Trộm Mệnh

Chương 39



Gió thu hiu quạnh, xuống máy bay Nam Tinh cảm thấy nơi này lạnh hơn so với Thượng Hải, gió lạnh thốc vào mặt, nàng cúi đầu đánh cái hắt xì.


Gần đây thân thể càng ngày càng kém, Nam Tinh nắm cổ tay mình, ngay cả mạch tượng cũng yếu đi rất nhiều. Lúc nàng rút tay về, tầm mắt dừng trên băng gạc bó trên tay.


Quên thay thuốc rồi.


Nàng nghĩ tới Khâu Từ, tuy rằng trước khi hắn đi còn nhắc một lần là phải thay thuốc, sau đó lại nhắn tin một lần, nhưng Nam Tinh vẫn quên.


Thôi, dù sao cũng sẽ không gặp phải hắn, trở về lại thay là được.


Nam Tinh từ sân bay ngồi xe đi về hướng bắc, tài xế nghe thấy hướng và nơi nàng muốn đi, lại thấy nàng mang theo cái ba lô to, nói: "Cô nương cũng là mộ danh mà tới?"


"Mộ danh?"


"Ha, còn làm bộ không biết, tôi coi cô bao lớn bao nhỏ là biết. Không phải là có cái mộ thời Minh vừa bị phát hiện sao? Đội khảo cổ đều đi, còn đào ra một đống bảo bối, đến bây giờ vẫn còn đào. Quốc nội truyền thông a, đám yêu thích khảo cổ mấy người a, đi cũng không ít. Bất quá tôi nói cô nương, đồ của người chết có cái gì đẹp, cũng không sợ đen đủi a."


"Người ai chẳng phải chết." Nam Tinh nói, lại hỏi, "Báo có nói là mộ của ai sao?"


"Không a, vậy mới lạ, nói như vậy chủ mộ không phải đều có khối văn bia sao, nhưng người này kỳ lạ, đồ vật không ít, lại không có tên, bất quá khẳng định là một võ tướng." Tài xế mở miệng liền nói.


"Vì cái gì kết luận là võ tướng?"


"Bên cạnh hắn có thanh bảo kiếm, mới vừa rồi khai quật ra, tôi xem phát sóng trực tiếp trên TV, tên này ngon, cũng đã bao nhiêu năm, thân kiếm kia vẫn sáng quắc, chậc!" Tài xế nói rồi lại nói, "Có điều bên người còn có thật nhiều sách...... đại khái......đại khái là một gã văn võ đều biết đi."


Nam Tinh nghe tài xế đông một miệng tây một miệng phân tích, càng lúc càng gần nơi đến.


Tới nơi cần xuống xe, từ xa liền thấy có một bãi đất kéo băng cách ly, còn có mười mấy người đang ở trong vùng cách ly vùi đầu làm việc. {LAOHU}


Có vài người đứng vây xem bên ngoài, phần lớn đều là quần chúng.


Nam Tinh cũng đi qua đó, bởi vì giấy Tiểu Bạch đang chậm rãi bay về hướng đó, món đồ ở đó, nhưng muốn ở trước mắt bao người cuỗm đi, có lẽ không dễ dàng. Nàng đi vào trong đám người, nhìn về phía phần mộ kia.


Khu mộ cũng không tính là lớn, nhưng đồ vật lại không ít, thượng vàng hạ cám, bày biện cũng không có kết cấu gì, quả thực như là lâm thời bỏ vào.


Đồ vật ở hiện tại nhìn thì đáng giá, nhưng phần lớn là những vật dụng nhà tầm thường dùng để nấu nướng, thời đó hẳn là không coi như bảo bối gì. Nhưng Nam Tinh cảm giác ra hơi thở của chuôi bảo kiếm kia, chuôi kiếm này có khí tràng cường đại, cho dù là bị nhốt dưới tầng tầng vải liệm, cũng không làm khí thế của nó suy yếu.


Hẳn là một thanh kiếm phi thường sắc bén, thậm chí còn mơ hồ có quân vương chi khí.


Nhưng phần mộ thực tế nhìn có chút đơn sơ này cũng không phải mộ đế vương, vậy thì chỉ có thể khẳng định, thanh kiếm này đã từng phụng dưỡng một bậc quân vương.


Thanh bảo kiếm được đội khảo cổ cẩn thận cất vào rương đang nằm đó, Nam Tinh chỉ có thể thấy lớp bố quấn kín bên trên, không thể tận mắt nhìn thấy thanh kiếm.


Bảo kiếm cùng với những món đồ cổ khác, tạm thời được đưa về Văn Vật Cục để bảo quản.


Nam Tinh xoay người quay trở lại đường cái lớn, bắt đầu tìm tin tức về Văn Vật Cục. Nếu có thể tìm được bản vẽ kiến trúc của nó, thì muốn vào trộm đi cũng không khó.


Nhưng...... chuyện này hoặc là tìm Đào lão bản, hoặc là tìm Phùng Nguyên.


Nàng không muốn Đào lão bản quá cực nhọc vào những việc này, vậy thì chỉ có thể tìm tên Phùng Nguyên đang vô cớ mất tích kia thôi.


Nam Tinh rốt cuộc vẫn bấm gọi cái số mà nàng vẫn không muốn gọi kia.


"Uy ——"


Đầu bên kia hơi thở mỏng manh, như là chủ nhân của điện thoại bị ai nện một trận.


"Nam Tinh tiểu thư...... tôi......tôi bị bệnh, chờ tôi khỏe chút, lập tức liền...liền tìm...khụ khụ...tìm việc cho cô. Cô...cô đừng làm tôi cuốn gói, cũng đừng...đừng khiếu nại tôi...khụ khụ khụ."


Phùng Nguyên phều phào, đâu phải giống bị đánh một lần, quả thực là bị đánh mười lần. Nam Tinh khựng lại, hỏi: "Cậu cũng sẽ sinh bệnh?"


"Đương nhiên sẽ a!" Đầu bên kia Phùng Nguyên đột nhiên trở nên kích động, ngay cả thanh âm cũng lớn hơn, "Bọn tôi còn thảm hơn mấy người a, mấy người bị bệnh còn có người trị, bọn tôi bệnh chỉ có thể chính mình khiêng, thảm chết được, chờ tôi khỏe...khỏe...tôi phải kiến nghị với lão đại bọn tôi, huấn luyện một bác sĩ, nói cho hắn, trên trời dưới đất đều không thể không có bác sĩ!"


Nam Tinh nghĩ đến vô cùng chuyên nghiệp Phùng Nguyên, tin hắn. Trước khi treo máy nói: "Cậu dưỡng bệnh đi."


Bên kia khựng lại, đột nhiên nức nở: "Nam Tinh tiểu thư......cô thật là tốt......"


"Đô ——" điện thoại cắt đứt.


Nam Tinh cất di động, chuẩn bị đi tìm tư liệu.


Việc phòng vệ của Văn Vật Cục không tính là quá phức tạp, xã hội hiện đại, bình thường đều là dựa vào theo dõi để ngăn cản trộm cướp xảy ra.


Theo dõi của Văn Vật Cục không ít, Nam Tinh chuẩn bị rất nhiều giấy đen, chờ màn đêm rơi xuống, liền lủi vào Văn Vật Cục.


Tơ đỏ chu sa chỉ đến phương hướng của bảo kiếm, rất nhanh Nam Tinh đã tìm được nó.


Bảo kiếm bị khóa trong ngăn tủ, chuẩn bị cho ngày sau được mở ra, nghiên cứu.


Nam Tinh thuận lợi lấy được kiếm, dùng bao vải bao lại, thả vào trong tủ một tờ giấy đen, chờ nó hóa thành bảo kiếm, liền mang kiếm thật chạy ra ngoài.


Chuyến bay sáng về Thượng Hải có hai chuyến, nếu kịp, nàng có thể ngồi trên chuyến gần giữa trưa.


Vừa ra khỏi cửa sau Văn Vật Cục, không đợi Nam Tinh kế hoạch xong, liền nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân. Người nọ chạy rất nhanh, phương hướng là về phía nàng. Nam Tinh nhíu mày, bị phát hiện sao?


Nam Tinh cứ luôn cảm thấy không có khả năng, sao có thể bị phát hiện.


Khâu Từ đang đuổi nhanh theo bóng người kia cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, thế nhưng có người lẻn vào Văn Vật Cục để trộm đồ, hắn vừa muốn nằm xuống bỗng nhiên cảm thấy được bên này tình huống không đúng. Bảo kiếm mang khí tràng cường đại ban ngày làm hắn ấn tượng sâu sắc, hết sức lưu ý, kết quả vừa rồi hắn đột nhiên cảm giác được kiếm khí thay đổi. {LAOHU}


Hắn không yên tâm, đứng dậy đi xem.


Kết quả liền nhìn thấy có bóng người rời khỏi Văn Vật Cục, trong lòng ngực còn ôm thứ gì đó.


Kiếm bị trộm.


Khâu Từ lại đuổi theo một đoạn, người nọ đột nhiên biến mất không thấy, phía trước đã không có tung tích. Hắn dừng chân, đột nhiên cảm giác được kiếm ở sau lưng, quay phắt lại, liền thấy bóng người kia xuất hiện đằng sau, một đạo chưởng phong bổ tới.


Khâu Từ nghiêng người tránh ra, người này ra tay thật sắc bén, một chút cũng không do dự, như muốn một chưởng đánh cho hắn bất tỉnh.


Khu vực này tối tăm không ánh đèn, lại ở chỗ giao nhau giữa các tòa nhà, căn bản thấy không rõ người. Người nọ ra tay lại nhanh, đã lâu không nghiêm túc Khâu Từ rốt cuộc nghiêm túc lên, vài lần ngăn trở tay của đối phương.


Tay người nọ không giống như tay nam nhân, bàn tay lướt qua, thậm chí......


Bao vải? hay là băng gạc?


Không biết vì sao, đã bắt được vỏ kiếm sắp kéo được người nọ nhưng Khâu Từ đột nhiên phục hồi tinh thần lại.


"Nam Tinh?"


Trong bóng tối truyền đến thanh âm vô cùng quen tai, đang muốn tung một chưởng về phía đối phương Nam Tinh đột nhiên dừng lại.


Khâu Từ phát hiện đối phương ngừng lại, càng thêm xác định là nàng.


"Vì sao cô lại ở đây?"


Khâu Từ theo vỏ kiếm nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng ra khỏi khu này, tới bên ngoài nơi có ánh đèn, thấy rõ mặt nàng.


Nam Tinh nhíu mày, rút tay về. Khâu Từ thấy trên tay nàng quấn băng gạc, băng gạc nhìn có chút dơ, vừa thấy liền biết nàng căn bản là chưa thay. Hắn giương mắt nhìn nàng, hỏi: "Ý của dấu chấm câu có phải đại biểu là cô đã làm rồi hay không?"


Dặn dò nàng thay thuốc, nàng trả lời bằng cái dấu chấm câu, Khâu Từ cho rằng nàng thu được tin, cũng đổi thuốc rồi.


Nhưng kết quả cũng không có.


Nam Tinh không quen việc hắn hỏi nàng như vậy, như là đang trách cứ nàng không yêu quý tay mình, nhưng tay này rõ ràng là của nàng, mắc mớ gì hắn muốn lo lắng, còn trách nàng không nghe lời. Nàng nói: "Tôi đã quên."


Khâu Từ hỏi: "Là đã quên, hay là đối với chính mình căn bản không thèm để ý, ngay cả bị thương cũng không thèm để ý?"


Nam Tinh không đáp, tự nhiên thấy chột dạ, nàng nói: "Tôi mượn bảo kiếm dùng một chút." Nàng lại nói, "Lát nữa sẽ thay thuốc."


Khâu Từ không truy vấn nữa, hắn cũng không mang theo thuốc hay băng gạc ở đây, chỉ có thể về chỗ ở lấy, nhưng cách khá xa. Hắn nói: "Cô muốn mang đi đâu? Người của Văn Vật Cục canh giữ bảo kiếm rất kỹ, sáng mai nếu bị phát hiện, không sớm trả về, mọi chuyện sẽ trở nên khó giải quyết, sợ sẽ tra đến cô."


"Tiểu Hắc đã ở đó chống đỡ, tôi lập tức quay về Thượng Hải, sẽ mau chóng đổi trở về."


Khâu Từ thật ra tin là nàng sẽ giữ gìn mấy món đồ cổ này, nghĩ nghĩ nói: "Tôi canh chừng giúp cô."


"Cảm ơn." Nàng nhìn nhìn Khâu Từ, không nghĩ thiếu hắn quá nhiều, nói, "Tôi cho anh thù lao."


Nàng nói liền rút kiếm, kiếm ra khỏi vỏ, một thân hàn quang khiếp người, kiếm khí nháy mắt bùng nổ cắt qua tay cầm kiếm của Nam Tinh, thấy vết máu. {LAOHU}


Khâu Từ đã có thể cảm giác được tiếng gầm vang kháng cự của nó, còn chưa hoàn toàn ra khỏi vỏ, đã chấn đến vỏ kiếm kịch liệt rung động, kêu ầm ầm.


Hắn và Nam Tinh đã trải qua chuyện này vài lần, vẫn là lần đầu nhìn thấy thanh kiếm ở trên tay Nam Tinh còn còn có thể có khí tràng cường đại như vậy, một chút cũng không đơn giản.


"Thanh kiếm này hẳn là từng ở bên cạnh đế vương." Nam Tinh nắm chặt kiếm, thấp giọng, "Ta sẽ không thương tổn ngươi, dù ngươi làm ta bị thương, ta cũng sẽ không tổn thương ngươi."


Kiếm vẫn gầm lên, vẫn chống cự.


Khâu Từ duỗi tay nắm lấy kiếm, tay cũng bị kiếm khí cứa ra mấy vết máu. Nam Tinh nhìn Khâu Từ, không rõ vì sao hắn cũng làm như vậy.


Kiếm dần dần bớt tức giận, không phản kháng nữa. Khí tràng của nó dần dần biến mất, ý nghĩa là nó đã bình tĩnh lại.


Nam Tinh ôn thanh, giống như dỗ một đứa bé.


"Đừng sợ, ngươi muốn nói cho chúng ta biết cái gì?"


Hàn quang trên thân kiếm lại lần nữa lạnh lẽo, nháy mắt xuyên qua lịch sử sông dài, về tới triều đại được thành lập bằng thiết kỵ kia.


Năm 1340, triều Nguyên, ngày tháng chạp rét lạnh, có một đứa trẻ được sinh ra trong ổ thổ phỉ.


Tác giả có lời muốn nói: giống như phần này nhiều độc giả nghi bác sĩ Hoàng cũng đã lớn tuổi như vậy, bởi vì một ca mổ mà không gượng dậy nổi thì không hợp lý.


Nhưng mà tiền đề của việc không gượng dậy nổi là trò ăn vạ sau giải phẫu thất bại, bác sĩ cũng là người sống sờ sờ, không có khả năng thờ ơ.


Sắp về hưu giải phẫu thất bại, so với vô số ca mổ khi còn trẻ thì đả kích lớn hơn nữa, huống chi còn có đám người nhà nói chuyện ác độc như vậy.

Bình Luận (0)
Comment