Thái Thượng Hoàng ôm tâm trạng vừa phức tạp vừa kích động, gặp lại con rể tốt của mình dưới cổng thành Vĩnh Định quan.
Đầu óc của ông cụ càng ngày càng dùng tốt, thế nên ông rất rõ: Từ phương diện nào đó mà nói, mình chính là bị con rể bắt cóc.
Nhưng Thái Thượng Hoàng cũng không tức giận, chưa bao lâu, con lớn nhất tạo phản, con thứ hai phản bội, con thứ ba mềm yếu vô năng thấy chết mà không cứu, đều khiến ông tức gần chết, nhưng lúc này, con rể "Đại nghịch bất đạo" như vậy, lão nhân gia lại chỉ cảm thấy vui vẻ: Con rể thật là lợi hại, không chỉ có tài năng xuất chúng, hơn nữa mạnh mẽ dứt khoát, nghĩ gì làm đó, đúng là trời sinh một đôi với nữ nhi khí phách vũ dũng, hơn nữa xem tình hình này, phu thê bọn họ liên thủ sớm muộn gì cũng quét sạch thiên hạ! Đến lúc thật sự có ngày như vậy, ông xuống dưới gặp liệt tổ liệt tông, không những không cần phải hổ thẹn, người lại còn có thể hả hê đắc chí, nghĩ thử thôi đã thấy cực kỳ giỏi rồi!
"Phụ hoàng," Khi xa giá của Thái Thượng Hoàng các cổng thành khoảng một trăm bước, Tề Tĩnh An đã bước nhanh nghênh đón, cầm tay Thái Thượng Hoàng, ân cần nói: "Lão nhân gia ở xa tới mệt nhọc, tạm thời nghỉ ngơi một lát trước, đợi con rể xử lý xong chuyện trên đầu, sẽ lập tức tới trò chuyện với ngài."
"Không cần, không cần theo ta, ngươi rất bận rộn, nếu khó khăn lắm mới được rảnh rỗi, thì nên nghỉ ngơi cho tốt, không cần thiết phải hao tâm tốn sức đi theo ta." Thái Thượng Hoàng cười híp mắt quan sát con rể tốt gần nửa tháng không gặp, chỉ thấy đối phương mặc giáp cầm kiếm, uy thế lẫm liệt, Tướng quân trẻ tuổi, anh khí bừng bừng, so với khi mặc triều phục còn tăng thêm mấy phần khí khái nam nhi, thật sự khiến Thái Thượng Hoàng cảm thấy nếu mình là nữ hài tử thì cũng muốn gả cho một binh sĩ tốt như vậy.
Vì vậy giọng điệu của lão nhân gia càng hòa ái hơn, nói tiếp: "Còn nữa, vẫn nói Tướng ở bên ngoài, quân lệnh có thể không nhận, vậy nên Tĩnh An à, ngươi không những không cần băn khoăn về ta, ngược lại, bộ xương già ta đây mặc ngươi sai khiến, ngươi nghìn vạn lần đừng có khách sáo với ta."
Tề Tĩnh An chớp chớp mắt, mơ hồ cảm thấy ánh mắt của nhạc phụ đại nhân có một ngọn lửa nóng rực, mà quan trọng hơn là, lão nhân gia lại có thể nói chuyện có trước có sau như thế rồi, không hề lắp bắp chút nào!
Đi nghênh đón Thái Thượng Hoàng không chỉ có một mình Tề Tĩnh An, các tướng lĩnh trong đại doanh Kinh Giao và một phần binh sĩ cũng ở đó, biểu hiện của Thái Thượng Hoàng thật sự khiến bọn họ giật mình, nhưng cũng cho bọn họ ăn nửa viên định tâm hoàn: Sau khi lão nhân gia trúng gió còn có thể khôi phục tốt như vậy, quả thật có thể lần nữa cầm quyền lý chính rồi, chẳng trách sau chuyện xuôi nam mà Phò Mã lại có thể trấn định như lúc ban đầu.
Mà càng làm cho mọi người yên tâm hơn là, quan hệ của Phò Mã và Thái Thượng Hoàng xem ra rất hòa hợp...
"Đa tạ phụ hoàng thông cảm, chỉ là hai chữ Sai khiến này quá nặng rồi, sao có thể làm phiền lão nhân gia chứ? Chỉ cần ngài trấn giữ ở đây, thì chính là Định Hải Thần Châm rồi, trong lòng mọi người có trụ cột, lúc chém giết Yến tặc càng có sức, vậy là đủ rồi!" Nói tới đây, Tề Tĩnh An cười một tiếng, đưa tay chỉ về phía cửa thành, "Đi, chúng ta vào thành thôi."
Phò Mã cực kỳ hài lòng với biểu hiện của Thái Thượng Hoàng, sau khi lão nhân gia trải qua mấy trận "Đại kiếp", càng càng càng sáng suốt cởi mở, chuyện này mang đến bao nhiêu chỗ tốt cho hắn và người yêu, điều này còn cần phải nói sao?
Bánh xe lộc cộc đi vào cửa thành.
Phía sau xa giá của thái thượng hoàng, còn có một chiếc xe, Nhược Nghiên ôm nhi tử nho nhỏ mềm mại trong ngực mình, vén một góc rèm xe lên, nhìn Tề Tĩnh An đích thân dắt xa giá của Thái Thượng Hoàng một cái, cảm khái thở dài, chợt nở một nụ cười từ tận đáy lòng...
Cứ như vậy, Phò Mã lấy được lá vương bài Thái Thượng Hoàng này, còn bổ sung thêm hai lá tiểu vương bài, cộng thêm đám người Trần Thục Dao, một đoàn người trùng trùng điệp điệp trở lại Vĩnh Định quan.
Nhưng mà nói đi nói lại, mặc dù Tần Liên Hoành đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, mấy "Lá bài chủ chốt" cũng đều vào tay phò mã, nhưng cũng không có nghĩa là toàn bộ mười vạn tướng sĩ trong Vĩnh Định quan đều hoàn toàn an phận.
...Dù sao Hoàng đế đi về phương nam, cũng ảnh hưởng quá lớn tới các tướng sĩ.
Nhất là trước khi Hoàng đế rời đi còn cắt cử Xu Mật Viện "Đưa ra điều động thích hợp với thủ quân của Vĩnh Định quan", mà Xu Mật Viện cũng giống như dự đoán của phò mã, ra chỉ thị "Vừa đánh vừa lui", điều này khiến rất nhiều tướng sĩ rối rắm, vô cùng rối rắm.
Phải biết, nhóm người đại doanh Kinh Giao này, vốn là hệ chính của Xu Mật Viện, thậm chí các tướng lĩnh đều có quan hệ họ hàng với Xu Mật Viện, không ít binh sĩ xuất thân từ gia đình tá điền dưới quyền đám người đó, vậy nên cho dù Tề Tĩnh An ỷ có Thái Thượng Hoàng trong tay, ép tất cả bọn họ ở lại, cũng không cách nào có được tinh thần như ban đầu.
"Đám người kia thật con mẹ nó phiền toái!"
Chạng vạng hôm đó, sau khi quét dọn chiến trường, kiểm tra lại tổn thất, Tần Liên Hoành nóng nảy giơ chân nói: "Đã nói rõ với bọn họ rồi, bỏ thành mà chạy chỉ có một đường chết, ngay cả Thái Thượng Hoàng cũng mang lên đài cao khích lệ tinh thần, nhưng bọn họ còn chưa an phận, không chuyên tâm nghe hiệu lệnh của ngươi...!Nhìn hai ngày nay mà xem, mới hai ngày mà đã chết ba vạn người! Sắp theo kịp thiệt hại của năm sảu bảy tám ngày trước cộng lại rồi! Thật là bực bội!"
"Được rồi lão Tần, bớt nóng." Khả năng kiềm chế của Tề Tĩnh An thật không bình thường, dưới tình cảnh này cón có thể an ủi người khác, "Bọn họ xem như là an phận rồi, bằng không, chỉ nguyên đào binh cũng có thể khiến cho chúng ta giết mềm tay.
Nếu hỗn loạn, thì lại càng không được."
Chưa từng xuất hiện hỗn loạn, cũng không có mấy đào binh, tất cả đều là nhờ vào biểu hiện ưu tú lúc trước của Tề Tĩnh An, các tướng sĩ rất tin phục Phò Mã, nếu không tình trạng trước mắt sẽ càng khiến bọn họ nhức đầu hơn, thậm chí dẫn đến thành quan bị phá, thất bại thảm hại!
Trên thực tế, đối với chuyện tinh thần dao động này, Tề Tĩnh An đã chuẩn bị tâm lý, "Thử đứng trên lập trường của bọn họ suy nghĩ mà xem, người nhà của bọn họ, rất có thể đã đi theo triều đình xuôi nam, hơn nữa trong lòng bọn họ, chỉ thị của Xu Mật Viện chắc chắn nặng hơn Thái Thượng Hoàng nhiều...!Ta chỉ tay, bọn họ chịu bịt mũi nhận, đã coi như cho ta thể hiện rồi.
Nếu còn đòi hỏi bọn họ cam tâm tình nguyện, ý chí chiến đấu sục sôi, đổi lại là lão Tần ngươi...!Ngươi có thể làm được không?"
Tần Liên Hoành nghẹn đỏ mặt, "Quả thật ta không làm được, vậy phải làm sao đây? Không nói đến hai ngày nay nhìn vẻ mặt đắc ý của tên họ Trịnh kia khiến ta tức muốn hộc máu, còn tiếp tục như vậy nữa, chúng ta sẽ không chống nổi!"
"Chịu nổi, đương nhiên sẽ chịu nổi, " Tề Tĩnh An cười cười nói: "Lão Tần ngươi đừng lo lắng, trong lòng ta có tính toán, tráng đinh cũng lục tục tới gần hai mươi vạn rồi, huấn luyện một hai ngày là có thể lên thành tường, chỉ cần trong vòng hai ngày, nhân số quân chính quy không đến nỗi chỉ còn năm vạn trở xuống, vấn đề sẽ không xem là quá nghiêm trọng."
Tinh thần rớt xuống, muốn tăng lại lần nữa, phải mất chút công phu, tốn chút thời gian, mà trong quá trình này, thiệt hại nhất định khó mà tránh khỏi, làm Thống soái, nếu ngay cả áp lực này Tề Tĩnh An cũng không chịu nổi, hắn đã sớm không cần lăn lộn nữa rồi!
Hơn nữa, ưu thế thủ thành vốn sẽ giảm dần theo thời gian, thương vong cũng sẽ càng lúc càng lớn, đây không chỉ là vấn đề sĩ khí, mà là tất yếu...
"Phò mã, lão Tần, tin tốt...!Các ngươi mau đoán xem, là ai tới?"
Ngay tại lúc tâm trạng mọi người đều đang xuống thấp, giọng nói thanh thúy của Trần Thục Dao đột nhiên vang lên, sau đó nàng vọt vào "Bộ chỉ huy tạm thời" của bọn họ như một làn gió, rồi lại linh hoạt xoay người chỉ ra ngoài cửa, chỉ thấy người đi theo phía sau nàng, chính là...
Kỷ Ngạn Bình!
"Biểu ca?" Tề Tĩnh An kinh ngạc kêu lên, hơi suy nghĩ, liền tính toán rõ ràng thời gian đi đường của đối phương, từ đó suy ra thời gian Kỷ Ngạn Bình khởi hành từ đại quân Trấn Bắc, nhưng vẫn cảm thấy có chút mơ hồ với mục đích đến của hắn.
"Ngươi? Tiểu tử ngươi không đi theo đại quân Trấn Bắc nhất cổ tác khí bắt lấy vương đình Yến tặc, mà chạy trở về làm chi?!" Tần Liên Hoành bước nhanh về phía trước, dùng lực vỗ lên vai Kỷ Ngạn Bình trên vai, đặt câu hỏi.
Nếu lấy cơ thể trước kia của Kỷ Ngạn Bình, nhất định sẽ bị một vỗ của Tần Liên Hoành làm cho ngã xuống mặt đất, vậy nhưng trước khác nay khác, ở trên chiến trường phương Bắc hơn một năm, hiển nhiên Kỷ Ngạn Bình đã mạnh mẽ hơn nhiều, chỉ thấy bả vai hắn hơi nhún xuống, làm tan hơn nửa sức lực "Đột kích", sau đó khuỷu tay nhấc lên, chiếm ưu thế của Tần Liên Hoành đang không có chuẩn bị, đẩy hắn ra xa vài bước, cằm giương lên, đáp lại: "Đương nhiên là có chuyện quan trọng, cực kỳ quan trọng!"
Vừa nói chuyện, Kỷ Ngạn Bình đã đi đến trước mặt Tề Tĩnh An, giơ tay đưa một vật tới, "Ừ, là để đưa cái này cho ngươi..."
Tề Tĩnh An định thần nhìn lại, thoáng chốc hiểu ra, sau đó là hết sức vui mừng, thì ra Kỷ Ngạn Bình mang nửa miếng hổ phù mà khi Trần lão Hầu Gia còn sống nắm giữ cho hắn!
"Đến rất đúng lúc!" Tề Tĩnh An một tay nhận lấy Hổ Phù, một tay cho Kỷ Ngạn Bình một cái ôm nhiệt tình, vui vẻ nói: "Chúng ta đang lo tinh thần suy sụp, biểu ca ngươi liền từ trên trời giáng xuống, thật sự khiến ta không thể không tin là...!Ý trời giúp chúng ta!"
Kỷ Ngạn Bình cố gắng thoát khỏi khuỷu tay Phò Mã, vẻ mặt hơi phức tạp, còn cẩn thận nhìn Trần Thục Dao một cái, mới khẽ thở dài: "Ý trời có giúp hay không thì ta ngươi đều không biết, ta chỉ biết nhất định Trần Hầu Gia đứng về phía ngươi và công chúa, bất kể là lúc ông còn sống, hay là lão nhân gia trên trời có linh thiêng..."
Tề Tĩnh An nghe vậy dừng lại, còn Trần Thục Dao lập tức liền "Từ trời quang đãng chuyển thành mưa nhỏ" rồi, trong mắt nàng nén lệ, nức nở nói: "Gia gia ta, ông...!Trước khi đi có nói gì không?"
Kỷ Ngạn Bình dừng một chút, nói: "Lão hầu gia trung thành vì nước, cho đến giây phút cuối đời, cũng nói đến quốc sự..."
Trần Thục Dao vội vàng nói: "Vậy ngươi cũng nói một chút đi, chỉ cần là gia gia ta nói, ta đều muốn nghe, còn miếng Hổ Phù này, là có chuyện gì?"
Kỷ Ngạn Bình gật đầu chậm rãi kể lại: "Trước kia viện binh của Trấn Bắc quân bị dùng vào việc khác thì lão nhân gia rất mất hứng, từng nói với chúng ta sớm muộn gì cũng phải liên thủ với công chúa, nhổ hết đám ung nhọt Xu Mật Viện kia; sau lại đế vị thay đổi, lão hầu gia càng sầu lo hơn, nói bước ngoặt trước mắt của Đại Ngụy, không cẩn thận là vạn kiếp bất phục, Tân Đế sợ rằng không chống đỡ nổi trọng trách này; về sau, lão nhân gia đột ngột phát bệnh, trước khi lâm chung dặn dò ta nhất định phải đưa Hổ Phù đến tay công chúa hoặc Tĩnh An, nếu không gia quốc lâm nguy..."
"Lão hầu gia thật đúng là mắt sáng như đuốc," Tần Liên Hoành lớn tiếng cảm khái: "Biểu ca ngươi còn chưa biết đúng không, biểu đệ ngươi đã chạy trốn rồi, xám xịt chạy đến phương nam! Vốn hắn trốn thì cứ trốn đi, lại còn để Xu Mật Viện hạ một chỉ con mẹ nó thị, làm sĩ khí ở đây đại diệt, thật là ghê tởm!"
"Hắn à," Kỷ Ngạn Bình thở dài, "Hắn thật sự không làm được chức vị vị hoàng đế này, vừa khổ chính hắn, cũng phiền toái mọi người...!Nhưng mà thân bất do kỷ."
"Hừ, vậy hắn nên nhanh chóng nhường lại ngôi vị hoàng đế đi, tặng cho muội muội ruột của hắn, không thì tặng cho em rể cũng được!" Ở đây đều là người mình, hơn nữa tâm trạng Tần Liên Hoành mới từ bực bội chuyển sang hưng phấn, rất cần phát tiết, thế nên hắn mới lải nhải không thèm giữ miệng, "Biểu ca à, ta nói với ngươi, phò mã lợi hại cỡ nào nhất định ngươi còn không biết..."
Tần Liên Hoành lại nói một hồi, "Khái quát lại" hành động vĩ đại của phò mã trong những ngày này một lần, khí phách bao nhiêu, khiến Kỷ Ngạn Bình cả kinh trợn tròn hai mắt, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tề Tĩnh An, mới thổn thức nói: "Lợi hại, thật là lợi hại, ta vốn cho rằng mình thay da đổi thịt, tiến bộ nhiều như vậy, nói không chùng có thể kề vai với biểu muội phu, kết quả vẫn khác nhau một trời một vực!"
"Haha," Trần Thục Dao dụi dụi mắt, cười rộ lên nói: "Lần này ngươi đã biết ánh mắt công chúa lợi hại cỡ nào chứ? Bây giờ ngươi vẫn còn kém xa phò mã, trước kia còn hay hơn, lại còn vọng tưởng thân càng thêm thân với biểu muội, có thấy xấu hổ hay không?"
Liếc thấy nụ cười như có thâm ý của Tề Tĩnh An, Kỷ Ngạn Bình bất đắc dĩ cười khổ, chắp tay với Trần Thục Dao: "Cô nãi nãi của ta, van ngươi đừng nhắc lại chuyện ngày xưa nữa...!Ta đưa Hổ Phù tới, vất vả lắm mới lập được một đại công, ngươi vừa nói ra, phò mã khó chịu trong lòng, lại triệt tiêu đi, ta có oan hay không hả?" Hắn nói mà vỗ đầu một cái, lấy một phong thư từ trong ngực ra đưa cho Trần Thục Dao, cố tỏ vẻ chán nản nói: "Oh, ta sớm nên lấy lá thư này ra chặn miệng ngươi mới đúng, thật thất sách!"
"Đây là cái gì...!Oa, là thư của gia gia ta! Tên khốn kiếp nhà ngươi cái này cũng dám quên!" Trần Thục Dao vội vàng mở thư ra xem, trong miệng cũng không quên tính sổ với cái "Người đưa thư vô trách nhiệm".
Kỷ Ngạn Bình không khỏi nhỏ giọng thở dài nói: "Không phải ta sợ ngươi đọc thư xong lại khóc, vốn định lén đưa cho ngươi...!Nhưng nghĩ lại, dù ta làm thế nào cũng sẽ bị oán giận thôi."
Vậy mà ngoài dự đoán, Trần Thục Dao đọc thư xong, cũng không đau lòng bật khóc, vẻ mặt ngược lại có chút kỳ quái.
"Thế nào?" Tất cả mọi người ân cần hỏi nàng.
"Không có gì, gia gia nói chút chuyện nhà trong thư..." Trần Thục Dao hơi rối rắm nhìn chằm chằm Kỷ Ngạn Bình, hỏi: "Ngươi có đọc lá thư này chưa đấy?"
"Đương nhiên là không rồi! Sao ta có thể tự ý đọc thư hầu gia gửi cho ngươi được?" Kỷ Ngạn Bình nghĩa chính từ nghiêm xua tay.
"Oh..." Trần Thục Dao kéo dài âm thanh, lại rối rắm một lát, rốt cuộc nói: "Trong thư ông nội có nói với ta một câu... Dao Dao à, nếu như tiểu tử họ Kỷ mà mang Hổ Phù của gia gia tới cho công chúa phò mã, vậy con có thể suy nghĩ gả cho hắn!"
Phụt! Tần Liên Hoành không khỏi phun nước miếng, Kỷ Ngạn Bình cũng không biết lúng túng hay ngượng ngùng, tóm lại khuôn mặt đỏ bừng.
Nhưng biểu hiện của Tề Tĩnh An lại hoàn toàn khác với mọi người, hắn cảm khái nói: "Không hổ là lão hầu gia đã trải qua nhiều chiến trận, lá thư này, đúng là thủ đoạn dùng binh mà!"
"Hả?"
Trong thời gian ngắn những người khác cũng không phản ứng kịp, tuy nhiên Tề Tĩnh An cũng không có ý định giải thích cặn kẽ, chỉ cười nói: "Được rồi, lão Tần à, chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này đi, để bọn họ tâm sự một chút, nếu không chẳng phải cô phụ một mảnh tâm ý của lão hầu gia à?" Nói xong, hắn áng chừng nửa miếng hổ phù trên tay, "Đi, chúng ta nên làm việc chính rồi!"
"Được!" Tần Liên Hoành vui sướng đáp lại, nhưng ngay sau đó hắn lại chần chừ: "Đợi chút, dùng nửa miếng hổ phù này thật sự có thể khích lệ tinh thần sao?"
Uy vọng của Trần lão Hầu Gia trong lòng đám người ở đại doanh Kinh Giao, tuy nhất định là cao hơn Thái Thượng Hoàng, nhưng có thể ép được Xu Mật Viện không, thì thật sự là một vấn đề.
Chỉ là, vấn đề này ở chỗ Phò Mã, đã không phải là vấn đề nữa...!"Lão Tần à, ánh mắt ngươi bị gì vậy, sao lại có nửa miếng Hổ Phù chứ? Rõ ràng là cả miếng mà! Cho dù cả đám Xu Mật Viện đều ở đây, cũng hoàn toàn phải nghe lời ta!"
Tề Tĩnh An cười ha ha, vuốt tay một cái, chỉ thấy nằm trong lòng bàn tay hắn, đột nhiên là toàn bộ miếng hổ phù hoàn chỉnh!
Đắc ý khoe khoang một chút, Phò Mã xoay người rời đi, bóng lưng được gọi là tiêu sái.
"Ôi chờ một chút..." Tần Liên Hoành vội vàng đuổi kịp Tề Tĩnh An, hỏi: "Thật là thần, công chúa đưa nửa miếng hồ phù này cho ngươi từ lúc nào vậy? Sao mà một hai cũng có thể biết trước thế?!"
"...! Nào có thần như vậy," Giọng nói Tề Tĩnh An đứt quãng truyền tới lỗ tai hai người vẫn còn ở trong phòng, "Chỉ là cái thứ như Hổ Phù này, rất hợp để làm vật đính ước mà thôi..."