dọn dẹp sạch sẽ chưa, liền hỏi: “Bụng có khó chịu không?”

Bụng Sở Thức Sâm vừa nóng vừa đau, nhưng không khó chịu. Cả đêm tiêu hao rất nhiều khí lực, lười biếng không muốn đứng dậy, cậu nhìn chằm chằm Hạng Minh Chương, ánh mắt trong vắt, như bao hàm một vũng nước.

Hạng Minh Chương cảm thấy da mặt như bốc cháy: “Sao lại nhìn chằm chằm anh thế?”

Sở Thức Sâm nói: “Lễ tình nhân, không được nhìn anh sao?”

Hạng Minh Chương cười nhẹ: “Em tưởng lễ tình nhân chỉ nhìn thôi sao? Vậy cửa hàng ở tầng dưới chi hàng vạn để trang trí cho ngày này để làm gì?”

Sở Thức Sâm hiểu ra: “Phải đi dạo cửa hàng chứ.”

Hạng Minh Chương tốt bụng nhắc nhở: “Quần áo của em rách rồi.”

Sở Thức Sâm vẫn nhớ chứ, bởi vì phải đến Ba Mạn Gia nên cậu đã đặc biệt mặc một bộ đồ hợp ý mình, đáng tiếc lại không hợp ý Hạng Minh Chương, lúc phá hỏng còn không chút nương tay.

Đầu vai lộ ra bên ngoài có hơi lạnh, Sở Thức Sâm không kéo cao chăn lên mà cầm lấy tay Hạng Minh Chương đặt ở trên vai: “Che cho em.”

(xỉu phát được khummm ㅠ.ㅠ)

Hạng Minh Chương mê man đến choáng váng đầu óc: “Còn muốn gì nữa đây?”

Sở Thức Sâm hiếm khi mở miệng đòi hỏi cái gì, lại nói: “Quần áo, đền cho em.”

“Được.” Hạng Minh Chương hỏi, “Còn nữa không?”

Sở Thức Sâm nói đạo nghĩa và quy củ: “Những thứ khác thì không cần, em là bắt đền chân chính chứ không phải lừa bịp anh.”

Hạng Minh Chương nói: “Em có thể lừa bịp anh mà.”

Hai người họ đã từng đưa ra những lý luận sắc bén trên thương trường chân chính, trên sân khấu của hội nghị đấu thầu, hay trên bàn họp, bây giờ nằm chết dí ở trong chăn, vứt bỏ mọi logic và quan niệm, tán gẫu một cách vụng về không có phương hướng.

Cuối cùng cũng nói đến khát rồi, rời giường tắm rửa, Hạng Minh Chương đem quần áo của mình đưa cho Sở Thức Sâm mặc, quần lót vẫn còn mới, áo len và quần là kiểu cơ bản.

Sở Thức Sâm tuy gầy nhưng thân hình cao ráo, vai phẳng chân dài giữ được quần áo, kích thước của Hạng Minh Chương mặc trên người cậu chỉ là hơi rộng một chút.

Hạng Minh Chương liên lạc với quản gia riêng của căn hộ, ngoại trừ hẹn người đến dọn dẹp ra còn đưa thẻ phụ cho Sở Thức Sâm, sau này có thể tự mình ra vào căn hộ của anh.

Tầng dưới của Ba Mạn Gia vô cùng nhộn nhịp, đều là nam nữ có đôi có cặp, ở lối vào của mọi cửa hàng xa xỉ phẩm đều trưng hoa hồng đỏ, ngoài cửa sổ được thay thế bằng một màn hình đặc biệt dành cho ngày lễ tình nhân.

Tây trang của Sở Thức Sâm phải được đặt làm theo yêu cầu, kích thước không thể có chút chênh lệch nào, những quần áo khác thì không chú trọng như vậy.

Trong một cửa hàng quần áo nam lớn, Hạng Minh Chương không có kinh nghiệm đi mua quần áo với người khác, tin rằng khẩu vị của Sở Thức Sâm cũng không cần phải tham khảo, liền nói: “Em chọn đi, anh đợi.”

Nhân viên cửa hàng nói năng nhẹ nhàng, tiếp đãi để Hạng Minh Chương từ từ ngồi xuống. Thông thường sẽ chuẩn bị cho khách hàng nước Perrier và bánh quy, hôm nay là lễ tình nhân nên đổi lại thành sữa tươi và socola số lượng giới hạn.

Khách hàng đang có ba bốn cặp, lúc chọn quần áo đều phải nắm tay, đưa ra ý kiến đều sẽ dán vào tai, trong ngày hôm nay quang minh chính đại mà sến súa.

Sở Thức Sâm chọn được một bộ, đều vừa với kích thước của cậu, nhân viên bán hàng thấy nhiều biết nhiều hỏi: “Ngài có muốn giúp vị tiên sinh kia chọn một bộ tây trang không ạ?”

Sở Thức Sâm nhớ lại tối hôm qua trong phòng tắm, Hạng Minh Chương đem quần áo của cậu xé rách, nhưng quần áo của mình thì lại cởi ra rất đâu vào đấy, nói: “Anh ấy không thiếu.”

Nhân viên bán hàng mỉm cười: “Vâng ạ.”

Hạng Minh Chương đi tới, cùng Sở Thức Sâm dạo hết nửa cửa hàng, nói: “Nhân viên người ta đã mở miệng rồi, em sao có thể không biết xấu hổ mà từ chối chứ.”

“Tại sao không thể từ chối?” Sở Thức Sâm hỏi. “Người ta đề nghị em liền đáp ứng, vậy không phải thuận mua vừa bán quá rồi sao?”

Hạng Minh Chương cố ý nói: “Vào lễ tình nhân phải tặng quà cho nhau, chỉ một bên tặng bên còn lại, mọi người sẽ nghĩ em là tình nhân nhỏ anh bao dưỡng.”

Sở Thức Sâm vạch trần bản chất: “Chỉ là cái bẫy trong kinh doanh mà thôi đã khiến cho người ta phải tiêu tiền rồi.”

Hạng Minh Chương trong lòng nói, không hổ là một ông trùm mở ngân hàng trong giới kinh doanh, thật sự khó bị lừa quá.

Sở Thức Sâm mặc thử bộ quần áo mà mình đã chọn, rất vừa vặn và phù hợp, chỉ có màu sắc áo len hơi nhạt nên trông có hơi mộc mạc. Cậu không thích đeo trang sức, chỉ có một chiếc nhẫn xem như là toàn bộ rồi.

Sợ gặp người khác khó xử, Hạng Minh Chương không để lại dấu vết trên cổ Sở Thức Sâm, cái cổ mảnh khảnh được cổ áo duyên dáng bao quanh, làn da trắng như thế, làm lộ ra đường tĩnh mạch màu xanh tím.

Hạng Minh Chương chọn thêm một chiếc dây chuyền, kiểu dáng rất đơn giản, anh đeo lên cho Sở Thức Sâm, rất đẹp, bất quá người này có như thế nào cũng rất đẹp.

Sau khi dạo xong cửa hàng này, Sở Thức Sâm cũng đã bình luận về “cái bẫy trong kinh doanh” nhưng cậu không thể tránh khỏi thói quen, chọn bảy tám chai nước hoa cologne và nước cạo râu cho Hạng Minh Chương.

Hạng Minh Chương nói: “Có phải là nhiều quá rồi không?”

“Dù sao thì ngày nào anh cũng dùng mà.” Sở Thức Sâm thích mùi hương mà cậu ngửi được khi ở gần Hạng Minh Chương, “Bôi lên nhiều chút, tốt nhất là để em ở tầng 12 cũng ngửi thấy được.”

Có người yêu bầu bạn cùng nhau trải qua ngày lễ tình nhân, Sở Thức Sâm và Hạng Minh Chương lúc ở cùng vẫn rất ổn, lúc hoàng hôn về đến nhà, cậu lại cảm thấy có chút khó chịu, đau bụng và không có khẩu vị.

Dì Đường nói nhất định là bị cảm rồi, chị Tú đoán là cậu ở bên ngoài đã ăn phải thứ gì đó không tốt.

Sở Thức Sâm không dám lên tiếng, quần áo xộc xệch hơn nửa đêm, đương nhiên có khả năng là bị cảm, cũng đúng là ăn phải gì đó không tốt, nhưng là không phải là “ăn” bằng miệng.

Cậu không đụng đến bữa tối, ôm theo chút liêm sỉ còn sót lại trở về phòng nghỉ ngơi, phòng bên cạnh không có người, bà Sở nói là Lý Hành đã đến đón Sở Thức Hội đi hẹn hò rồi.

Sáng thứ hai đi làm, Sở Thức Sâm đã phục hồi tinh thần, buổi sáng dự kiến chỉ có một cuộc họp, chủ quản bộ phận nghiệp vụ của Hạng Việt và Diệc Tư đều sẽ tham dự.

Với tư cách là tổng tài của công ty, mỗi đầu năm phải tổ chức các cuộc họp với các bộ phận khác nhau là dựa theo quy củ, cũng là điều cần thiết trong công việc, Hạng Minh Chương tuần trước không rảnh, hôm nay dành ra thời gian để triệu tập mọi người.

Sau khi từ Hạng Việt cũ trở về, Hạng Minh Chương đi thẳng đến phòng họp, người đã ngồi chật kín, chủ quản của nhiều bộ phận đều đã có mặt.

Hạng Minh Chương liếc mắt một cái đã nhìn thấy Sở Thức Sâm, đã một ngày không gặp, khuôn mặt như thể càng thêm đẹp trai nhưng tái xanh, khiến người ta hoài nghi ăn uống không nghiêm túc.

Sở Thức Sâm mặc áo sơ mi và áo may ô, là người duy nhất có mặt không thắt cà vạt, hơn nữa còn bung ra một cúc áo sơ mi, sợi dây chuyền đúng lúc lộ ra ngay đường viền cổ áo.

Phùng Hàm kéo ghế đầu tiên trên bàn họp ra: “Hạng tiên sinh, có thể bắt đầu rồi.”

Mọi người nhìn về phía ghế tổng tài, bao gồm cả Sở Thức Sâm, vừa rồi Hạng Minh Chương đi qua phía sau cậu, cậu ngửi được trên người đối phương có mùi nước hoa cologne.

Hạng Minh Chương ngồi vào chỗ, nói: “Hôm nay có đủ người rồi, bộ phận tiếp thị, bộ phận tiền bán hàng và bộ phận tiêu thụ, và bộ phận khách hàng thành công. Một dự án từ đầu đến cuối, từ khai quật, đấu tranh, đến dịch vụ hậu mãi, ba mắt xích lớn này phụ thuộc vào sự phối hợp của mọi người.”

Bộ phận khách hàng thành công của Hạng Việt được thành lập chưa đầy sáu năm, còn non trẻ so với các phòng ban khác nhưng hoạt động rất thuận lợi, giúp Hạng Việt hình thành mô hình dây chuyền một các hoàn thiện.

Các dự án của công ty về cơ bản là hoạt động lâu dài, kế tiếp cần được tối ưu hóa, bảo trì, giúp cho bên A huấn luyện kỹ thuật, v.v. Bên A cần phải gia hạn phí, nếu hợp tác vui vẻ thì sẽ tiến thêm bước nữa nâng cấp dự án hơn nữa.

Do đó dịch vụ hậu mãi rất quan trọng, một phần của công ty sẽ do bộ phận tiêu thụ chịu trách nhiệm, trong khi bộ phận khách hàng thành công sẽ làm cho nó toàn diện và có hệ thống hơn, ngoài việc giải quyết các vấn đề khác nhau sau khi khách hàng ký hợp đồng, sẽ phải phân tích dữ liệu khách hàng để thực hiện những chuyển đổi sâu hơn.

Sở Thức Sâm đã nghiên cứu qua tình hình của bộ phận tiêu thụ của Diệc Tư vào năm ngoái và nói: “Đúng như chúng ta đã dự đoán, sau khi thực hiện ‘cơ chế hoàn tiền’, tỷ lệ ký kết hợp đồng thực sự đã tăng lên.”

Hạng Minh Chương nói: “Năm ngoái cả nhân sự lẫn chế độ đều có sự thay đổi, không hề dễ dàng, năm nay cần phải ổn định lại. Dự án du lịch văn hoá đã có bước khởi đầu thuận lợi, về mặt nghiệp vụ Diệc Tư và Hạng Việt có thể hợp tác nhiều hơn nữa.”

“Đã rõ.” Sở Thức Sâm nói, “Bất quá Diệc Tư vẫn chưa thành lập bộ phận khách hàng thành công, nếu như là dự án hai bên cùng ký kết, kế tiếp sẽ giao cho Hạng Việt sao?”

Hạng Minh Chương quét mắt qua đám đông, không trực tiếp làm chủ, cũng không hỏi lãnh đạo của Diệc Tư là Lý Tàng Thu, nói: “Giám đốc Sở, cậu có đề xuất nào không?”

Sở Thức Sâm nói: “Đã sát nhập được một năm rồi, mối liên hệ nghiệp vụ càng ngày càng khăng khít, tôi đề xuất giao cho bộ phận khách hàng thành công của Hạng Việt cùng chịu trách nhiệm.”

Lý Tàng Thu vuốt cằm nói: “Còn cần phải suy nghĩ thận trọng hơn, Diệc Tư có chế độ vận hành riêng đã quen dùng rồi.”

“Bất kỳ mô hình nào cũng phục vụ cho hoạt động kinh doanh, không phải sẽ mãi không thay đổi.” Sở Thức Sâm nói, “Về vấn đề tổn thất khách hàng một cách nghiêm trọng, chúng ta đã thực hiện cải tiến bằng cách áp dụng cơ chế hoàn tiền, tiêu chuẩn hóa việc tiêu thụ và tiền bán hàng, bộ phận R&D cũng đã đổi thành một người đứng đầu có năng lực. Các mắt xích phía trên đã thành công loại bỏ được khuyết điểm, dịch vụ hậu mãi không được gây ra trở ngại.”

Hạng Minh Chương nói: “Dịch vụ hậu mãi của Diệc Tư luôn được thực hiện bởi bộ phận tiêu thụ, hiệu quả như thế nào?”

Lý Tàng Thu lật lại dữ liệu: “Tỷ lệ gia hạn và tỷ lệ bảo tồn đều tăng trong nửa cuối năm ngoái.”

Sở Thức Sâm nói: “Nhờ vào sự ràng buộc của cơ chế hoàn tiền, tỷ lệ ký kết đã tăng lên. Chuyện này mới thực hiện được nửa năm, tiêu thụ ký kết càng nhiều thì hậu mãi càng nhiều, có nghĩa là đã lấy đi một nửa tinh lực.”

“Đúng vậy.” Bành Hân nói, “Hậu mãi là một công việc lâu dài và không thường xuyên, việc tiêu thụ nên tập trung vào giai đoạn đầu của dự án, để tâm cả hai đầu rất dễ làm rối tung lên.”

Sở Thức Sâm nói: “Vì vậy chuyên tâm chuyên làm là giải pháp tối ưu nhất, hơn nữa trình độ hậu mãi của bộ phận khách hàng thành công sẽ trưởng thành hơn.”

Nhiều năm qua, Lý Tàng Thu lợi dụng quyền lực của mình vì lợi ích cá nhân, liên tục cung cấp tài nguyên cho Độ Hành, đương nhiên không để ý đến việc duy trì khách hàng của Diệc Tư, lâu ngày buông lỏng, giống như đưa cho một kẻ cắp trông coi kho bạc vậy.

Sở Thức Sâm bây giờ là giám đốc bộ phận tiêu thụ, giai đoạn đầu do cậu kiểm soát, kế tiếp trực tiếp giao cho Hạng Việt, không chỉ là chia sẻ công việc mà còn là giám sát nghiêm ngặt.

Mục đích của cậu tương đối rõ ràng, dự án của Diệc Tư phải nắm được cả trước lẫn sau, đã nhai được rồi thì sẽ không nhả ra, tuyệt đối sẽ không nhỏ ra một giọt dầu cho người ngoài.

Hạng Minh Chương nghe xong cuộc giao chiến trên bàn hỏi: “Chủ quản Ngô, anh nghĩ thế nào?”

Chủ quản Ngô của bộ phận khách hàng thành công nói: “CSM (*) bên chúng tôi có đầy đủ năng lực, về phương diện nhân thủ Hạng tiên sinh không cần lo lắng. Diệc Tư hiện tại đã thuộc về Hạng Việt, việc chúng tôi tiếp quản cũng có lợi cho sự hợp nhất của hai bên, hơn nữa làm được nhiều thì kiếm được nhiều, không vấn đề gì.”

(*) CSM: Customer Success Manager là người đóng vai trò chính trong sự thành công của khách hàng. Công việc của họ là giúp khách hàng đạt được thành quả thông qua sản phẩm, dịch vụ mà doanh nghiệp cung cấp. CSM sẽ làm việc với khách hàng liên tục để giúp họ trong quá trình tiếp cận sản phẩm, gia hạn hoặc nâng cấp tài khoản.

Hạng Minh Chương cân nhắc nói: “Đột ngột thay đổi cách thức có khả năng sẽ lạ nước lạ cái, thế này đi, giám đốc Sở, cậu đem giai đoạn này của dự án sắp xếp một chút, chọn ra một phần đưa cho chủ quản Ngô, xem như là thử nghiệm, nếu hiệu quả không tốt thì giữ lại nguyên trạng.”

Sở Thức Sâm nói: “Được, tôi không có ý kiến.”

Cấp trên đã cho một bậc thềm, đối thủ cũng nhượng bộ một bước, Lý Tàng Thu đành phải thỏa hiệp: “Tôi cũng đồng ý.”

Biện pháp này giống như một sự thỏa hiệp, nhưng cũng đã phá lệ, tất cả các bên sẽ cố gắng hết sức để thực hiện, theo đó sẽ tiến hành chuyển tiếp, sự thay đổi cuối cùng là điều tất nhiên.

Kết thúc cuộc họp, mọi người rời đi, Sở Thức Sâm vẫn ở lại chỗ ngồi đọc tài liệu.

Hạng Minh Chương đẩy đồ cho Phùng Hàm nói: “Cậu về trước đi.”

Đám đông đã đi hết, phòng họp rộng lớn đột nhiên trống rỗng, Hạng Minh Chương yên lặng chờ Sở Thức Sâm ngẩng đầu lên nói: “Em vượt cấp Lý Tàng Thu trực tiếp đề xuất, không phù hợp với quy tắc.”

“Em biết.” Sở Thức Sâm thẳng thắn nói, “Em đang khiêu khích ông ta.”

Hạng Minh Chương nói: “Nhìn ra rồi.”

Lời đề nghị của Sở Thức Sâm xuất phát từ chân tâm, chính là vì Diệc Tư mà suy nghĩ. Ngoài ra còn có một phần tư tâm, hiện tại hoài nghi đối với Lý Tàng Thu vẫn chưa hoàn toàn bị loại bỏ, cậu không sao cả, nhưng cậu không yên tâm về Sở Thức Hội.

Thay vì khoanh tay chờ chết, cậu càng muốn tranh giành thế chủ động hơn một chút.

Ở công ty không tiện nói nhiều thêm, Sở Thức Sâm kết thúc bằng một câu nói đùa: “Sao vậy, rõ ràng lắm à?”

Hạng Minh Chương cố ý xuyên tạc, đứng dậy nói: “Vô cùng rõ ràng, phanh cổ áo để lộ dây chuyền, em muốn cho ai nhìn?”

Sở Thức Sâm thu thập tập tài liệu đứng lên, cậu đẩy ghế vào trong bàn, sau đó đẩy cái bên cạnh, từng cái từng cái đẩy lên đến đầu, dừng ở trước mặt Hạng Minh Chương, nói: “Ai thích nhìn thì nhìn.”

Khoảng cách rất gần, Hạng Minh Chương không chỉ nhìn thấy sợi dây chuyền mà còn thấy một đoạn xương quai xanh, anh nói: “Anh xịt nước hoa cologne, em đoán xem anh muốn cho ai ngửi?”

Sở Thức Sâm vẫn dùng câu cũ: “Ai thích ngửi thì ngửi.”

“Phải ở gần mới ngửi thấy được.” Hạng Minh Chương nói, “Người ngồi bên cạnh anh, lúc thở là có thể ngửi thấy.”

Sở Thức Sâm không cách nào bác bỏ, mùi hương mà Hạng Minh Chương phát ra khi đi ngang qua sau lưng vô cùng ngắn ngủi, nhưng người ở bên cạnh Hạng Minh Chương trong suốt cuộc họp đều có thể ngửi được.

Cậu quên mất hôm đó đã bắt đối phương phải xịt nhiều hơn, nuốt lời nói: “Vậy anh nên xịt ít đi.”

Hạng Minh Chương giả ngu: “Tại sao?”

Sở Thức Sâm không trúng kế, trả lời: “Em sợ anh xông người ta mất.”

----

Sau cuộc họp, Sở Thức Sâm đã hợp nhất lại dự án trong giai đoạn hiện tại của Diệc Tư.


Để so sánh hiệu quả, cậu đem các dự án đã ký kết trong vòng ba tháng, sáu tháng và một năm chọn ra một vài cái rồi giao lại cho bộ phận khách hàng thành công để tiếp tục hậu mãi.


Sau khi hai bên bàn giao, Sở Thức Sâm mời chủ quản Ngô đến bộ phận để thuận tiện có một cuộc trao đổi nội bộ nhỏ.


Về phương thức hậu mãi CS (*), theo chiều ngang và chiều dọc, bao quát toàn diện và chuyên sâu, bộ phận tiêu thụ hiểu được thì sẽ minh bạch được rằng nếu họ làm theo cùng một tiêu chuẩn thì khối lượng công việc ít nhất sẽ tăng gấp đôi.


(*) CS: customer service: dịch vụ khách hàng


Sự hợp nhất nghiệp vụ giữa Hạng Việt và Diệc Tư là một xu thế lớn, các tiêu chuẩn khác nhau đang dần được thống nhất, những tiêu chuẩn tiến tiến phải được học hỏi và những tiêu chuẩn lỗi thời cần phải thay đổi.


Sở Thức Sâm hy vọng mọi người hiểu được rằng quyết định của cậu là để cho quy trình nghiệp vụ được chuẩn hóa hơn, giảm áp lực cho bộ phận tiêu thụ, từ đó tập trung vào bản thân việc “tiêu thụ”.


Ở một mức độ khác, cậu vừa mới nhậm chức, cơ sở đối với quần chúng vẫn còn hạn chế, đúng lúc là thời điểm để tập hợp lòng dân.


Động thái này nhìn xa sẽ có lợi cho sự phát triển lâu dài của Diệc Tư, nhìn gần sẽ có lợi cho hiệu quả hoạt động của bộ phận, những người ủng hộ cậu tự nhiên sẽ chiếm đại đa số.


Những người khác cũng không thể moi ra được khuyết điểm, việc thay đổi thái độ chỉ là vấn đề thời gian.


Sau khi trao đổi, Sở Thức Sâm tiễn chủ quản Ngô vào thang máy, cảm ơn nói: “Khiến cho ngài đang bận trăm công nghìn việc phải qua đây thực sự càng thêm phiền phức rồi.”


“Giám đốc Sở đừng khách sáo.” Chủ quản Ngô nói, “Hai bên sẽ cùng nhau thảo luận thôi mà, tôi cũng có thể nắm được trình độ của dự án, kế tiếp việc theo dõi sẽ dễ dàng hơn.”


Sở Thức Sâm nói: “Vậy sau này nhờ cậy ngài bận tâm nhiều hơn.”


Chủ quản Ngô là một người rất cơ trí, tuy không rành về tình huống của Diệc Tư nhưng Sở Thức Sâm ở trong công ty người người đều biết đến, cũng đều được người người công nhận, bây giờ cũng đã là giám đốc đắc lực của Hạng Minh Chương.


Khi thang máy đến, chủ quản Ngô nói: “Giám đốc Sở yên tâm, mọi thứ tôi đều có tính toán.”


Sở Thức Sâm trở lại văn phòng, viết một báo cáo về thúc tiến tình huống của dịch vụ hậu mãi, sau đó in ra để Hạng Minh Chương xem qua.


Không còn là một lần vồ hụt nữa, đây là lần đầu tiên Sở Thức Sâm đặt chân đến văn phòng tổng tài sau khi được điều chuyển bộ phận, đẩy cửa vào và theo như thói quen gọi một câu “Hạng tiên sinh”.


Hạng Minh Chương ngẩng đầu, giữ giọng điệu: “Giám đốc Sở, điều gì đưa cậu đến đây vậy?”


Sở Thức Sâm cười như không cười, bước tới trước bàn giao ra báo cáo, nói: “Đã bàn giao xong với chủ quản Ngô rồi, Hạng tiên sinh ký tên đi.”


Hạng Minh Chương cầm bút máy, buổi sáng lúc họp đã dùng qua nên mực không đủ, anh xoay bút giữa các ngón tay: “Chờ một chút, để tôi bảo thư ký Phùng qua đây một lát.”


Sở Thức Sâm đẩy điện thoại nội bộ ra xa, để cho Hạng Minh Chương với không tới, cậu đi vòng qua bàn lấy lọ mực, đặt xuống nghe “coong” một tiếng rồi nói: “Chuyện vặt vãnh này cũng làm phiền thư ký, có phải anh làm giá quá rồi không?”


Hạng Minh Chương ngẩng đầu nói: “Không còn cách nào khác, được thư ký trước đây chiều quen rồi.”


Sở Thức Sâm cướp lấy cây bút, nhanh chóng xử lý xong, sau đó cũng là cậu táo bạo thúc giục: “Ký mau đi.”


Hạng Minh Chương ký xong hỏi: “Thứ bảy này rảnh không?”


“Không rảnh.” Sở Thức Sâm thẳng thắn nói, “Đang liên hệ với công ty dược phẩm, thứ bảy phải gặp khách hàng.”


Hạng Minh Chương thoáng hiện lên một tia thất vọng: “Biết rồi.”


Sở Thức Sâm không ở lại lâu, cầm tài liệu rời đi, sau khi đi ngang qua phòng thư ký, Phùng Hàm đang bận việc, nhưng bận rộn một cách có trật tự, đã thích ứng được với chức vụ thư ký.


Sở Thức Sâm hết lần này tới lần khác ghen tuông, ở trước mặt Hạng Minh Chương là tình thú, nhưng khi nhìn thấy chính Phùng Hàm, cậu chỉ nghĩ tới đoạn thời gian mình làm thư ký.


Ngày hôm sau, Sở Thức Sâm đặt một chậu cây xanh gửi đến văn phòng thư ký, cũng là kiếm lan đã nở hoa.


Khi Hạng Minh Chương tặng cậu kiếm lan, xuất phát đơn thuần từ tán thưởng, cậu đã tặng cho Phùng Hàm, luôn luôn thăng tiến, đây chính là một phần sự cổ vũ của người cũ dành cho người mới.


Trong khuôn viên rộng lớn của Viễn thông Hạng Việt có biết bao nhiêu phòng ban, nhân viên nhiều vô số, mỗi dự án thử thách không ngừng, sự cạnh tranh cũng diễn ra ở khắp mọi nơi.


Bỏ qua tình cảm cá nhân, sự an ủi lẫn nhau giữa cấp trên cấp dưới và đồng nghiệp với nhau là điều rất đáng quý, Sở Thức Sâm cả chặng đường đã nhận được rất nhiều, vì vậy cậu cũng không ngại bày tỏ điều đó với người khác.


Cùng với sự luân chuyển của công tác hậu mãi, bộ phận tiêu thụ càng có thêm tinh lực dồi dào. Sở Thức Sâm rèn sắt khi còn nóng, tái cơ cấu lại việc bố trí nhân sự, lập ra kế hoạch phù hợp cho từng tổ.


Cai quản cấp dưới phải chú trọng đến việc “vừa nhân từ vừa uy quyền”, cậu vừa là người chu đáo, tận tâm, nhưng cũng nghiêm khắc và chính trực.


Cho dù là làm việc hay sử dụng người, Sở Thức Sâm làm gì cũng sẽ sẵn sàng, một khi đã đề xuất nhất định phải làm được.


Tất cả mọi người đều ngưỡng mộ năng lực của giám đốc Sở, nhưng trong mắt Lý Tàng Thu, sự quả quyết của Sở Thức Sâm là cường thế, chí tiến thủ là bá đạo.


Hai người là cấp trên và cấp dưới, bất cứ khi nào quyết sách có sự xung đột, Sở Thức Sâm không bao giờ lùi bước, sự bất mãn của Lý Tàng Thu đối với cậu càng tích tụ càng sâu sắc hơn.


Về đến nhà, Sở Thức Sâm rất chú ý đến động thái của gia đình mình.


Sau ngày lễ tình nhân, mối quan hệ giữa Sở Thức Hội và Lý Hành đã được xoa dịu, trường học vừa mới bắt đầu, Lý Hành thỉnh thoảng sẽ đưa cô đến trường.


Một buổi tối khi gia đình cùng ăn cơm, bà Sở nói bóng nói gió hỏi: “Tiểu Hội, con và Lý Hành gần đây thế nào rồi?”


“Không thế nào hết.” Sở Thức Hội nói, “Trước đây đều bận rộn, nhưng bây giờ anh ấy rảnh nên liên lạc với con khá nhiều.”


Bà Sở nói: “Còn con thì sao?”


Sở Thức Hội nói thật: “Con vẫn chưa rảnh.”


Bà Sở cười nói: “Thực sự không hiểu nổi bọn con, vậy Lý Hành tìm con con lại không có thời gian, nó lại không náo loạn hay ý kiến gì ư?”


Lý Hành đã thông minh ra một chút, nhận ra rằng ăn uống vui chơi không thể khơi dậy hứng thú của Sở Thức Hội, mượn cớ đang chuẩn bị buổi triển lãm thiết kế, hắn chủ động đề nghị giúp đỡ.


Sở Thức Sâm không có bình luận gì, chỉ nói: “Lý Hành điều hành nghiệp vụ chính của công ty, về phương diện kỹ thuật, nếu em cần thỉnh giáo việc gì có thể tìm chú Sâm.”


Giọng điệu của Sở Thức Hội khoe khoang: “Chú Sâm quả thực là thầy hướng dẫn thứ hai của em, em không hỏi ông ấy thì ông ấy cũng sẽ đến hỏi tiến độ của em.”


Sở Thức Sâm cười: “Vậy Lý Hành giúp em cái gì?”


Triển lãm thiết kế phải tự tìm địa điểm, thuê mướn, bố trí, điều phối, trù tính, một đống việc lặt vặt, Sở Thức Hội nói: “Anh ấy muốn giúp em tìm địa điểm và tăng số lượng nhân thủ, nhưng em không đồng ý.”


“Ừm, nếu cần thì có thể nói với anh.” Sở Thức Sâm nói, “Gần đây trên phương diện công việc anh và chú Lý có vài tranh chấp, nếu em lại đi làm phiền Lý Hành thì xấu hổ quá.”


Sở Thức Hội lập tức hiểu ngay: “Em hiểu rồi.”


Vào thứ bảy, Sở Thức Sâm hẹn một khách hàng đi uống trà.


Công ty dược phẩm đó tên là Ngưng Lực, là một công ty niêm yết, cách đây 3 năm đã công khai gọi thầu làm hệ thống CR (*). Đáng tiếc thời điểm đó Diệc Tư đã trượt dốc không phanh, bị đánh bại trước các đối thủ cạnh tranh đấu thầu.


(*) CR: viết tắt của Conversion Rate, hay còn gọi là Tỷ lệ chuyển đổi. Hiểu đơn giản, CR là tỷ lệ giữa tổng số người dùng truy cập vào trang website dựa trên một mục tiêu cụ thể (có thể là số người đặt hàng, thanh toán, hay đăng ký thành viên,…).


Năm nay Y dược Ngưng Lực muốn nâng cấp toàn bộ hệ thống, cải thiện các lỗi kết nối của nhiều mô đun. Tổng giám đốc họ Tào, hiền lành khéo miệng, là người thuộc phái thực lực.


Sở Thức Sâm đã tham gia rất nhiều cuộc xã giao, đây là lần đầu tiên gặp khách hàng một mình, cậu hẹn với Tào tổng một tiếng đồng hồ, nói chuyện rất ăn ý nên kéo dài thêm gần 30 phút.


Buổi gặp mặt kết thúc, Tào tổng đi về trước.


Sở Thức Sâm nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, nhớ lại Hạng Minh Chương đã hỏi cậu hôm nay có rảnh không. Cậu cầm điện thoại gọi cho Hạng Minh Chương, đổ chuông rất lâu, lúc sắp tự động cúp thì cuối cùng cũng kết nối.


Trong điện thoại truyền đến tiếng thở dốc của Hạng Minh Chương, nghe một chút liền truyền đến bên tai, còn có tiếng người ồn ào, Sở Thức Sâm sững sờ nói: “Anh đang làm gì vậy?”


Hạng Minh Chương lời ít ý nhiều: “Câu lạc bộ, đánh quyền.”


Sở Thức Sâm nghe tiếng thở thô bạo, cảm giác miệng khô khốc khó giải thích được, cậu uống cạn cốc trà lạnh rồi nói: “Em gặp khách hàng xong rồi.”


“Vậy thì em có muốn đến tìm anh không?” Hạng Minh Chương giả vờ vô ý nói, “Vừa rồi anh mới bị người ta đánh.”


Sở Thức Sâm không tin, nhưng đã uống quá nhiều trà rồi, trong miệng đắng ngắt, thứ cậu nghĩ đến là socola của câu lạc bộ, liền đáp ứng: “Được rồi, anh đợi em.”


Tài xế đưa Sở Thức Sâm đến câu lạc bộ, cuối tuần có nhiều người hơn một chút, hội trường đấu vật ở tầng 6, tổng cộng có 3 sảnh huấn luyện.


Nơi mồ hôi đổ như mưa được trang trí bằng tông màu trắng tinh, có vạch kẻ đỏ điểm xuyến, trông có vẻ rất sạch sẽ, bao cát, túi nước và các bia cố định, các đấu trường lớn nhỏ, còn có phòng massage cơ bắp và quầy bar đồ uống lạnh.


Sở Thức Sâm bước vào sảnh huấn luyện lớn nhất, yên tĩnh trống trải, hoàn toàn không giống như tiếng ồn ào lúc gọi điện thoại.


Hạng Minh Chương đang nghỉ ngơi, nửa trên để trần, cơ bắp đang sung huyết sau khi vận động kịch liệt càng rõ rệt hơn, hai tay bị găng tay đấm bốc làm cho bí bách nên đỏ lên, các đường gân xanh nổi lên kéo dài từ mu bàn tay đến cẳng tay.


Sở Thức Sâm chưa bao giờ nhìn thấy Hạng Minh Chương ở trong trạng thái này, cảm thấy một sức hút thuần khiết và mạnh mẽ.


Bước đến gần, cậu nhìn rõ vết bầm tím trên eo và bụng của Hạng Minh Chương, lập tức sờ lên: “Em còn tưởng anh nói đùa, thực sự bị người ta đánh à?”


Hôm nay có một cuộc thi đấu vật giữa các thành viên, lúc Hạng Minh Chương trả lời điện thoại là vừa bước khỏi sàn đấu và nói: “Thi đấu lẫn nhau.”


Chẳng trách nghe có vẻ hỗn loạn như vậy, Sở Thức Sâm quan tâm hỏi: “Có nghiêm trọng không?”


Hơi thở của Hạng Minh Chương ổn định nói: “Không sao, bình thường thôi.”


Sở Thức Sâm nhìn xung quanh: “Sao bây giờ lại không có ai nữa rồi?”


Hạng Minh Chương nói: “Thu dọn hiện trường cho em đó.”


Sở Thức Sâm chưa kịp phản ứng Hạng Minh Chương đã đưa qua một đôi găng tay đấm bốc, xem ra thực sự định cho cậu luyện tập vài thuật phòng thân.


Sở Thức Sâm vốn dĩ không muốn luyện, nhưng bây giờ tận mắt thấy cũng sờ tận tay, còn bị hóc môn do Hạng Minh Chương phát ra làm cho mê hoặc, kích thích ra hứng thú rục rịch.


Cậu mỉm cười bất lực, cởi tây trang và cà vạt ra, giày da và tất, cởi cả cổ áo và măng sét của áo sơ mi, Hạng Minh Chương giúp cậu đeo găng tay, cơ thể mang theo nhiệt khí sau khi vận động đến gần.


Sở Thức Sâm hỏi: “Đánh với anh sao? Anh bị thương rồi.”


Hạng Minh Chương nói: “Ý của em là anh chống đỡ không nổi?”


Sở Thức Sâm co được dãn được: “Là em chống đỡ không nổi, vậy anh có hạ thủ được không?”


Hạng Minh Chương nói: “Trên thương trường không phân cha con, trên sàn đấu không phân vợ chồng.”


“Đừng nói nhảm.” Sở Thức Sâm nâng khuỷu tay lên, lau mồ hôi trên má Hạng Minh Chương, nhân cơ hội nhìn kỹ khuôn mặt này, “Có đánh vào mặt không? Đánh đỏ lên thì em làm sao đi làm đây?”


Hạng Minh Chương chế nhạo: “Nói nhiều vậy, em sợ à?”


Màn hình cạnh tường đang phát hình trận đấu, Sở Thức Sâm đeo găng tay vào, mô phòng các động tác đụng chạm nhau của các tuyển thủ: “Em sợ em có thiên phú đặc biệt doạ anh thôi.”


Đấu trường hình vuông, sàn trắng với các đường line đỏ, đèn chùm ngay trên đầu sáng đến chói mắt, trong cảm quan của Sở Thức Sâm tràn đầy mới lạ, buông hai tay xuống, không biết là phải làm thế tư thế phòng ngự.


Hạng Minh Chương thế nhưng lại không nhắc nhở, đột nhiên ra nắm đấm.


Sở Thức Sâm ngạc nhiên giật mình, tránh ra kịp thời, trên mặt không quên giữ vững vẻ trấn định, nói: “Em đã gặp Tào tổng của Y dược Ngưng Lực.”


Hạng Minh Chương phối hợp hỏi: “Bàn chuyện thế nào rồi?”


“Rất thuận lợi.” Sở Thức Sâm di chuyển bước chân, như thể rất thành thạo, “Tuần sau đã hẹn rồi, đoàn đội hai bên sẽ chính thức tiếp xúc với nhau.”


Hạng Minh Chương di chuyển theo đó, duy trì công kích bằng một cú đấm khác, nói, “Diệc Tư liên tục lấn sâu vào lĩnh vực y dược, dự án này thuộc về vùng an toàn.”


Sở Thức Sâm không tránh được nên ăn đau một chút, cau mày nói: “Mấy năm nay thất thoát khách hàng, năm nay ổn định lại, dư luận và thị phần trong thị trường phải cùng nắm lại về tay.”


Hạng Minh Chương đột nhiên hỏi: “Với Lý Tàng Thu thế nào rồi?”


Sở Thức Sâm hơi thở gấp: “Không hài hòa lắm, trong công việc em cố ý kích thích ông ta, đối chọi gay gắt vài lần rồi.”


Trong lúc nói chuyện cậu bị đòn tấn công của Hạng Minh Chương buộc phải liên tục lùi bước, phải nắm lấy dây thừng bao quanh sàn đấu mới không bị ngã, nói tiếp: “Ông ta lúc nào ngoài mặt cũng thể hiện độ lượng, không biết có thể chịu đựng được bao lâu.”


Hạng Minh Chương quay trở lại điểm bắt đầu trên sàn đấu rồi nói: “Được rồi, khởi động kết thúc.”


Sở Thức Sâm sững sờ: “Cái gì?”


Hạng Minh Chương chính thức bắt đầu, sắc mặt trầm xuống, không còn một nửa thần sắc trêu đùa, giương nắm đấm không chút lưu tình, hung hăng đá vào cẳng chân.


Anh xuất ra sức mạnh từ trong tuyến thịt, sau đó im lặng thu lại, không nỡ hạ xuống trên người Sở Thức Sâm.


Nhưng trận tuyến của Sở Thức Sâm hỗn loạn, không theo kịp tiết tấu và động tác, trong lúc né tránh không kịp công kích, cậu đã nghe thấy được mình đang thở hổn hển, nhịp tim đang đập thình thịch.


Một cú móc hướng về mặt mang theo gió, Sở Thức Sâm nhắm chặt mắt lại.


Nắm đấm không rơi xuống, Hạng Minh Chương nửa đường đã thay đổi chiêu thức, anh duỗi chân móc lấy đầu gối của Sở Thức Sâm, dùng lực ném người xuống đất.


Sở Thức Sâm mất thăng bằng ngả người về phía sau, lúc mở mắt ra là một luồng sáng chói lòa, Hạng Minh Chương giữ lấy cậu và ngã xuống, “rầm” một tiếng, hai người đồng thời nằm xuống ngay giữa sàn đấu.


Lồng ngực cậu nhấp nhô, giơ tay đấm vào ngực Hạng Minh Chương, cuối cùng mới chiếm một chút tiện nghi nói: “Anh thắng rồi.”


Hạng Minh Chương nói: “Trong sáu vòng thi đấu trên võ đài, anh thắng liên tiếp năm vòng.”


Sở Thức Sâm mệt đến mức nằm yên: “Vòng cuối cùng tại sao lại thua?”


“Bởi vì em gọi điện cho anh, anh liền phân tâm.” Hạng Minh Chương nói, “Sau cú đấm đầu tiên, chưa kịp phản ứng đã đến cú đấm tiếp theo, cứ liên tiếp như thế, một khi đã rơi vào thế bị động thì rất khó để phản kích thành công.”


Sở Thức Sâm lập tức hiểu ra điều gì đó, nhanh nhạy nói: “Quyền chủ động ​​vô cùng quan trọng.”


Đấu vậy là vậy, những thứ khác có lẽ cũng như vậy.


Du thuyền phát nổ, bị theo dõi, những vấn đề này một ngày không được giải quyết, bọn họ sẽ rơi vào thế bị động, không biết được nguy hiểm tiềm ẩn là một cây kim, hay là một con dao.


Hạng Minh Chương để tâm đến an nguy của Sở Thức Sâm, còn Sở Thức Sâm để tâm an nguy của nhà họ Sở.


“Khoanh tay chờ chết không phải là giải pháp.” Chỗ bị thương của Hạng Minh Chương đau nhức, đứng dậy nói: “Chúng ta nên chủ động hơn một chút.”


Sở Thức Sâm đứng dậy: “Việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn, từng bước một.”


“Bước thứ nhất,” cởi ra bao tay, Hạng Minh Chương lại ướt đẫm mồ hôi tay, “trước tiên cùng anh đi tắm rửa thay quần áo.”


Sở Thức Sâm không có gì để nói: “Sau đó thì sao?”


Hạng Minh Chương hỏi: “Có muốn ăn socola không?”

----


Lamborghini Reventon gầm rú phóng ra khỏi cổng câu lạc bộ, Sở Thức Sâm ngồi ở ghế phó lái, mở ra túi socola.
Hạng Minh Chương đã tắm qua, sau khi vận động cơ thể nóng bừng, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, trong trận đấu thái dương bị nắm đấm cọ xát nên có hơi ửng đỏ.
Tốc độ lái xe của anh luôn rất nhanh, khi lái siêu xe thậm chí còn nhanh hơn, hình thành nên sự trái ngược với tiếng nhạc êm dịu trong xe.
Hương vị socola lan tràn ra, Hạng Minh Chương đã tiêu hao nhiều thể lực nói: “Cho anh ăn một cái.”
Sở Thức Sâm bóc ra một viên socola, vươn tay ra đút vào miệng Hạng Minh Chương, đúng lúc rẽ vào ngã tư, cậu hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Sắc trời trong xanh, Hạng Minh Chương nói: “Đưa em đi hóng gió.”
Màn hình hướng dẫn hiện lên bọn họ đang dần rời khỏi thành phố, ở vùng ngoại ô có một ngọn núi không biết tên, có một vài thân ảnh đang leo núi giữa rừng cây xanh ngắt.
Xe thể thao lăn bánh dọc theo đường con đường lên lưng chừng núi, có một khu quan cảnh nhìn rất hoang vu, Hạng Minh Chương giảm tốc độ rồi tắt máy xe, dừng xe ở vị trí có tầm nhìn tốt nhất.
Sau khi xuống xe và đi vòng ra phía trước, Sở Thức Sâm nhìn bao quát được phần lớn thành phố, những tòa nhà dày đặc, đường sắt hạng nhẹ Giang Kiều và một đoàn tàu hỏa đang hướng đến sân bay quốc tế.
Hạng Minh Chương trải áo khoác lên phía trước xe, nói: “Ngồi ở đây đi.”
Sở Thức Sâm nói: “Anh cẩn thận bị cảm lạnh.”
Hạng Minh Chương ngồi xuống trước, kéo Sở Thức Sâm đến trước mặt ôm lấy, loại tư thế ái muội này cũng may mà ban ngày có ít người.
Mỗi khi mệt mỏi vì công việc, Hạng Minh Chương thường sẽ đến đây hóng gió, chủ yếu là vào buổi tối, nói: “Khi trời tối có rất nhiều cặp đôi đến đây hẹn hò, ngắm cảnh đêm, ngắm sao, còn có…”
“Còn gì nữa?” Sở Thức Sâm suy luận hợp lý, “Ngắm trăng sao?”
Hạng Minh Chương ho nhẹ một tiếng nói: “Xe chấn.”

(ai cũng biết rùi ha khỏi giải thích =)))))
Có lẽ người Dân Quốc không hiểu, Hạng Minh Chương ghé vào bên tai Sở Thức Sâm giải thích, vừa mới nói vài câu, Sở Thức Sâm khuôn mặt chấn kinh, không nhịn được nói: “Ở đây sao lại dám… quá hồ nháo rồi.”
Hạng Minh Chương trêu cậu: “Xem ra em tạm thời chưa chấp nhận được.”
Sở Thức Sâm nghe vậy liền cảnh giác đến mức muốn đứng lên, Hạng Minh Chương nhanh tay lẹ mắt túm lấy cậu, trên miệng được voi đòi tiên nói: “Chiếc xe này không ổn, duỗi chân còn không được nữa là.”
Sở Thức Sâm nghiêm túc nói: “Anh dù sao cũng là người đọc sách, có uy tín danh dự, tại sao chuyện gì cũng nói được thế?”
Hạng Minh Chương giả vờ lắng nghe giáo huấn, nghiêng đầu tán thưởng dáng vẻ khôi ngô nhưng cổ hủ của Sở Thức Sâm, sau đó phản đối phong kiến nói: “Thứ anh đọc không phải kinh, không hiểu về sắc dục chính là trống rỗng, có uy tín danh dự nhưng cũng có thất tình lục dục.

Những chuyện này cũng là nói với em chứ không phải người khác.”
Lúc bọn họ triền miên, Sở Thức Sâm đã nghe qua Hạng Minh Chương nói những lời hạ lưu, nhưng đó chỉ là một cách trợ hứng tư mật, cậu nói: “Giữa thanh thiên bạch nhật thế này anh không thấy xấu hổ sao?”
Hạng Minh Chương phê phán nói: “Thời đại nào rồi, sao lại không được nói về tình sắc chứ.”
Sở Thức Sâm phát hiện ra sau khi thân phận bị bại lộ, Hạng Minh Chương càng lợi dụng sự khác biệt về tư tưởng của thời đại càng nhiều hơn.

Cậu không bị lừa, kiên trì công kích cá nhân: “Cứ xem như ở thời hiện đại, anh cũng hơi quá trớn rồi.”
Hạng Minh Chương hỏi: “Sao anh lại quá trớn?”
Sở Thức Sâm thấp giọng nói: “Em cảm thấy anh hơi cuồng dâm.”
Hạng Minh Chương nhướn mày, không vì đánh giá này mà xấu hổ hay khó chịu, hơn nữa còn suy ngẫm: “Nếu như cuồng dâm thì hẳn là với ai cũng được.”
Sở Thức Sâm đột nhiên quay mặt lại: “Anh nói cái gì?”
“Nhưng anh chỉ muốn mình em thôi mà.” Hạng Minh Chương nói nửa câu sau, giơ tay niết cằm Sở Thức Sâm, nghiêng đầu hôn lên đôi môi hơi hé mở của người kia.
Môi và lưỡi cọ xát, đều là vị ngọt của socola, thỉnh thoảng có một cơn gió lạnh thổi qua.

Khách bộ hành đã leo lên đỉnh núi, hét to lên như phát tiết, doạ Sở Thức Sâm sợ rên lên một tiếng, âm cuối nhỏ xíu trong chớp mắt bị Hạng Minh Chương hút vào trong bụng.
Lúc tách ra, Sở Thức Sâm đã bị đánh gãy, thở hổn hển ra hơi khói trắng, dái tai nóng rực, Hạng Minh Chương vẫn không buông cậu ra, cậu hoàn toàn quên mất đã nói qua những gì.
Không biết là bị nhìn thấy, hay là đang dụ dỗ, Hạng Minh Chương nói: “Anh cảm thấy em thích hôn môi.”
Sở Thức Sâm mất đi sự sắc sảo trong tranh luận, mơ mơ hồ hồ, thế nhưng lại thành khẩn gật đầu.
Hạng Minh Chương tự làm tự chịu, ức hiếp hồi lâu thì người khó chịu vẫn là anh, đỡ lấy mái tóc sau đầu Sở Thức Sâm, anh không giảng đạo lý mà cảnh cáo: “Đừng trêu anh, nếu không thực sự sẽ kéo em lên xe đấy.”
Trên đỉnh núi có tiếng người truyền tới, Sở Thức Sâm chột dạ muốn quay lại xe, nhưng chỉ có thể nhịn xuống.
Hạng Minh Chương ôm cậu, cùng nhau nhìn những tòa nhà cao tầng trong thành phố ở đằng xa, trong lúc gió thổi cỏ lay, một con giun đất có kích thước bằng ngón út bò ra khỏi bụi cây.
Sở Thức Sâm nhìn chằm chằm nói: “Em còn tưởng là rắn cỏ.”
“Rắn sẽ không dễ dàng xuất hiện đâu.” Hạng Minh Chương ám thị, “Vì vậy phải dụ rắn ra khỏi hang.”
Đối thủ ở trong bóng tối, cũng không biết sẽ chờ cơ hội bao lâu, bọn họ nếu muốn từ bị động thành chủ động, nhất định phải thu hút động tác của đối phương.
Sở Thức Sâm nói: “Kích thích của em với Lý Tàng Thu quá hạn chế, chỉ là gãi không đúng chỗ ngứa, cần phải chạm vào thứ ông ta quan tâm nhất mới được.”
Hạng Minh Chương nói: “Điều mà Lý Tàng Thu quan tâm nhất là quyền lực và lợi ích.”

“Sở Thức Sâm” trước đây tin vào lời gièm pha của Lý Tàng Thu, bà Sở trông cậy vào Lý Tàng Thu trông coi Diệc Tư, hơn nữa Lý Hành và Sở Thức Hội còn yêu đương.
Sở Thức Sâm nói: “Mẹ goá con côi, đều thuận theo ông ta.”
Một khi Lý Hành và Sở tiểu thư đính hôn, rồi kết hôn, Hạng Minh Chương phân tích: “Sở tiểu thư tuổi còn trẻ, bà Sở cũng không hiểu kinh doanh, ‘Sở Thức Sâm’ cũng không thành tài.

Lý Tàng Thu mượn chiêu bài là người nhà, không mất nhiều công sức để giành được tất cả.”
Nói như thế có nghĩa là, không chỉ tài nguyên của Diệc Tư bị vơ vét, Lý Tàng Thu còn có thể nuốt toàn bộ Diệc Tư và đút cho Độ Hành.
Thật đáng tiếc người tính không bằng trời tính, “Sở Thức Sâm” thật lại lôi kéo bà Sở bán đi cổ phần, đó là chuyện ngoài ý muốn đầu tiên.

Thẩm Nhược Trăn thay thế “Sở Thức Sâm” và cứu Diệc Tư, đây là chuyện ngoài ý muốn thứ hai.
Hạng Minh Chương nói: “Đối với Lý Tàng Thu mà nói, Sở Thức Sâm không chỉ tuột khỏi tầm kiểm soát, mà còn đe dọa địa vị của ông ta, nhà họ Sở chỉ còn lại Sở tiểu thư là còn giá trị lợi dụng.”
Sở Thức Sâm nói: “Bất kể người đứng sau hậu trường có phải là Lý Tàng Thu hay không, tâm tư của ông ta đối với nhà họ Sở tuyệt đối không hề đơn thuần.”
“Em đã phân tích qua động cơ của Lý Tàng Thu, lợi ích và rủi ro không khớp nhau, nhưng việc ông ta thèm muốn Diệc Tư là thật.” Hạng Minh Chương nói, “Chúng ta sẽ tận dụng cơ hội này, nếu là ông ta thì chân tướng rõ như ban ngày.

Còn nếu không phải, bức ông ta và Lý Hành phải lộ ra bộ mặt thật, giải quyết những nỗi lo về sau của Sở tiểu thư và Diệc Tư.”
Sở Thức Sâm đứng dậy, khoanh tay đứng ngay đầu gió, giả thiết nói: “Nếu như không phải ông ta, chúng ta đồng thời cũng có thể dụ dỗ hung thủ thật sự đi ra sao?”
Hạng Minh Chương suy tư: “Du thuyền phát nổ, thu mua cổ phần, Sở Thức Sâm thật… Trong đó nhất định phải có người hoặc thứ gì đó là mục tiêu của kẻ sát nhân thực sự.”
Alan xuất hiện trở lại và theo dõi bọn họ, cho thấy rằng kế hoạch vào thời điểm đó đã thất bại, mục tiêu vẫn chưa được giải quyết.
Sở Thức Sâm nói: “Nếu tổ chức ký kết thêm một lần nữa thì sẽ như thế nào?”
Hạng Minh Chương nói: “Dùng cổ quyền của Diệc Tư làm ẩn ý, vậy thì sẽ dính líu đến Sở tiểu thư.”
“Không thể để Tiểu Hội làm mục tiêu, em ấy phải được an toàn.” Sở Thức Sâm nói, “Nhân vật chính lúc đầu là ‘Sở Thức Sâm’, vậy nên hãy để mục tiêu vẫn tập trung trên người ‘Sở Thức Sâm’.”
Hạng Minh Chương nhìn cậu: “Em cũng phải được an toàn.”
Trên núi gió lạnh, không thể hóng gió quá lâu, bọn họ quay trở lại xe, giảm tốc độ xuống núi, quay lại con đường quanh co dưới chân núi.
Sở Thức Sâm liên tục giấu giếm với gia đình, đã phát triển đến bước này rồi, đã đến lúc phải nói với bà Sở.
Hạng Minh Chương đối với nhà họ Sở vẫn là người ngoài, nhưng anh lo lắng cho an nguy của Sở Thức Sâm nên không thể bàng quan không màng, Sở Thức Sâm cũng cần phải bàn bạc với anh.
Yên lặng được nửa đường, tiếng nhạc piano đã lên đến cao trào, Sở Thức Sâm bất chợt nói: “Em muốn cùng nhau nói với người trong nhà về quan hệ của em với anh.”
Hạng Minh Chương không ngờ tới, bởi vì anh biết bà Sở không phải mẹ ruột của đối phương, hơn nữa việc “come out” hẳn không phải là việc dễ dàng với Sở Thức Sâm.
Anh hỏi: “Đã nghĩ kỹ chưa?”
Trước đó bị Sở Thức Hội đoán được quan hệ thân thiết giữa bọn họ, Sở Thức Sâm liền do dự có nên thổ lộ hay không.

Cậu cố kỵ thân phận của mình sẽ có ngày bị bại lộ, cậu không cách nào dự đoán được thái độ của nhà họ Sở.
Vạn nhất mọi thứ không được như mong đợi, Hạng Minh Chương đứng ở giữa có thể sẽ bị làm khó.
Nhưng cậu lại muốn thử một chút, đưa Hạng Minh Chương đến trước mặt các trưởng bối cùng họ hàng, nói rõ ràng rằng không phải là bạn bè, cấp trên, thậm chí là bạn tâm giao, cởi bỏ tất cả danh nghĩa minh bạch.

Cậu muốn nếm thử, trang trọng thừa nhận sự yêu mến, rốt cuộc có gian nan như cậu tưởng tượng ngày xưa hay không.
Xem như là có đi… Sở Thức Sâm hỏi: “Anh có thể lái xe bằng một tay không?”
Hạng Minh Chương tay phải buông vô lăng ra, không đợi hỏi, Sở Thức Sâm liền chủ động nắm chặt lòng bàn tay anh, mười ngón đan xen, lẩm bẩm nói: “Vì anh, em có thể làm được.”
Hạng Minh Chương ở trên đài ngắm cảnh chế giễu Sở Thức Sâm “phong kiến” và “cổ hủ”, lúc này đây lại bị người Dân Quốc làm cho lồng ngực phát nóng.
Vẫn chưa hết, Sở Thức Sâm tham lam cân nhắc: “Nếu phụ thân mẫu thân em còn sống thì tốt rồi, em mang anh về nhà giới thiệu cho bọn họ.”
Hạng Minh Chương nhìn con đường rộng lớn phía trước, trong đầu hiện lên cảnh tượng thời gian và không gian đan xen, anh hỏi: “Vậy anh nên mang theo bao nhiêu sinh lễ thì hợp lý?”
Sở Thức Sâm cười chế nhạo: “Nhẹ thôi.”
Hạng Minh Chương nói: “Tại sao?”
Sở Thức Sâm nói: “Phụ thân mẫu thân em có lẽ sẽ bị doạ đến mức thân sĩ không còn thân sĩ nữa, khuê các cũng không còn khuê các nữa, Diêu quản gia phải niệm lớn A Di Đà Phật.

Sinh lễ của anh cũng bị trả lại, nếu mang nặng sẽ phí công.”
Hạng Minh Chương nghe cậu nói sinh động như thật, nói: “Vậy nếu như anh đem người nhà em doạ sợ, có khi nào sẽ đánh đuổi ra khỏi cổng Thẩm công quán không?”
Sở Thức Sâm nói: “Anh biết đấu vật, không thể nào thua được đi.”
Hạng Minh Chương nói: “Làm sao mà không biết xấu hổ đánh trả được đây?”
“Lúc anh quăng em không phải rất thống khoái sao?” Sở Thức Sâm càng nói càng cảm thấy hoang đường, nhưng cũng vui vẻ, “Không đâu, gia đình em đều là người văn nhã.”
“Vậy em giới thiệu anh thế nào, bạn trai?” Hạng Minh Chương cảm thấy mức độ không đủ sâu, không đủ vững chắc, cố gắng vơ vét xưng hô của xã hội cũ: “Tình lang?”
Sở Thức Sâm có chút ghét bỏ: “Bọn em cũng không quê mùa như vậy.”
“…” Hạng Minh Chương càng đi xa hơn, “Vị hôn phu?”
Sở Thức Sâm nói: “Không phải anh nói rồi sao, trên sàn đấu không phân vợ chồng.”
Hạng Minh Chương: “Vì thế nên?”
Sở Thức Sâm nói: “Xuống sàn đấu rồi có phải là được tính hay không.”
Hạng Minh Chương trượt hầu kết, từ cằm cho đến khoé miệng mím chặt, anh không nhịn được mấp máy môi, nhưng nhịp tim lại nhanh đến mức không biết phải nói gì: “Sở Thức Sâm … “
“Bây giờ là Thẩm Nhược Trăn.”
Hạng Minh Chương ngọt như đường mà sửa miệng: “Nhược Trăn.”
“Thích hôn môi thì ai cũng có thể.” Thẩm Nhược Trăn trì hoãn việc phân trần, “nhưng em chỉ thích hôn mình anh thôi.”.


Bình Luận (0)
Comment