Editor: Anh Anh
Khi Hạ Hầu Tuyên đi ra khỏi Ngự Thư Phòng, mặt trời đã ngã về tây.
Nhìn mặt trời đỏ rực treo ở chân trời, hắn thở ra một hơi dài, vui sướng, cảm khái, mong đợi, phấn chấn...!đồng loạt xông lên đầu...!Chuyện đã thành rồi! Cuối cùng cũng thành rồi!
Vừa rồi, Hoàng đế bị khơi dậy tính tình đã cam kết với Hạ Hầu Tuyên, chỉ chờ triều hội ngày mai bắt đầu, ông sẽ hạ chỉ sắc phong Hạ Hầu Tuyên làm Hữu tướng quân bình Man: Điều này cho thấy chỉ cần chưa tới một buổi tối, Hạ Hầu Tuyên đã có thể lấy được quyền lớn chưởng quản quân binh, đồng thời thoát khỏi lồng giam hậu cung này, xòe cánh bay cao!
Đi trên con đường cung điện lát đá cẩm thạch được nắng chiều chiếu rọi, bước chân của Hạ Hầu Tuyên rất nhẹ nhàng.
Tưởng tượng sáng ngày mai, sau khi Từ thừa tướng nghe được thánh chỉ, khuôn mặt già nua như vỏ quýt kia sẽ trở thành dáng vẻ gì? Có lẽ là từ quả quýt già biến thành quả quýt xanh, cuối cùng từ quả quýt xanh lại biến thành quả quýt thối...!Vừa nghĩ như thế, khóe miệng Hạ Hầu Tuyên không khỏi nhếch lên.
Cơ hội quả nhiên ưu ái cho người có chuẩn bị.
Tuy Từ thừa tướng ra chiêu trước, dù lấy thông minh tài trí của Hạ Hầu Tuyên, cũng không cách nào đoán trước chính xác được hướng đi và sắp xếp của đối thủ; hơn nữa so với Từ thừa tướng có thể hành động tùy ý, đại khai đại hợp xuất ra những chiêu ngoan độc, thì Hạ Hầu Tuyên bị vây ở hậu cung phần lớn thời gian đểu chỉ có thể áp dụng chiến lược phòng ngự; nhưng vài năm nay, ở trong hậu cung, mỗi việc làm của hắn, mỗi bước đi của hắn, mỗi người qua lại thân thiết, đều là phục bút, đều là đệm lót, đều chôn hạt giống ở vị trí thích hợp...!Chỉ cần tưới một ít nước đúng lúc, những hạt giống đó sẽ chui từ dưới đất nâng hắn lên, đưa hắn đến sân ga hắn muốn, giúp hắn cất cánh, cũng chứng kiến cuối cùng sẽ có một ngày hắn chao liệng trên chín tầng trời!
Mặc dù quốc thư của Bắc Yến tới đột ngột, nhưng từ rất nhiều năm trước, khi Hạ Hầu Tuyên biết lai lịch của Trịnh phi, thì đã chuẩn bị tâm lý và cảnh giác với chuyện hòa thân, cũng đã bắt đầu chuẩn bị từ sớm.
Như thế có thể suy ra, quả thật khi Từ thừa tướng bày ra trận này, chắc chắn đã có sự chuẩn bị và phán đoán, nhưng ông ta vẫn đánh giá rất thấp khả năng của Hạ Hầu Tuyên, liệu địch mất chuẩn, há có thể không thua?
Thậm chí, lão hồ ly họ Từ không đơn giản chỉ là thua một ván nhỏ, mà là thua một trận lớn, thậm chí còn bồi thêm cả vốn ban đầu của lão...!Không nói đến chuyện tiền triều, chỉ nói chuyện hậu cung, khi Hạ Hầu Tuyên vẫn còn ở trong ngự thư phòng, Hoàng đế đã hạ một ý chỉ ngay trước mặt hắn, khiển trách Từ quý phi nắm toàn bộ quyền hành hậu cung mười chín năm có thừa đóng cửa suy nghĩ, cũng giao lại tất cả cung vụ cho Thụy phi chưởng lý...!Vào giờ phút này, cái tin tức "Kích động lòng người" này có lẽ đã truyền khắp hậu cung.
Vì vậy sau khi ôm đùi hoàng đế xong, Hạ Hầu Tuyên cũng không vội trở về Phượng Nghi cung của mình, mà lại đi tới Thụy Khánh cung một lần nữa.
"Lần này, coi như ta nhận của ngươi một phần nhân tình, Tuyên Nhi" Thụy phi thong thả nói ra câu này, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào Hạ Hầu Tuyên...!Chuyện này thật sự rất hiếm thấy, trước kia Thụy phi đối xử với Hạ Hầu Tuyên, không phải là nụ cười giấu dao, ra vẻ dịu dàng từ ái, thì là tức giận gầm thét, hất trà vỗ bàn.
Còn bây giờ, bà thể hiện thái độ mang lòng kiêng kỵ lại có tính thăm dò, đã coi như tiến bộ rất lớn.
Hạ Hầu Tuyên nhướng mày, cười nhạt nói: "Mẫu phi quá khách sáo, phong cách làm việc của ta xưa nay đều là Có thịt ăn chung, chỗ tốt mọi người cầm.
Chỉ cần sau này lúc mẫu phi có thịt ăn, đừng quên gọi ta một tiếng, vậy thì ta đã đủ hài lòng rồi." Hắn vừa nói vừa gạt gạt nắp ly trà, thưởng thức chút nước trà của Thụy Khánh cung.
Lại nói những năm gần đây, cuộc đối thoại của hai mẹ con bọn họ, gần như đều là Thụy phi ngồi uống trà, còn Hạ Hầu Tuyên cung kính đứng đó.
Hiếm khi hắn có được một lần "Dọn chỗ dâng trà", vậy nên nhân tình đúng là một thứ tốt.
Thụy phi nheo mắt, lời này của Hạ Hầu Tuyên "Nói thô nhưng lý không thô", nói đến thẳng thắn như vậy, sao bà có thể không hiểu? Xem ra từ nay về sau, bà thật sự phải thay đổi suy nghĩ, không thể xem thằng nhãi con này là chứng cứ phạm tội, phiền phức, con ghẻ nữa, có lẽ...!Nhãi con thật sự có thể trở thành trợ thủ tốt của bà?
"Phong cách này của ngươi...!Rất tốt." Thật đúng là có thịt ăn chung, không chỉ hai mẹ con bọn họ, mà ngay cả Hạ Hầu Viên cũng nhận được lợi ích.
Thụy phi trầm ngâm chốc lát, chậm rãi hỏi "Thái độ của phụ hoàng ngươi đối với nhị ca ngươi thế nào?"
Trước đó Hạ Hầu Viên và Hoàng đế ở một mình với nhau gần hai canh giờ, đương nhiên Thụy phi cũng lấy được tin tức.
Bà cũng nghĩ được, nhất định Hạ Hầu Viên là "Viện trợ bên ngoài" mà Hạ Hầu Tuyên tìm đến.
Chỉ từ một điểm này mà nói, Thụy phi sẽ không dám khinh thường Hạ Hầu Tuyên nữa...!Vốn dĩ Hạ Hầu Viên chỉ là một hoàng tử không có giá trị nhất, là một quân cờ bỏ đi trong mắt tất cả mọi người, vậy mà Hạ Hầu Tuyên lại có thể biến hắn từ đồ bỏ đi thành bảo vật...!Thủ đoạn này, ai coi thường thì người ấy xui xẻo!
"Để mẫu phi được biết, phụ hoàng gọi hắn là A Viên." Hạ Hầu Tuyên không cần nói nhiều, Thụy phi là một người thông minh, chỉ nghe một câu này cũng biết về sau bà nên làm gì: Làm tỷ muội tốt với Trịnh phi, thương Hạ Hầu Viên như con ruột...!Được rồi, thật ra Thụy phi đối xử với con ruột cũng không khá hơn chút nào, nhưng từ nay về sau bà trông coi cung vụ sẽ tuyệt đối không dám bạc đãi Hạ Hầu Viên, bởi vì Hoàng đế đang ở phía trên nhìn chăm chẳm vào đấy.
Con ngươi đảo vài vòng, Thụy phi lại thay đổi suy nghĩ: Hạ Hầu Viên chỉ hơi đưa tay đã nhận được lợi ích này.
Vậy người chủ trì là Hạ Hầu Tuyên rốt cuộc thế nào, lợi ích phải lớn bao nhiêu? Bà thật sự muốn biết rõ nội tình trong đó, nhưng cho đến khi Hạ Hầu Tuyên cười tủm tỉm cáo từ rời đi, bà cũng không hỏi ra miệng: Bà hiểu tiểu nhi tử này, suy nghĩ lớn, tâm cơ sâu, phàm là chuyện hắn không muốn nói, cho dù Thụy phi dùng hết sức ép hỏi, cũng không hỏi ra được nguyên do.
Cũng được, dù sao thì sớm muộn cũng sẽ biết.
Thụy phi đưa mắt nhìn Hạ Hầu Tuyên xoay người rời đi, lại một lần nữa nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao ngất như cây tùng...!Không hiểu sao lúc này, trong đầu Thụy phi chợt hiện lên một danh hiệu vang dội: Chiêu thánh trưởng công chúa.
Chỉ một thoáng, Thụy phi kinh hãi, lại ngước mắt lên nhìn, Hạ Hầu Tuyên đã sớm đi xa, ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy nữa.
Không thể không nói, giác quan thứ sáu của Thụy phi vẫn rất nhạy bén.
Không phải Hạ Hầu Tuyên cũng dựa vào tấm gương của Chiêu Thánh trưởng công chúa để thuyết phục Hoàng đế sao...
Chiêu thánh trưởng công chúa Hạ Hầu Bình Ninh trong lịch sử Đại Ngụy là một nữ tử truyền kỳ thật sự.
Bà là con gái út của Ngụy Huyền Tông, khi ra đời thì Ngụy Huyền Tông đã hơn 50 tuổi, ngay cả chắt trai cũng đã có, vậy nên bất kể là con em Huyền Tông đương triều hay là hoàng thất đời sau, đều quen gọi Hạ Hầu Bình Ninh là "Cô tổ".
Thuở thiếu thời tính tình Hạ Hầu Bình Ninh khá giống với Hạ Hầu Tuyên cố ý thể hiện ra, hoặc có thể nói rằng, Hạ Hầu Tuyên đúng là đang cố ý bắt chước tính cách tự do phóng khoáng của Hạ Hầu Bình Ninh, để che dấu khí phách nam tử của hắn...!Nhắc tới cũng thú vị, trên sách sử ghi lại rõ chiêu thánh trưởng công chúa "Tính tình phóng túng, tàn bạo như nam nhi", thích nhất là "Cưỡi ngựa săn thú, múa đao lộng thương, thôi diễn quân trận"...!Đây thật sự là thần tượng được tạo riêng cho Hạ Hầu Tuyên mà!
Ngay từ lần đầu tiên lật sử sách đến truyện ký của chiêu thánh trưởng công chúa, Hạ Hầu Tuyên đã vô cùng kính nể cộng thêm cảm động đến rơi nước mắt với Hạ Hầu Bình Ninh: Có vị cô tổ này làm tấm gương ưu tú che trước mặt, Hạ Hầu Tuyên thể hiện ra "Một chút" khí khái hào hùng và khí phách nam nhi thì thật sự không coi là gì.
Theo sử sách ghi lại, vào năm thứ bốn mươi tám dưới triều đại Ngụy Huyền Tông, Hạ Hầu Bình Ninh mười bảy tuổi, gả cho con trai của tiết độ sứ Yến Vân Khang Phong, hộ binh Đô Úy kinh kỳ Khang Tư Kiệt.
Ngay tại năm bọn họ thành hôn, Tiết độ sứ Yến Vân Khang Phong hợp tác với Binh mã sứ U Châu Trịnh Chi Tự tạo phản, lập tức nổ ra "Loạn Khang Trịnh", sau đó Đại Ngụy bị rơi vào chiến loạn trong mấy chục năm...
Về phần truyền kỳ Hạ Hầu Bình Ninh, thì bắt đầu từ "Chiến công giết chồng": Tục truyền, tình cảm của bà và trượng phu Khang Tư Kiệt vốn khá tốt, lúc nổ ra loạn Khang Trịnh, thậm chi Hạ Hầu Bình Ninh còn đã có bầu hai ba tháng.
Nhưng loạn lạc chiến tranh, tất cả đều đã thay đổi, đã phá vỡ.
Khi Khang Tư Kiệt đang nhậm chức ở kinh thành nhận được tin phụ thân tạo phản, suy nghĩ đầu tiên là bỏ trốn, suy nghĩ thứ hai là cưỡng ép phu nhân của mình cùng nhau bỏ trốn...!Phu nhân của ông là một công chúa được sủng ái, sao có thể hỗ trợ ngăn cản truy binh được chứ? Chỉ cần chạy trốn tới địa bàn của phụ thân ông ta là vạn sự đại cát rồi.
Vậy nhưng Khang Tư Kiệt không thể ngờ được, ông dẫn theo mười mấy thân binh, vừa mới chạy khỏi Kinh Thành không bao xa, Hạ Hầu Bình Ninh bị trói thành bánh chưng ném trong xe ngựa, lại "Đột nhiên bùng nổ, đoạt đao chém ngựa"...!Thừa dịp Khang Tư Kiệt ngã ngựa, Hạ Hầu Bình Ninh trở tay một đao tước mất đầu trượng phu!
Sau đó, Hạ Hầu Bình Ninh "Ân uy tịnh thi, thu phục mọi người", mang theo mười mấy thân binh này trở về Kinh Thành...!Đoạn chuyện xưa này, mỗi lần Hạ Hầu Tuyên đọc lại, đều cảm thấy kích thích bội phần, càng cảm thấy hào khí sinh sôi.
Nhiều năm nay, mặc dù lý do hắn bắt chước Hạ Hầu Bình Ninh đều mang theo hiệu quả và lợi ích, nhưng cũng thật sự kính phục vị Kỳ Nữ Tử kia.
Hơn nữa Hạ Hầu Bình Ninh trí dũng song toàn, năng lực đấu tranh chính trị cũng không hề yếu.
Năm đó sau khi bà giết trượng phu trở lại Kinh Thành, cũng có rất nhiều người không hiểu bà, không những không xem bà là anh hùng, mà còn chỉ trích khắp nơi.
Hạ Hầu Bình Ninh không tranh không cãi, bà chỉ làm hai chuyện: Phá thai, xuất gia.
Dùng hai chuyện này hoàn toàn chặn miệng tất cả mọi người.
Sau đó, trận chiến rơi vào tình thế giằng co, các Tiết độ sứ cũng rục rịch ngóc đầu dậy: Một số trực tiếp làm phản, một số sống chết mặc bay, một số còn mang binh tới kinh, tự gọi là cần vương nhưng kì thực là đoạt quyền...!Chính quyền Hạ Hầu của Đại Ngụy tràn ngập nguy cơ, Ngụy Huyền Tông vẫn cứ ở dưới tình huống gian nan như vậy "Sợ hãi mà chết".
Sau khi Ngụy Trung Tông vội vàng kế vị, mắt thấy Đại Ngụy loạn trong giặc ngoài, khắp nơi đều là cảnh hoàng tàn, hơn nữa lòng quân tán loạn, lương tướng khó cầu, ông sầu đến mức tóc cũng sắp rụng sạch.
Đúng lúc đó, Hạ Hầu Bình Ninh thanh tu trong đạo quan sai người mang tới cho Trung Tông mấy quyển binh pháp bà tự biên soạn, bước đầu thể hiện thiên phú quân sự của bà.
Chỉ là thời gian đầu Trung Tông không hề xem trọng Hạ Hầu Bình Ninh, cho đến khi Kinh Thành bị quân phản loạn công phá, Trung Tông và đám hoàng thân quốc thích, tàn binh bại tướng chạy trối chết trên đường, rốt cuộc cũng cảm nhận được năng lực tổ chức ưu tú của Hạ Hầu Bình Ninh.
Vì vậy sau khi đoàn người chạy trốn tới kinh đô phụ, Trung Tông liền cắn răng hạ quyết tâm, phong Hạ Hầu Bình Ninh là Thống soái tam quân.
Trong hơn mười năm sau đó, Hạ Hầu Bình Ninh lấy thân nữ tử điều binh khiển tướng, chiến đấu với đám chư hầu, đánh tới cuối cùng, Trung Nguyên một mảnh hỗn độn, nhưng quả thật Đại Ngụy vẫn thắng trong bi thảm, bảo vệ được hơn nửa giang sơn...!Chiến tới khi đó, nghịch tặc họ Khang đều đã bỏ mình, Trịnh Chi Tự cũng mất sớm, nhưng con cháu bọn họ đã thu dọn tàn binh lên phương Bắc lập quốc, lấy quốc hiệu là Yến, cũng truy phong Trịnh Chi Tự là Thái tổ Bắc Yến.
Đáng tiếc trên đường Hạ Hầu Bình Ninh xuất binh lên phía bắc càn quét Yến quốc, lại bởi vì vết thương cũ tái phát mà qua đời.
Không có bà, cộng thêm người Tây Man thừa dịp trỗi dậy, dưới sự giật dây của các đại thần, Trung Tông từ bỏ ý định tiếp tục tái chiến, ký kết hiệp ước hòa bình với Bắc Yến, giúp nhau canh gác, cùng phòng ngự người Tây Man xâm phạm.
Như vậy có lẽ, không thể càn quét Bắc Yến hẳn là niềm tiếc nuối lớn nhất của chiêu thánh trưởng công chúa trước khi bà ra đi...!Hạ Hầu Tuyên xem bà là thần tượng và tấm gương, vậy nên dẫu có chết cũng không muốn hòa thân với Bắc Yến, đây chẳng phải là chuyện hết sức bình thường sao? Vậy nên Hoàng đế có thể hiểu được tâm trạng xin đánh của Hạ Hầu Tuyên, cũng sẵn lòng cho hòn ngọc quý trên tay ông một cơ hội.
Lại nói, Hạ Hầu Tuyên sắp được phong làm tướng quân có thể trở thành một vị công chúa truyền kỳ sau Hạ Hầu Bình Ninh không? Có lẽ được, có lẽ không, có lẽ chuyện xưa của hắn càng truyền kỳ hơn...!Ai biết được, cứ nhìn xem thôi.
Ngày tiếp theo, đại triều hội, chúng thần lên điện.
Đừng thấy Hoàng đế miệng cọp gan thỏ, tính tình của ông vẫn rất cố chấp, một khi đã hạ quyết tâm, thì thật sự không phải chuyện đùa...!Đợi chư đại thần vào vị trí, Hoàng đế lập tức ra hiệu cho thái giám theo hầu tuyên đọc thánh chỉ: Sắc phong thứ sử Lũng Châu Quách Lệnh Tuần làm Bình Man Đại tướng quân, chủ lĩnh lãnh đạo quân binh; sắc phong thế tử Trấn Bắc Hầu Trần Trường Thanh làm Bình Man Tả tướng quân, trưởng công chúa Hạ Hầu Tuyên làm Bình Man Hữu tướng quân; trong vòng mười ngày, chọn ngày hoàng đạo để thệ sư* xuất chinh Bình Man.
*Tuyên thệ trước khi xuất quân
Tiếc là lúc tuyên chỉ, Hạ Hầu Tuyên không có ở Cần Chính Điện, không cách nào nhìn thấy Từ thừa tướng gần đây vẫn luôn đứng ngoài quan sắt thay đổi sắc mặt, nhưng hẳn là rất đẹp mắt, ít nhất cũng có thể khiến Hoàng đế nhìn mà hưởng thụ.
Lúc này Từ thừa tướng thật sự bối rối, quân chức của Quách Lệnh Tuần và Trần Trường Thanh về cơ bản đã được quyết định trong mấy lần lên triều trước, thế nên không có vấn đề gì.
Nhưng...!Trưởng công chúa kia là thế nào? Bình Man Hữu tướng quân? Lão già ông không phải lãng lai nghe nhầm chứ?!
Trước khi nghe thánh chỉ, Từ thừa tướng vẫn cho rằng chức vụ Bình Man Hữu tướng quân không rơi vào đầu cháu ruột ông ta, thì cũng rơi vào đầu vây cánh của ông ta, tóm lại không thể chạy ra khỏi lòng bàn tay ông được...!Đừng tưởng rằng Từ thừa tướng ngu ngốc, cũng không phải ông không biết Hoàng đế kiêng kỵ ông ta, nhưng theo lý thuyết, quân chức này thật sự nên là ông...!Hơn nữa Hoàng đế phái đại quân xuất chinh, chuyện gì quan trọng nhất? Không phải là thắng bại, mà là cân bằng.
Các tướng quân trong một đội quân không thể xuất thân từ cùng một nhà hay một phe, nhỡ đâu nói không tốt, bọn họ dẫn quân cùng nhau tạo phản, Hoàng đế tìm ai mà khóc đây?
Nhìn xem lần này, triều đình xuất binh Bình Man, đại tướng quân Quách Lệnh Tuần là một vị tướng lão luyện dày dặn kinh nghiệm, được người tín nhiệm, hai mươi ba năm về trước đã tham gia thủ biên với Trấn Bắc hầu.
Vậy nên ông chắc chắn là hệ chính của Trấn Bắc hầu, thân với Trấn Bắc hầu còn hơn cha ruột.
Mà Tả tướng quân thì càng không cần phải nói, Trấn Bắc hầu chính là cha ruột của hắn.
Như vậy cuối cùng chức Hữu tướng quân này, dù sao đi nữa cũng không thể để phe cánh của Trấn Bắc hầu đảm nhiệm được.
Lão hồ ly họ Từ đã sớm tính đúng điểm này, hơn nữa ông ta còn bẻ ngón tay đếm một lần: Nếu Hoàng đế không sử dụng người của ông, thì thật sự không tìm ra ai làm được chức Hữu tướng quân này...!Chức vụ Hữu tướng quân có thể để một quan văn đảm đương, mà quan văn ấy à, hầu hết đều là học sinh nhà họ Từ của lão, ổn thỏa ổn thỏa.
Kết quả trăm triệu lần không thể ngờ tới, Hoàng đế lại có thể để nữ nhi của ông làm Hữu tướng quân!
Cái này quá không ổn, đương nhiên Từ thừa tướng muốn đứng ra phản đối.
Nhưng chuyện tới bây giờ, thánh chỉ đã hạ, ông hoàn toàn không đủ sức xoay chuyển đất trời: Trận này nhất định phải đánh, trước đó Từ thừa tướng cũng tán thành, ủng hộ, thậm chí ngay cả quân giới quân lương đều đã chuẩn bị ổn thỏa rồi, vậy nên ông không thể nói từ phản chiến ra khỏi miệng được.
Như vậy Từ thừa tướng cũng chỉ có thể nhắm mũi dùi vào Hạ Hầu Tuyên...!Nhưng ông ta còn có thể nói gì đây? Đơn giản là công chúa còn trẻ, hơn nữa còn là nữ nhi, không thích hợp làm Tướng quân, xin bệ hạ nghĩ lại....
Nhưng Hoàng đế chỉ cần đưa ví dụ về chiêu thánh trưởng công chúa ra, là có thể "Trấn áp" Từ thừa tướng rồi.
Hơn nữa Hoàng đế còn nói: Công chúa tương đương với tai mắt của ông, có thể để ông biết được tình hình biên quân bất cứ lúc nào...!Sao, Thừa Tướng có ý kiến? Không muốn cho trẫm tai thanh mắt sáng à?
Sau đó thì không còn sau đó nữa, Từ thừa tướng bại lui, đại chiêu "Hai lá quốc thư" của ông ta, hoàn toàn thua ở "Ba quyền liên hoàn" bất ngờ của Hạ Hầu Tuyên.
"Mưu kế của Điện hạ thật hay, cực kỳ khó tin, Tĩnh An vô cùng bội phục." Chuyện trưởng công chúa làm Hữu tướng quân truyền ra ngoài cung nhanh như gió.
Vào buổi chiều sau khi triều hội kết thúc, Hạ Hầu Tuyên đi tới Hội Tiên lâu "Hẹn hò" với Tề Tĩnh An như thường lệ, vừa mới vào phòng riêng, hắn đã bị nụ cười ngập tràn kính nể rực rỡ rạng ngời của Tề Tĩnh An làm chói mắt.
Chớp mắt mỉm cười, Hạ Hầu Tuyên thản nhiên nói: "Tĩnh An, bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là quan phụ thuộc của ta.
Từ nay về sau ngươi phải gọi ta là Tướng quân .".