"Quý vị, mọi người tụ tập đến đây là mở hội chợ sao?" Tiếng nói ấm áp của Minh Khang phá vỡ sự yên tĩnh của nơi đây.
Mọi người trong lòng đồng loạt cạn lời, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Đậu nành cái hội chợ, tất cả chức nghiệp giả tại tràng trong lòng đều muốn chửi má nó.
Minh Khang thấy mọi người không ai phản ứng trò đùa của mình thì hơi xấu hổ, hắn ho nhẹ che giấu rồi bắt đầu nói "Xin lỗi vì sự bất tiện gây ra cho mọi người, thật ra đây chỉ là ân oán cá nhân riêng không có gì lớn, để mọi người hốt hoảng thật xin lỗi."
Không có việc gì lớn? Ngươi làm ra trận thế như muốn đi diệt thành chỉ vì ân oán cá nhân, ai mà không tò mò?
Thấy mọi người không ai lên tiếng hắn tiếp tục nói "Thật ra chuyện là như thế này, ta cùng anh bạn Vũ này có xung đột tại tiệm bán tài liệu ma thú.
Thế cho nên anh bạn Vũ này lôi kéo anh trai mình cùng thủ hạ đến đây muốn trứng của ta ngay cả hầu gái của ta cũng muốn.
Ta cũng là nhát gan cho nên chỉ biết trốn tại trong tiệm béo lão bản rồi cho trong nhà gọi người đến giúp đỡ, chuyện chỉ có như thế." Nói xong hắn nhún nhún vai chờ đợi.
Minh Khang cũng biết lúc này chiếm cứ lý do chính đáng là nhất nên mới kể ra.
Làm một "phú gia công tử" tuy tốt, không có ai dám trêu chọc nhưng lại không ai muốn quan hệ cùng ngươi, một kẻ ngu ngốc chỉ biết gây chuyện.
Hắn không thích điều đó.
Nghe Minh Khang kể xong chuyện mọi người trầm mặc một lúc rồi oanh một cái bàn tán xôn xao.
Mọi chuyện sáng tỏ trong suốt, đây là thấy người ta có đồ tốt muốn cướp nhueng không thành, bị người ta giết cũng không oan.
Một số nhân vật có đủ cân lượng trong thành, trước đây muốn can ngăn bởi vì nghĩ đây là công tử bột nhà nào đến đây muốn gây chuyện, nghe xong cũng lắc đầu thở dài quay người rời đi.
Một số chê chuyện không lớn thiên hạ bất loạn thì thêm mắm thêm muối cho câu chuyện hoàn chỉnh.
Mấy ngày nữa không biết sẽ có phiên bản như thế nào làn truyền khắp cả thành phố chợ đêm.
Một số vốn bàng quan xem cuộc vui bắt đầu chỉ trỏ bàn tán mắng nhiếc, chỉ nghe loáng thoáng được vài câu "Đáng đời, tự làm tự chịu, giết bớt đi loại này sống chỉ chật đất...bla..bla."
Minh Khang đứng nhìn mọi người biểu cảm nhân sinh bách thái thu hết vào tầm mắt.
Hắn thở dài nghĩ thầm thế giới nào cũng vậy, kẻ mạnh nói đều là đúng.
Không ai đi thăm hỏi hai anh em Vũ, Hoàng chuyện đúng sai.
Nếu như hắn vừa nói dối mọi người cũng sẽ cho đó là đúng bởi vì bên hắn người đông thế mạnh.
Trái lại anh em Vũ, Hoàng có kêu trời trách đất cũng không ai nghe.
Điều này cũng làm hắn nhận rõ về thế giới Chức Nghiệp, lúc này hắn càng ham muốn trở nên mạnh hơn bất cứ lúc nào.
Từ từ trên người hắn tỏa ra khí tức không rõ giống như bất cần đời, sát phạt, điên cuồng, tự tin...!
Hắn đây là đang trải qua thuế biến linh hồn.
Bất cần đời để không bị tục sự ảnh hưởng, sát phạt để không bị coi thường, điên cuồng mới có thể đạt được sức mạnh, và tự tin là chính mình để không đi nhầm đường.
Đây là siêu cấp cơ duyên, đợi đến hắn thuế biến kết thúc thì hắn lên cấp siêu phàm sẽ không còn bình cảnh.
Nhìn xem cậu chủ đang điên cuồng thuế biến, lão Jack cùng thủ hạ nhà hắn nhìn nhau một cái rồi lập tức vây xung quoanh đề phòng.
Lão Jack, Augusta, Burn,...!truyền kỳ gia thần thì cười như hoa, ánh mắt nhìn Minh Khang đầy thưởng thức cùng từ ái.
Bọn họ đều là nhìn hắn từ nhỏ cho tới lớn, con trai chủ nhân đang trưởng thành, bọn họ đời sau cũng có chủ nhân sáng suốt mà không phải đứa ngốc dẫn dắt.
Cha Minh Khang là tín ngưỡng hệ bán thần.
Có thể làm tín ngưỡng hệ bán thần là bởi vì nhà hắn có một bán không gian bên trong có gần như một hà hệ.
Có một mặt trời, hai cái hành tinh sinh mệnh, một số hành tinh đá nham thạch, khoáng thạch và khí.
Đây là đồ gia truyền nhà hắn, được truyền xuống từ mấy trăm đời, nghe nói là ông tổ nhà hắn từng là thần cấp đại lão chết đi để lại di sản.
Cho nên người bên trong đời đời là tín ngưỡng nhà hắn.
(Bán không gian là một không gian phụ thuộc vào chủ vũ trụ, bên trong do năng lượng vũ trụ yếu ớt, linh hồn không cùng quy tắc không hoàn chỉnh nên khó lên cấp được siêu phàm)
Tại chỗ còn lại các chức nghiệp giả nhìn xem gia thần bao vây Minh Khang trong ngoài ba tầng điên cuồng đề phòng đều hơi sửng sốt nhưng khi nghe tin từ người biết chuyện lập tức ghé mắt thật sâu nhìn hắn.
Tuy rất ghen tị nhưng không người nào ngu ngốc đi phá đám để bị siêu phàm giả quần ẩu là cảm giác gì.
Họ đang chờ đợi hắn thuế biến kết thúc dể xem tiếp cuộc vui.
Bên cạnh ba nàng hầu gái cũng chăm chú nhìn chủ nhân của mình.
Tinh linh hầu gái đôi mắt bốc ánh sáng, thật tò mò người chủ nhân này là người thế nào.
Gấu nữ hầu gái cũng thấy thật lợi hại, mà lợi hại chủ nhân sẽ có nhiều thức ăn hơn nên cũng vui theo.
Mèo nữ hầu gái lạnh lùng nhìn hết thảy nhưng chỗ sâu ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
Anh em Vũ, Hoàng thì càng ngơ ngác.
Hoàng phó đoàn trưởng đôi mắt vô thần thều thào "Thua không oan."
Vũ đại ca tâm thần sụp đổ kêu gào "không thể nào, không thể nào, ta muốn thành siêu phàm, ta còn tương lai tươi sáng..."
Thế nhưng không ai rảnh quan tâm đến bọn họ, mọi người tâm điểm là người đang ngồi thuế biến tại kia.
Hắn mới là ngôi sao sáng hôm nay.
Vài phút sau Minh Khang thuế biến kết thúc, thấy mọi người đang chăm chú nhìn mình thì gãi gãi đầu xấu hổ nói "Để mọi người đợi lâu, ta thất thần hơi dài một chút."
Đây đã là lần thứ ba đám chức nghiệp giả muốn chửi má nó, nhìn hắn khuôn mặt tỉnh bơ, ánh mắt trong suốt thật muốn đấm một cái.
Đây là muốn nói cho bọn hắn việc này là chuyện thường ngày ở huyện, ngày nào cũng có không cần ngạc nhiên.
Lão lươn.
Khi mọi người xì xào này nọ, lúc này một ông già khoảng năm mươi tuổi, dáng người cao lớn, tinh thần quoắc thước, khuôn mặt phúc hậu đi ra trước tất cả mọi người nói "Chàng trai, ta tên là Tini, nể mặt ta ngươi có thể cho bọn họ một cái thống khoái được không?"
Minh Khang lắc đầu không hiểu.
Hôm nay chuyện vui hắn không muốn giết người á.
Nhìn thẳng hai mắt ông lão cười cười chân thành nói "Tiền bối yên tâm, ta sẽ không giết bọn hắn, ta chỉ muốn phá hủy hạch tâm tư chất của bọn họ để bọn họ an ổn làm một người bình thường suốt đời thôi."
Chỉ thấy câu nói vừa kết thúc một bóng đen bên cạnh hắn lóe một cái, sau đó hai tiếng kêu thảm thiết vang lên xong rồi lão Jack mới từ từ trở lại, đến bên cạnh Minh Khang rôig cung kính đưa chiếc nhẫn không gian cho hắn.
"Ngươi!" Tini ông lão trán nổi gân xanh, tay nắm thật chặt muốn nói gì đó nhưng lại thôi, thở dài quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng tiêu điều của ông lão, Minh Khang không hiểu nghi hoặc nhìn xung quoanh.
Chỉ thấy mọi người hít một hơi khí lạnh nhìn hắn.
Hắn quay sang lão Jack "Lão Jack, ta nói sai gì sao?"
Lão Jack cười cười lắc đầu nhưng thầm nghĩ, cậu chủ thật là ác thú vị.
Thật ra Minh Khang không biết kinh nghiệm hại chết người, kiếp trước hắn thấy sửa đổi cả đời làm người bình thường là chuyện tốt nhưng thời đại này đây là hình phạt khủng bố, nhất đối với Chức Nghiệp giả.
Chết thì đầu lìa xuống đất một cái, nhưng mà bị phá hủy năng lực thì sống không bằng chết.
Các chức nghiệp giả ai mà không có một vài kẻ thù, nếu bị phá hủy năng lực sẽ bị kẻ thù hành hạ cho hả giận, đây là thật sống không bằng chết.
Thế cho nên mọi người đồng loạt cho rằng hắn là ma quỷ con riêng.
Các Chức Nghiệp giả toàn bộ lui lại một bước.
Đây là mãnh nhân a, lươn lẹo không hối tiếc, mà tâm còn đen.
Cười cười nói nói tiếu lý tàng đao.
Đúng chất công tử ca nhà giàu, hai anh em Vũ, Hoàng vận đen tám đời mới gặp được hắn.
Trong khi tất cả mọi người e ngại chỉ có Béo lão bản một đôi mắt sáng lấp lánh sùng bái nhìn Minh Khang.
Hắn thầm nghĩ đây là hình mẫu lý tưởng nhất của hắn, chỉ cần mặt dày, suy nghĩ đen hơn nhọ nồi là được.
Hắn quyết đinh đi theo Minh Khang học hỏi bản sự để có thể trở thành một thương nhân chân chính.
Lúc này Minh Khang còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra nhìn mọi người nhanh như thỏ giải tán.
Lão Jack muốn một lượt túm tất cả người gây sự nhưng Minh Khang cản lại.
Đánh đầu sỏ được rồi đánh lâu la làm gì?
Lắc đầu không thèm nghĩ nữa.
Hắn quay lại cúi đầu nói với thủ hạ "Cám ơn mọi người tụ họp đến đây giúp đỡ ta."
"Không có gì cậu chủ, đây là phận sự của chúng ta." Người hầu đồng thanh đáp.
"Ta không phải nói điều đó, ta nói là đi đánh nhau phải kéo hội đồng mới giống người nhà, anh em." Minh Khang mở một trò đùa để không khí bớt nghiêm túc một chút.
Mọi người nghe hắn nói thế hơi ngạc nhiên rồi tất cả bật cười.
Không khí cũng theo đó hòa hoãn thân thiết rất nhiều.
Minh Khang cũng cười lớn theo rồi vung tay hô "Về nhà."
Trước khi đi hắn đưa cho Văn Sơn một bản nguyên hỏi "Ngươi có muốn đi theo ta?"
Văn Sơn do dự một chút rồi lắc đầu.
Minh Khang cũng không cưỡng cầu, hắn nhất nổi lòng yêu thích đứa bé thông minh này mà thôi.
Không theo cũng không có chuyện gì, bước theo mọi người trùng trùng điệp điệp nối đuôi nhau trở về.
Lão Jack nhìn cậu chủ bóng lưng mỉm cười.
Cậu chủ càng ngày càng giống chủ nhân, trở thành một thượng vị giả ưu tú, mặt cười tâm đen nhưng đối với người mình luôn ấm áp bao che.
Khi tất cả giải tán ai trở về nhà nấy thì Minh Khang mới có cảm giác là lạ.
Quay đầu lại thấy Béo lão bản đang lững thững đi theo sau lưng mình.
Hắn không hiểu tò mò hỏi "Béo lão bản, ngươi đây là?"
Béo lão bản thí điên thí điên chạy đến gần nói "Cậu chủ, ta cũng muốn đi theo cậu chủ, ký kết linh hồn khế ước người theo đuổi cũng được, chỉ cầu suốt đời đi theo đằng sau cậu chủ."
Minh Khang ngay lập tức choáng váng chuyện gì xảy ra với Béo lão bản, sao có cảm giác có mùi tẩy não đa cấp đời trước xuất hiện ở đây.
Thế nhưng đây là siêu phàm chức nghiêp giả a, ai có thể tẩy não hắn? Hay là đại lão lv3 nào đó đi ngang qua nhàm chán kiếm chuyện chơi chơi.
Cũng không phải á, hắn còn muốn ký kết linh hồn khế ước, cái này không giả a.
Minh Khang quay đầu lại tính thăm dò hỏi béo lão bản "Ngươi thật muốn ký kết người theo đuổi linh hồn khế ước?"
Minh Khang động tâm, dù sao hắn cũng cần thương nhân giải quyết một ít chuyện.
Mà béo lão bản là mỡ đưa tới miệng mèo làm sao chê đâu.
Hắn không tự tin quá mức cho rằng tên béo này vừa nhìn đã muốn đi theo mình.
Mọi người đều biết thương nhân không lợi không dậy sớm.
Nhưng có linh hồn khế ước ở tay, tên béo có tính toán lật trời cũng không được.
"Thật sự cậu chủ, cậu đồng ý." béo lão bản cười tít mắt móc khế ước bình thường chạy vội tới gần Minh khang.
Minh Khang đưa tay ngăn cản béo lão bản hành động kế tiếp nói "Chờ đã, linh hồn khế ước đâu?"
Theo béo lão bản móc ra một tờ linh hồn khế ước, Minh Khang cùng hắn thành lập quan hệ người theo đuổi như một trò đùa.
Minh Khang vuốt vuốt mi tâm cho bớt đau đầu vì chuyện hài kịch này, hắn quay đầu lại nói với béo lão bản "Ngươi về tiệm trước đi, qua mấy ngày ta đến tìm ngươi."
"Được rồi cậu chủ, ta chờ cậu đến." béo lão bản lập tức quay trở về, đơn giản ngoan ngoãn một cách đáng sợ.
Tự nhiên ở đâu siêu phàm giả thí điên thí điên chạy đến cầu làm người theo đuổi, đối với chức nghiệp giả khác sẽ là hạnh phúc tột cùng nhưng Minh Khang cảm thấy nó thật mộng ảo.
Thật ra béo lão bản cũng không ngu ngốc, sẽ không phải nóng đầu lên liền đi theo cảm tính, đây chỉ là một phần.
Phần còn lại là tiềm lực của Minh Khang để hắn đánh cuộc một phen thành tựu sau này.
Đều nói thương nhân là chuộc lợi, Béo lão bản cũng thế.
Tiếp xúc Minh Khang không đến mấy tiếng nhưng từ cách Minh Khang chấp nhận yêu cầu của người hầu, đến cách trừng phạt anh em Vũ, Hoàng rồi cách xử lí đối với người một nhà.
Hơn nữa từ Minh Khang lóng ngóng mua người hầu cho thấy hắn vẫn là gà con mới thức tỉnh, mà gà con này hiện tại đã là sơ cấp chức nghiệp giả.
Điều này có nghĩa Minh Khang có thiên phú trâu bò hoặc vận may khủng bố hoặc là đại lão biến hình dạo chơi nhân gian.
Đi theo dạng người này thấy kiểu gì cung có lợi làm cho Béo lão bản lên tâm tư đánh bạc một lần.
Đây là điều rất bình thường, làm thương nhân không phải đầu tư và đánh cuộc tỉ lệ lợi nhuận sao!?
Trước đây Béo lão bản thức tỉnh không được cao cho lắm nên đời này may mắn thì hắn mới có thể lên được cấp độ truyền kỳ.
Hiện tại có hi vọng hắn sẽ đánh liều một phen xem xe đạp có khả năng biến ôtô không..