Năm mới vừa bắt đầu, cả nước trên dưới còn đang đắm chìm trong không khí tân xuân vui mừng, liền bị ba chiếu thư liên tiếp của Thái Thượng Hoàng làm cho kinh hãi...
Chiếu thư thứ nhất, Thái Thượng Hoàng trực tiếp nói rõ hiện tại ông đã có thể nói có thể viết, mà tam nhi tử Hạ Hầu Trác trong mấy tháng kế vị ngắn ngủi đã thể hiện rõ là một hôn quân vô năng; do đó, vì nghĩ cho vận nước, vì nghĩ cho dân chúng, Thái Thượng Hoàng quyết định khôi phục ngôi vị Hoàng đế!
Cách hành văn và nội dung của chiếu thư này cực kỳ đơn giản, lão nhân gia thậm chí còn không tốn nhiều miệng lưỡi trình bày ra đủ loại hành động không chịu nổi của Hạ Hầu Trác, mà nhanh chóng đoạt lại hoàng quyền, căn bản không thèm để ý đám quần thần vượt sông xuôi nam có kịch liệt phản đổi không, cũng không quan tâm thần dân thiên hạ thấy mình thế nào, lại càng không để ý ông đoạt lại hoàng quyền có bao nhiêu tác dụng thực tế...! Bởi vì trọng tâm quan trọng, vẫn còn ở phía sau!
Chiếu thư Thái Thượng Hoàng ban xuống, cùng với chiếu thư Hoàng đế ban xuống, ý nghĩa đương nhiên không giống nhau.
Sau khi dùng chiếu thư thứ nhất để quay về vị trí cũ, lão nhân gia thậm chí còn không kịp thở, nhanh chóng ban xuống chiếu thư thứ hai, thẳng thắn mà quả quyết nói cho thiên hạ biết, hòn ngọc quý trên tay từ khi sinh ra đã được phong làm trưởng công chúa, thật ra là nam nhi, hắn là tứ nhi tử theo đúng nghĩa! Vì vậy, tước đi phong hào trưởng công chúa, khôi phục thân phận hoàng tử, cũng ban tên là Tuyên.
Cứ như vậy, thân phận của Hạ Hầu Tuyên tự nhiên chuyển từ công chúa thành hoàng tử.
Về phần nội tình trong đó, còn quan trọng nữa sao? Bây giờ hiển nhiên đã không còn quan trọng nữa rồi, vị cha hoàng để chỉ giải thích đơn giản mấy câu trong chiếu thư, dùng thái độ cực kỳ bình thản lạnh nhạt, thoáng thỏa mãn lòng hiếu kỳ của người trong thiên hạ...
Tại sao con ông lại bị xem là nữ nhi để nuôi lớn, là bởi vì mẹ của nhi tử kiến thức tương đối thấp, thế mà lại tin tưởng cách nói vô lý "Song tử không may mắn", nên mới làm ra chuyện như vậy, đến nỗi nhi tử từ khi còn nhỏ đã đeo lên mình tội danh "Khi quân", còn phải giả nữ, kìm nén vài chục năm.
Cũng may bản thân nhi tử không chịu thua kém, hơn nữa tính cách ngay thẳng chính trực, dám chịu trách nhiệm, vẫn ôm suy nghĩ "Lấy công chuộc tội" mà nỗ lực cố gắng, cuối cùng cũng lập được chiến công hiển hách, thành khẩn "Xin tội" với ông.
Nhưng làm một quân chủ lý trí và một phụ thân hiền từ, lão nhân gia bày tỏ ông cũng không cảm thấy nhi tử có tội, ngược lại còn phải chịu uất ức rất lớn, vì vậy ông lập tức chính danh cho nhi tử, chiếu cáo việc này cho thiên hạ.
Về phần mẹ của nhi tử, mới thật sự phạm vào tội khi quân, nhưng nể tình bà cũng mang tấm lòng từ mẫu, nên chuyện cũ bỏ qua thôi.
Đến đây, chuyện trộm long tráo phượng xem như đã có kết luận, kết luận chính thức lại hợp lý.
Tuy kết luận này không phải không hề có sơ hở, ví dụ như rốt cuộc nhi tử song sinh đối với hoàng thất có may mắn hay không? Nhưng dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, chỉ có loại người cực kỳ ngu xuẩn mới đi so đo cái "Chi tiết không ảnh hưởng đến toàn cục" này, hầu hết mọi người đều không suy nghĩ nhiều, mà người thông minh sẽ xem nhẹ bỏ qua, coi như là một vấn đề vô căn cứ chưa từng cân nhắc đến.
Như vậy theo thời gian trôi qua, vấn đề này tự nhiên cũng không còn là vấn đề nữa rồi.
Rồi sau đó, không đợi người trong thiên hạ phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ "Công chúa biến thành hoàng tử", chiếu thư thứ ba lập tức được đưa ra: Trẫm nhận thấy Tứ nhi tử Hạ Hầu Tuyên hiền minh nhân hiếu, tài đức vẹn toàn, còn có công lớn với nước, vâng theo ý trời và ý kiến thái độ của dân chúng, xin báo cáo với thiên địa, tông miếu, xã tắc, lập làm Hoàng Thái Tử, làm chủ Đông cung, dùng tài năng của mình để hưng thịnh gia quốc, bình định tứ hải.
Tái bút, nay trẫm tuổi tác đã cao, nhận thấy bản thân không còn sức lực, mà nước không thể một ngày không có vua, nên truyền ngôi lại cho Hoàng Thái Tử...
Cái này cái này cái này!
...Không nghi ngờ gì nữa, ba chiếu thư này tựa như "Tổ hợp nắm đấm" không biết đã đánh cho bao nhiêu người ngơ ngác!
Chỉ là, một khi hồi phục tinh thần lại, người có kiến thức đều biết, ba chiếu thư này chẳng qua muốn nói cho người trong thiên hạ biết hai chuyện: Trưởng công chúa Anh Minh Thần Võ thật ra là nam nhân! Vậy nên hắn đã danh chính ngôn thuận đi lên ngôi vị hoàng đế rồi!
Đúng thế, làm như vậy, chính là vì bốn chữ "Danh chính ngôn thuận" này.
Bây giờ còn có chỗ nào không thuận nữa sao? Hiển nhiên là không có, vậy nên trên dưới Ninh Kinh đều vui mừng hân hoan mà bận rộn.
À đúng rồi, còn có một sự kiện có ý nghĩa nữa, đó là Đại Ngụy dời đô...! Sau khi Hạ Hầu Tuyên nhận chiếu thư truyền ngôi, lúc này bày tỏ muốn ở lại Thành Ninh Kinh, cũng tức là quốc đô khâm định từ thời tổ tiên khai quốc để tế trời lên ngôi!
Từ nay về sau, tòa thành nghe đâu có long mạch trấn giữ này trở thành kinh đô của Đại Ngụy rồi.
Mà kinh đô trước kia thì quay về làm kinh đô phụ, cũng khôi phục cái tên vốn có là thành Đại Lương.
Có người dị nghị không? Đương nhiên là không rồi, mọi người chỉ thấy mối nhục trước kia đã được rửa sạch, vui mừng khôn xiết!
Nhất là bên Bắc Yến truyền đến tin thắng trận như dệt hoa trên gấm, đại quân Trấn Bắc đã đánh hạ Vương Đình Bắc Yến! Vì vậy Yến tặc "Cũng" bỏ chạy, không ngừng lùi về phía Bắc, thu hẹp phòng tuyến, cũng điên cuồng trưng binh, ngay cả người già, phụ nữ và trẻ nhỏ đều phải khiêng đao thương ra chiến trường...
Không thể không nói, tính tình của quốc chủ Bắc Yến thật sự đủ cứng, đến nông nỗi này mà vẫn ôm suy nghĩ đánh đến cùng.
Nhưng dù ông ta kiên cường thế nào thì vẫn chỉ là miếng thịt nằm trên thớt, ý nghĩa duy nhất còn lại là giúp tân quân Đại Ngụy lập uy...!Cũng may Hạ Hầu Tuyên không vội lấy mạng già của ông ta, hoặc nói một cách khác, vị hoàng đế bệ hạ "Nhân từ" này không hề có hứng thú với việc giết hại người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, càng không muốn vì vậy mà gợi lên lòng căm thù mãnh liệt của người dân Bắc Yến.
Vốn dĩ, người Bắc Yến hơn trăm năm trước cũng là con dân của Đại Ngụy, không phải Dị tộc, không cần thiết phải tạo thêm thù hận giữa hai bên.
Hạ Hầu Tuyên muốn, là hòa thuận thống nhất, tự nhiên dung hợp...!Cách giải quyết này hoàn toàn khác với người Tây Man, vậy nên phải tốn nhiều thời gian nước ấm nấu ếch, chủ yếu bắt tay từ hai phương diện kinh tế và văn hóa...!Đây mới là cách làm không để lại tai họa ngầm, Hạ Hầu Tuyên đã tính toán xong từ trước, vì thế hắn cũng không gấp gáp.
Trở lại chuyện chính, bởi vì không gấp gáp, thế nên ngay cả hai huynh đệ Lục Thiên Thạch và Lăng Viễn cũng có thể dành chút thời gian hồi kinh tham gia đại điển đăng cơ của Hạ Hầu Tuyên, nhóm huynh đệ tốt cùng tập trung một chỗ, không sót một ai, tất nhiên là cực kỳ náo nhiệt.
"Lần đầu chúng ta gặp bệ hạ, ta đã cảm thấy hắn là nam nhân, thế nên mới nói, ánh mắt ta tốt nhất!"
Trong yến tiệc náo nhiệt, Lăng Viễn đắc chí vỗ vỗ ngực, nhếch miệng khoe hàm răng trắng sáng...!Hắn đánh trận hơn một năm, toàn thân đã đen nhánh, chỉ có hàm răng là trắng nhất, vậy nên hắn vừa lộ hàm răng ra, sức tương phản hết sức rõ ràng, ai cũng không khỏi nhìn hắn một cái...!Đây thật là một cách hấp dẫn sự chú ý của mọi người hê.
"Hừ, ánh mắt của ngươi tốt? Ban đầu ngươi hình dung bệ hạ thế nào, còn dám lặp lại lần nữa không?!" Trần Thục Dao lộ ra nụ cười xấu xa, xem thường nói.
Tất cả mọi người vẫn còn nhớ rõ, ban đầu Lăng Viễn dùng từ ẻo lả để hình dung ai, lúc này nhắc lại chuyện xưa, đó không phải là tìm đánh à? Nhìn Hạ Hầu Tuyên đang ngồi ở vị trí chủ vị, tuy hắn còn chưa chính thức tế trời lên ngôi, nhưng trông uy thế dào dạt và hoàng khí bốn phía tản ra quanh người hắn, thật sự không thể nhìn ra chút dấu vết đã từng "Thân là công chúa" nào, vậy nên mọi người đều thức thởi sửa lại xưng hô, hoàn toàn ném cái danh xưng "Điện hạ" đi.
Cố tình tên Lăng Viễn này lại thích tìm đánh, ngay cả ca hắn cũng không quản được, chỉ thấy hắn mở miệng nói: "Có gì mà ta không dám? Ẻo lả à, dù ban đầu điện hạ có chút õng ẹo uốn éo, nhưng con mắt của ta cực kỳ tốt, thế nên mới có thể một lời trúng đích!"
Phụt! Tất cả mọi người đều âm thầm giơ ngón tay cái cho dũng khí của Lăng Viễn, sau đó liền nghẹn cười xem lão đại của bọn họ có phản ứng gì...
Vậy nhưng phản ứng của Hạ Hầu Tuyên là không có phản ứng gì cả, hắn chỉ nhìn Lăng Viễn cười cười, dáng vẻ không thèm để ý.
Nghĩ kỹ cũng phải, vốn hắn cũng không thấy chuyện giả nữ vài chục năm là một sự sỉ nhục, càng không tự lừa mình dối người nghiêm lệnh mọi người ngậm miệng không đề cập tới quá khứ của hắn, chỉ có người hèn nhát không có tự tin mới có thể chối bỏ quá khứ của mình...!Mà lòng dạ Hạ Hầu Tuyên rộng lớn, tính tình cởi mở thoải mái, đương nhiên sẽ không làm như vậy.
Hơn nữa, hắn không chỉ mắc nữ trang vài chục năm, thậm chí còn gả cho người ta, nếu quả thật muốn chối bỏ quá khứ, đầu tiên là phải khai đao với Tề Tĩnh An, điều này sao có thể chứ? Thế nên hắn cũng không để ý đám tiểu đệ lấy quá khứ của hắn ra để đùa giỡn.
Nhưng Tề Tĩnh An lại để ý, nhìn đôi mắt nhỏ kia mà xem, tựa nhi phi đao, vèo vèo bắn về phía Lăng Viễn, bởi vì vừa hay hắn cực kỳ ghét cái từ ẻo lả (Nương nương khang) này, bởi vì mọi người ở đây đều thầm gọi hắn là hoàng hậu nương nương...!Nương cái đầu ngươi ấy!
Thế nên Tề Tĩnh An đột nhiên đứng lên, xách theo hai vò rượu sải bước đến trước mặt Lăng Viễn, cười lạnh nói: "Ánh mắt của ngươi cực kỳ tốt à? Vậy thì, tửu lượng của ngươi có phải cũng tốt như vậy không? Hay là thế này, hai ta uống rượu, xem ai ngã xuống trước, người đó chính là ẻo lả!"
Mặt Lăng Viễn lập tức tái xanh, nhắc tới cũng buồn cười, tiểu tử này cương quyết bướng bỉnh, không sợ trời không sợ đất, thế mà lại sợ rượu, uống rượu là gục...!"Tửu lượng tốt thì có gì đặc biệt hơn người, có bản lĩnh đánh với ta một trận!"
"Hừ, ngay cả rượu cũng không uống, còn dám tự cậy mình là anh hùng hảo hán?" Tề Tĩnh An đầy bụng thao lược, sao có thể trúng phép khích tướng nho nhỏ được, hắn lập tức phản kích: "Bây giờ chúng ta đang ở trên yến tiệc, chứ không phải trên chiến trường, có gì hay mà đánh? Không thể so uống rượu, vậy so ném thẻ vào bình rượu đi, bằng không có thể so ngâm thi tác đối hành tửu lệnh một lần...!Sao, ngươi sợ à? Vậy thì nhận thua cho ta!"
Nghe vậy, miệng Lăng Viễn méo xệch: Ngâm thi tác đối hành tửu lệnh không cần phải nói, thứ duy nhất hắn có thể làm là ném thẻ vào bình rượu, nhưng ai mà không biết Tề Tĩnh An là thần tiễn thủ? Thế nên so ném thẻ vào bình rượu cũng tương đương với nhận thua, nhưng sao Lăng Viễn có thể ngoan ngoãn nhận thua...
Mắt thấy hai bên lâm vào thế giằng co, cuối cùng Hạ Hầu Tuyên cũng bước ra hòa giải, cười tủm tỉm nói: "Được rồi, bản lĩnh A Viễn có thể xuất thủ chỉ có mỗi hạng mục đánh nhau này, hoàn toàn không so được với Tĩnh An đa tài đa nghệ.
Thế này đi, A Viễn đánh với ta một trận, bất kể là ai thua ai thắng, thì cái chuyện cười nhỏ lúc trước cũng hoàn toàn bỏ qua không đề cập đến nữa, thế nào?"
Hoàng đế bệ hạ đã ra tay, nào có đạo lý "Không thể" chứ? Mọi người đương nhiên liên tục nói được, cùng đi đến sân trong rộng rãi.
Nhưng không ngờ trước khi đánh, hoàng hậu nương nương hiền huệ còn rất tự nhiên cởi áo khoác lông vừa dày vừa nặng giúp người yêu, ôm vào trong tay, đôi phu phu còn tiện thể liếc mắt đưa tình một lần...!Tuyệt kỹ tú ân tú ái này vừa ra, Lăng Viễn suýt chút nữa bị chói mù mắt, không chiến đã bại, may mà hắn cắn răng chống đỡ được, mới cho mọi người may mắn được thưởng thức một trận chiến kịch liệt đặc sắc, cũng đẩy bầu không khí nhiệt liệt của buổi yến tiệc đêm nay tới đỉnh núi.
Phía bên này, mọi người đang vui mừng phấn khởi chờ đợi cuộc sống tốt đẹp, chờ tham gia đại điển đăng cơ của Hạ Hầu Tuyên, chờ tận mắt chứng kiến một đoạn truyền kỳ.
Mà đổi lại, đám người ở Gia Ninh phủ vừa mới thu xếp xong xuôi không bao lâu kia, suy nghĩ thấp thỏm bất định thế nào, còn cần phải nói sao?
Dù ngôn ngữ có phong phú hơn nữa cũng khó mà hình dung được tâm trạng của bọn họ sau khi nghe được ba bức chiếu thư, có lẽ, đầu tiền là kinh hãi muốn chết, rồi sau đó là bàng hoàng luống cuống, cuối cùng tâm niệm thay đổi thật nhanh, vắt hết óc: Vậy phải làm sao bây giờ? Bọn họ còn có thể làm những gì?
Nhóm người do Từ quốc trượng cầm đầu, không phải không nghĩ tới "Chia sông mà cai trị", nhưng chỉ đơn thuần nhìn thái độ thay đổi của đám quan viên địa phương và thân sĩ trong Gia Ninh phủ này...!Từ ban đầu ân cần nịnh nọt rồi đến bây giờ lạnh nhạt giễu cợt, thì đám người Từ quốc trượng đã tâm tàn ý lạnh rồi.
Chia sông mà cai trị? Đừng có nói đùa, đến thái độ của người trong Gia Ninh phủ cũng như vậy, thì những quan viên địa phương ở châu phủ khác tại Giang Nam có mấy ai sẽ nghe hiệu lệnh của bọn họ? Thoáng hỏi thăm một chút đã biết, các châu phủ đều đang chen chúc dâng thư chúc mừng, gửi hậu lễ cho Ninh Kinh, thậm chí còn đưa ra rất nhiều điềm lành để bày tỏ lòng trung thành!
Nếu không phải dựa vào mấy vạn cấm vệ quân tạm thời bảo vệ bình an, chỉ sợ đám người bọn họ đã sớm bị quan phủ địa phương và sương binh trói thành bánh chưng đưa tới Ninh Kinh nhận thưởng rồi!
Nhưng mọi người đều hiểu, bọn họ sớm muộn gì cũng có ngày đó, chỉ cần cái vị "Thái tử điện hạ" ở Ninh Kinh kia lên ngôi, tùy tiện phái chút binh mã tới đây, là có thể "Xách" tất cả bọn họ trở về, căn bản không phí bao nhiêu sức lực!
Thảm, thật sự quá thảm, ôm sai bắp đùi đứng sai bên, chỉ có thể bó tay hết cách chờ vận mệnh phán quyết...!Bó tay hết cách.
Mà nhìn chung, trên dưới đám người "Tiểu triều đình Giang Nam" này, trong lòng thư thả nhất, cũng là kỷ Thái hậu.
Đúng vậy, Kỷ thị có gì phải lo chứ? Không phải trong chiếu thư đã nói à, tuy bà mắc tội khi quân, nhưng cũng xuất phát từ tấm lòng từ mẫu, có thể chuyện cũ bỏ qua...!Tấm lòng từ mẫu à, có bốn chữ này đặt nền tảng rồi, thì nhất định bà vẫn là Thái hậu, là nữ nhân tôn quý nhất Đại Ngụy!
Vậy nên, trong Gia Ninh Phủ, Kỷ thị chính là người hy vọng được "Xách" trở về Ninh Kinh nhất, nhanh, bà ta đã đợi không kịp rồi...!Về phần sống chết của những người khác, bà ta lười phải quan tâm.
Nhưng bà cũng không nghĩ, bà ích kỷ như thế, người khác có thể để bà đắc ý sao?
Một ngày này, Từ Yến Du mềm mại yếu ớt, ríu rít nỉ non đi đến trước mặt Kỷ thị, đột nhiên bùng nổ làm loạn...!Đầu tiên nàng tạt toàn bộ bình nước trà nóng bỏng lên người Kỷ thị, sau đó rút kim trâm ra điên cuồng đâm chọc!
"Đều tại ngươi, đều tại lão thái bà đáng chết nhà ngươi!"
Đáy mắt Từ Yến Du đỏ ngầu, giống như phát điên, trong miệng không ngừng mắng Kỷ thị, nàng ta nghĩ, cho dù trượng phu mình không lập tức bị giết chết, nhưng chẳng được mấy năm chắc chắn cũng sẽ bị ban một ly rượu độc, vậy nên nàng cũng xong đời, thậm chí xong đời sớm hơn, bởi vì nàng là người Từ gia, cả Từ gia cũng sẽ xong đời!
Dưới cảm xúc bi quan như vậy, Từ Yến Du hoàn toàn không đếm xỉa gì đến nữa, một lòng chỉ muốn kéo một một cái đệm lưng.
Mà mẹ chồng nàng dâu từ xưa đã là thiên địch, nàng vốn ghét hận Kỷ thị, hơn nữa Kỷ thị còn là người khởi xướng ra trò "Trộm long tráo phượng", chọn đệm lưng ngoài bà thì còn ai?
Bất ngờ không kịp đề phòng, Kỷ thị bị nước trà nóng bỏng dội lên, còn bị đâm loang lổ máu, nhưng dù sao bà cũng không phải loại người hiền lành, lập tức điên cuồng phản kích, một đạp đá Từ Yến Du ngã ra mặt đất, lại với bình hoa trong tầm tay đập mạnh xuống...!Chỉ nghe "Choang" một tiếng, máu tươi tung tóe, Từ Yến Du vỡ đầu chảy máu, cứ thế mất mạng.
"..."
Chẳng biết Hạ Hầu Trác đã ngây người đứng ở cửa ra vào từ lúc nào, trơ mắt nhìn thê tử và mẹ mình lao vào đánh nhau, cuối cùng thê tử bị mẹ giết chết...!Vẻ mặt của hắn trống rỗng, cả người cứng đờ không thể động đậy, cho đến khi Kỷ thị cầm nửa bình hoa vỡ đi về phía hắn, hắn mới hoảng sợ hoàn hồn, vừa kinh hãi lại buồn bã nói: "Mẫu, mẫu hậu muốn tự tay giết chết ta sao?"
Thật ra không phải, Kỷ thị cầm bình hoa chỉ là muốn tự bảo vệ mình, bà còn lo đại nhi tử cũng phát điên giống như con dâu lao vào giết mình.
Đi tới cạnh cửa, thấy Hạ Hầu Trác cũng không có ý định động thủ, ngược lại tay chân run rẩy, sợ hãi luống cuống mà nhìn bà, Kỷ thị mới thở phào nhẹ nhõm, đẩy Hạ Hầu Trác ra chạy ra ngoài cửa, gọi người đi thông báo cho người Kỷ gia tới đón mình.
Kỷ gia không chỉ có Kỷ Thái hậu, còn có Kỷ Ngạn Bình, vậy nên bọn họ bình tĩnh hơn Từ gia nhiều, tuy trong lòng đã sớm có khoảng cách với Kỷ Thái hậu, nhưng vẫn chưa đến mức sẽ hại bà.
Sau khi gọi người xong quay trở lại, thấy Hạ Hầu Trác vẫn duy trì dáng vẻ đần độn ngơ ngác đứng đó, Kỷ thị bỗng cảm thấy cực kỳ giận giữ, vết bỏng và vết đâm trên người cũng càng đau đớn...!Bà oán hận lau máu trên mặt, "Phì" một cái, trách mắng: "Đồ sao chổi nhà ngươi, không chỉ cản trở con đường của đệ đệ ngươi, còn hại cả ta, nếu ngay từ ban đầu không có ngươi tồn tại thì thật tốt bao nhiêu?"
Trái tim Hạ Hầu Trác lạnh lẽo, không nói được câu gì.
Hắn lặng lẽ trở lại phòng ngủ của mình, trong lòng thậm chí còn mong đợi bị "Xách" đi hơn cả Kỷ Thái hậu...!Những chuyện không hiểu ra sao này, cũng nhanh chóng kết thúc đi, thật ra từ nhỏ cho đến lớn, mong muốn lớn nhất của hắn cũng chỉ là làm sâu gạo ngồi ăn chờ chết mà thôi.
...Đệ đệ của hắn lợi hại như vậy, nhìn cũng không giống là một người hẹp hòi, chắc sẽ không để ý hắn lãng phí chút lương thực chứ? Hắn rất dễ nuôi.
...
Ngày mùng hai tháng hai, rồng ngẩng đầu.
Ngày này năm ngoái, Hạ Hầu Tuyên và Tề Tĩnh An hỉ kết lương duyên.
Mà năm nay, Hạ Hầu Tuyên vâng mệnh trời, chính thức đăng cơ làm hoàng đế...
Đây đúng là một sự trùng hợp tốt đẹp, cũng khắc sâu hàm nghĩa nhân duyên đã định trước: Nếu không có Tề Tĩnh An, con đường trèo l3n đỉnh cao của Hạ Hầu Tuyên sao có thể thuận lợi như vậy? Kim Lân vốn là vật trong ao, gặp được gió mây mới hóa rồng.
Mối kỳ duyên của bọn họ, mới là quan trong nhất.
Vậy nên sau khi lên ngôi, thánh chỉ đầu tiên của Hạ Hầu Tuyên là sắc phong Tề Tĩnh An làm Thừa Tướng, viên mãn đạt được mục tiêu kiên định từ đầu đến cuối của bọn họ: Vừa là quân, vừa là tướng, nắm tay thời bình, cùng nhau vào sử sách.
Tuy nhiên, phàm là người có ánh mắt thì đều nhìn ra được, Tề Tĩnh An nào chỉ là Thừa Tướng? Hắn rõ ràng cũng là hoàng hậu...!Thản nhiên ở trong hoàng cung, cùng ra cùng vào với Hoàng đế, cầm sắt hòa minh, hoàn toàn không thèm tránh người ngoài, ngoại trừ không chính thức sắc phong, hắn đã hưởng thụ đãi ngộ của hoàng hậu, hơn nữa sự sủng ái kia đủ để xem thường đám hoàng hậu của các triều đại.
Aizz, Hoàng đế và Thừa Tướng là một đôi đồng tính, đây vốn là chuyện không bình thường, thậm chí sẽ bị lên án, nhưng mà Hoàng đế lại là quân chủ khai quốc khí phách cường thế không thua kém, Thừa Tướng vừa là quyền thần, năng thần, cũng là sủng thần* "Ba trong một", ai dám lải nhải trước mặt bọn họ?
*Thần tử có quyền lực, có năng lực, được sủng ái
Vậy thì, chuyện này cứ thế sao?
Đương nhiên là không, trên thực tế, Hạ Hầu Tuyên đã sớm tính đến, một khi Thái hậu về triều, toàn bộ thế cục ổn định lại, bắt đầu mở khoa thủ sĩ, thì chắc chắc sẽ có đứa ngốc không có mắt đụng tới chuyện đại hôn của Hoàng đế...!Hắn và Tề Tĩnh An đều chờ đợi đấy.
"Đại hôn?"
Ngồi trên hoàng tọa, Hạ Hầu Tuyên không nhanh không chậm quét mắt nhìn chúng thần đang mang vẻ mặt khác nhau một vòng, sau đó nghiền ngẫm nhìn về phía tên ngốc đề cập đến chuyện này, nói: "Trí nhớ của ái khanh có vấn đề gì à? Trẫm đã sớm thành thân, bạn lữ tam môi lục sính vẫn còn đó, há có chuyện đại hôn lần hai?"
"...!!"
Các loại ánh mắt rối rít nhìn về phía Tề Tĩnh An: Mặc dù đã sớm biết các ngươi là chân ái rồi, nhưng mối quan hệ đồng tính quang minh chính đại như thế có được không?
Lại có đứa ngốc không nhịn được kinh hô: "Vậy bệ hạ không tính lập hậu sao? Mặc cho hậu cung bỏ trống? Có thể tuyển tú không?"
"Chuyện tuyển tú sau này không cần nhắc đến nữa, trẫm có lòng làm một minh quân không chìm đắm vào hậu cung, vậy nên nếu có người nào nhắc lại chuyện tuyển tú, thì chính là làm gian thần ngộ quốc, theo luật nên chém!"
Hạ Hầu Tuyên chợt thể hiện toàn bộ khí thế, sát khí tản ra bốn phía kết thúc chuyện tuyển tú, khiến chúng thần đều nơm nớp lo sợ, không dám nhiều lời.
Vậy nhưng Hạ Hầu Tuyên nhanh chóng hòa hoãn lại, tự nhiên cười nói: "Ngược lại chuyện lập hậu trẫm đang suy nghĩ từ sớm rồi, chỉ là vẫn khó mà hạ quyết định được, rốt cuộc là nên sắc lập hoàng hậu, hay sắc lập hoàng phu thì thỏa đáng hơn?"
"...!Phụt!"
Chúng thần hoàn toàn bị hoàng đế bệ hạ của bọn họ chấn đến hôn mê, cuối cùng, trải qua một phen cân nhắc hơn thiệt, mọi người chỉ đành phải rối rít khẩn cầu Hoàng đế lập Thừa Tướng làm hậu...!Hoàng hậu dù sao cũng tốt hơn là hoàng phu, hoàng phu thật sự khó làm người ta chấp nhận nổi!
Cứ như vậy, Tề Tĩnh An trở thành Thừa Tướng kiêm hoàng hậu của Đại Ngụy.
Về phần chuyện nam hoàng hậu này phải thông báo với người trong thiên hạ thế nào? Ha, có văn nhân ngự dụng ở đây, còn có gì lo lắng chứ?
Hoàng đế bệ hạ từng là công chúa, mà Thừa Tướng chính là phò mã, bọn họ được thánh chỉ tứ hôn, còn có tam môi lục sính, là phu thê thiên địa chứng giám, chuyện này người đời đều biết.
Nếu sau khi Hoàng đế lên ngôi "Qua cầu rút ván", thậm chí "Tá ma giết lừa", ngược lại không nói được.
Hôm nay như vậy, không phải nói rõ Hoàng đế có thể gánh vác, biết chịu trách nhiệm sao?
Còn có thoại bản truyền kỳ nói, thật ra kiếp trước Tề Tĩnh An là con chiến mã của chiêu thánh trưởng công chúa, hai người kiếp trước cùng lên núi đao biển lửa, tình cảm tâm đầu ý hợp, đáng tiếc nhân thú khác đường, cuối cùng vô duyên, cùng lắm chỉ có thể chôn chung một chỗ.
Vậy nên kiếp này, Tề Tĩnh An mới làm phò mã để chấm dứt tâm nguyện kiếp trước, làm hoàng hậu để có thể ở bên tri kỷ lâu dài...
Chuyện xưa này rõ ràng cực kỳ hoang đường, vậy mà lại khiến không ít người cảm động, thật sự làm người thông minh như Hạ Hầu Tuyên nghĩ hoài không ra.
Aizz, được rồi được rồi, không nghĩ ra còn có cái gì có thể tưởng tượng? Hạ Hầu Tuyên dứt khoát đi lên phía trước, cùng Tề Tĩnh An đánh Lư Tiềm tơi bời một trận...
Cuộc sống viên mãn như thế.
...!Hết chính văn...